An Hợp lập tức cười man rợ đến quỷ nghe thấy cũng phải khóc. Rồi bà nói vẻ tâm đắc:
- Thấy chưa? Cả hội đang rất chờ đợi cái không bình thường của bà ta bộc phát. Bây giờ cháu hãy cứ yên tâm mà an vị trên cái ghế cô chủ nhỏ bên nhà ấy đi. Sẽ không có ai liếc nữa đâu.
Đường Thi chỉ mỉm cười từ tốn rồi nói:
- Vâng! Cháu hiểu.
***********
Buổi sáng dậy. Đường thi đưa tay quờ bên giường, vẫn là trống
không. Ngày nào cô cũng dậy sau khi Quang Anh đi làm. Tức nghĩa
cái tối thiểu nhất của người vợ là thắt cà vạt cho chồng cô
cũng không phải động tay. Tuy nhiên, với một người như Đường Thi
cô cũng sẽ không quan trọng chuyện ấy quá. Chính vì vậy mà
một chút thái độ hối lỗi cũng không cảm thấy.
Đường Thi ngồi dậy và phát hiện trên bàn là một tờ giấy,
nhìn qua cũng biết là của Quang Anh "vung tay múa bút" ra:
"Đường Thi.
Bây giờ, tôi sẽ không gọi em thân mật là vợ nữa. Vì những cái
cần thiết và tối thiểu của một người vợ em cũng không làm
được. Hơn nữa, em còn dám lấy tiền tài, thế lực nhà em ra uy
hiếp gia đình tôi. Dù có thế nào, tôi cũng là chồng em, cũng
là trụ cột của em sau này...vậy tại sao em lại coi tôi là một
món đồ chơi của em?
Xin em! Tôi cũng là một người đàn ông, tôi cũng cần thể diện
và lòng tự trọng, tôi không muốn lúc nào cũng nhún nhường với em, để em trèo lên đầu lên cổ tôi được. Sau buổi tối ngày hôm
qua, tôi đã vỡ ra rất nhiều điều. Có lẽ tôi cũng đã có tình
cảm với em, nhưng tôi biết, giữa em và tôi mãi mãi chỉ là mèo
và chuột. Hai bên cứ vờn nhau qua lại để làm trò vui mỗi ngày. Những ngày tháng qua, đã tưởng rằng sẽ hạnh phúc, sẽ cố
gắng sống với em như vậy. Rồi còn cả chuyện em làm cho bố mẹ
tôi sợ đến nỗi không dám gặp mặt em. Tôi thực sự rất đau xót.
Tôi đã nhầm, tôi đã nhầm khi chấp nhận cưới em. Tôi đã hối hận khi hèn nhát, sợ sệt để cho một mình bố em đeo tròng vào cổ
với cô con gái rượu của ông ấy. Tôi đã nhầm, thực sự tôi đã
nhầm. Hiện giờ, tôi đang đi công tác, sẽ không về nhà trong
khoảng một tháng. Cũng là để khuây khỏa, cũng là để cách xa
em. Đừng nổi nóng, và cũng đừng tìm tôi. Lúc nào muốn, tôi có thể trở về. Nhưng mà chắc em cũng chẳng cần có tôi đúng
không? Không sao. Hãy cứ làm những gì em muốn.
Chào và hẹn gặp lại em.!!"
Đường Thi đọc xong mặt mày tỉnh bơ. Cô vo viên tờ giấy lại rồi
vứt vào sọt rác. Cô không nghĩ là Quang Anh lại bị bố cô dọa
cho đến nỗi mấy dây thần kinh xoắn quẩy vào nhau như vậy. Anh ta còn bảo mèo với chuột ở đây nữa chứ. Anh ta thích là con vật hay sao? So sánh chẳng đúng cái gì cả. Nếu đem lên bàn cân thì cô ít nhất cũng phải sánh với Hằng Nga...còn anh ta chỉ là
Lão Trư phàm phu tục tử ham mê nữ sắc mà thôi. Rồi cô lại tự
lẩm bẩm:
- Mình so sánh như thế có hạ thấp bản thân quá không nhỉ?
Cô xuống nhà mở tủ, uống nước. Rồi lại thở dài. Ai bảo là cô không suy nghĩ về bức thư đó nào? Lúc này đây, cô thực sự
muốn bổ đầu Quang Anh ra xem anh ta chứa chấp những gì trong đó. Tại sao hôm qua vẫn còn tốt đẹp, vẫn còn "tình thương mến
thương" là vậy, thế mà đùng một cái...Sau một đêm mơ mộng gì
gì đó, anh ta đã cho xuất bản một cuốn kinh thư rồi bắt cô
ngồi tụng trong hoàn cảnh chưa đánh răng rửa mặt.
Anh ta nói cô lấy tiền lực đè người. Lố bịch.
Anh ta nói cô và anh vờn nhau để sống vui qua ngày. Nhảm nhí.
Anh ta nói cô trèo lên đầu lên cổ anh ta, làm cho anh ta mất thể diện và lòng tự trọng. Nực cười.
Tại sao anh ta lại đổ vấy lên đầu cô như vậy? Anh ta sao không suy nghĩ về những chuyện khác? Như là Hạ quản gia - đầy tớ lễ
phép và trung thành nhà anh ta ấy. Bà ta vô lễ, không coi cô ra
gì...nếu đặt mình vào hoàn cảnh của cô, anh có chịu được
không?
Rồi bà mẹ lúc nào cũng chầu trực cô và anh, hai người hai bên
kí hiệp định li hôn cái "roẹt" một cái. Sau đó nhảy ra bắt tay chúc mừng nói "Hiệp định song phương diễn ra tốt đẹp trên mọi
lĩnh vực. Cung hỉ". Sao anh ta không nghĩ cô đã cay cú như thế
nào với bà ta? Vừa mới kết hôn chưa được bao lâu, nếu có người lúc nào cũng đẩy bánh xe chia rẽ lăn qua lăn lại trong cuộc
sống. Anh ta có vui vẻ ngồi yên mà không tính đến chuyện "dẹp
loạn" được không?
Còn cô thì vẫn giữ nguyên lập trường. Cô không muốn mình là
tấm bình phong để mấy con người đó tạt những chậu nước không - biết - có - sạch - sẽ - hay - không vào đó. Chỉ vậy thôi.
Trong lúc đó, cô rất muốn nhắn tin nói rõ suy nghĩ của mình
ra, nhưng lại sợ...đau tay. Vì dù sao những cái cô muốn nói
chắc cũng không phải là ít. Mà cô cũng tự lường được. Nếu
giải thích, nói lí chẳng hóa ra là cô nhún nhường níu kéo anh ta lại ư?
Mặc kệ, sẽ có một ngày anh ta sẽ tự nhìn ra "chân tướng" sự việc. Cô sẽ chờ đợi đến ngày đó.
Theo như suy đoán của anh thì có lẽ Đường Thi đã đọc cái bức
thư trước lúc đi xa của anh. Nói trắng cái hàm ý sâu xa trong
đó ra thì có lẽ là văn bản đòi "nhân quyền và dân quyền".
Đương nhiên, anh cũng có phần không hi vọng. Vì đầu óc của
Đường Thi kết cấu rất đặc biệt. Biết đâu cô ta sẽ không hiểu.
Cũng chẳng có gì đáng trách cả. Chỉ là cả đêm qua ngồi ngắm
cô ấy ngủ, rất an lành. Anh lại thấy bực bội trong lòng.
Thử nhìn xem, một người con gái xinh đẹp như Đát Kỉ tái thế
như vậy, lại mang trong mình bản lĩnh hành hạ chồng. Anh không
muốn thế, từ trước đến nay, với con gái, ai cũng phải nhún
nhường với anh. Vậy tại sao chỉ riêng cô là lại như vậy?
Nếu như bạn đang đứng trên một ngọn núi cao. Bạn cắm cờ lên đó rồi hét: "Ta là nhất". Và cuối cùng lại thấy một con người
nào đó hét to và vang hơn bạn: "ta mới là nhất". Chỉ vì họ
đứng ở ngọn núi cao hơn bạn. Bạn có thấy thể diện của mình
bị hạ thấp và ấm ức không?
Người khác thì không biết, nhưng Quang anh lại đang hoàn toàn
cảm thấy thế. Anh là người có giới hạn. Không phải cái gì
cũng dễ dãi quá, nếu chịu không được sẽ "phát biểu cảm xúc"
ngay lập tức.
Chỉ tiếc là ngay lúc này, anh lại cảm thấy sao lúc đó không
có dũng khí gọi cô dậy để nói với cô ấy? Suy cho cùng thì sợ cũng vẫn là sợ. Chỉ cần một ngày nào đó, nếu Đông Bang hội
"hạ võng" xuống là anh sẵn sàng lấy lại tư thế.
Còn bây giờ, anh thấy mình như vậy cũng đã là oai hùng lắm
rồi. Nghĩ thế, Quang anh lập tức ngồi thẳng người theo cái
kiểu "cây ngay không sợ chết đứng", rất vênh vang. Nhưng chưa được bao lâu, cái tên trên màn hình điện thoại khiến cột sống anh
vừa vươn được mấy phân đã thụt xuống gấp đôi.
Là bố vợ. Anh đang nghĩ "không phải là Đường thi đã khóc lóc, mè nheo với bố đó chứ?"
Rồi lấy hết dũng khí anh nghe điện thoại của người có họ hàng rất xa với "Tử thần"
- Con đây bố!.
Liêu Tuấn ngập ngừng hồi lâu khiến Quang Anh như tên tử tù chờ
chết. Rồi cuối cùng ông cũng mở cái miệng vàng ngọc của ông
nói:
- Con rể này. Đường thi đã nói hết cho ta biết rồi...
Nói hết rồi sao? Lạy Chúa tôi! Cô ta đã nói những gì? Nói anh
ruồng bỏ cô ta hay nói anh bạo hành cưỡng bức cô ta?
- Vâng!.
- Ta hiểu. Dạo này rất nhiều người bị như vậy?
Quả nhiên là nói hết. Muốn bảo anh đã đến thời kì quá độ
của những ông chồng đây mà. Phải, anh đã không thể chịu nổi cô
ta nữa rồi.
- Bố hiểu sao?
Liêu Tuấn thở dài ra vẻ thông cảm:
- Ta hiểu chứ. Tam ngày xưa cũng có bố bị như thế này. Tuy chưa bao giờ chịu nhưng ta hiểu nỗi đau của con.
Nhưng anh còn chưa kịp nói những lời sướt mướt như vậy thì bố
vợ đã tương cho anh một viên sỏi to bằng đầu ngón tay. Chỉ bằng đầu ngón tay, nhưng chia tỉ lệ, khi vào lỗ tai thì nó bằng
cái gì đây hả trời?
- Y học bây giờ rất phát triển. Bệnh Trĩ cũng coi như cảm cúm
thông thường thôi. Chỉ là hậu phẫu thuật, có hơi khó chịu và
đau đớn một tí. Con cố chịu đựng nhé! Vào tận miền trong để
chữa chắc là bệnh tình cũng không phải là nhẹ nữa rồi. Đi
một tháng nữa thì ta lại càng hiểu. Cố lên, ở ngoài này ta
và Đường thi luôn luôn ủng hộ con.
Quang Anh nghe xong khóc thật. Đúng là có hai giọt nước nóng
hổi sắp trào ra khỏi mắt nhưng lời nói định thốt ra thì tắc
nghẹn lại vì cục tức chắn trước cổ.
Còn Liêu tuấn thì vẫn ngu ngơ:
- Sao thế con rể? Thôi, nếu mệt thì con cứ chữa trị đi, ta không làm phiền nữa nhé.
Rồi tiếng tút dài vang lên. Quang anh mím môi kiềm chế từ từ
tắt điện thoại đi để chuẩn bị cho chuyến bay. Lời anh muốn nói bây giờ nhất vẫn là những câu cảm ơn vừa nãy. Chỉ là lí do
bị thay đổi tí chút: Cảm ơn vì đã không làm anh chết nghẹn vì tức.
Anh còn lẩm bẩm thêm vài câu:
- Đường Thi. Được lắm, tôi đã nói như vậy rồi mà cô vẫn không
chịu hối lỗi. Không chịu tỉnh ngộ. Lại còn lôi tôi ra làm trò
cười. Cô cứ đợi đấy. Tôi đi hai tháng cho cô xem. Dù gì công ti
cũng có dự án trong này. Tôi nói là làm.
Sự thực là như thế này.
Đường Thi bị bố hỏi về Quang Anh nhưng nào dám nói là anh ta
bỏ cô đi một tháng. Công tác thì công tác, cũng không thể vứt
vợ ở nhà lông bông lâu như thế. Dễ gây ra bệnh về sinh lí. Thế
cho nên, trước ánh mắt sắp sửa rực lửa của bố, cô đành nói
dối là Quang anh đi chữa bệnh.
Như đã nói, đầu óc cô vốn không bình thường, ý nghĩ lại rất
mập mờ và đen tối. Cho nên, đến cái bệnh nghĩ ra cũng hết sức đen tối và không bình thường: Trĩ.
Cô có muốn như thế đâu, ai ngờ bố cô lại nhiệt tình sinh ra
hỏng chuyện. Từ bé tí lại chuyển hóa to đùng câu chuyện khiến cô chỉ biết nhăn mặt và thầm xin lỗi Quang Anh.
Cô tự hứa. Khi nào anh ấy về, cô sẽ giải thích. Và cô tự khiêm tốn trước lòng tốt cao vời vợi như ngọn cỏ của mình. Nếu cô
không nói Quang Anh đi chữa bệnh thì chắc chắn Đông Bang hội đã
tấp nập ở sân bay như đoàn sứ giả các nước đến Việt Nam. Để
làm gì? Để đưa Quang Anh về. Để cô và anh ta lại bắt đầu tình
thương mến thương.
Nhưng tất nhiên. Cô đang tưởng tượng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT