Nhớ đến khẩu phần thức ăn sáng đã mua trên đường đến nhà riêng của Trác Phi Dương, Phong Đạt mở túi balô, kéo khóa ngăn ngoài cùng, lấy một túi
bóng xốp màu trắng. Phong Đạt định chờ đến buổi trưa mới ăn, nhưng tối
hôm qua vẫn chưa có gì bỏ vào bụng, đang đói, Phong Đạt không muốn bị
đau dạ dày, đành phải ăn cơm sáng bên ngoài, thật ra Phong Đạt thích ăn
cơm sáng do đầu bếp trong gia đình nấu hơn.
Trác Phi Dương cau mày nhìn tài xế riêng vô tư ăn cơm sáng, vừa ăn còn vừa đánh máy tính, vừa cười ngu ngơ.
Khóe môi hắn co giật, không thể nhịn được cười, khiến mấy lần hắn suýt
cười to. Cậu nhóc càng ngày càng thú vị. Ban đầu, hắn có ý muốn thuê một tài xế riêng cho mình, nhưng cậu nhóc đã không còn đơn giản chỉ là một
nhân viên dưới quyền của hắn nữa, mà hình như cậu nhóc đã trở thành một
người bạn nhỏ, cần hắn chiếu cố và nuông chiều.
Mắt nhìn màn hình máy vi tính, tay cầm miếng bánh, vốn là người không
thể ăn được cay, trước lúc mua quên không bảo cô chủ quán, Phong Đạt cầm nhầm một miếng bánh cay, hậu quả vừa nhai vào miệng, Phong Đạt đã đứng
bật dậy, tay liên tục quạt miệng: “Nóng quá, nóng quá…”
Trác Phi Dương sửng sốt nhìn Phong Đạt, tiếng cười trầm thấp bật ra từ
trong cổ họng, mắt hắn nheo lại thành một đường chỉ. Trẻ con vẫn mãi là trẻ con, ăn uống cũng xảy ra chuyện.
Bất đắc dĩ lắc đầu, Trác Phi Dương kéo ghế đứng dậy, thay Phong Đạt chắt một cốc nước lọc.
Phong Đạt đang bỏng rát cổ họng và đầu lưỡi, mắt nổ đom đóm, hốc mắt
đong đầy lệ, trông giống hệt một con cún con đang chịu ủy khuất.
“Uống đi.” Trác Phi Dương đưa cốc nước lọc cho Phong Đạt.
Phong Đạt không khách sáo đã gần như chộp ngay lấy cốc nước trong tay Trác Phi Dương, uống ực một ngụm hết cả cốc nước lọc.
Trác Phi Dương cố nín cười hỏi: “Có muốn uống thêm nước lọc nữa không ?”
Trác Phi Dương giật mình, bàng hoàng thảng thốt nhìn Phong Đạt không
chớp. Hắn vẫn biết cậu nhóc là một người rất thú vị và đáng yêu, nhưng
đáng yêu và thú vị đến mức độ này…..Trác Phi Dương bối rối cầm lấy cốc
nước lọc trên tay Phong Đạt. Sợ gây ra chuyện gì đó thất thố, Trác Phi
Dương đặt ly rỗng xuống mặt bàn kính, bước trở lại bàn gỗ, tiếp tục công việc còn dang dở.
Sắc mặt Phong Đạt hết trắng rồi lại xanh, thấy số của mình cực kì xui
xẻo, kể từ lúc gặp lại Trác Phi Dương toàn gây ra những chuyện dở khóc
dở cười cho hắn cười nhạo mình. Phong Đạt căm tức, trừng mắt nhìn Trác
Phi Dương, đã quên mất ai vừa mới tốt bụng lấy nước lọc cho mình uống.
Dù sao cũng không thể trách Phong Đạt vô ơn, cậu nhóc vẫn còn là một đứa trẻ, tâm lý hay hờn dỗi, chỉ cần không hài lòng một chút đã thể hiện
thái độ bất mãn của mình ra bên ngoài.
Trác Phi Dương dù không nhìn cậu nhóc, vẫn biết cậu nhóc đang ‘ưu ái’
dành tặng cho mình những ánh mắt hết sức ‘trìu mến’. Tuy nhiên hắn không tức giận một chút nào, mà đang tận hưởng cảm giác có một cậu bạn nhỏ để chơi đùa và nói chuyện phiếm.
Từ khi trở thành chủ tịch của tập đoàn Trác Thị, chưa từng có một ai
nói chuyện thẳng thắn và không sợ uy quyền của hắn giống như Thư Phàm,
và bây giờ là Phong Đạt. Hắn không biết cảm giác dành cho Phong Đạt là
gì, nhưng thấy rất quen thuộc, trong cơ thể hắn đang sản sinh ra những
cảm xúc khác lạ, ngay cả suy nghĩ của mình, hắn cũng không thể điều
khiển được.
Sau khi đã hò hét đủ, Phong Đạt bấm bụng đành vứt bỏ khẩu phần ăn sáng
vào thùng rác đặt trước cửa văn phòng chủ tịch. Cậu nhóc không ăn được
thức ăn cay, cố ăn chỉ khiến thêm đau dạ dày, chứ không ích gì.
“Buổi trưa, tôi mời cậu ăn cơm.” Trác Phi Dương không chịu nổi khuôn mặt tỏ vẻ đáng thương của cậu nhóc. Hắn thích cậu nhóc tươi cười hơn.
“Cảm ơn chủ tịch, nhưng không cần đâu. Trưa hôm qua chủ tịch đã mời tôi
đi ăn rồi.” Phong Đạt không muốn quá thân cận với Trác Phi Dương. Mặc dù biết mình không có một chút giá trị lợi dụng gì, hắn cũng không biết
mình là con của Hoàng Tuấn Kiệt và Bạch Thư Phàm, nhưng cẩn thận vẫn
hơn. Phong Đạt sợ sau khi phát hiện ra sự thật, Trác Phi Dương sẽ quay
lưng lại với mình, không còn để mình tiếp tục làm tài xế riêng của hắn
nữa.
Tâm trạng của Phong Đạt hết sức mâu thuẫn. Một mặt cậu nhóc muốn vạch rõ ranh giới với Trác Phi Dương. Mặt khác, lại muốn trở thành một người
bạn nhỏ của hắn, muốn nghe hắn tâm sự, muốn tìm hiểu thêm về cuộc sống
cá nhân của hắn. Trác Phi Dương là nhân vật thần bí nhất mà Phong Đạt
từng biết.
Xoa hai tay vào nhau, đôi mắt rực sáng, Phong Đạt nghĩ thầm: “Mình nhất
định phải tìm cách chụp chộm một pô hình của Trác Phi Dương, sau đó tung lên mạng cho thiên hạ chiêm ngưỡng. Hắc…hắc…hắc….”
Nụ cười trên môi cậu nhóc hết sức gian trá, Trác Phi Dương cười khẽ, mắt thâm thúy nhìn. Dù không hoàn toàn đoán được suy nghĩ trong đầu cậu
nhóc đang nghĩ gì, nhưng chỉ cần nhìn khuôn mặt đang bừng bừng hưng
phấn, nụ cười trên môi của cậu nhóc, hắn cũng biết cậu nhóc đang có toan tính gì.
“Cậu nhóc là đang khiêu khích tính nhẫn nại của mình sao ?” Trác Phi
Dương khi mỉm cười và khi thu lại hàn khí trong cơ thể, người khác luôn
nhầm lẫn, cho rằng hắn vô hại, nhưng chính những con người như hắn mới
là những kẻ nguy hiểm nhất.
***************
Hơn 11 giờ trưa, kết thúc công việc buổi sáng, Trác Phi Dương kéo ghế
đứng dậy, tay cầm chiếc áo vét màu xám đen vắt trên thành ghế.
Phong Đạt say sưa ngồi đánh máy tính, không để ý thời gian đã trôi đi
rất nhanh, cũng quên luôn bụng đói đang réo gào đòi ăn. Là một hacker có tiếng, Phong Đạt đã giúp rất nhiều cho công việc kinh doanh của gia
đình. Đã làm ăn lớn, chọn phương thức giao dịch bằng Internet, công ty
lớn nào cũng có một tổ giám sát bảo vệ kĩ thuật mạng, người ta nói phá
thì dễ, xây dựng mới khó, chính vì thế nhân viên trong tổ kĩ thuật của
công ty có giỏi đến đâu cũng thua những tay hacker không ngừng nâng cao
khả năng của mình.
Phong Đạt tuy là một hacker nhưng chưa từng ăn cắp thông tin của những
công ty lớn, cũng không có ý định đi theo con đường phạm pháp này. Phong Đạt trở thành một hacker vì đam mê, và vì thỏa mãn tính cách hiếu thắng của mình nhiều hơn.
Trác Phi Dương thấy Phong Đạt suốt ngày mê mải đánh máy vi tính. Vì tò
mò muốn biết cậu nhóc đang làm gì, đã đi vòng ra sau lưng Phong Đạt,
liếc mắt nhìn vào màn hình.
Trác Phi Dương nhìn những dòng mã code được Phong Đạt đánh đang hiện lên trên màn hình màu đen. Đối với máy tính, Trác Phi Dương có kiến thức
chỉ đủ để làm việc, những công việc khác đều có nhân viên trong công ty
làm, tuy nhiên hắn không phải là một người mù mờ không biết Phong Đạt
đang làm gì.
Trác Phi Dương giật mình, kinh ngạc nhìn Phong Đạt. Hắn đã dự đoán được cậu nhóc giấu giếm hắn nhiều việc, nhưng không ngờ cậu nhóc là một tay
hacker có tiếng, xem ra hắn đã đánh giá thấp năng lực của Phong Đạt, cậu nhóc có rất nhiều tài năng ẩn giấu đang cần hắn khám phá.
“Đi ăn thôi.” Trác Phi Dương thu lại tầm nhìn, giấu suy nghĩ của mình vào trong đáy mắt, nhẹ giọng bảo Phong Đạt.
Phong Đạt ậm ừ, luyến tiếc không muốn rời khỏi máy tính.
“Chủ tịch có thể đi ăn cơm trưa một mình được không ? Tôi còn đang bận.” Phong Đạt từ đầu đến cuối vẫn nhìn chằm chằm vào màn hình máy vi tính,
không quay lại nhìn Trác Phi Dương đến lấy một cái.
Trác Phi Dương cau mày, nụ cười trên môi hắn tắt từ lâu. Hắn không thích Phong Đạt lờ hắn đi như thế.
“Đi ăn cơm trưa với tôi. Nếu không, tôi phạt cậu.” Trác Phi Dương đã
đánh mất phong độ cao ngạo của một chủ tịch, hắn đang hóa thân thành một ông chú khó tính, đang bắt nạt một đứa trẻ con.
“Không đi.” Phong Đạt tức giận nói, không để những lời đe dọa của hắn vào mắt.
“Thật sự không muốn đi ?” Trác Phi Dương nguy hiểm hỏi Phong Đạt.
“Không đi.” Phong Đạt gõ thêm một dòng mã lệnh, con trỏ máy tính nhấp nháy, hiện lên một dòng chữ.
Phong Đạt căng mắt đọc, nụ cười hiện dần trên môi, hai tay dơ lên cao, miệng kích động hét to: “Được rồi, may quá….”
Trác Phi Dương mở to mắt nhìn Phong Đạt, những lời mà hắn định nói đều
nghẹn ứ trong cổ họng. Hắn thấy mình không bằng chiếc máy tính Laptop
kia.
Cuối cùng Phong Đạt bị Trác Phi Dương gần như khiêng ra khỏi phòng chủ tịch.
Cậu nhóc, tay đấm chân đá, tức giận hét ầm lên: “Mau buông, buông ra…Tôi không muốn đi ăn cùng với ông, buông ra…..” Tiếng hét của cậu nhóc lanh lảnh vang vọng khắp hành lang.
Tuấn Nam đang ngồi trong phòng Trợ lý riêng cũng phải mở cửa, thò đầu ra ngoài nhìn. Thấy cảnh lôi kéo của Trác Phi Dương và Phong Đạt, da đầu
Tuấn Nam không tự chủ được lại run lên, thậm chí gai ốc trong người cũng nổi một lớp dày. Chủ…chủ tịch đang có ý định gì với cậu nhóc, mà lại
dùng cách thức kì cục để đối xử với cậu nhóc như thế kia ?
Nếu để nhân viên trong công ty mà nhìn thấy cảnh này, hình tượng của chủ tịch còn đâu. Họ sẽ xì xầm bàn tán,cho rằng Trác Phi Dương là một kẻ
biến thái, có giới tính không bình thường.
Trác Phi Dương không nghĩ nhiều như thế, hắn một mực chỉ muốn lôi bằng được Phong Đạt đi ăn, rời xa khỏi chiếc máy tính Laptop.
Khi cánh cửa thang máy đóng lại, Phong Đạt tức giận đến nghiến răng
nghiến lợi, hai mắt bốc hỏa: “Chủ tịch, tôi xin nghỉ việc, tôi không
muốn làm nữa.”
Trác Phi Dương nhướng mắt nhìn Phong Đạt, lạnh lùng hỏi: “Cậu vừa mới
nói gì, muốn xin nghỉ việc sao, đã suy nghĩ kĩ đến hậu quả chưa ?”
“Tôi sẽ bồi thường tiền cho chủ tịch.” Phong Đạt bĩu môi, không tin mình không kiếm đủ tiền bồi thường cho Trác Phi Dương.
“Cậu nghĩ rằng chỉ đơn giản như thế thôi sao ?” Trác Phi Dương không còn dáng vẻ hiền hoà nữa. Một khi đã chọc giận đến hắn, con người thật sự
bên trong hắn sẽ thể hiện rõ ra bên ngoài.
“Chủ tịch muốn gì, muốn kiện tôi ra tòa sao ?” Phong Đạt căm hận nhìn
Trác Phi Dương, hận không thể đánh hắn một trận nhừ tử. Hừ…biết thế mình không thèm cứu hắn một mạng….Mặc dù sau đó người giải quyết bọn cướp là Trác Phi Dương, hắn còn cứu Phong Đạt thoát khỏi sự truy đuổi của nhóm
vệ sĩ do Bách Khải Văn cử đến, nhưng cậu nhóc vẫn tức, vẫn không phục.
Xuống đến tầng hầm của tòa cao ốc, Trác Phi Dương và Phong Đạt làm mặt
lạnh, không ai bảo ai câu nào. Đi ăn cơm trưa với nhau mà đang giận nhau thế này làm sao có thể nuốt nổi.
Trên đường đến nhà hàng Dương Châu, hai người đều im lặng, mỗi người
đều có những suy nghĩ riêng, tình cảm của cả hai trở nên rối rắm hơn bao giờ hết. Phong Đạt vẫn còn là một đứa trẻ con, chưa trải qua chuyện
tình ái, không hiểu được cảm giác trong lòng mình. Trác Phi Dương đứng
giữa ngã ba đường, hắn đang nhầm tưởng Phong Đạt là Bạch Thư Phàm, có
lúc hắn muốn tiếp nhận Phong Đạt, nhưng lại sợ mình phạm phải sai lầm, cho rằng Phong Đạt là một thằng con trai, nghĩ giới tính của mình có
vấn đề.
Hai người ngồi ăn với nhau tựa như hai người xa lạ không quen biết.
Phong Đạt vừa ăn vừa hầm hầm tức giận, hậu quả cậu nhóc bị nghẹn, ho sặc sụa.
Trác Phi Dương thở dài, chuyển cốc nước lọc cho Phong Đạt.
Phong Đạt giận dỗi không thèm cầm, tự chắt cho mình một cốc nước khác.
Hành động trẻ con của Phong Đạt khiến Trác Phi Dương phì cười, bao nhiêu giận hờn đều tan biến.
“Cười gì mà cười ?” Phong Đạt đỏ mặt vì ngượng, căm tức quát khẽ: “Không được cười.”
Trác Phi Dương nheo mắt nhìn Phong Đạt. Cậu nhóc khiến hắn muốn giận
cũng giận không được, muốn mắng cũng mắng chẳng xong. Trác Phi Dương
không biết kể từ lúc gặp Phong Đạt, định mệnh của cả hai đã gắn kết chặt chẽ với nhau.
Bị thương ở cánh tay rất bất tiện cho việc đóng giả làm nhân vật nào đó,
Phong Đạt đành ngoan ngoãn ở nhà vào buổi tối, cô em gái Thủy Tiên không bỏ lỡ cơ hội vội gõ cửa phòng của Phong Đạt.
“Mời vào.” Phong Đạt sớm biết cô em gái sẽ không dễ dàng bỏ qua cho mình, đã sớm có chuẩn bị từ trước.
“Anh Phong Đạt.” Thủy Tiên đi chân trần vào phòng ngủ của Phong Đạt.
Phong Đạt nửa nằm nửa ngồi trên giường, hai tay cầm cuốn sách, mắt chăm
chú đọc, bị Trác Phi Dương hành cả ngày hôm nay, cơ thể Phong Đạt đã
vượt quá giới hạn chịu đựng, làm việc bên cạnh hắn là một thử thách lớn
với Phong Đạt.
“Có chuyện gì thì em nói đi, nói xong quay về phòng riêng để cho anh làm việc.” Thủy Tiên là một người đa sự nếu không nhắc nhở từ trước, Phong
Đạt sợ hai lỗ tai của mình sẽ bị hành thật thê thảm.
Thủy Tiên không chút để ý đến thái độ muốn đuổi khách của Phong Đạt,
khom người trèo lên giường, hai tay chống nệm, tự thế bò giống hệt một
chú chó bốn chân. Mon men lại gần Phong Đạt, Thủy Tiên dựa đầu vào vai
Phong Đạt hệt một cô người yêu đang nép vào tình nhân của mình.
Phong Đạt nổi hết cả da gà, bực mình dùng tay đẩy đầu của cô em gái ra,
miệng trách mắng: “Em đang làm gì thế, làm ơn đừng tưởng tượng anh với
người yêu của em. Nếu em thiếu thốn tình cảm như thế, mau gọi điện cho
anh chàng tên là Tư Nam của em, anh tin rằng hắn ta cũng đang nhớ em và
muốn gặp lại em đó.”
“Anh thôi đi.” Thủy Tiên vừa tức vừa ngượng: “Em vào cái tên Tư Nam kia
vốn chỉ là bạn bè bình thường, em không có ý tứ gì với anh ta cả, mà tại sao anh lại cho rằng em và anh ta lại yêu nhau nhỉ ?”
Phong Đạt vẫn chăm chú đọc cuốn sách cầm trên tay: “Anh ta có biết tên
thật của em là Hoài Thương không ? Anh dám chắc là em không dám nói cho
hắn ta biết.”
Thủy Tiên bĩu môi, coi thường nhìn anh trai: “Còn anh thì sao ? Anh có
dám nói cho chị Thu Trang biết, anh vốn là nữ, tên thật của anh là Thy
Dung không ?”
Bỏ qua ánh mắt sát khí có thể giết người của anh trai, Thủy Tiên, à
không Hoài Thương thao thao bất tuyệt, nói tiếp: “Anh định giấu chị ấy
đến bao giờ, định bắt chị ấy chờ đợi anh bao lâu nữa. Em nghĩ anh nên
nói sự thật cho chị ấy biết đi, nếu để chị ấy phát hiện ra anh đang lừa
chị ấy, chị ấy sẽ thương tâm và sẽ không tha thứ cho anh đâu.”
“Vớ vẩn.” Phong Đạt bực bội ném cuốn sách xuống nệm: “Ngay từ đầu anh đã nói rõ ràng với Thu Trang rồi, cho dù anh có là nam đi chăng nữa, anh
cũng không thích cô ta. Hừ...con gái gì mà dữ như chằn lửa, ai mà thương cho nổi.”
Hoài Thương cười ngặt nghẽo: “Anh trai, anh có biết nếu để chị Thu Trang nghe được những lời nói này anh có thể bị chị ấy băm thây ra hàng trăm
hàng nghìn mảnh không hả ?Con gái người ta xinh đẹp tựa hương lúa non,
cá tính mềm mại đáng yêu, anh lại bảo người ta dữ như chằn lừa.
Haizz...xem ra anh đúng là một người không biết nhìn người, em tin rằng
mai sau khi yêu ai đó, người yêu của anh phải phi thường có đức tính
nhẫn nhịn mới chịu đựng được một người có tính cách nghịch ngợm và ương
bướng như anh.”
“Nhóc con, em dám chê bai anh.” Phong Đạt vươn tay, định vặn chiếc tai non mềm của Hoài Thương.
Hoài Thương khôn ngoan, đoán biết anh trai nhất định sẽ tức điên lên
muốn chỉnh mình một trận, đã nhanh nhẹn tránh bàn tay mảnh khảnh trắng
muốt của anh trai.
“Chà, chà...anh trai...tay anh thật đẹp, làm con trai như anh mà có vóc
dáng nhỏ nhắn, khuôn mặt đẹp tựa búp bê, làn môi mỏng đỏ thắm, đôi mắt
to tròn như bồ câu, em thật sự rất ghen tị với anh.” Hoài Thương càng
nói càng quá, chạy lòng vòng xung quanh trong căn phòng rộng hơn 20 mét
vuông.
Phía sau Phong Đạt tức giận vừa đuổi theo vừa hét to: “Câm miệng, câm
miệng, ai cho phép ăn nói lung tung thế hả ? Anh là nam, em có nghe thấy gì không ?”
“Dạ, em biết, em biết, chị Thy Dung của em.” Hoài Thương bật cười to, hoàn toàn không coi mấy lời đe dọa của Phong Đạt vào đâu.
Hai anh em Phong Đạt nghịch ngợm cười đùa, đứng ngoài cửa Hoàng Tuấn Kiệt và Thư Phàm nhìn nhau mỉm cười.
******************
Bách Khải Văn hai tay đút túi quần, nhìn khung cảnh bên dưới qua khung
cửa kính. Màn đêm buông xuống, phố xá lên đèn, con đường tấp nập xe cộ
đi qua đi lại, tâm trạng nặng trĩu, mấy hôm nay hắn đã suy nghĩ rất
nhiều, vẫn không thể giải thích được những chuyện đã xảy ra.
“Ông chủ.” Một người đàn ông hơn 30 tuổi, thân thể cao lớn, mặc vét đen, khom người, kính cẩn nói.
“Nói đi.” Bách Khải Văn không quay lại, lạnh lùng lên tiếng.
“Ông chủ, đã bắt được cô gái phản bội, lấy trộm viên đá quý của công ty rồi.”
“Đã tra ra được gì chưa ? Ai là kẻ đã tiếp tay cho cô ta ?”
“Cô ta nói không biết người phụ nữ kia là ai, nhưng qua miêu tả của cô
ta đại khái chúng ta có thể vẽ được chân dung của cô gái kia.”
“Mau chóng bắt đồng phạm của cô ta cho tôi, tôi muốn đích thân thẩm vấn
người phụ nữ đó.” Lông mày của Bách Khải Văn níu chặt, tròng mắt đen sâu nhiễm một tầng sương giá.
“Ông chủ, phải xử lý người phụ nữ phản bội kia thế nào ?” Người đàn ông
hơn 30 tuổi hiểu cách làm người của Bách Khải Văn, hắn tuyệt đối không
nương tay với những kẻ dám phản bội lại mình.
“Cô ta là nhân viên phục vụ trong quán bar đúng không ?” Bách Khải Văn
cười lạnh: “Mang cô ta đi tiếp khách, bắt cô tiếp khách đến khi nào trả
đủ số tiền mà cô ta đã lấy cắp của tôi thì thôi.”
“Tôi hiểu, thưa ông chủ.” Người đàn ông hơn 30 khom người, thức thời lui ra khỏi phòng.
Bách Khải Văn tiếp tục ngắm cảnh đêm. Đứng từ trên lầu 10 nhìn xuống
phía dưới, hắn có cảm giác đang đứng trên mọi người, giẵm nát mọi thứ
dưới chân.
“Phong Đạt” Khuôn mặt và vóc dáng của chàng thanh niên trẻ lại hiện lên
trong tâm trí Bách Khải Văn. Suy nghĩ của hắn về Phong Đạt rất lạ lẫm,
một cảm xúc chưa từng có bao giờ.
“Cậu nhóc, nhất định tôi sẽ bắt được cậu, tôi không bao giờ để cho con
mồi chạy thoát khỏi lòng bàn tay mình, nhất là kẻ dám mạo phạm đến tôi.
Hừ...coi như số cậu may mắn khi thoát nạn được ba lần, nhưng tôi đảm bảo với cậu tuyệt không có lần sau.” Những lời tuyên bố của Bách Khải Văn
không phải là ngoa ngôn, trong giới hắc bạch đạo không ai là không biết, không ai là không hiểu năng lực của hắn.
Bách Khải Văn mở máy tính, nới lỏng cà vạt, kéo ghế ngồi xuống. Trợ lý
riêng vừa gọi điện báo đã gửi bản báo cáo công việc tuần này cho hắn, vì bận giải quyết một số công việc quan trọng, hắn vẫn chưa có thời gian
xem.
Máy tính vừa có dấu hiệu nối mạng, Bách Khải Văn vừa ấn tay vào con
chuột click vào biểu tượng trên màn hình, một cửa sổ Word với dòng chữ
siêu bự nhảy lên chắn ngang công việc của hắn: “Hi, chào anh, chúng ta
lại gặp nhau.”
Bách Khải Văn tức điên người, gân xanh nổi lên, máu trong cơ thể sôi
sục, mấy ngày gần đây hắn liên tiếp bị một tên hacker bí ẩn xâm nhập vào hệ thống máy tính. Hắn đã thay đến ba chiếc máy tính Laptop, đuổi việc
bốn nhân viên trong tổ kĩ thuật, sai người nâng cấp hệ thống bảo vệ mạng máy tính nhưng vẫn không có hiệu quả, mạng của hắn nâng cấp thì khả
năng của tên hacker chết tiệt kia cũng tăng lên theo. Ban đầu, hắn nghĩ
tên hacker xâm nhập vào hệ thống máy tính của hắn vì muốn ăn cắp tài
liệu mật, nhưng đã hơn một tuần trôi qua, ngoài muốn nói chuyện phiếm
với hắn thì tên kia không có động tĩnh gì cả, chính vì thế hắn cũng yên
tâm phần nào.
“Cậu cút ngay cho tôi, đừng cản trở thời gian làm việc của tôi. Đừng để
tôi tìm được cậu, nếu không tôi sẽ cho cậu sống không bằng chết.” Bách
Khải Văn thuần thục đánh máy tính, trong đầu đang tính toán nên dùng khổ hình nào với tên hacker bí ẩn hay phá đám công việc của hắn kia.
“Tôi biết anh bận nhưng cũng phải có thời gian để giải trí chứ ? Tôi
không thể trở thành bạn ảo của anh được sao ? Nói chuyện phiếm vài câu
với tôi cũng đâu lấy mất của anh nhiều thời gian, hơn nữa tôi còn giúp
anh giải stress không phải sao ?”
“Mau biến ra khỏi hệ thống máy tính của tôi, tôi không có thời gian rảnh rỗi như cậu. Biến đi..............” Bách Khải Văn hết chịu nổi rồi, bây giờ nếu hắn tìm được tên hacker bí ẩn kia là ai, hừ...chỉ cần nghĩ đến
hắn đã muốn ăn tươi nuốt sống tên kia rồi.
“Anh đừng nóng giận, tôi đi là được chứ gì. Bye, hẹn gặp lại anh
sau.....” Cửa sổ Word biến mất, trả lại không gian làm việc cho Bách
Khải Văn.
Bách Khải Văn kinh ngạc, mở to mắt nhìn màn hình máy vi tính, không tin
tên kia dễ dàng bỏ đi như thế, chỉ vài ba câu nói của hắn có thể thành
công đuổi tên kia đi rồi sao ?
Bách Khải Văn ngưng thần nhìn màn hình máy vi tính, chờ xem tên kia thật sự đã bỏ đi chưa, hay chỉ đang đùa giỡn hắn mà thôi.
Hắn chờ...chờ đến gần hai phút, vẫn không thấy tên kia đâu, lúc này hắn mới tin tên kia thật sự đã bỏ đi.
Bách Khải Văn không muốn suy nghĩ nhiều, cũng không còn hơi sức cố đoán
tâm ý của tên hacker bí ẩn kia. Sau khi đọc xong hết hơn 10 trang Word
báo cáo của trợ lý riêng, Bách Khải Văn tắt máy vi tính.
Lẽ ra tối hôm nay không bị tên hacker bí ẩn kia quấy rầy nhiều, Bách
Khải Văn tưởng mình có thể vui vẻ chìm vào giấc ngủ ngay, nhưng làm thế
nào hắn cũng không ngủ được, chẳng những thế hắn còn lăn qua lăn lại,
tay vắt trên trán, miệng càu nhàu: “Chết tiệt, mình bị làm sao thế này,
tên kia bỏ đi thì liên quan gì đến mình....Chết tiệt.....”
Bách Khải Văn vô thức mong tên hacker bí ẩn kia không biết mất vĩnh
viễn. Tuy hay xâm nhập vào hệ thống máy tính của hắn luôn đúng vào lúc
hắn muốn làm việc, nhưng nhờ có tên hacker kia, hắn thấy cuộc sống ban
đêm của mình bớt cô độc hơn, hình như mỗi lần mở máy tính, hắn đều có
một chút chờ mong tên hacker kia xuất hiện nói đôi ba câu với hắn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT