Quang Anh buổi sáng dậy thấy ánh nắng tràn ngập phòng thì không khỏi có cảm giác yêu đời. Anh
ngồi dậy vươn vai vài cái để khởi đầu một ngày mới mà anh cho là đẹp trời.
Vừa xuống được phía dưới để đưa chìa khóa phòng thì anh đã
gặp cô nàng mà anh cho là tối hôm qua nhắn tin cho mình. Thật
đúng là cái loại con gái không biết tự lượng sức mình.
Chả là tối hôm nọ, anh có nhận một bản thảo của bên A, ngặt
nỗi việc làm thì nhiều mà thời gian thì ít. Thế là anh mới
bảo nhân viên khách sạn tìm cho anh một người thông thạo ngoại
ngữ. Anh muốn họ dịch hộ cái bản thảo chết tiệt kia. Mẹ
kiếp! Cứ nghĩ đến lại thấy tức, tốn tiền cho cô ta mà cô ta
dịch qua đêm cũng không xong, đúng là bất tài vô dụng. Hóa ra
đây là cái kiểu thông thạo ngôn ngữ của những người nơi đây.
Không phải là anh ngu dôt gì cho cam nhưng cũng tại công việc quá nhiều mà. Đã thế hôm qua, cô ta dám nhắn tin cho anh, rồi còn
giở thói ve vãn ra nữa chứ. Xí, nhan sắc như vậy mà cũng đòi
anh để ý hay sao? Cô ta ngay cả Kim còn chưa bằng chứ đứng nói
là Sam Thái hay nói cao xa hơn thì là Đường Thi.
Nghĩ đến Đường Thi, trong lòng anh như cảm thấy trăm hoa đua nở.
Con vật cứng đầu, cứng cổ, Trời không sợ đất cũng chẳng hãi
kia cuối cùng cũng chịu nhượng bộ rồi. Nghe cô nói thì có vẻ
như hôm nay cô ấy sẽ đến đây.
Vậy là kế hoạch chiến tranh lạnh của anh đã thành công một
cách rực rỡ và tốt đẹp. Qua đây, anh cũng có đôi lời muốn
nhắn gửi trời phật. Rằng anh sẽ cố gắng nói mấy từ cảm ơn
để sứ giả có thể mang về tích đức cho anh.
Đường Thi vừa xuống đến máy bay thì gọi một cuộc điện thoại.
Tàu xe lượn lờ qua lại cứ phải gọi là như mắc cửi. Chả là ở thành phố nào cũng vậy, thế lực của bố cô nằm rải rác đến
nỗi mọi người trong giang hồ ai nấy phải nể sợ. Ở chỗ này
cũng không ngoại lệ. Nếu cô nhớ không nhầm thì thành phố này
là do Phi Hùng quản lí thì phải. Tiếc rằng anh ta mãi mãi sẽ
không thể tượng tượng được rằng người đứng trên anh ta vạn cái
đầu chính là bố cô. Mà cô cũng chỉ đứng dưới mỗi ông ấy thôi. Đường thi không kìm được vội thở dài một tiếng.
Một chiếc BMW màu khói đi tới. Cửa kính xe hạ xuống. Ngồi bên
trong là một tay xã hội đen đeo kính râm che hơn phân nửa khuôn
mặt. Quanh quẩn chỗ đó còn vất vưởng mùi âm khí nồng nặc.
Đường Thi vốn gan dạ là vậy mà cũng không khỏi rùng mình. Cô
đưa tay lên chào:
- Hi! Anh chàng đẹp trai.
Anh chàng này đeo kính râm khiến Đường thi chẳng biết anh ta có
phản ứng ra sao. Chỉ thấy anh ta không có động tĩnh gì ngoài
việc chạy xuống và mở cửa cho cô. Quá trình đó, anh ta không
hề cười. Thật là một người hùng băng giá.
Xe chạy bon bon trên đường. Cộng với nó là cái hãng xe xịn như
thế này khiến Đường Thi rất hài lòng về cuộc chào đón tiểu
thư nhà Đông Bang hội tại đây. Tuy rằng nó không rầm rộ như khi
đón người của chính phủ nhưng cô nghĩ cứ "âm thầm" và "nhỏ
bé" như thế này là được rồi.
- Anh chàng đẹp trai này. Anh tên gì nhỉ? - Thấy không khí trong
xe có đôi phần kì quái nên Đường thi hỏi cho nó tan biến đi.
Ai ngờ anh ta lại trả lời theo cái kiểu gượng ép khiến cô chỉ
muốn rút guốc mà tương vào mặt anh ta ngay lập tức:
Anh ta lại tiếp tục giọng nói mang đầy tình gượng ép. Sau này
cô mới vỡ ra là do giọng anh ta nó như thế. Thật là oan uổng.
- Không. Giờ thuộc quản lí của em trai Mac - Len.
- Sao lại thế? Còn Phi Hùng thì sao?
- Không biết ai đặt điều nói xấu rằng anh ta chửi ông chủ. Cho
nên ông chủ cho đi xuất khẩu lao động rồi. Một tháng nữa sẽ
về.
Đường thi cười cười che giấu đi mấy cái gạch đen trong mắt.
Người đặt điều đó không ai khác chính là cô. Ai bảo anh ta lúc
đó sĩ diện đối đầu với Quang anh rồi mắc bẫy của chồng cô
làm gi? Thật là hồ đồ.
Thôi thì cũng may cho anh ta là một tháng nữa được trở về với
Tổ quốc thân yêu rồi. Cầu cho máy bay chở anh ta không gặp điều
gì bất trắc.
Rồi lại như nhớ được ra điều gì đấy, Đường Thi quay sang hỏi:
- Không cần. Anh cứ đặt cho tôi một phòng cạnh phòng của chồng
tôi. - cô bắt đầu nhấn mạnh - nhất định phải đặt được một
phòng cạnh đấy.
Chắc chắn rằng Hào sẽ thắc mắc về yêu cầu này nhưng đã nói
rồi. Anh rất lạnh lùng, có chết cũng không nói ra những điều
mình đang nghĩ.
************
Đường thi xả nước ngồi vào bồn tắm. Ở đây cũng không phải là
tồi, xem ra tên Quang anh cũng biết chọn chỗ mà hưởng lạc đấy
chứ.
Đường thi vuốt ve từng bọt xà phòng trong làn nước. Cô đang
nghĩ tối nay nên bắt tận tay tên Sở Khanh kia như thế nào. Và
bắt được rồi sẽ trừng trị ra sao. Với cô, ghét nhất là giả
dối và dối trá...nếu như có người làm như vậy với cô cô sẽ
hành hạ cho hắn chết không được mà sống cũng chẳng xong.
Quang anh đang ngồi quay quay cây bút. Chẳng biết thế nào mà bút nó văng cả vào mồm. Một lúc sau bỗng thấy sưng đỏ lên như bị
ai cắn vào. Thật là một phút bất cẩn là một phút ngu.
Tắm xong. Đường thi nằm xem tivi chán chê đợi vị công tử phong
lưu trốn vợ đi phát dục bên ngoài về. Cơ bản là cô đã biết
được anh ta đi gặp đối tác. Chẳng biết có gặp thật hay không,
nhưng cứ nghĩ đến cái cảnh từng ngón tay của anh ta táy máy
lên người ai đó là cô không thể chịu nổi.
Một lúc sau.
Khi Đường thi đang dần chìm vào giấc ngủ, tí nữa thì ngủ thật nhá. Nhưng may sao tiếng nói bên ngoài đã khiến cô tỉnh cả
ngủ. Cũng phải chịu thôi, ai bảo kĩ thuật cách âm ở nơi đây
quá kém.
Đường Thi bắt đầu nhón nhón chân ra ngoài.
Khi ló được mặt ra thì cũng là lúc cửa phòng bên cạnh đóng lại cái "rập".
Không nhịn được, cô vội vàng chạy về phòng. Áp tai vào tường
nghe ngóng. Nhưng mà, đúng là hay. Cô chẳng nghe thấy gì cả.
Không cam chịu lần thứ hai, cô quyết đại nghĩa diệt thân lao ra
ngoài và...cúi xuống nhìn nhìn, nghe nghe qua cửa phòng của
Quang Anh.
Có rồi, tiếng nói của quang Anh vang lên đầu tiên:
- Từ từ thôi. Đừng vội vàng, không tốt đâu.
Giọng nói của ai đó the thé như lợn bị chọc tiết:
- Sao lại phải từ từ? Làm như thế vừa mệt mà lại tốn thời gian. Không phải sao?
- Đúng là cô không biết gì cả. Từ từ thì mới cảm nhận được
ý nghĩa của nó chứ, cô cứ hồ hởi, phấn khởi mà lao tới như
vậy thì tôi làm sao mà theo kịp cô. Cô có biết tối hôm nọ cô
làm theo cái cách của cô mà một đêm không xong không?
- Vậy à? Thế thì em sẽ làm từ từ.
Đường thi bặm môi, tay nắm lại thành nắm đấm. Những móng tay
được cắt tỉa cẩn thận đâm vào da thịt khiến cho cô khẽ rùng
mình lên mấy cái. Cô lẩm bẩm trong sự tức giận tột độ:
- Từ từ, vội vàng, không theo kịp, cảm nhận ý nghĩa,làm trong
một đêm không xong? Được lắm. Các người được lắm. Tôi sẽ khiến
cho các người làm suốt hai tuần luôn.
Đường Thi nén giận vào trong rồi bước về phòng.
Giọng nói của Quang Anh có vẻ buồn bực. Khiến Đường Thi càng
thêm sôi máu, hình như cô đang phá hỏng cuộc vui của anh ta thì
phải. Cô lấy tay bịt lấy hai cánh mũi, khiến giọng nói bị lái đi 180 độ:
- Này, tôi thấy cô cũng tội nghiệp nên mới nhẫn nhịn không dập
máy trước rồi đấy. Cô có phải thừa tiền sinh ra ngố người rồi hay không?
Chuyện mà cô nói ở đây chính là kết hôn cùng Quang Anh. Nhưng
rất tiếc anh ta lại không biết người gọi cuộc điện thoại dở
hơi này cho anh ta là ai. Cho nên hàm ý sâu xa của nó anh cũng
không cảm nhận được. Chỉ thấy giọng nói của anh cao thêm ba
tấc:
- Tôi không có thời gian để đùa với cô. Cô hãy gọi điện cho người ở phòng khác đi.
Rồi Quang Anh dập máy để lại cho Đường Thi một "lố" nhứng tiếng tút dài có cho cũng không ai cần.
Đường Thi thẫn thờ nhìn điển thoại. Cô hậm hực vơ lấy cái gối cạnh đó, tưởng tượng ra khuôn mặt của Quang Anh liền đấm liên
tiếp vào đó. Rồi cô lại tự sướng nghĩ cái mặt đó đang bê bết máu thế là liền cười ha ha rồi nói:
Buổi tối ở nơi đây đông vui và náo nhiệt chẳng kém gì nơi mà cô đã hưởng tuần trăng mật cùng ai kia.
Vốn, người của bố cô đã mời cô ăn bữa tối nhưng cô lại không muốn ăn nên đã tìm cách chối khéo.
Ngồi trước gương, trang điểm lại tí chút cho nhan sắc. Cô thấy
điện thoại rung lên. Là Quang Anh gọi đến. Đường thi hờ hững
nhìn màn hình rồi mới quyết định nghe máy. Cô muốn xem anh ta
còn có thể giảo hoạt tới mức nào nữa:
- Đường Thi! Em bò ở đường rồi hay sao mà lâu vậy?
Đường thi mỉm cười rồi nói:
- Phải! Em bò ra đấy, anh sốt ruột rồi hay sao?
Quang Anh thấy giọng nói của cô rất lạ, nhưng cũng không hỏi
nhiều. Làm sao mà anh không sốt ruột cơ chứ. Anh đã chờ đợi cả ngày rồi mà chẳng thấy cô đâu cả. Có lúc anh còn sợ hãi
hoang mang nghĩ chiếc máy bay của cô bị trệch hướng đưa cô sang
I-ran, I - rắc rồi cũng nên.
Tuy nhiên, Quang Anh lại không nói ra, sĩ diện của một người đàn ông đang có nguy cơ bị vợ hành hạ không cho anh làm như vậy. Anh phải cao giọng để cho cô thấy là anh vẫn rất tốt, cô có đến
hay không thì anh cũng chả quan tâm:
- Em đang nói đùa cái gì thế? Tùy em thôi. Muốn đến lúc nào thì đến.
Đường thi tức quá dập máy. Đồ chết tiệt. Cô biết ngay hắn ta sẽ không muốn cô tới mà.
Đường Thi từ bé đến giờ nổi tiếng là gan lì. Những trò nước
mắt nước mũi tuôn ra ào ào đối với cô hoàn toàn không có. Nếu như có ai đó đã làm cô phải khóc thì chỉ có hai trường hợp.
Một là đã chọc cô đến độ tức không chịu được. Mà trường hợp
này thì có vẻ chưa có ai làm. Hai là người đó đã làm cho cô
cảm thấy...đau.
Hoặc một trường hợp ngoại lệ khác đó chính là hai trường hợp trên xảy ra cùng một lúc.
Đường Thi cảm thấy sống mũi cay cay và tròng mắt nóng nóng. Cô tức giận gạt đổ hết mọi thứ mình đã để sẵn trên bàn trang
điểm. Mặc kệ, cô sẽ mặc kệ tất cả. Cô cảm thấy giờ đây mình
chẳng còn gì khác ngoài một trái tim đang không ngừng đau xót.
Cô không hiểu nổi mình bị làm sao nữa, chưa bao giờ cô gặp phải cảm giác này. Khó chịu vô cùng, và cô muốn thoát ra khỏi nó.
Cuối cùng, Đường Thi quyết định đứng lên giành lại chính quyền tư bản về tay mình. Cô hiểu mình đang thất thế. Trước kia cô
hoàn toàn có thể lật bài ngửa với Quang Anh, tại sao trong
thời điểm này cô còn do dự? Phải, là vì cô do dự cho nên cô
mới thất thế.
Đường thi hùng dũng mở cửa bước ra ngoài. Cô quyết định...mình sẽ ở đây ăn chơi một mình mà không cần đến anh ta. Đợi khi nào anh ta trở về không thấy cô sẽ chạy đến bên cô mà bám lấy gấu quần cô rồi khóc lóc. Chưa biết chừng anh ta lại cố tình uống thuốc xổ để cho mình vật vã hơn. Nghĩ vậy Đường Thi không
khỏi ngửa mặt lên trời tự đắc:
Chẳng biết chán chường tới mức nào mà Đường Thi lại sà vào
một hàng bán Nhẫn. Chỉ là đồ giả thôi nhưng kiểu dáng lại vô
cùng tình xảo. Cô mỉm cười đưa tay lướt nhẹ lên từng chiếc
nhẫn và để ý trên ngón tay áp út của mình chưa bao giờ xuất
hiện chiếc nhẫn cưới. Cô và Quang Anh như đã nói, chỉ là cưới
nhau trên mặt gượng ép, chẳng ai muốn làm cho mình trông như đã
có gia đình rồi cả. Cho nên, cả hai đều không đeo nhẫn.
- Bao nhiêu vậy?
Đường Thi quyết định mua một đôi. Rồi cô đủng đỉnh xách túi đi tiếp.
Trong quá trình đi dạo kết hợp ăn uống của cô. Gặp không ít
chàng trai "neo đơn tuổi trẻ không có bạn gái nương tựa". Chỉ
tiếc là khi thấy cô họ đều dùng ánh mắt như mèo nhìn mỡ.
Thật làm cô muốn...nhổ nước bọt.
Quang Anh bước vào khu chợ đêm theo cảm tính. Anh cũng chẳng
biết tại sao lòng anh lại hối thúc anh vào đây nữa. Chỉ biết
rằng trong kia rõ ràng có một cái gì đấy mà anh muốn tìm.
Khu chợ ở đây náo nhiệt hơn anh tưởng. Những tiếng mời chào mua hàng, những tiếng cười đùa của khách du lịch...trông thật
thích.
Công việc của anh đã có phần ổn thỏa. Cái cô nàng dịch ngoại
ngữ kia cũng đã cao chạy xa bay đến một phương trời nào đó mà
anh có nhìn lòi mắt cũng không thấy. Chắc cô ta cũng thấy ngán anh quá rồi, vì anh là một người rất thích tiêu chuẩn. Mà cô
ta chẳng được cái tiêu chuẩn nào cho nên hồn. Anh rất hay nói cô ta có bà con họ hàng, cháu chắt chút chít, chụt chịt với
Lão Trư!!
Xin lỗi! Nhưng tính anh lại ưa nói thẳng và thật trước mặt phụ nữ.>. Quang Anh đang bước đi thong dong là vậy thì đằng trước chợt
xuất hiện một ai đó, dáng dấp rất giống với Đường Thi. Anh
không biết có phải vì nhớ quá mà sinh ảo tưởng hay không nhưng
rõ ràng dáng người mảnh mai, mềm dẻo kia chính là vợ anh. Cho
dù cô có cháy thành tro thì anh cũng nhận ra.
Quang Anh cảm thấy cao hứng hẳn lên. Anh liền cô chen qua đó.
Nhưng biển người nơi đây như một làn sóng ngăn chặn bước chân
anh. Đã thế, khi mà anh sắp thoát được rồi lại có một cô gái
từ đâu đó đi đến chớp chớp mắt nói:
- Chào anh!.
Quang Anh khựng người lại nhưng vẫn ngó nghiêng theo cái hình
ảnh đang mờ dần, mờ dần rồi hòa lẫn luôn vào dòng người náo
nhiệt và ánh đèn đỏ đỏ vàng vàng của khu chợ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT