Trên bàn, mùi thức ăn tỏa ra
ngào ngạt khiến dịch vị của cả ba người – Quang Anh, Đường Thi
và mĩ nhân như đình công trỗi dậy. Chỉ tiếc là họ vẫn đang
trong tình cảnh gườm gườm cho nên không để ý đến chuyện ăn uống mấy.
Đường Thi nhìn mĩ nhân như muốn lác cả mắt, thế mà cô ta không
những không lườm lại hay khó chịu gì, lại còn quay ra mỉm cười với Đường Thi theo cái kiểu “tôi xinh lắm phải không?” Tuy là
phẫn uất đến hộc cả máu, những Đường Thi cũng chỉ biết để
lục phủ ngũ tạng gặm nhấm nó.
Quang Anh nhìn hai người con gái cạnh mình, anh bị kẹp ở giữa.
Nếu người ngoài nhìn vào thì sẽ chép miệng lắc đầu mà cảm
thán. Còn người trong cuộc như anh đây mới có thể hiểu được
cốt lõi vấn đề. Rằng anh không có tội nghiệp gì đâu, ngược
lại, rất sung sướng và hạnh phúc. Vì Đường Thi đã sa vào bẫy
rồi.
Nhưng Quang Anh cũng không biểu lộ gì nhiều. Anh chỉ hơi hơi sầm mặt lại rồi cười kiểu bất lực:
- Thôi nào, chúng ta ăn cơm đi!
Lập tức, hai người con gái xinh đẹp quay ra nhìn anh với nhiều
tia phức tạp, rồi cuối cùng thì mĩ nhân cũng là người đại
diện lên tiếng:
- Vâng!
Chỉ một câu này thôi cũng đủ đánh một đòn chí mạng vào Đường Thi. Câu “vâng” của ai kia nghe mới nhẹ nhàng và êm ái làm sao!
Giống như sự tình tứ của mấy đôi yêu nhau ấy. Đường Thi nghe mà vừa tức vừa rùng mình. Cô chỉ hận một nỗi là không thể dùng chiếc dao trên tay để găm một phát vào hai con người thân yêu bên cạnh mình đi cho rồi.
Thật là uất đến tận trời xanh!
Nhưng rồi Đường Thi cũng tự biết lấy lại phong độ cho mình. Cô
ngồi ngay ngắn, ưỡn thẳng người rồi ăn như thường. Dường như sự khó chịu trong cô giờ đây đã bị cô đốt cháy. Sự chuyển biến
quá nhanh này khiến cho mĩ nhân và Quang Anh không kịp trở tay.
Họ chỉ biết liếc mắt nhìn nhau rồi bắt đầu chiến dịch hai.
Đó là màn gắp thức ăn.
- Em ăn đi! Thức ăn ở đây được chế biến từ các nguyên liệu thượng hạng đấy.
Quang Anh nói vẻ hiểu biết rồi gắp một miếng thịt vào bát
của mĩ nhân. Tất nhiên là mĩ nhân cũng sẽ phối hợp, cô ta toét miệng ra cười, hàm răng sáng bóng lộ ra. Đôi mắt lúng liếng
đưa tình khiến ngay cả Đường Thi cũng bị hơi ngỡ ngàng. Sức mê
hoặc của cô ta đúng là không thể cưỡng lại.
Quang Anh nín lặng không nói gì. Thứ chất lỏng có màu đỏ trong giờ đã tràn ngập trên khuôn mặt. Đôi ba giọt còn tràn cả vào
mũi, miệng và mắt. Hương vị chan chát và cay cay bỗng chốc nổi lên. Nhưng Quang Anh dường như lại không có phản ứng gì bên
ngoài. Hai bàn tay bóp mạnh cán dao và nĩa, ánh mắt sâu thăm
thẳm nhìn vào người con gái đang nổi cơn thịnh nộ với mình.
Đôi tai anh nghe từng lời cô nói:
- Tôi về, chào anh!
Bốn chữ vẻn vẹn, tưởng chừng nhẹ nhàng nhưng lại khiến cho
Quang Anh như bị đá đè. Hơi thở anh gấp gáp, đôi mắt vội vàng
nhìn theo bóng Đường Thi đi xa dần, xa dần cuối cùng mất hút.
Sau đó thì…
Quang Anh ngồi xuống và…cười!
Những người trong nhà hàng không hiểu biết lại tưởng Quang Anh
đã bị thứ rượu vang kia làm cho tê dại cả thần kinh. Đến mức
không chịu nổi nữa đành phải phát điên. Nhưng không phải đâu,
ngược lại, anh ta hoàn toàn tỉnh táo.
Mĩ nhân ngồi bên cạnh cũng lấy khăn giấy lau miệng và nói:
Ngày hôm nay, Đông Bang hội như bận rộn cả lên. Băng rôn chăng như
mạng nhện, pháo giấy mỗi người cầm một phong và nhăm nhe xoáy
một phát. Cũng may là lực lượng quản lí tốt nếu không thì
cái cảnh: “Người chưa về nhưng tiệc đã khai” sẽ xảy ra lúc nào không hay rồi.
An Hợp vui mừng ngồi trên ghế ngắm nhìn mấy con người trong Đông Bang hội cứ đi qua đi lại. Họ thường ngày chỉ biết đánh đấm,
chỉ biết chửi rủa…hôm nay bỗng hiền hòa hẳn đi. Đó đều là
những con người có gia đình không ổn định. Hoặc, không có gia
đình. Nhưng với An Hợp, khi thu nạp họ vào đây, bà đã cố gắng
cho họ những tia ấm áp mà chỉ gia đình mới có.
Đường Thi đối với những thành viên trong Đông Bang hội cũng hết
sức thân thiết. Cô từ nhỏ đã sống ở trong cái “xã hội” này
cho nên bản tính được tạo ra cũng hết sức khác người. Những
người nơi đây chính là những người thân của cô. Cô yêu mến họ
và họ cũng vậy. Giống như một gia đình! Lần này, khi cô từ
Thụy Sĩ trở về, tuy là đi không lâu nhưng có lẽ họ cũng sẽ vui mừng.
Liêu Tuấn bước gần đến chỗ An Hợp, đặt tay lên vai bà nói:
- Tuổi trẻ không thể biết trước được. Chúng sẽ còn phạm sai lầm nhiều lần.
Liêu Tuấn lặng thinh không nói gì. Dường như là đang suy
nghĩ…đúng là tuổi trẻ mỗi thời mỗi khác. Không thể đoán
trước được bất cứ điều gì cả.
Mac đứng ngoài ban công của tầng thứ 16, nhìn xuống bên dưới,
vạn vật như nhỏ đi gấp mấy lần. Nhưng trong mắt anh lại là một hình bóng khác phủ mờ. Bóng dáng của một người con gái ngổ
ngáo, thông minh và bướng bỉnh. Suốt bao nhiêu năm qua anh ôm một
mối tình sâu kín trong lòng. Anh không phải là không dám nói…mà là anh tự nhận thấy mình có lẽ không đủ tư cách để được cô
yêu.
Anh từ nhỏ đã mồ côi cha mẹ, được ông chủ thu nhận. Anh và đứa em trai của mình là Len lúc đó mới biết thế nào là một gia
đình đúng nghĩa. Còn tiểu thư, cô ấy đối với anh một chút
lạnh nhạt, một chút quan tâm và một chút đố kị mỗi khi ông
chủ chuyên tâm vào để đào tạo anh. Nhưng không hiểu sao, cuối
cùng anh lại yêu mến hết thảy những thứ ấy.
Để rồi cuối cùng, khi anh hỏi cô tại sao lại qua lại với rất
nhiều người nhưng lại không yêu ai trong số họ? Lúc đó cô đã
nhìn anh bằng một ánh mắt long lanh như mặt hồ được trăng soi
xuống. Nét thủy mặc trong đôi mắt khiến cho trái tim anh càng
thêm rung động. Cô ấy trả lời: “Họ không đáng để tôi yêu”.
Anh tự hỏi rằng: Liệu có phải anh cũng không đáng để cô yêu?
Sau đó, khi Đường Thi bị ép hôn. Anh đã điên cuồng tới mức chỉ
muốn xông ra trước mặt Quang Anh và đánh cho hắn không còn đường sống. Nhưng rồi lí trí cũng kéo anh lại, anh không thể làm như vậy. Kéo cô ấy lại thì được gì chứ? Cô ấy cũng chẳng yêu anh đâu.
Nghĩ đến đó, Mac chợt cười lạnh.
- Con đang nghĩ gì vậy?
Không biết An Hợp từ đâu đi đến vỗ vai Mac. Anh chợt thu ánh mắt buồn khổ về rồi trả lời bà:
- Con đang nghĩ khi Đường Thi về thì nên nói gì với cô ấy. Nếu
cô ấy biết chúng ta liên kết với Quang Anh lừa cô ấy thì chắc
cô ấy sẽ giận tới chết mất.
An Hợp phì cười, bà bước đến chỗ lan can bên cạnh. Gió trên cao thổi tung mái tóc của bà. Bộ xườn sám đỏ chói được ánh
nắng phản chiếu càng thêm rực rỡ. Rồi bà quay sang Mac mỉm
cười nói:
- Cũng đúng, nhưng rồi nó sẽ hiểu ra thôi.
Mac không nói gì, anh nhìn về phía xa xa của thành phố. Nơi mà
thường ngày anh vẫn nhìn về với một ánh mắt ngóng trông.
Đường chân trời hiện hữu chạy ngang qua như cắt tầm nhìn. Như
một khoảng cách tạo ra ngăn giữa anh và cô ấy. Có lẽ hai người mãi mãi sẽ chẳng đến được với nhau.
Bỗng nhiên, tiếng An Hợp vang lên:
- Mac, những gì cần qua thì hãy cho qua đi. Vương vấn nhiều cũng chỉ khổ mình mà thôi.
Nói rồi bà bước vào bên trong. Còn lại Mac bơ vơ ở ngoài.
Người phụ nữ này khiến anh hoàn toàn nể sợ, có những lúc tự hỏi rằng: Trên đời này có thứ gì có thể qua mắt nổi bà
không?
Buổi chiều, Đường Thi đã về đến nhà. Khi cô mới bước chân vào thì…
Bụp!
Pháo giấy bắt phụt lên như niềm vui của mọi người trong Đông
Bang hội vỡ òa ra. Đường Thi thoáng chút giật mình, cô đưa mắt
nhìn xung quanh. Khắp nơi trong Tòa Nhà Vàng, tất cả đều dán
băng rôn với “khẩu hiệu”: Tiểu thư!
Chỉ là hai chữ “tiểu thư” đơn điệu vậy thôi nhưng ẩn chứa trong
đó là tất cả những tấm lòng của Đông Bang hội. Đường Thi khóe môi hơi giật giật, toan nói một điều gì đó nhưng lại thấy cổ
họng nghẹn đắng.
Ở giữa không gian của tầng một này, An Hợp và Liêu Tuấn đứng
cạnh nhau ngắm nhìn Đường Thi. Cách đó không xa còn có Mac, Lai
Hoàng, chú Lưu, chú Tam…Đường Thi lúc này bỗng dưng bật khóc
thành tiếng.
Sau bao nhiêu năm qua, cuối cùng khi trở về đây sau một chuyến đi
xa, cô đã nhận ra thế nào là gia đình. Đầm ấm quá! Cho dù
không phải là máu mủ thì với cô, nó còn thiêng liêng hơn cả
huyết thống.
- Mọi người…- Đường Thi đưa tay lên che đi biểu cảm trên mặt.
Lai Hoàng – con trai của An Hợp, thừa hưởng cách đối nhân xử
thế khéo léo từ người mẹ. Anh nhanh nhẹn bước lên dang tay ra
rồi nói giọng hào hứng:
- Muốn ôm anh một cái không?
Đường Thi lau nước mắt, mỉm cười rồi chạy nhanh về phía Lai Hoàng.
Lai Hoàng cũng mỉm cười tươi roi rói với cô, nhưng khi Đường Thi
chỉ còn cách anh chừng một mét thì…cô lại ngoặt sang phía Liêu Tuấn rồi ôm ông ấy vào lòng.
Nghe nói tiểu thư độc nhất của Đông Bang hội đã trở về nhà!
Bố mẹ của Quang Anh cũng hay tin này. Nhưng cái họ đang thắc
mắc là tại sao con trai họ vẫn chưa thấy tăm hơi đâu? Không phải
là bị đám người Đông Bạng hội khí gió kia diệt khẩu rồi chứ?
Bà Trinh sau khi đoán như vậy đã lập tức lên chùa cầu may!
Nhưng, vào một buổi…tối đẹp trời. Trăng thanh gió mát, ánh sao
lấp lánh trên tấm màn đen huyền ảo. Lấp lánh, long lanh như kim
cương. Đường Thi một tay vuốt vuốt mái tóc mềm, một tay vịn
vào lan can. Cô dướn người lên hít hà làn không khí mát lành.
Thế rồi chẳng biết cao hứng thế nào, miệng lại khẽ nhâm nhẩm
một giai điệu:
“Trò chơi này rồi bao giờ kết thúc.
Nhiều khi em muốn dừng lại
Nhiều khi em muốn mình có thể làm chủ được con tim
Nhưng anh ơi! Có lẽ em đã sai luật.
Trò chơi này thành thật mất rồi!”
Từ đằng sau lưng, một bàn tay luồn khẽ qua eo rồi trườn đến
phần bụng eo thon của Đường Thi. Hơi thở của ai đó thoang thoảng bên tai, âm thanh trong hơi thở của người đó ấm nồng:
“Đã có những lúc anh mong mình lí trí
Đã có những lúc anh mong mình đừng chơi
Trò chơi này mạo hiểm phải không em?
Em có sợ không khi chúng ta sai luật?
Em có sợ không khi chúng ta cùng bước chung nhịp bước?
Nhưng rồi cuối cùng cô cũng vực lí trí dậy rồi tự nhủ: “Sao tự dưng giọng nói này nghe quen thế nhỉ?”
Đường thi vội vàng quay lại thì suýt nữa phát hoảng, con đỉa
to xác Quang Anh này chui ở lỗ nào lên vậy? Lập tức, Đường Thi
đẩy người Quang Anh ra rồi hét lên:
- Tránh ra! Sao anh lại ở đây?
Dường như Quang anh không mấy bận tâm về thái độ này của Đường
Thi. Anh nhếch mép cười rồi xoay lưng lại phía ban công và dựa
người vào đó. Khuôn mặt anh, mái tóc anh, dáng vẻ của anh
giống như của một vị thần trong thần thoại.
- Bố em!
Đường Thi cau mày quát:
- Nói dối ! Bố tôi biết chúng ta đã li hôn rồi.
Quang Anh lập tức quay nhìn Đường Thi khiến cô giật thót mình.
Ánh mắt anh ấy giờ đây sâu thăm thẳm, nhìn vào nó, cô không
biết anh đang nghĩ gì.
- Vậy chúng ta li hôn vì cái gì?
Vì cái gì?
Đường Thi vẫn luôn tự hỏi mình đã li hôn với Quang Anh vì lí do “cốt lõi” nào? Vì không muốn có con? Ừ thì nó là một phần.
Vì cô thấy mình không thể mang lại hạnh phúc cho anh ấy.
- Quên em đi!
Câu nói này như con đỉa hút máu. Rút cạn mọi luồng khí huyết
đang sục sôi trong Quang anh khiến chân tay anh bải hoải.
- Tại sao? Em không có quyền yêu cầu anh. Nếu không phải anh đã yêu em thì anh sẽ từ bỏ em.
Câu nói này…nghe…thật là…kì dị!
Đường Thi cau mày, cái gì mà “nếu không phải anh đã yêu em thì
anh sẽ từ bỏ em?” Đây là lí do tồi tệ nhất từ khi cô làm
người! Đường thi thiếu chút nữa là phát điên. Cô nhìn Quang anh
bằng vẻ phức tạp:
- Dạo này anh đã thay đổi rồi.
Dường như không để ý gì đến câu nói khen – chê không phân biệt
được của Đường Thi. Quang Anh vẫn thao thao về cái thứ tình cảm kiên định của mình:
- Vì em không thể có con cho nên em mới gạt anh ra ngoài lề sao? À, phải nói là em không muốn có con chứ nhỉ!
- Anh điên à?
- Phải!
Nói đến đây, giọng nói và ánh mắt của Quang anh như thay đổi.
Trên gương mặt anh giờ đây ngập tràn vẻ đểu giả. Điều này
khiến cho Đường Thi không thể đoán được là Quang Anh sắp giở
trò gì. Sống với Quang Anh theo cái kiểu đè đầu cưỡi cổ người ta đã lâu. Giờ đây người ta bắt đầu dựng cờ khởi nghĩa thì
phe thống trị là cô bỗng cảm thấy vừa ngỡ ngàng mà lại không
xoay sở kịp.
Khi Đường Thi còn đang nghĩ cách đá bay Quang Anh ra khỏi căn
phòng thân yêu của mình (thực ra tác giả luôn tự hỏi anh ta vào đây bằng cách “cụ thể” nào?) Thì bỗng dưng, Quang Anh đã tiến
đến rồi bế thốc cô lên rời ban công và trở vào phòng.
Đường Thi giãy giụa và la lên:
- Đồ khốn! Thả tôi xuống, anh có muốn bị tính sổ không? Anh có biết mình đang ở trong hang sói không hả?
Quang Anh vứt mạnh Đường Thi xuống giường một cách không thương
tiếc. Sau đó lao đến đè lên toàn thân lên người cô khiến Đường
Thi không chịu nổi mà kêu cái “hự”. Trong tình cảnh này, nói
còn khó hơn cả thở, Đường Thi chỉ lườm nguýt Quang Anh đến lòi cả mắt. Thế mà anh ta còn vênh mặt lên mà nói:
- Hình như anh hơi nặng.
Nói rồi anh nhích người lên, Đường Thi thừa cơ hội hét lên:
- Mac, Mac…
Đúng như những gì cô dự đoán, Mac đạp cửa xông vào. Nhưng khi
thấy Quang Anh đang ở tư thế nừa ngồi nửa đè thì anh ta vội
vàng cúi đầu vẻ hối lỗi:
- Xin lỗi cậu chủ! Có lẽ tôi nghe nhầm.
Đường Thi tức muốn thổ huyết, người trung thành nhất giờ đây
cũng đã quay lưng lại với cô. Đã thế lại còn cái gì mà “cậu
chủ?” Nghe ngứa tai chết đi được. Đường Thi hằn học:
- Anh mới đổi tên là Cậu Chủ à?
Quang anh phì cười rồi nhìn cô âu yếm:
- Em vẫn tin tưởng họ?
“Họ” ở đây là Mac, Liêu Tuấn, An Hợp, Lai Hoàng, chú Lưu…nói chung là cả Đông Bang hội.
Đường Thi tư chất vốn thông minh, khi nghe Quang Anh hỏi như vậy thì cô đã lờ mờ đoán ra:
- Ý anh nói là?
Quang anh chỉ mỉm cười mà không trả lời cô. Sau đó anh lật
người rồi đè toàn thân lên Đường Thi khiến cô la oai oái:
- Đừng, chúng ta li hôn rồi.
- Chưa!
- Rồi!
- Chưa!
- Bố lừa con!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Sự việc xảy ra quá nhanh phải không các độc giả? Tôi chỉ là
người kể lại câu chuyện này cho nên nó sẽ không được như những
gì mà đôi bạn trẻ yêu cầu.
Thực ra, tiếp theo cũng chẳng có gì đáng kể. Sáng hôm sau,
việc đầu tiên mà Đường Thi muốn làm chính là đi tìm người nhà để nói cho ra ngô ra khoai mọi chuyện. Chỉ tiếc rằng đêm hôm
qua, Quang Anh như vũ bão cuốn lấy cô, dày vò cô. Như trả thù cô suốt bao nhiêu ngày qua, hại cô sáng nay ngay cả ngồi dậy cũng
không nổi.
Quang Anh nằm bên cạnh khẽ vuốt tóc cô. Có ai biết được câu nói đầu tiên sau khi đã được thỏa mãn cả giấc ngủ lẫn dục vọng
là gì không? Đó là:
- Kì kinh nguyệt của em cách đây bao nhiêu lâu?
Đường Thi mệt quá cũng chỉ trả lời:
- Một tuần.
Quang anh tủm tỉm:
- Tốt!
Tốt? Tốt cái khỉ gió nhà anh ta. Đường Thi hằn học rồi quay
người sang một bên không thèm đoái hoài gì đến Quang Anh nữa.
Khoan đã…
Sau khi một ý nghĩ vụt qua, Đường Thi mặc kệ nỗi đau khổ của
bản thân mà vực dậy rồi quay sang Quang anh. Ánh mắt cô giờ đây
như muốn giết người, cô gằn từng tiếng:
- Có phải là tôi sẽ có thai không?
Quang Anh giả vờ ngủ.
Đường Thi vẫn không chịu từ bỏ cuộc tổng tấn công rầm rộ:
- Này…đồ chết giẫm kia! Anh trả lời mau.
Liêu Tuấn cùng An Hợp đang ăn sáng. Bỗng dưng giật mình vì một
tiếng hét chói tai. Họ nhìn nhau rồi cười, An Hợp phết mứt lên bánh mì và nói:
- Cứ cái đà này, năm sau chắc sẽ được bế cháu.
Còn Liêu Tuấn thì lắc đầu:
- Vẫn còn chậm quá!
- Cũng phải.
Mới đến đây, chắc mọi thứ vẫn chưa kết thúc. Nhưng có lẽ đặt
dầu chấm cho câu chuyện. Một cái kết chẳng ra đâu vào đâu, hụt
hẫng…
Đôi khi đi sâu quá, mọi thứ quá trần trụi cũng khiến nhàm
chán. Đường nhiên là tác giả cũng đang ngụy biện vì đôi bạn
trẻ kia đã cấm là không được mang họ ra mà kể chuyện nữa. Thôi thì cho dừng ở đây, mỗi độc giả sẽ có một cảm tưởng riêng
về tương lai của hai người ấy. Quang Anh sẽ được Đường Thi chấp
nhận chứ? Sẽ được làm bố chứ? Sau đó thì sao? Anh ta một tay
hai chèo. Lèo lái cả công ti điện ảnh lẫn Đông Bang hội? Ồ! Có lẽ là không nên thế, Đông Bang hội đã để cho cô Đát Kỉ tái
thế kia rồi.
Nghe nói (tác giả thì thầm), sau khi Đường Thi lên làm thủ
lĩnh, Đông Bang hội làm ăn ngày một phát đạt hơn. Thủ đoạn
cũng sắc sảo hơn, các thủ thuật lách luật, các tiểu xảo lừa
nhân thế đều được tân thủ lĩnh này chỉ đạo. Đến nỗi mà mấy
phe phái ngầm ở xung quanh cũng phải e ngại vì cây cổ thụ Đông
Bang hội sắp sửa…”thành tinh”.
Nghe nói tiếp (tác giả đội trưởng tổ buôn), Đường Thi sau cái
đêm bị Quang Anh dùng “vũ lực” đàn áp ấy, cô đã mang thai. Đông
Bang hội được một phen hết hồn, họ sợ số phận của cô chủ sẽ
lại đi theo vết xe đổ của bà chủ.