17 tuổi – Nó đã lớn hơn, chững chạc
hơn và mạnh mẽ hơn so với cái tuổi 16 ngô nghê đã qua. 17 tuổi. Nó cũng
phát hiện ra một sự thật rằng mình không phải là một đứa con gái xấu.
Người ta chỉ tự thấy mình không xinh khi người ta chưa có ý định làm cho mình xinh hơn. Bây giờ nó đủ tự tin về nhan sắc của mình. Công đầu tiên có lẽ thuộc về cô chị họ mới chuyển đến ở nhà nó cách đây vài tháng…
.
5 tháng trước…
.
- Cháu chào cả nhà!
.
Một giọng nói vang lên khiến tất cả các thành viên trong gia đình nó đồng loạt dừng lại mọi hành động và ngẩng lên nhìn.
.
Trước mắt Thanh bây giờ là một cô gái rất trẻ, tóc nhuộm nâu cắt ngắn úp vào, mặt mày trang điểm cá tính, trên người mặc một chiếc áo cổ rộng
màu vàng sẫm và một chiếc quần jean màu loang, chân đi đôi dày có gót
cao ngất ngưởng. Nhìn chung là xinh hơn nó rất nhiều…Nhưng điều đáng chú ý hơn là trên tay cô ta có mang một chiếc va li to.
.
- A! May! Sao nghe ba mẹ cháu bảo tuần sau cháu mới tới? – ba nó đặt cái điều khiển ti vi xuống bàn, đứng dậy mỉm cười toe toét.
.
Nó và anh Thiện ngớ người ra. Trong tiềm thức của mình, nó cũng ý thức
được rằng đây không phải là người lạ. Cái tên May mà ba nó vừa nhắc đến
càng làm cho Thanh khẳng định hơn về điều này. Nhưng sự thật thì nó vẫn
không nhớ đây là ai?
.
- Hì! Cháu đi chuyến bay sớm hơn dự định! – cô gái mỉm cười rạng rỡ, đúng là xinh thật!
.
- Mẹ nó! Sao còn ngồi ngẩn ra đấy! Không nhận ra cháu mình à? Bé May con của anh Cẩm đó!
.
- Ôi! Hóa ra là bé May con anh Cẩm đây sao??? Mười năm rồi còn gì! Cháu
lớn quá! Cô nhìn mãi vẫn không nhận ra! – mẹ nó mắt sáng lên, vội vàng
mỉm cười khi nhớ ra đứa cháu gái bên nội của mình.
.
Cùng lúc đó, nó với anh Thiện cũng vừa lục lọi trong kí ức để nhận ra đó là ai. Lúc 6 tuổi, nó và anh trai có một người bạn mới tên là Như May – con của bác Cẩm anh ruột ba nó. Chúng đã chơi với nhau rất thân cho đến một ngày May phải theo gia đình sang định cư tại Mỹ. 10 năm thắm thoắt
trôi qua làm phai mờ những kí ức nhỏ bé của tuổi thơ, đến bây giờ khi
gặp lại nhau thì đã không còn nhận ra được nhau nữa.
.
- Bé Thanh lớn ghê! Anh Thiện cũng đẹp trai quá cơ!
.
- Hơ! Chị May! Trời ạ! Em không ngờ chị lại xinh như thế!
.
Nó reo lên rồi chạy lại ôm chầm lấy người chị họ lâu năm, anh nó cũng
cười tươi nhìn theo. Và nó càng sung sướng hơn khi từ nay có thêm một
người chị trong nhà. Phải! May sẽ ở chung với gia đình nó để học Đại học tại thành phố này.
.
Sự có mặt của thành viên mới bắt đầu là thế…………….
.
Nhưng chẳng ai ngờ………
.
Điều này lại làm phát sinh những rắc rối phức tạp……….
.
………………………………………………….
.
Sáng.
.
- Hôm qua nhỏ May nó về nhà mấy giờ hả bà?
.
- Tôi cũng không biết nữa! Ngồi đợi cửa nó suốt cả đêm nhưng không thấy! Chẳng lờ mờ sáng nó mới về nhà!
.
- Cái con bé này! Tôi không ngờ nó hư thế!
.
Ba nó dằn mạnh đôi đũa xuống bàn. Nó và anh nhìn nhau thở dài. Bữa ăn
sáng trở nên nặng nề. Bản thân Thanh cũng không ngờ chỉ trong vòng có
mấy tháng ngắn ngủi mà cô chị họ dễ thương của nó lại trở nên sa ngã như thế…..
.
- Này! Thế chuyện mày với Quang sao rồi?
.
- Sao là sao???
.
- Thì không phải mày với nó chính thức thành một đôi rồi hả? Thấy chúng mày cứ xoắn xít nhau mãi!
.
- Rõ điên! Tao với Gum chỉ là bạn thân thôi! Tụi mày cứ đoán già đoán non! Bực mình!
.
- Ai đoán gì đâu! Sự thật sờ sờ ra đó rồi còn gì! Thằng Quang được lắm,
tuy không nam tính manly bằng Minh lớp mình nhưng cũng thuộc dạng chung
tình!
.
Nó lắc đầu ngán ngẩm trước sự cứng đầu của con bạn thân. Tại sao một nam một nữ chơi thân với nhau cứ phải là người yêu của nhau mà không phải
là bạn được nhỉ??? Nó và Gum đơn thuần chỉ là bạn bè thân thiết chứ chưa bao giờ phát sinh bất kì một mối quan hệ nào ngoài điều đó (mặc dù nó
cũng không chắc chắn được điều này). Vậy mà cả lớp, rồi cả khối, rồi cả
trường cứ mặc định hai chúng nó là một cặp. Thật là không biết nói làm
sao cho mọi người hiểu….
.
Bây giờ lớp nó đã quen với hình ảnh mới của Phạm Minh. Và sự lột xác của cậu ta đã làm trật tự lớp học đảo lộn. Cụ thể là Minh trở thành nam
châm hút hết mọi sự chú ý của những cô bạn trong lớp, còn Quý – lớp
trưởng kiêm luôn danh hiệu hotboy của lớp 10A3 đã chính thức bị trục
xuất khỏi ngôi vị là cây ăn ten thu sóng. Nhưng khi trở về với con người thật của mình, Minh càng lạnh lùng, càng băng giá hơn. Cậu nhóc không
thèm đếm xỉa đến bất kì ai ngoại trừ nó. Không thèm nói chuyện với bất
kì ai ngoại trừ nó và không thèm mỉm cười với bất kì ai ngoại trừ nó.
Đôi khi nó cũng thấy hạnh phúc với điều này nhưng kèm theo niềm vui đó
luôn là sự khó chịu khi bị lũ con gái trong lớp tẩy chay. Nhưng lỗi đâu
phải là của nó????
.
- Này! – Minh thả cuốn vở mòng trước mặt nó.
.
- Cái gì thế?
.
- Vở của mình mà còn không biết nữa hả? Sao lúc nào cậu cũng là người
quên vở còn tôi lại phải là người đem nó về thay cậu cơ chứ?????????
.
- Hơ! Vở Địa của tôi đây mà! Hèn gì tối qua tôi lục cả giá sách vẫn không có! Then kiu vinamiu cậu nhiều!
.
Nó hí hửng cầm lấy cuốn vở và nở một nụ cười tươi hết mức có thể để cảm
ơn Minh. Vẻ mặt ngố khùng của nó lúc này khiến cậu nhóc phải bật cười dù mặt mày vẫn nhăn nhó khó chịu. Mối quan hệ giữa tụi nó bây giờ là vậy.
Rất thẳng thắn và cũng tình cảm, nó không còn sợ Minh nữa, cũng không
còn ghét Minh nữa. Nhất là sau chuyện đó, nó nhận ra rằng cậu nhóc chính là một người bạn thật sự để mình nương tựa…
.
1 năm về trước…vào cái buổi chiều kinh khủng ấy…vào cái buổi chiều đã
tạo nên nỗi ám ảnh lớn đến mức kể từ đó đến nay nó không bao giờ online
nữa….
.
- Hức hức! Cậu…là Minh…hay là Quang????? – nó ngẩng đầu nhìn lên, đôi mắt ướt đẫm nước.
.
- Điều đó không phải là vấn đề! Nói đi! Có chuyện gì mà cậu lại ngồi đây và khóc như một con điên thế này hả????
.
- Cậu là Minh rồi….
.
Nó nói thều thào rồi ôm chầm lấy cậu nhóc. Lúc đó nó cực kì sợ. Nó sợ
tất cả. Nó cảm giác mọi thứ đang muốn nuốt chửng lấy mình. Trong tiềm
thức của Thanh, Minh luôn là một cái gì đó đại diện cho sức mạnh, ở Minh toát lên một cảm giác bình an khi có cậu bên cạnh.
.
- Nhỏ khùng này! Nói đi chứ? Đứa nào bắt nạt cậu! Nói!!!!!!! – Minh
dường như hét vào mặt nó, trong khi nó thì đang níu vạt áo cậu nhóc khóc tức tưởi.
.
Trời chiều nhạt nắng. Cây cối đứng im lìm không động đậy. Chỉ văng vẳng tiếng khóc của nó và tiếng thở dài của Minh…
.
Nó đã có một bài học….cho cái gọi là niềm tin không có điểm tựa….
.
………………………………………….
.
Bây giờ thì Trần Thanh Thanh đã khôn hơn rồi. Nó sống thực tế và không
mơ tưởng viễn vông về cái gọi là thế giới ảo nữa. Nó phát hiện ra cuộc
sống thực bao giờ cũng đẹp và đáng yêu hơn. Nó có Minh, có Quang, có gia đình, có bạn bè bên cạnh. Chính họ là động lực lớn giúp nó vượt qua
được sự khủng hoảng tinh thần và bình tâm trở về chính mình. Và khi có
sự xuất hiện của Như May – cô chị họ xinh đẹp thì nó đã được cải thiện
hơn về mặt ngoại hình. Không còn là một nhóc khùng, một cô vịt con xấu
xí trước kia nữa….
.
Nhưng một sự thật khiến Thanh luôn cảm thấy bất an cho tình bạn thân thiết giữa nó và anh em sinh đôi nhà họ Phạm…
.
Là rằng…
.
Nó thích Quang…Nhưng Quang không thích nó….Minh thích nó….Nhưng nó không thích Minh…
.
Một vòng luẩn quẩn…
.
Một con dao vô hình có thể cắt đứt tình bạn tuyệt vời mà nó đang cố giữ gìn và vun đắp…
.
Có lẽ người ta nói đúng!
.
Con đường đau khổ nhất của một tình yêu chính là nó có nguồn gốc từ một tình bạn….”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT