Quang Anh nhìn cô gái trước
mặt mình. Khuôn mặt bầu bầu có cái gì đó hơi trẻ con, má lúm đồng tiền lúc ẩn lúc hiện. Đôi mắt tròn to đang không ngừng
chớp chơp.
Rồi anh thở dài và nói:
- Có chuyện gì không?
Cô gái này hơi thất vọng trước vẻ lạnh lùng của Quang Anh.
Nhưng cũng không dám biểu lộ gì. Chỉ nén vào trong như nuốt
nước bọt và nhìn anh:
- Tối nay, anh hẹn hò với em nhé?
Quang anh cười cười. Nếu là trước kia thì anh sẽ không ngần
ngại, thậm chí là có thể lên giường cùng cô ta cũng nên. Nhưng
bây giờ, anh đang muốn tìm người mà anh vừa để lạc mất.
- Em rất buồn. Tối nay, em muốn có người để cùng trò chuyện.
Trò chuyện? Quang Anh đang hiểu theo rất nhiều nghĩa. Rồi anh
lại bắt đầu lia mắt nhìn cô gái, dáng người không thể gọi là
chuẩn được vì cô ta khá lùn. Đừng chỉ đến vai anh là cùng.
Lại thêm một người không đúng tiêu chuẩn nữa. Ở cái thành phố
này, tiêu chuẩn của họ đạt đến mức độ nào đây?
- Xin lỗi! Nhưng bây giờ tôi rất bận.
Nói rồi anh toan bước đi để làm chính nhân quân tử. Không vì nữ sắc mà từ bỏ sự nghiệp tìm vợ. Tuy nhiên, bước chân còn chưa
được một bước thì phần thắt lưng anh đã thấy hơi chật chật.
Nhìn xuống mới thấy một vòng tay đang ôm lấy nó. Vẻ rất chi
là níu giữ.
Và anh nghe thấy giọng nói cộng với khuôn mặt của cô ta đang áp vào lưng mình.
- Đừng đi. Xin anh! Người ấy đã bỏ rơi em rồi, anh cũng không cần em nữa sao?
Quang Anh cơ hồ đông cứng người lại. Sắc mặt rất ngu, vốn là
anh chẳng hiểu cái mô tê gì sất. Anh có quen cô ta không? Không
quen. Cô ta bị người yêu bỏ rơi thì cũng chẳng liên quan gì đến
cái nồi cơm nhà anh hết. Sao lại mặt dày níu giữ một người xa lạ là anh?
Tuy nhiên, Quang Anh là một cao thủ tình trường, là một cao thủ sát gái. Trước mặt phụ nữ anh tỏ rõ một thái độ lạnh lùng
mà lại quan tâm. Tác phong đó đã ngấm cả vào máu thịt của anh nên giờ đây cũng không ngoại lệ. Anh lại nhẹ nhàng với cô gái
xa lạ kia.
Quang anh gỡ vòng tay ấy ra. Mà theo anh được biết thì mình giờ là tâm điểm chú ý của mọi người.
Khi gỡ được ra rồi, định há mồm ra nói thì...không nói được nữa. Nhưng mồm vẫn há cứ như bị trúng gió.
Thế là Quang Anh không ngừng dụi mắt. Có phải mấy hôm nay công
việc nhiều quá nên sinh ra ảo giác không? Sao vợ anh lại xuất
hiện ở đây cùng với một kẻ khác được?
Cuối cùng nghi vấn đã được giải đáp. Chủ nhân của câu trả lời đó không ai khác chính là Đường thi. Cô tươi cười nheo mắt,
trông có vẻ như đang rất hạnh phúc. Không có gì là ghen tuông
này nọ. Cô nói:
- Chào đồng chí. Vui vẻ nhỉ?
Quang Anh cứng người khi phát hiện ra mình vẫn cầm tay cô gái
kia. Và cô ta đã bước đến ngang bằng chỗ anh từ lúc nào. Trông
bốn người như hai đôi tình nhân.
Quang anh thấy trong lòng trào lên một đợt sóng. Tức giận có,
ghen tuông có, muốn đánh người cũng có nốt. Thật là sắc thái
biểu cảm đa dạng. Khuôn mặt anh giờ cũng vậy, hỉ nộ ái ố
không giấu nổi, hiện cho bằng hết ở trên khuôn mặt. Thế là anh
kéo cô gái kia vào lòng mình rồi trợn mặt lên nói:
Quang Anh cảm thấy sự tức giận của mình đang bị người ta chà
đạp không thương tiếc. Rồi anh cũng không kém cạnh. Kéo cô gái
kia đi theo mình, đuổi được đến chỗ Đường thi anh mới cao giọng:
- Chúng ta cũng về khách sạn thôi.
Cô gái không biết chuyện gì đang xảy ra nhưng được Quang Anh hùng hổ, hừng hực như vậy cô cũng không ngừng tưởng tượng về cái
viễn cảnh nóng bỏng chống chỉ định cho trẻ em kia. Lại còn
khẽ tủm tỉm cười mới chết chứ. Cho hỏi là có phải cô thất
tình thật không?
Đường Thi tức giận thực sự.
Lúc nãy, đang mua hàng thì cô có gặp Hào nên đi cùng anh ta
luôn. Ai ngờ bước đến chỗ này lại được chiêm ngưỡng cảnh tượng đôi lứa chia lìa như trong phim Hàn Quốc thế này.Thật làm cô
thấy chướng mắt. Sớm biết anh ta ngoại tình rồi nhưng sao cô
vẫn thấy tức.
Đơn giản là đời cô chưa gặp phải cảnh mình bị cho cắm sừng bao giờ. Cho nên cô không phục. Tuyệt đối không phục. Dù bây giờ
giai cấp công nhân đang là nhất, nhưng chính quyền tư sản của cô
cũng nhất quyết không chịu mai một. Hứ.
************
Buổi sáng hôm sau.
Quang Anh mắt mũi thâm quầng do làm việc quá sức. Anh quay sang
chỗ giường nhìn cô gái hôm qua đang ngủ ngon lành. Thật là, sao
cô ta lại có thể ngủ ngon trước một người đang mất ngủ như anh
được cơ chứ?
Hôm qua, cô ta thật là sức khỏe phi thường...cô ta nói không
ngừng nghỉ. Hết kể cái chuyện ngày xưa rồi lại đến chuyện bây giờ. Thỉnh thoảng lại còn sụt sùi vài giọt nước mắt là cho
Quang anh có cảm giác mình đang bức ép cô ta. Sau đó, không chịu được nữa. Ngôn ngữ kể chuyện của cô ta làm anh muốn đánh
người. Thế là anh đành phải giả vờ mình còn mấy bản thảo
chưa hoàn thành nên làm nốt.
Rồi cô ta nói mấy câu nữa, rồi anh ậm ừ cho qua chuyện. Rồi cô ta ngủ. Và rồi thì anh mất ngủ. Oh yearh!!!!
(hoàn toàn trong sáng nha)
Anh thở dài đi vào nhà vệ sinh, làm mấy khâu đánh răng rửa mặt rồi đi ra ngoài. Vừa ra đã thấy cô gái hôm qua khóc nức nở.
Anh lại có cảm giác hôm qua mình làm nhục cô ấy và giờ cô ấy
ngồi ăn vạ.
Anh uể oải bước đến. Nghĩ đi nghĩ lại, âu đây cũng là lần đầu tiên ở cùng một người con gái qua đêm mà anh không làm gì. Dạo này, Quang tự thấy mình sao giống mấy vị tăng lữ trên chùa
quá.
- Sao thế?
Cô gái ngẩng đôi mắt ngấn lệ lên nhìn anh. Rồi mới nói:
- Em đã biết vì sao anh ấy bỏ rơi em rồi!
Hay lắm, qua một đêm mơ ngủ, cô ta đã nghĩ ra được mấu chốt vấn đề. Quang Anh thức sự muốn nói cho cô ta biết vì sao cô ta bị
người yêu bỏ. Đơn giản là do cô ta nói quá nhiều.
- Tại sao thế?
Cô gái vừa sụt sùi, nước mắt nước mũi rớt hết xuống chiếc gối mà cô ta đang ôm:
- Vì em không quyến rũ.
Một phút đờ người của Quang Anh.
Cô ta tiếp tục thao thao bất tuyệt:
- Không phải sao? Anh ở cùng em qua đêm như vậy mà không có ham
muốn với em. Như vậy chứng tỏ em không có vẻ gì là quyến rũ.
Quang anh đau xót có, buồn thương có. Thương thay cho số phận của cô ta. Nên đi điều trị tâm lí thì hơn.
Qua đó, anh cũng không quên rủa thầm cái thằng cha kia. Yêu người ta xong rồi, tiêm nhiễm mấy thứ vớ vẩn vào đầu cô ta xong rồi
thì vứt đấy.
Nhưng anh cũng ngậm ngùi theo cô:
- Tôi rất thông cảm.
Cô gái không nói gì nữa. Chỉ nức nở chạy ra khỏi phòng.
- Này cô.
Quang Anh với tay gọi lại làm cho cô ta tưởng mình còn chút hi
vọng. Cuối cùng thì anh ta cũng bị quyến rũ, nhưng:
- Đánh răng xong rồi hãy đi. Cô nói nhiều như vậy, đến lúc người ta nghe cô nói...mùi sẽ bay ra đấy.
Tuyệt vọng. Cô gái hoàn toàn tuyệt vọng.
Quang anh nhìn ra phía cửa. Đến khi còn một khoảng lặng anh mới tự hỏi:
- Thế tên cô ta là gì nhỉ?
Đường Thi nhìn ra phía ngoài ban công. Ánh nắng chiếu rọi khiến người ta muốn nheo mắt.
Hôm qua, nhân lúc Quang anh không để ý, cô đã thả Hào về với
tiểu đội của anh. Kể ra thì anh ta cũng tội nghiệp, đương nhiên
lại thành ra có một kẻ thù. Đó chính là Quang anh.
Đường Thi ngồi dậy, với lấy chiếc túi trên bàn cạnh đó. Trong
đó là mấy đồ cô đã mua hôm qua. Một đôi nhẫn lấp lánh. Đã nói nó chỉ là đồ gải nhưng lại rất tinh xảo.
Đường thi không bao giờ xài hàng giả, đây là ngoại lệ.
Giống như điều ấy, cô đã ghen với một người con gái khác. Ngoại lệ.
Đường thi đang hài lòng là vậy. Khi nhìn thấy chiếc nhẫn còn
lại đang bơ vơ trong hộp cô không khỏi mất hứng. Thế là cô tháo
luôn chiếc nhẫn ra, bỏ vào hộp rồi quẳng nó xuống góc giường.
Đường Thi và Quang Anh đều bước ra ngoài phòng cùng một lúc.
Tuy là ánh mắt có lia qua người nhau vài cái cho bõ ghét thì
cùng không kìm dược ý nghĩ: Không biết cô/anh ta đã đi chưa?.
Đường Thi khóa xong cửa phòng rồi bỏ đi. Để lại ánh mắt ngơ
ngác của Quang anh. Hóa ra cô ấy ở gần anh như vậy, thế mà anh
không biết.
Quang anh mím môi rồi chạy vội đến chỗ của Đường Thi. Vừa ngang bằng với cô anh đã oang oang:
- Rốt cục thi mình phải phục vụ người ta đến khi nào nữa?
Đường Thi nhếch môi cười nhạt rồi quay sang phía Quang Anh nói:
- Anh là trai bao sao?
La la!
Trời không giông bão mà sao nghe thấy tiếng sấm rền trong lòng.
Đời anh chưa có ai nói anh là trai bao cả. Giờ đã có người nói rồi sao lại chẳng thấy hân hoan gì hết? Ngược lại, còn rất
muốn vung tay múa chân cho người vừa phát ngôn kia một chưởng để biết thế nào là sự lợi hại của anh.
Quang anh cười cười mà không trả lời nổi câu hỏi mang tính chất đay nghiến của Đường Thi. Và cuối cùng anh cũng đã tìm được
thuốc súng để công kích:
- Vậy mà cũng có người lấy.
Đường Thi không chịu kém cạnh:
- Là do đồng chí đó nhát chết. Thương quá nên mới rộng lòng ân xá.
Quang Anh tưởng mình bị tẩu hỏa nhập ma trong phút chốc. Thật
không còn gì để nói. Quang Anh vừa tức vừa thẹn chỉ biết cúp
đuôi đi lên trước. Anh dám chắc rằng nếu như còn nói chuyện nữa thì lục phủ ngũ tạng của anh sẽ bị thối rữa.
Đường thi có ý cười cười. Chỉ hận một nỗi là không thể tương
thẳng vào mặt anh ta chiếc guốc đế nhọn 15 phân này. Còn dám
gây sự với cô sao? Lá gan của anh ta không phải dành cho người.
Loại cóc tía nhà anh ta có lẽ chưa tiến hóa đầy đủ, nên mới
cho ra một phiên bản dị hợp còn thiếu xót như vậy. Gan quá
lớn!!.
Những ngày sau đó là những ngày hai người sống trong cảnh
"chiến tranh". Lạnh có, Vùng Vịnh có, đa - đơn cực cũng kết
hợp luôn. Khiến cho nhân viên khách sạn rất ái ngại và có phần hơi tức giận với hai con người này.
Đơn giản diễn biến như sau:
Vừa xuống đến nhà ăn. Đây là nhà hàng cao cấp, nhà ăn được
dựng theo lối tự chọn. Chẳng biết họ ăn được bao nhiêu mà bữa
nào cũng như bữa nào, hai người ganh đua nhau gắp cho bằng hết
thức ăn vào đĩa mình. Đến khi nó không còn chứa nổi thì mới
đắc ý nhìn nhau. Cuối cùng, mọi người đã hiểu ra đây là cuộc
đua "xem đĩa ai đầy trước". Và họ cũng tự hỏi tại sao họ lại
không được tham gia?
Buổi tối đi ngủ. Hai người lại một lần nữa làm bóng ma hành
lang khi chẳng để cho ai ngủ. Cứ thỉnh thoảng lại có một người chạy uỳnh uỵch bên ngoài như chạy loạn. Mà khi nhân viên bắt
gặp người này đang áp tai vào cửa phòng người kia thì họ trợn mắt nên nói:
Liêu Tuấn vẫn thản nhiên mà không biết con gái mình sắp thành thương binh liệt sĩ rồi:
- Ừ. Ta vào trong ấy có chút việc. Ở thành phố đó, Len vừa
lên làm còn nhiều bỡ ngỡ. Ta phải đích thân vào giám sát.
Tiện thể thăm hai vợ chồng luôn. An Hợp cũng đi cùng đấy.
Một phát nữa!!!
Ý của Đường thi là cô lại làm một đường cơ bản cho đốt sống của mình nữa. Cô lắp bắp:
- Sao...sao lại cả cô An Hợp nữa ạ? Bố và cô ấy...?
Liêu Tuấn nói đến vấn đề này chợt như một con mèo. Giọng nói nhỏ đi rất nhiều. Ông ngại ngùng:
- Con gái này. Ta bây giờ cũng già rồi. Cả đời ta chỉ yêu một
mình mẹ con thôi. Nhưng khi tung hoành đến phát mệt rồi, lúc về già, ta muốn có một người bạn tri kỉ để ôn lại chuyện xưa. An Hợp là một người tốt, cô ấy cũng đợi ta lâu rồi...
Đường Thi không lo sợ hay tức giận về vấn đề này. Cô luôn ủng
hộ việc bố cô sẽ tái hôn, và càng ủng hộ hơn nếu người đó
là An Hợp. Chỉ tiếc rằng...hai người họ mà đến đây. Mà thấy
được cái mặt trận giữa cô và Quang Anh đang chiến đấu thế
này...sợ rằng...sẽ công kích cho Quang Anh tịt ngòi luôn.
Tuy có tức giận hay ghen tuông, nhưng cô không muốn ai động vào
Quang Anh. Chỉ có cô mới có quyền xử lí anh ta. Rồi Đường Thi
cũng đành cười cười nói qua loa với bố:
- Vậy chúc bố lên đường vui vẻ nhé! Con à nhầm, chúng con rất mong chờ sự xuất hiện của hai người.
Sau khi cuộc nói chuyện kết thúc. Cô lập tức gạt bỏ mọi lòng
tự ái cá nhân mà chạy thẳng sang phòng Quang Anh. Đập cửa rình rình khiến mọi người gần đó không khỏi nhíu mày tự hỏi:
- Lần này có trộm thật sao?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT