Tạm gác lại chuyện tìm cô chị họ, nó loay hoay với đống quần áo trong tủ để kiếm ra một bộ cánh phù hợp nhất cho buổi tiệc quan trọng này. Nhưng thực sự là khá khó khăn vì ít khi
mẹ mua váy đầm cho nó, chỉ toàn mua quần jean với áo pull mà thôi. Đang
suy nghĩ không biết phải mặc cái gì mà quan trọng hơn là không có cái gì có thể mặc được, nó mỉm cười sung sướng khi nhớ ra mình có một cô chị
họ ăn mặc rất thời trang, mà người Như May cũng nhỏ nhỏ như nó nên chắc
có lẽ áo quần của chị ấy nó sẽ mặc vừa. Nghĩ là làm, Thanh phóng ào sang phòng cô chị họ, vì là người trong nhà với nhau nên chẳng ai khóa phòng làm gì, nó hồ hởi mở cửa phòng rồi tiến tới tủ áo quần. Đây là lần thứ 3 nó bước chân vào phòng của chị May vì thực sự mà nói, cho dù là chị em
gái với nhau nhưng ít khi nó và cô chị họ gần gũi tâm sự. Đặt tay lên
cái nắm cửa của tủ, mắt nó đột nhiên dừng lại trước khung ảnh nhỏ đặt
trên chiếc bàn đựng dàn máy vi tính ngay cạnh đó. Nếu là hình của May
thì chắc hẳn sẽ chẳng có vấn đề gì, nhưng đây là hình của một chàng trai nào đó lạ hoắc, và tấm kính trong của khung ảnh đã bị rạn vỡ khá nặng
chứng tỏ nó đã bị rơi xuống đất. Thanh tò mò cầm khung ảnh lên nhìn chăm chú. Nó tự hỏi tại sao chị nó không thay tấm kinh vỡ này bằng tấm kính
khác nguyên vẹn mà cứ để như thế. Có lẽ là chị nó không muốn......Nghĩ
vẩn vơ một hồi, nó nhớ ra việc quan trọng mình vẫn chưa làm xong nên đặt vội khung ảnh xuống bàn rồi mở tủ tìm một chiếc váy nào đó thích
hợp........
.
Sau gần nửa tiếng chọn lựa (vì nhiều quá) nó mới ưng ý được một chiếc
đầm dạ hội ngắn màu rêu có ánh bạc. Da nó trắng nên mặc chắc sẽ hợp.
Không có chị May ở đây, nó cảm giác mình không đủ tự tin để có thể ăn
mặc thời trang và ấn tượng...Thôi thì đành liều.....
.
6h tối...
.
Sau khi vật lộn với đống váy đầm giày dép, anh Thiện chở nó tới buổi
tiệc. Phải năn nỉ đến đứt lưỡi ông anh trai quý hóa mới đồng ý làm cái
nhiệm vụ đưa đón này. Cái “giá” nó phải trả cũng không nhẹ, đó là chấp
nhận rửa chén thay cho anh nó một tuần.
.
- Hai đúng là dã man! Chở em đi có chút xíu mà cũng tính công!
.
- Ô hay! Như thế là hời cho mày lắm rồi! Mày tưởng được ngồi sau yên xe của một thiếu gia như anh đây dễ lắm hả?
.
- Thôi đi! Hai cho em xin! Hồi nhỏ chắc mẹ sinh hai gần hố bom nên giờ hai mới quăng bom không thương tiếc như thế!
.
- A! Cái con nhỏ này! Mày muốn anh thả mày giữa đường không hả?
.
- Hix! Trễ giờ rồi! Hai đừng có nóng, chạy xe đi!
.
Cuối cùng thì anh nó cũng chở nó tới đúng địa chỉ. Thực lòng mà nói đây
là lần đầu tiên nó tới nhà hai anh em nhà họ Phạm. Nhìn đúng là giàu có
thật. Chả trách hai người đó ăn xài cao cấp như thế.
.
- Hai về nhé! Có gì em sẽ gọi rồi Hai tới đón em nghe!
.
- Bực mày thật! Anh có phải là xe thồ của mày đâu! Nhớ về cho sớm sớm không ba mẹ mà mắng là anh không bênh mày đâu đấy!
.
- Tuân lệnh sếp!
.
Nó cười tươi chào ông anh trai, phải vui vẻ như thế để còn có người tới
chở nó về. Ai thì nó không biết chứ riêng ông anh quý hóa của mình, cứ
giận lên là cái gì cũng bỏ, nó sợ vụ việc này lắm rồi nên đành chịu khó
hiền hòa vui vẻ với anh hai mình. Nhưng mọi sự hình như vẫn chưa thật
yên ổn khi anh Thiện lúc quay đầu xe do vô ý đã quệt vào chân của một
chị gái nào đó vừa bước tới. Nó hớt hãi chạy đến...
Anh nó hốt hoảng dựng xe tiến lại. Và theo kinh nghiệm của một đứa
chuyên môn xem phim tình cảm và đọc truyện tình cảm như nó thì cái ánh
mắt khi ông anh quý hóa nhìn thấy chị gái kia là hoàn toàn không bình
thường. Bằng chứng là anh nó cứ sửng người ra trong khi chị kia đã mỉm
cười vẫy tay bảo là không sao.
.
- Hai! Hai sao thế? – nó vỗ vai anh Thiện.
.
- Tôi không sao cả! Chỉ hơi bầm một chút thôi! – chị kia trả lời nhẹ nhàng.
.
- Hơ...xin lỗi...tôi không cố ý....cô....cô không sao thật chứ????? – đó là lần đầu tiên trong đời nó thấy anh trai mình lắp bắp trước một người con gái.
.
- Vâng! Tôi không sao!
.
Và nụ cười đó có thể ví như “nhát dao chí mạng” đâm thủng trái tim đào
hoa của Trần Minh Thiện. Anh chàng cứ ngẩn tò te, mặt ngố xịt trong khi
cô nàng đã chào tạm biệt để đi vào bên trong.
.
- Hai! Tỉnh lại mau! Người ta đi rồi mà! – nó bụm miệng cười đánh vào tay ông anh.
.
- Anh bị cái gì rồi mày ơi!
.
- Bị cái gì nữa! Mũi tên thần Cupid đâm trúng tim rồi! Haha!
.
- Này cưng! Hôm nay bằng mọi giá nhất định cưng phải tìm hiểu cô ấy là
ai, tên gì và lấy số điện thoại cho anh nghe không? – anh nó đột ngột
cầm mạnh hai tay nó giật giật.
.
- Hai điên rồi hả???? Em có quen biết gì chị ta đâu mà bảo em làm cái chuyện đó!
.
- Coi như anh năn nỉ cưng! Cái miệng của cưng dẻo như thế thì việc đó có khó gì đâu! Làm giúp anh rồi cưng muốn gì anh cũng chiều!
.
- Hơ! Được rồi! Hai đừng có lay lay em như thế! Em sẽ cố gắng! Nhưng Hai nhớ là em muốn gì Hai cũng phải làm đó! – nó mỉm cười “nham hiểm”.
.
- Iu cưng quá đi mất!
.
Anh nó mỉm cười toe toét, hôn một phát vào môi nó rồi lên xe rồ ga chạy
đi. Nó nhíu mày nhìn theo lắc đầu. Bấy lâu nay ảnh toàn làm khổ con gái, bây giờ đến lượt con gái làm ảnh khổ. Đúng là....
.
- Này! Tới rồi thì vào đi! Đứng đó làm gì????????????????
.
Tiếng quát từ đằng sau lưng khiến nó giật bắn mình. Nghe giọng điệu này
không cần nhìn cũng biết là ai. Hôm nay sinh nhật của cậu ta mà cũng
không thấy được một sự thân thiện hiền lành nào hết. Nó bặm môi quay
lại, mặt nhăn nhó...
.
- Sao lúc nào cậu cũng thích hét thế hả? Tôi ngồi chung với cậu riết rồi tai cũng điếc luôn!
.
- Điếc hay lảng gì thì kệ cậu! Tôi không cần quan tâm!
.
Bằng một sự bực mình, Phạm Minh càm ràm một câu rồi bỏ đi vào trong. Nó
tự hỏi không hiểu mình đã làm cái gì nên tội mà cậu bạn thân lại tức
giận như thế....
.
Buổi tiếc nhìn chung là rất linh đình. Khách khứa đông nghịt, ngoài
những người bạn của hai anh em sinh đôi còn có anh chị em họ hai bên nội ngoại, con cái của mấy ông giám đốc là bạn của bố Phạm Minh và Phạm
Quang. Tiệc sinh nhật nhưng chẳng khác một đại nhạc hội. Nó hơi khớp
trước sự đông đúc này, cũng may có nhỏ Liên với mấy đứa bạn cùng trường
nên nó cũng bớt sợ hơn. Và tình hình là trong buổi tiệc này, nó không
thể phân biệt được đâu là Minh và đâu là Quang nữa. Không biết vì lý do
gì mà hôm nay hai anh em họ ăn mặc giống hệt nhau, ngay cả cái kính cận
cũng cùng một loại, tóc để cùng một kiểu. Căn cứ để phân biệt chỉ còn
duy nhất là nét mặt. Cứ ai lạnh lạnh, trầm trầm thì là Ghim, người luôn
niềm nở mỉm cười là Gum. Nhưng khi cả hai đều không cười thì thật sự
chẳng thể nào nhìn ra đâu là anh, đâu là em. Nó cứ gọi là hoa mắt cả
lên.
.
- Sao hôm nay họ lại ăn mặc giống nhau thế mày? Tao chẳng biết đứa nào ra đứa nào. – nhỏ Liên xì xầm bên tai nó.
.
- Bộ mày tưởng tao biết hả? Đến tao còn không phân biệt được nữa là....Hix....Làm sao mà tặng quà đây!
.
Nó thở dài rồi nhìn xuống hộp quà trên tay. Nó muốn tặng riêng cho mỗi
người chứ không đặt quà lên chiếc bàn to gần tháp bánh sinh nhật 5 tầng
trước mặt. Quà của nó không phải thứ gì đắt tiền nhưng chính là công sức và tâm huyết của nó. Đó là hai chiếc khăn len tự đan đã được nó cặm cụi làm trong vòng gần một năm trời. Có lẽ sẽ không đẹp như khăn mua ngoài
tiệm nhưng chắc chắn là ý nghĩa hơn những thứ đắt tiền đang nằm trên
kia. Nó tự nghĩ như thế rồi mỉm cười bóp nhẹ hộp quà.
.
- Nhưng phải công nhận là anh em nhà này đẹp mã ghê mày nhỉ? Nhìn là biết ngay con nhà giàu!
.
- Ờ!
.
Sự thật thì nó khá dị ứng với cái gọi là “đẹp trai”. Vì bản thân nó luôn không tự tin cho lắm về ngoại hình của mình nên cũng không thích thú
khi thấy sự chênh lệch giữa nó và hai anh em nhà họ Phạm. Đang đưa mắt
nhìn quanh, nó suýt nữa sặc nước khi nhìn thấy ai đó trông rất giống Như May – cô chị họ ăn chơi mà hai hôm nay cả nhà nó cất công đi tìm. Nó
vội vã đưa hộp quà cho nhỏ Liên cầm dùm rồi phóng ào tới...
.
- Chị!!!!!!!!! Sao chị lại ở đây???? Mấy hôm nay chị đi đâu????? – nó cầm tay Như May lay lay.
.
- Ai thế này????? – một trong số những anh chàng có mặt xung quanh lên tiếng khi thấy sự xuất hiện đột ngột của nó.
.
- Hơ....Đây là em họ mình! Tính nó hơi sổ sàng vậy đấy!
.
Chị nó có vẻ hơi quê quê liền cười trừ chữa cháy rồi lôi nó ra một góc nói chuyện.
.
- Sao cưng lại ở đây? Mà có chuyện gì thì từ từ nói! Ai lại chạy ù tới như thế làm chị khó xử!
.
- Chị mới quá đáng! Mấy hôm nay chị ở đâu mà khiến cả nhà đi tìm mãi! Còn thiếu nước báo công an thôi đó!
.
- Thì chị tới nhà bạn ở chứ có đi đâu đâu! Ở nhà cho lão Thiện bắt nạt à?
.
- Dù có thế thì chị cũng phải gọi điện về nhà cho mọi người yên tâm chứ?
.
- Hì! Chị quên! Thôi có gì nói sau! Chị tới với bạn chị đã nhé!
.
Chưa kịp để nó nói hết câu thì Như May đã tiến nhanh lại phía đám đông
vừa nãy. Nó chắc mẩm rằng một trong số những anh chàng đứng đó là người
yêu mới của cô chị họ, và anh ta có sự liên hệ nào đó với anh em nhà họ
Phạm, bằng chứng là nó nhìn thấy Gum( hoặc Ghim) tiến lại cười nói vui
vẻ với những người đó. Chắc là anh em họ. Nó bỗng cảm thấy mình lạc lõng trong buổi tiệc. Vậy mà Quang đã từng nói nó cũng là nhân vật trung tâm của đêm nay. Nghĩ ngợi một hồi, nó thở dài tiến về chỗ ngồi, dù sao tìm được cô chị họ cũng là một chuyện tốt rồi....
.
Nhưng nó đã không để ý rằng trong vô số những người khách đến tham dự
buổi lễ này, có một người từ nãy đến giờ vẫn luôn chăm chú theo dõi
nó......
.
Đang ngồi tám chuyện trên trời dưới đất với nhỏ Liên cùng mấy đứa bạn,
nó giật mình khi thấy một trong hai anh em sinh đôi chạy lại cầm tay
mình dẫn đi....
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT