Quang Anh đi được một tuần, không khí trong nhà như mất đi cả hơi ấm. Dù gì sống một mình trong căn nhà rộng lớn như thế này, Đường Thi cũng hiểu được thế nào là không khí gia đình. Hơn nữa, trước kia, cô ở nhà chính đã có đến hơn trăm mạng người. Không khí gia đình như thừa thãi cả ra. Còn bây giờ thì...

Cuối cùng không chịu được, cô cũng đành phải gọi điện cho Mac.

- Tiểu thư, có chuyện gì không?

Nghe giọng điệu thì có vẻ như anh ta đang rất bận. Tuy nhiên, Đường Thi vẫn mặt dày hỏi:

- Anh có rảnh không?

Mac trả lời với giọng càng gấp gáp hơn:

- Hiện giờ tôi đang chuẩn bị đi nhận hàng. Đến giờ bay rồi.

Đường Thi thất vọng nói:

- Được rồi. Anh đi đi.

Ngồi trước bàn máy tính, ngắm nhìn hình ảnh ttrong đó mà lòng cô không khỏi trống trải. Cô chợt thấy trước kia mình được hưởng quá nhiều từ cái bóng của bố cô. Không có thứ gì là cô chưa đạt được. Bây giờ, cái bóng vẫn còn đó, nhưng cô đã đứng lệch một góc 45 độ rồi. Khi ở góc độ ấy, cô mới hiểu rốt cục mình chỉ như một vật ăn bám, một con vật kí sinh trùng không hơn không kém. Nếu không có bố cô thì cô cũng chỉ là một đứa con gái tầm thường và không đủ bản lĩnh bước vào đời.

Đường Thi tắt máy tính đi, cô đã thấy mỏi mắt rồi. Nhìn mãi vào một hình ảnh vừa chán mà vừa hại mắt, chi bằng tắt đi và nhìn những cảnh vật khác còn hơn.

Bất giác, cô vơ lấy điện thoại và gọi điện cho bố.

- Con gái, có chuyện gì không?

Đường Thi áp điện thoại vào tai rồi dùng vai để giữ. Hai tay còn lại mở rủ chọn quần áo. Cô nói:

- Bố có rỗi không? Con có chuyện muốn nói.

Tại phòng họp của Tòa Nhà Vàng.

Hương trà bốc lên, vất vương mùi hương trong không gian khiến người ta có cảm giác thư thái và dễ chịu.

Liêu Tuấn cảm thấy con gái ông hôm nay hơi lạ. Chẳng nhẽ nó cũng bị trĩ như chồng nó? Không. Trông dáng ngồi nó vẫn còn rất bình thường. Thế là ông vứt bỏ cái ý nghĩ điên rồ kia đi. Rồi lại bắt đầu chăm chăm nhìn con gái.

- Bố! Bố đừng có nhìn con như vậy nữa. Rồi bố sẽ biết nguyên nhân ngay thôi.

Liêu Tuấn bị phát hiện vội ngước mắt nhìn sang hướng khác rồi lại đưa tách trà lên miệng khẽ nhấp một ngụm. Con gái ông vẫn tinh ý và nhạy cảm như ngày nào. Nó giống y mẹ nó, ông không bao giờ thoát khỏi đôi mắt của hai người.

Ông nhớ lại ngày xưa, khi mà lần đầu gặp mẹ của Đường Thi.

Lúc đó, anh em trong bang hội vừa oanh tạc một bữa về. Thời đó, ông vẫn còn phong lưu và khí chất lắm. Tuy rằng bây giờ nó cũng chẳng mai một đi nhiều. Đi qua ban công nhà mẹ Đường Thi, rất hùng dũng. Theo như ông nghĩ thì có vẻ như ai đứng trước ông đều phải nhún nhường và chỉ dám nhìn ngón chân vô tri để nói chuyện với ông. Thế mà, mẹ của Đường thi...bà ấy dám hất cả một chậu nước vào người ông. Ừ thì cứ cho là lúc đó bà ấy vừa phơi quần áo xong và không để ý gì đến bên dưới. Nhưng ít nhất, khi hất nước vào người Liêu Tuấn ông cũng phải chạy xuống mà dập đầu xin lỗi chứ. Đằng này, bà ấy rất to gan, đứng ở trên, giả vờ có lỗi rồi nói mấy câu cho gọi là:

- Ấy chết. Anh ở dưới đấy à? Xin lỗi nhé!.

Phải, bà ấy xin lỗi đơn giản vậy thôi. Nhưng cũng làm ông sôi máu. Thế là ông liền ngẩng mặt lên quát, định làm cho bà ấy sợ quá mà phải xin lỗi ông thật lòng:

- Cô có biết tôi là ai không?

Một ánh mắt lướt qua người ông khiến ông thổn thức. Lúc đó, ông đã thầm ước có bà ngay lập tức. Tuy nhiên, đằng sau ánh mắt đó, lại là một câu nói khiến ông chỉ muốn san bằng cả ngôi nhà của bà ấy.

- Sao lại hỏi lạ thế? Đến đứa trẻ ba tuổi nó còn biết mình là ai, anh ngốc đến nỗi bản thân là ai cũng không biết hay sao mà hỏi tôi?

Đó là người đầu tiên dám cãi lời ông không suy nghĩ. Hơn nữa, lại không nhìn ngón chân mà đối đáp. Bà ấy hoàn toàn nhìn thẳng vào mắt ông.

Chỉ tiếc rằng, mệnh của bà quá ngắn. Bà ấy đã bỏ ông để đi về thế giới vĩnh hằng kia. Nơi mà chẳng có ai là nhất cả.

Liêu Tuấn bị kéo hồn lại bởi câu nói của con gái.

- Bố! Quang Anh không phải vào miền trong để chữa bệnh đâu ạ.

Liêu Tuấn mở to mắt để biểu thị sự ngạc nhiên. Rồi ông lại đưa tách trà lên uống và hỏi một câu hết sức ngớ ngẩn:

- Thế hóa ra là ở ngoài này chẩn đoán nhầm bệnh à?

Đường Thi thở dài. Cô cứ tưởng người đặc biệt trên đời này chỉ có mình cô, ai ngờ, người thân cận nhất là bố cô cũng bị nhiễm.

- Không ạ! Anh ấy đi công tác.

Liêu Tuấn vội "à" lên một cái. Vẻ mặt của ông hoàn toàn bình tĩnh, không có vẻ gì giống như trong trí tưởng tượng của cô. Đường Thi vội thở phào nhẹ nhõm. Xem ra cô đã quan trọng hóa vấn đề rồi.

Nhưng câu nói sau cùng mới là một câu nói đã được bố cô đúc kết từ rất nhiều âm khí mà ra:

- Nó không vừa lòng ở con điểm nào hay sao mà phải đi công tác lâu như vậy? Có cần bố phải ra mặt không?

Đường Thi nhíu mày:

- Bố. Bố đừng hiểu nhầm. Quang Anh là giám đốc, dự án còn rất nhiều...bận rộn luôn bám lấy anh ấy. Với con, anh ấy đã cố gắng dành nhiều thời gian lắm rồi đấy. Và...

Liêu Tuấn cảm thấy điều quan trọng nằm ở vế sau của câu nói này. Cho nên ông nheo đôi mắt chờ đợi.

Đường thi nuốt nước bọt cái ực rồi mới nói:

- Thực ra...Quang Anh luôn rất sợ bố. Anh ấy bị áp lực tinh thần nên mới phải vào trong ấy. Cho nên, con muốn sau này, nếu như con không nói đến thì xin bố hãy để cho chúng con được sống thoải mái.

Liêu Tuẩn biện hộ cho lời buộc tội ngầm của con gái:

- Ơ hay! Bố có làm gì đâu? Lại còn rất quí con rể nữa, nếu như những người khác, khi nó làm con buồn ta đã cho nó chuyển khẩu sang Châu Phi lao động công ích rồi. Nó còn sợ hãi cái gì nữa? Chắc chắn nó đã có tình nhân bên ngoài.

Đường Thi đưa tay lên vỗ nhẹ trán để trấn an cơn cảm xúc hết sức cuồng nhiệt đang trào dâng trong lòng cô. Chưa bao giờ cô có ý nghĩ muốn xông lên đạp bẹp bố cô ngay lúc này.

Rồi cô kiềm chế nói:

- Bố, bố hiểu chứ? Cái bọn con muốn chính là không sống trong bóng của Đông Bang hội. anh ấy sẽ nói con dùng tiền lực để uy hiếp gia đình nhà anh ấy.

Liêu Tuấn đặt vội tách trà xuống khiến nước tràn cả ra tay tồi nghển cổ lên hỏi:

- Nó nói như vậy à?

Đường thi tất nhiên sẽ lấp liếm:

- À! Không, cái này là con nghĩ thế. Bố biết con thông minh mà.

Tuy nhiên, Liêu Tuấn cũng không phải hạng vừa:

- Vậy nó nghĩ như vậy à? Mà con đoán được.

Đường Thi tuyệt nhiên không nhớ đến tình trạng này. Đúng là người tính không bằng trời tính. Bất quá, cô đành nhe răng chạy đến chỗ bố. Đưa tay lên đấm lưng cho ông rồi nói giọng ngon ngọt:

- Bố này. Con gái bố vẫn có đủ bản lĩnh để đứng trước cuộc sống hôn nhân cơ mà. Con cũng không còn bé nữa, Quang Anh lại rất tốt. Bố không phải lo đâu. Bố hãy quan tâm đến sức khỏe đi. Dạo này bố gầy quá.

Nói đến đây. Đường Thi chớp thật mạnh đôi mắt cho giọt nước mắt nóng hổi lan dần ra quanh tròng mắt. Rồi lại nghĩ đến cảnh Quang Anh sợ chuột mà chạy đến không biết đằng sau có kẻ chơi xấu. Thế là cô nhịn cười, nhịn không được thì người khẽ rung lên, nước mắt nước mũi cứ giàn giụa cả đống.

Liêu Tuấn thấy con gái như vậy thì không khỏi mủi lòng. Vội vàng vỗ vai con rồi phán thánh chỉ:

- Được rồi. Đừng khóc nữa. Xem kìa, thế mà bảo con lớn rồi. Ta sẽ không làm con buồn nữa, sẽ chăm lo cho sức khỏe của mình.

Cái Đường thi cần không phải là những điều trên. Rốt cục thì cô phải đóng kịch đến bao giờ nữa?

- Bố. Bố vừa chăm lo cho sức khỏe lại phải để ý đến bọn con, như thế thì càng hại hơn. Chi bằng bố để con tự túc lo cuộc sống. Được không bổ?

Thấy bố có vẻ ngập ngừng, Đường Thi lại khóc òa lên rằng:

- Bố. Con đã mất mẹ từ bé rồi. Con không muốn mất thêm cả bố nữa đâu.

Tuy rằng câu này có ý trù ẻo ông chết sớm nhưng cuối cùng lòng ông cũng mủi gần hết rồi. Đâu có để gì đến hàm ý sâu xa của nó nữa chứ. Liêu Tuấn vuốt tóc con gái rồi cười hiền hòa.

- Được rồi. Không lo nữa, ta sẽ không lo nữa.

Đường Thi đưa tay lên chấm chấm nước mắt. Tay kia vội vàng làm kí hiệu chiến thắng ở bên dưới.

Hành động làm kí hiệu rất chi là ám muội đó làm sao mà thoát khỏi đôi mắt như cú vọ của Liêu Tuấn được. Ông liền kéo bàn tay con gái lên lo lắng hỏi:

- Sao vậy?

Đường Thi bị lộ nhưng vẫn không quên tìm biện pháp khắc phục:

- Ầy. Là tại dạo này con bị bệnh co rút. Bố yên tâm, con đã tìm được thấy thuốc rồi. Đang trong thời gian điều trị. Sắp khỏi rồi đó.

Vế sau cô nói ra là muốn chặn luôn đường lo toan của bố cô. Nếu để bố lại dở chứng xót con gái ra thì mệt lắm. E rằng cả đời này cô sẽ không thoát khỏi kiểm soát của bố. Mà cái lí do rất chi là cao thượng. Đó là "quyết bảo vệ con gái sống trong căn bệnh hiểm nghèo co rút đến cùng".

************

Lại trở về căn nhà trống rỗng không có tiếng người ấy. Đường Thi có đôi chút chán nản. Đã một tuần, tên Quang anh chết giẫm kia vẫn cứng đầu không chịu nói chuyện trước với cô.

Thiết nghĩ hắn ta là người gây sự trước, vậy thì người dứng ra giảng hòa chiến tranh lạnh này cũng phải là hắn. Tuy nhiên, cái ngày kí hiệp định song phương kết thúc chiến tranh này sao mà lâu quá vậy?

Bất quá không chịu được nữa. Đường Thi liền nổi ý định giở thủ đoạn.

Cô đi mua một chiếc sim về, rồi nhắn tin cho Quang anh. Để xem độ chung thủy của anh ta đến đâu. Đằng nào cũng không có việc gì làm, nổi hứng trêu người cũng là một ý kiến. Mà người này lại là một con mồi hết sức thú vị.

- Anh yêu! Em nhớ anh.

Tuy mở đầu thế này có hơi sốc một chút nhưng chiến thuật của cô là đánh nhanh thắng nhanh.

- Cô là ai?

Thật lạnh lùng.

Đường Thi vội cười rú lên đến thổ địa cũng phải chống gậy chạy ra ngoài. Cô đắc ý, thế mới là chồng của cô chứ. Có vợ rồi lập tức sẽ không nhớ đến người con gái khác đâu.

- Anh đoán xem, em là ai?

Một lúc sau người chồng yêu quí của cô nhắn tin lại cho cô. Có vẻ như anh ta đã phải vận nội công để ấn ra những kí tự hết sức to đùng như thế. Vì khi đọc xong, cô có cảm giác mình bị nghẹn;

- Cô là cô gái hôm qua chứ gì? Nếu muốn cùng tôi tối hôm nay nữa thì xin lỗi. Kĩ thuật của cô quá kém.

Đường thi lập tức không nhịn được mà đập nát điện thoại. Cô chưa bao giờ thấy mình bị sỉ nhục như thế này. Thật quá đang, chưa có ai, chưa có một tên con trai nào dám đối xử "một cách tùy tiện" với cô như vậy. Tức quá, Đường thi dùng chân giẫm thêm mấy phát nữa lên chiếc điện thoại tội nghiệp kia.

Hắn chỉ là một tên phàm phu tục tử. Không phải thánh nhân cũng chẳng phải tiên nhân gì cho cam. Vậy mà lại dám giở trò giận rỗi với cô rồi lại đi...lại cùng người con gái khác ân ái bên ngoài. Trong khi đã có vợ. Hóa ra hắn cũng chỉ đáng ghê tởm như thế mà thôi.

Nghĩ đi nghĩ lại. Muốn chắc chắn thêm lần nữa, cô với tay lấy chiếc điện thoại bàn rồi ấn số của Quang Anh. Cô không biết tại sao mình lại tức giận. Trước kia, cho dù có là chồng, cô nghĩ anh ta có ngủ cùng người con gái khác cũng không sao. Vì cuộc hôn nhân này là trên mặt gượng ép. Không có tình yêu làm điểm xuất phát. Vậy mà...giờ đây, cô nhận ra, mình đã nhớ số điện thoại của ai kia một cách không cần nghĩ mà vẫn có thể ấn được dãy số dài ngoằng đó ra. Khi ai kia có hành động mờ ám bên ngoài, cô lại có cảm giác mình như một ngọn lửa, đang ngùn ngụt, rừng rực. Chỉ chực muốn thiêu cháy mọi thứ xung quanh.

Tiếng của Quang anh trầm trầm vang lên khiến ngọn lửa của Đường thi càng bốc hơn nữa.

- Cuối cùng thì em cũng chịu nhận lỗi rồi đúng không? Nói đi.

Nói? Anh ta đang nói cái quái gì vậy?

Con bà nhà anh ta. Tức quá, Đường Thi đành chửi thầm anh ta một câu. Giờ đây cô rất muốn mình là...siêu nhân. Vâng, chỉ có siêu nhân mới bay được đến chỗ anh ta và bóp chết anh ta vào lúc này. Anh ta chính là yêu quái.

Còn chưa kịp nói câu gì, thì ở đó đã vang lên tiếng nói lảnh lót của một người con gái:

- Quần áo của anh để ở đây nhé?

"phựt".

Đường thi biết mình nóng tính. Cô đã định gọi điện cho anh ta để hỏi nhưng ai ngờ lại có người trả lời hộ anh ta. Được lắm. Cô sẽ không bỏ qua vụ này. Vậy mà chiều nay, cô lại thấy có lỗi, đã thế lại còn thương cảm cho số phận của anh ta mà ngỏ lời với bố. Để bố buông tha cho anh, nhưng ai ngờ anh rượu phạt lại cứ nốc vào mồm rồi quay ra hà hơi vào mặt cô để cô tức đến chết.

Đường Thi liền lấy điện thoại, gọi lại cho anh ta và nói đúng một câu:

- Cứ đợi ở đấy. Ngày mai em sẽ tìm được anh.

Quang Anh nghe xong người khẽ rung lên mấy cái rồi anh chạy vào nhà vệ sinh. Chẳng nhẽ hôm nay anh uống nhiều như vậy sao? Vừa mới giải quyết xong, bây giờ đã buồn rồi. Và anh mím môi thầm kết luận:

- Giọng nói của vợ mình có thể chữa bệnh đái dắt!!!!

Và rồi, anh lại quay sang nói với cô nhân viên dọn phòng:

- Cô dọn tủ xong nhớ để quần áo của tôi lại như cũ nhé? Mai vợ tôi đến, làm không cẩn thận cô ấy lại mang cả xe ủi đến khách sạn xử lí thì chết.

Sự thật là Đường thi hận một nỗi không thể lái xe ủi đến khách sạn của Quang Anh. Cô đang thầm tính sẽ cho một quả mìn để anh ta chết trong hư vinh và hạnh phúc bên người con gái xấu xí nào đó...ác hơn nữa là bị lòi ruột vì nhà sập. Dù sao, đánh bom nổ mìm cũng là một sáng kiến và sức công phá của nó không phải là tồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play