Bây giờ nó đang ngồi trên bàn và cố
gắng nạp vào đầu đống lý thuyết sinh học khó nhằn. Không hiểu sao nó
luôn cảm thấy vất vả khi học những môn mang tính chất thuộc lòng kiểu
này. Trong khi người ta vẫn thường bảo con gái thường có năng khiếu với
mấy việc liên quan đến “gạo” bài. Có lẽ nó là trường hợp ngoại lệ...
.
Đang cào cào đầu tóc và căng mắt dán vào trang sách, nó chợt giật bắn
mình khi vừa nhớ ra cuốn vở lý thuyết Sinh vẫn đang nằm ở chỗ Phạm Minh. Hôm bữa cậu nhóc không chép bài nên mượn vở nó về. Trong vở có mấy phần trọng tâm cô giáo căn dặn cho buổi kiểm tra ngày mai. Nếu không có vở
bây giờ thì làm sao biết đường mà học. Nó lẩm bẩm rồi lấy di động bấm
cành cạch...
.
- Alo! Ghim! Vở sinh của tôi vẫn nằm ở chỗ cậu phải không????
.
- Ờ! Tôi đang cố gắng dịch coi cậu viết cái gì trong đó đây nè!
.
- Hả??? Sao cậu dám nói thế! Mà thôi, không nói nhiều nữa, cậu mang vở
trả cho tôi ngay! Không có nó làm sao mà tôi học bài được!!!!!!!!!!
.
- Có im đi không hả? Miệng còn to hơn cái loa! Tôi cũng đang tính đi trả đây! Ngồi đó mà đợi! Cái thứ dữ dằn!
.
Tút ...tút....
.
Nó bặm môi nhìn màn hình điện thoại. Cho dù bây giờ Minh đã thay đổi
hoàn toàn so với năm lớp 10 nhưng bản tính bạo lực thif vẫn không hề
biến mất. Có ai đời đi mượn vở người ta mà còn lớn giọng la lối om sòm
như thế....Càng nghĩ nó càng thấy bực mình...
.
Vài phút sau thì nó nghe tiếng xe máy đỗ trước cổng nhà. Quàng vội chiếc áo khoác, Thanh phóng lẹ xuống lầu. Ba mẹ nó vẫn đang trong phòng, phải lấy ngay để không bị họ biết. Gì chứ đấng phụ mẫu của nó cực ghét việc
con trai tới nhà con gái mình...
.
Nó rối rít mở nhẹ cánh cổng sắt, Phạm Minh xuất hiện với...một nụ cười rạng rỡ!
.
- Hơ!
.
- Hì! Chào Thanh! Vở của cậu này!
.
- Gum hả? Hèn gì Thanh cứ thấy ngờ ngợ. Ghim chẳng bao giờ cười khi thấy mình!
.
- Anh bảo mình đem trả dùm ảnh cuốn vở này cho Thanh! Anh hối thúc quá nên mình phải lấy xe máy để đi!
.
- Cảm ơn Gum!
.
Nó cầm quyển vở trên tay mà lòng đầy thắc mắc. Cũng không hẳn là thắc
mắc mà chính là buồn...Minh biết nó có cảm tình đặc biệt với Quang nên
mới tạo điều kiện cho nó gặp. Hix...Nhiều lúc nó thấy chỉ có Ghim mới
hiểu được nó cần gì....
.
- À! Cậu có nhớ ngày kia là ngày gì không?
.
- Hở??? Trời ạ! Sao lại quên được! Sinh nhật hai ông tướng của tôi chứ gì!
.
- Hì! Hôm đó mình sẽ cho cậu và mọi người một bất ngờ!
.
- Hả??? Bất ngờ????
.
- Nói như thế thôi! Đợi đến hôm đó sẽ biết! Mà Thanh nhớ chuẩn bị kĩ
càng nhé! Cậu cũng là nhân vật trung tâm của party mà! Thôi mình về đây! Chúc Thanh ngày mai kiểm tra tốt!
.
- Uh!
.
Gum như thường lệ vẫn chào tạm biệt nó bằng một nụ cười. Đó cũng là nụ
cười ám ảnh nó trong những giấc ngủ. Đôi khi nó nghĩ rằng có lẽ vì nụ
cười đặc biệt đó nên mới thích Quang. Còn Phạm Minh, rất hiếm khi Thanh nhìn thấy cậu ấy mỉm cười. Nó ít đến nỗi bây giờ Thanh cũng không thể
tưởng tượng ra được. Cho dù Quang và Minh là sinh đôi, nhưng nụ cười của mỗi người không hề giống nhau.....Vì thế lúc nãy, nếu không nhìn thấy
nụ cười đó thì nó cũng không thể nhận ra người đứng trước mặt mình là
Quang bởi lúc không ở trường, nhìn họ giống nhau kinh khủng!
.
Lúc nó định quay lưng bước vào nhà thì thấy một anh chàng nào đó cũng
vừa chở cô chị họ tiến tới cổng. Nó nhíu mày nhìn. Lại là một ông anh
nào đó giàu sụ, con nhà đại gia mà chị May “cua” được. Nó nghĩ vậy rồi
thở dài.....Chị nó thay đổi nhiều quá.....
.
- A cưng! Em làm gì mà đứng ngoài này thế???
.
- Không có gì! Hôm nay chị lại uống bia nữa à??? Người chị toàn mùi men! Thể nào ba em cũng mắng cho xem!
.
- Haha! Hôm nay sinh nhật nhỏ bạn thân! Tại hơi mệt nên chị uống có chút xíu à! Cưng không thấy chị về sớm sao????
.
- 10h là sớm của chị đó à?
.
Cô chị họ nó cứ đứng cười toe toét như thế, còn nó thì xụ mặt than thở.
Cả tuần 7 ngày thì hết 6 ngày chị nó đi chơi đến khuya mới về. Mà lúc
nào về cũng say khướt. Lúc trước chị hiền lành, dễ thương bao nhiêu thì
bây giờ ăn chơi sa ngã bấy nhiêu. Cả gia đình nó cũng không thể nào tìm
được một lý do giải thích cho sự thay đổi đó...
.
- May!
.
Nó cùng cô chị họ giật mình khi nghe tiến quát lớn. Nhìn vội ra thì thấy anh Thiện đang ngồi trên xe cau có nhìn Như May. Nó lo lắng kéo cô chị
họ đi nhanh vào nhà nhưng không kịp...
.
- Hôm nay sao mày hiền thế??? Mọi hôm tao ngồi đợi đến nửa đêm vẫn chưa
thấy mày mò về. Mày còn tính buông thả như thế này cho đến bao giờ
hả?????????
.
Nó sợ hãi khi nhìn thấy anh Thiện dựng xe chạy tới cầm cổ tay chị May
kéo ngược lui sau rồi la lớn. Trong nhà ai cũng hiểu bây giờ người mà
anh trai nó ghét nhất chính là May. Hồi trước ảnh cũng thương cô em họ
này nhưng từ ngày May thay đổi thì anh Thiện cũng thay đổi luôn thái độ
với cô ta.
.
- Anh buông tay em ra! Em làm gì là quyền của em! Mắc mớ gì anh mà cứ gặp mặt là quát mắng hả?
.
May cũng không vừa, giựt phăng tay mình ra rồi quay lưng cãi lại.
.
- Đồ vô giáo dục! Mày hư hỏng thì hư hỏng một mình đi! Đừng có rủ rê lôi kéo nhỏ em của tao!
.
- Thôi mà! Trời tối lắm rồi! Hai với chị vào nhà đi! Để ba mẹ nhìn thấy lại rách việc!
.
- Cái thứ con gái mất nết như mày tao cũng không cần đặt miệng!
.
- Tôi cũng ko cần anh quan tâm! Anh thì tốt lành hơn ai chứ? Suốt ngày
đi lừa tình con gái người ta! Anh cũng chỉ là một thằng sở khanh mà
thôi!
.
Bốp!!!!!!!!
.
Nó chới với khi nhìn thấy anh trai mình tát cô chị họ. Mọi chuyện có lẽ
đã lên tới đỉnh điểm và không thể nào kìm nén được nữa. May sửng sờ
trước cái tát như trời giáng rồi ôm mặt chạy đi. Nó tính đuổi theo nhưng bị ông anh ngăn lại.
.
- Kệ nó! Mày đừng có quan tâm! Tốt nhất là nó đừng có về cái nhà này nữa!!!!!!!!!
.
Nói rồi Thiện dắt xe vào trong. Nó lo lắng nhìn ra phía đường lớn. Tối như thế này rồi, chị May có thể đi đâu được nữa.....
Và sự thật là cho đến ngày hôm sau thì vẫn không có tung tích gì của Như May. Cả nhà nó bắt đầu hốt hoảng lo lắng. Ba mẹ nó thì như ngồi trên
đống lửa. Nó thì gọi điện tới tất cả những người bạn của chị mình nhưng
không ai biết được giờ May đang ở đâu. Riêng ông anh trai của Thanh thì
vẫn bình tĩnh và xem như không có chuyện gì.
.
- Tất cả là tại Hai! Sao Hai lại tát chị ấy chứ??????
.
- Ai bảo nó hỗn với anh! Cái thứ con gái ******* như thế thì thương tiếc gì chứ?
.
- Hai thật là!!!!!!!!!.
.
Nó nổi khùng bỏ ra ngoài. Việc May bị anh trai nó tát nên bỏ đi chỉ có
nó biết, ba mẹ nó vẫn nghĩ là chị họ nó ham chơi nên không về nhà. Nếu
biết được chuyện này thì chắc anh Thiện khó sống.
.
Mải lo chuyện tìm chị họ, nó quên mất hôm nay là sinh nhật Phạm Minh và
Phạm Quang. Nếu không nhờ nhỏ Liên nhắc thì chắc chiều nay nó không nhớ
việc đi tham dự party mừng sinh nhật hai cậu bạn thân nhất của
mình....Hèn gì sáng nay đi học, thấy nó không đả động gì đến chuyện sinh nhật nên mặt mày Phạm Minh cứ gắt lên. Nó tự đập tay vào đầu than trách cho cái tính mau quên của mình....
.
Như Quang đã nói từ trước, trong buổi lễ sinh nhật chiều nay sẽ có một bất ngờ...
.
Nhưng không hẳn chỉ là một....
.
Mà còn có những điều bất ngờ khác đến với nó tạo nên một khúc ngoặt quan trọng trong cuộc đời của Trần Thanh Thanh.....
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT