*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Giai điệu du dương vang lên không ngớt. Ánh đèn vàng dịu dàng chiếu tỏa từ trên cao. Tiếng rì rầm trò chuyện, hương thơm của rượu ngọt và cocktail.

Nhân Mã đứng ở góc phòng, có cảm giác bản thân thật lạc loài. Người ta đều sang trọng thế kia, khí chất ngời ngời thế kia. Còn cô chỉ biết đứng ở một góc và uống vodka. Thật ra lúc nãy cô có ở cùng ba vị đại thần. Nhưng Oa Oa và Sunshine đã sớm rủ nhau đi nhảy. Lưu Tinh Vũ bị nỗi đau thất tình đánh gục, chỉ có thể buồn bã tìm chỗ khuất nào đó mà mặt ủ mày chau, tự mình than thở. Nhân Mã lúc đầu có định an ủi vài câu, nhưng trông khuôn mặt anh nghiêm trọng quá, nên thôi.

"Lưu Tinh Vũ đại nhân, anh tên thật là Lưu Tinh Vũ luôn á?"

Lưu Tinh Vũ đại nhân ngước lên nhìn Nhân Mã, khẽ chau mày: "Có vấn đề gì sao?"

Nhân Mã thoáng giật mình: "Không... Không... Chỉ là... em nghĩ CV ở giới âm thanh ít nhất đều có cho mình cái nghệ danh nào đó, nếu không ra ngoài đường lại gặp phải fan chặn đường hỏi thì biết phải làm thế nào?"

"Xin lỗi, nhầm người rồi."

"Hả?"

Nhân Mã ngớ người, một lát sau mới biết là anh đang nói về giải pháp để tránh khỏi phiền phức. Chỉ đơn giản thế thôi á? Nhưng lại khiến cô nhất thời không biết nói gì thêm.

Được rồi, chuyển chủ đề.

"Anh thật sự là thích Ngưu Ngưu á?"

Lưu Tinh Vũ lại trưng ra vẻ mặt có-vấn-đề-gì-sao.

"Vậy mà em cứ tưởng anh thích chị Hoa Linh Lan cơ."

"Ai bảo?"

"..." Nhân Mã hơi khựng lại "Không phải... giới âm thanh vẫn đồn đại rầm rộ đấy sao?"

Lưu Tinh Vũ nhướng mày, hất đầu về phía cặp đôi đang lả lướt theo điệu nhạc chậm rãi kia, thốt ra mất chữ.

"Tại sao sự thật rành rành ra đấy mà không ai chú ý, lại tranh nhau lan truyền tin đồn thất thiệt thế không biết."

Ý anh nói là Oa Oa và Sunshine đang hẹn hò sao? Vậy có nghĩa thật sự anh không thích Hoa Linh Lan? Như thế thì...

Nhân Mã hơi tiếc. Nhưng nghĩ lại thì ghép mặt Lưu Tinh Vũ kế bên mặt Hoa Linh Lan, quả thật không thích hợp một chút nào. Fan chỉ có thể nghe được giọng họ rất đẹp, lại luôn xuất hiện cùng nhau trên mấy chương trình truyền thanh, đương nhiên rất thích thú trong việc chèo thuyền này nọ.

"Tôi không đời nào đi thích bà chị đấy. Có mà bà chị ấy thích tôi còn đúng đấy."

"..."

Lưu Tinh Vũ đại nhân à, anh còn có thể thẳng thắn và tự phụ hơn nữa không? Nhân Mã ngậm miệng lại, quyết định lặng lẽ rời khỏi anh. Nói chuyện với đại thần một phát ngôn khiến người ta câm nín này, thà rằng bỏ đi uống vodka còn hơn.

"Mã Mã, nhảy với anh một bản đi."

Nhân Mã đỏ mặt, lắc đầu: "Em không muốn gây thù chuốc oán với chị Oa Oa đâu."

Trái lại, Oa Oa có vẻ khá thoải mái: "Không sao, không sao. Em hát hay quá chừng chừng, nhảy chắc chắn cũng sẽ rất đẹp."

"..."

Đâu ra cái lý luận kém logic đó thế? Kêu Nhân Mã ra nhảy cho Oa Oa xem thì chi bằng gọi một bầy vịt ra vẫy cánh còn hơn. Nhân Mã bị mất mặt chưa đủ hay sao? Mà khiêu vũ là gì? Chính là hai cơ thể dính sát vào nhau, tạo cơ hội cho những tên đàn ông không đứng đắn tiếp xúc với phụ nữ đó.

Thấy Nhân Mã từ chối ghê quá, Oa Oa cũng không ép nữa, tiếp tục nhảy cùng Sunshine thêm mấy điệu. Nhân Mã vừa uống vodka vừa âm thầm đánh giá. Oa Oa cả khuôn mặt lẫn khí chất đều rất thanh cao, không chút phàm tục. Nhân Mã nghĩ, thân phận của Oa Oa chắc cũng chẳng thua kém gì Kim Ngưu đâu nhỉ? Còn Sunshine, tóc vàng, mắt xanh, trông thế nào cũng rất giống mấy anh chàng Don Juan trong văn học Châu Âu, Sở Khanh trong văn học Châu Á. Giọng hát lại mượt mà, quyến rũ, không phải là Oa Oa đã bị lừa rồi đấy chứ?

Nhân Mã suy nghĩ một hồi, tự cười nhạo chính mình. Nè, cô mau nhìn lại bản thân đi, đến bị lừa mà cũng chẳng có ai thèm, thì lấy đâu ra tình yêu đích thực chứ?

Nhân Mã nhấp một ngụm vodka, tâm trí phiêu diêu theo mấy quyển tiểu thuyết ngôn tình Sư Tử giới thiệu. Lại nhấp một ngụm vodka, thử điểm tên của tất cả nam nữ chính đã từng đọc xem nào. Cô ngửa cổ, uống cạn sạch cả ly, sau đó vẫy phục vụ tới, tiếp tục tìm đến vodka.

Tất cả những người đứng gần đó không kiềm được mà rùng mình. Cô gái trông nhỏ nhắn, mảnh khảnh, mà tửu lượng lại tốt đến thế. Một số quý ông thành đạt rất hứng thú, đến gần cô, yêu cầu được uống cùng cô vài ly. Khi biết được Nhân Mã đang uống vodka nồng độ cao lại càng ngạc nhiên hơn nữa.

"Tiểu thư không có cảm giác gì sao? Mặt tiểu thư đỏ thế kia."

Nhân Mã vỗ vỗ lên mặt mình.

"Hình như hơi choáng váng một chút rồi."

Câu nói tưởng chừng như rất bình thường, chỉ là thông báo tình trạng sức khỏe của mình đối với người quan tâm thôi mà, nhưng lọt vào tai mấy ông già không đứng đắn lại mang một ý nghĩa hoàn toàn khác. Họ cho rằng cô đang làm bộ làm tịch.

Nhân Mã tuy tửu lượng cao, nhưng uống nhiều như vậy, cũng không còn tỉnh táo nữa, chỉ cảm giác hình như có cái gì đó đang tiến lại gần mình, gần hơn, gần hơn. Cô ngước lên, nhìn thấy khuôn mặt của một lão già, liền cất giọng, hét lên thất thanh.

"Á, tránh ra!"

Âm thanh trong trẻo, ngọt ngào vang lên khiến tất cả những người có mặt gần đó đều hiếu kỳ quay đầu lại. Nhưng Nhân Mã sớm đã bị thân hình to lớn của lão già kia dồn vào góc tường, đồng thời chắn luôn tầm nhìn của những ánh mắt đang phóng tới. Nhân Mã giận đến tím mặt, định dồn sức kêu cứu lần nữa, thì một giọng nói trầm ấm, quyến rũ, mang theo vẻ trìu mến đong đầy đã vang lên bên tai, khiến men rượu trong người cô được dịp lan tỏa khắp cơ thể, chiếm lấy tâm trí.

"Pissenlit."

Anh nghe được cô đang gọi, nghe được sự hốt hoảng trong thanh âm đã bị chất cồn làm cho hơi biến đổi.

Lão dê già quay đầu lại, thấy anh đang đứng đó với ánh nhìn sắc lạnh, nét mặt liền có biến đổi.

"Cậu Dương."

"Bác Quân, xin tự trọng." Giọng nói tựa hồ còn mang theo hàn khí, khiến người đối diện không kiềm được mà run rẩy.

Thiên Yết hơi nghiêng người, ánh mắt lướt về phía sau lưng người đàn ông họ Quân, nhìn thấy cô, trong lòng thoáng có chút xao động. Lão dê già cũng biết ý, vội vã nói mấy câu thăm hỏi bâng quơ gì đó rồi rời đi.

Nhân Mã mệt mỏi đứng dựa vào tường, ánh mắt tựa hồ như được bao phủ bởi một lớp sương mờ. Anh chậm rãi tiến đến gần.

"Yết..." Cô gọi.

Nhìn chiếc ly trên tay cô, Thiên Yết khẽ nhíu mày. Nhân Mã đã uống rượu, hơn nữa còn uống rất nhiều. Mùi hương thoang thoảng tỏa ra từ cơ thể cô đã nói lên điều đó.

"Có chuyện gì buồn sao?" Anh hỏi, đồng thời lấy đi ly rượu trên tay cô.

Nhân Mã lắc đầu, vẻ mặt vô tội: "Không có."

"Không có? Sao lại uống nhiều thế?"

Khuôn mặt cô vốn đã bị chất cồn làm cho đỏ hồng, nay lại càng thêm đậm màu bởi câu hỏi của Thiên Yết. Anh chăm chú ngắm nhìn cô, đáy lòng xao động mãnh liệt.

"Từ nay về sau đừng như vậy nữa nhé!"

Giọng anh trầm ấm, dịu dàng, ánh mắt trầm tĩnh nhưng đầy trìu mến. Nhân Mã như bị hút mất hồn, trái tim như ngừng đập, nhất thời không nói được gì, chỉ có thể gật đầu liên tục.

Khóe môi Thiên Yết khẽ cong lên, vẽ thành một nụ cười tuyệt đẹp. Anh xoa đầu cô, bàn tay trượt xuống mái tóc nâu bồng bềnh đã hơi rối, như muốn giúp cô vuốt lại.

"Rất tốt."

Nhân Mã ngẩn ngơ, có cảm giác giọng nói của Scorpi đang thoang thoảng xa xăm. Thiên Yết đứng trước mặt cô, dịu dàng, bình lặng, như một giấc mơ.

"Đại nhân..." Cô gọi trong vô thức.

"Ừ."

Giọng nói mang theo ý cười vang lên, khiến cô bừng tỉnh. Cô từng nhiều lần tưởng tượng đến biểu cảm của Scorpi khi đáp lại lời cô, nhưng âm thanh đó đã xuất hiện rồi, chân thực đến thế, khiến cô không khỏi bàng hoàng.

"Scorpi?" Cô như nín thở, cảm nhận trái tim mình đang đập loạn trong lồng ngực.

Ánh mắt Thiên Yết khẽ động. Anh tinh tế chỉnh lại âm giọng trong thanh quản, nhướng mày hỏi.

"Em gọi ai đó?"

Trái tim Nhân Mã như bị hẫng mất một nhịp. Cô hỏi lại, ngớ ngẩn đến nỗi cô cũng phải tự thừa nhận.

"Anh không phải là Scorpi sao?"

Thiên Yết cố kiềm niềm vui trong lòng mình lại, ánh mắt nhìn cô chăm chú. Xem ra bước đầu của anh đã thành công rồi.

Nhân Mã không thấy anh trả lời, lòng kích động khôn nguôi. Đối diện với ánh nhìn của anh, cô hoàn toàn mất đi lý trí, đến cảnh giác cũng không còn.

"Anh là Scorpi đúng không? Em... Em là Sagitt đây... Em... là anh...?"

Scorpi bảo rằng anh rất đẹp trai, Thiên Yết quả thực rất đẹp trai. Scorpi có giọng nói rất hay, giọng nói của Thiên Yết cũng rất hay. Mặc dù âm thanh không giống nhau lắm nhưng chẳng phải chuyển giọng là khả năng rất cơ bản của một diễn viên lồng tiếng sao?

Thiên Yết hơi ngạc nhiên, cô có thể dễ dàng khai ra thân phận thật của mình cho người đối diện như vậy sao? Anh tuyệt đối không thể chấp nhận được. Anh phải dạy cô một bài học.

"Sagitt? Chính là ca sĩ hát Bản giao hưởng sắc màu Tuyết?"

Cô không nhìn được chút gì trong đôi mắt sâu thẳm của anh ngoài sự hiếu kì và tò mò, trong phút chốc máu nóng đã dồn cả lên não. Trời ơi xấu hổ quá!

Nhân Mã lấy hai tay che mặt lại. Khi không lại để lộ cho Thiên Yết biết cô là ca sĩ của giới âm thanh. Không phải cô sợ anh sẽ chụp ảnh cô rồi tung lên mạng hay gì, nhưng chính là sợ anh sẽ cười nhạo cô. Trình độ của cô còn chưa bằng ai, lại nổi lên nhờ đại nhân chiếu cố, nâng đỡ nữa...

Thiên Yết nhìn biểu cảm và hành động đáng yêu của Nhân Mã, không nhịn được cười. Cô từ từ hé hai ngón tay ra, trông thấy khuôn mặt điển trai của anh cùng nụ cười rạng rỡ, ngơ ngẩn mất một lúc lâu. Cô biết anh vốn đã rất đẹp, nhưng khi cười lên trông lại càng thu hút hơn nữa.

"Yết, thật ra... em.... không..."

Nói như thế nào cho hợp lý đây? Nhân Mã thật sự không biết nên giấu mặt vào đâu nữa.

"Em... thật ra em..."

"Làm ca sĩ trong giới âm thanh, để lộ thân phận là chuyện không tốt chút nào. Em có thể sẽ bị cuốn vào rắc rối đó."

Nhân Mã cúi gằm mặt xuống. Cô biết chứ, chỉ là lúc nãy không tỉnh táo cho lắm, hơn nữa tình huống lại khiến người ta dễ hiểu lầm như thế, nên cô không kiềm được mà... mà....

Bây giờ bị phát hiện rồi phải làm sao?

"Yết à, thật ra... Anh... Anh có thể giữ bí mật giúp em không?"

Thiên Yết cười thầm trong lòng. Không biết cô đã vô tình tiết lộ cho bao nhiêu người, rồi yêu cầu người ta giữ bí mật giúp mình nữa.

"Được."

"Thật nhé?"

"Thật."

"Móc ngoéo nào!"

Thiên Yết hơi khựng lại. Đã bao tuổi rồi mà cô còn muốn chơi trò móc ngoéo? Nhưng nhìn khuôn mặt đã đỏ lựng của cô, anh liền mỉm cười, đưa tay ra. Ngón tay anh chạm nhẹ vào da thịt cô, cảm nhận cô đang run rẩy. Cô rất nhanh đã rụt tay lại, hơi cúi đầu xuống, môi nở một nụ cười bẽn lẽn.

"Sau này đừng như vậy nữa nhé!"

Nhân Mã giật mình ngẩng đầu lên nhìn anh. Anh cũng nhìn cô, ánh mắt trìu mến.

"Em đã khiêu vũ chưa?"

Trời ạ, sao ai cũng nhằm cô mà kêu cô đi khiêu vũ thế này? Chẳng lẽ cô phải gào lên cho cả thế giới rằng cô không biết khiêu vũ thì họ mới hài lòng hay sao?

Nhân Mã cười he he: "Rồi ạ."

"Có muốn nhảy thêm một bản nữa không?"

Nhân Mã hoảng loạn tột độ, lắc đầu liên tục. Thiên Yết phì cười.

"Nhảy với tôi."

Này này, cô đang từ chối, chứ có hỏi là cô phải nhảy với ai đâu.

"Vừa hay điệu này cũng dễ nhảy. Tôi chỉ cho em."

"..." Cô bị phát hiện nói dối rồi...

Nhân Mã có thể cự tuyệt, có thể từ chối bất cứ ai, nhưng từ chối Thiên Yết thì không được. Một phần vì khí thế anh quá lớn, áp đảo cả cô. Cô mặc cho cơ thể mình bị kéo ra khỏi góc phòng, hòa cùng những cặp đôi khác.

Nhân Mã căng thẳng tột độ, đặt một tay lên vai anh, tay còn lại nắm tay anh, từng ngón tay run rẩy không ngừng.

"Bình tĩnh, cơ thể gồng cứng như vậy không ổn đâu."

Anh còn có thể đứng đó mà hướng dẫn tận tình như vậy, Nhân Mã thật sự rất cảm kích. Cô mím môi, gật đầu thật mạnh, cảm nhận bàn anh đặt ở eo mình. Rồi anh bắt đầu đếm nhịp, bước chân. Nhân Mã có chút xíu năng khiếu về âm nhạc, lĩnh hội những điều anh nói rất nhanh, nhưng cơ bản là không nhớ nổi bước chân nào rồi tới chân nào. Cứ như thế, cô liên tục dẫm vào chân anh, mấy lần còn suýt vấp té, cũng may là anh đã nhanh tay chụp cô lại.

"Anh Yết, không ổn, không ổn rồi. Em xin lỗi! Đôi giày da này chắc là rất đắt nhỉ?"

"Kim Ngưu tặng."

"..." Cô quên mất, toàn bộ y phục hôm nay đều là Kim đại tiểu thư đứng ra tài trợ.

Một lát sau, Nhân Mã cũng đã dần quen với điệu walzt chậm rãi này, nhưng cơ thể vẫn gồng cứng ngắc, bước chân gượng gạo. Có lẽ tư thế rất kì cục, nên cô phải chịu đựng không ít ánh nhìn săm soi vẻ hiếu kỳ. Da mặt Nhân Mã không dày lắm, cô cảm thấy rất nhột nhạt, bèn lên tiếng.

"Anh Yết, mình đi thôi."

"Đi đâu?"

Nhân Mã chắc chắn là anh cố tình không hiểu.

"Đi uống rượu."

Thiên Yết nhíu mày, còn chưa kịp lên tiếng giáo huấn thì đã bị cô kéo vào góc phòng lúc nãy. Thôi kệ, dù sao hôm nay anh cũng đã đạt được mục đích khiêu vũ cùng cô, chỉ có điều anh không ngờ tới, chính là Nhân Mã khiêu vũ quá tệ, quá sức tệ. Quả thật, gọi một con vịt ra sàn nhảy vẫy cánh có lẽ còn đẹp hơn.

Nhân Mã rất thành thục vẫy phục vụ tới. Anh chàng mặc comple lịch sự đã quá quen thuộc với cô nàng uống rượu như uống nước lã này, vừa trờ tới đã lên tiếng trước.

"Hết vodka rồi."

"Vodka?" Nhân Mã ngơ ngác hỏi lại.

"Này cô, từ nãy giờ cô uống vodka mà cô không biết sao?"

Nhân Mã tái mặt. Chính là loại rượu nồng độ cồn cao ngất ngưởng trong truyền thuyết đó sao? Sự thật là cô không biết, cô không biết gì hết. Đáng lắm, xấu hổ chưa? Bây giờ có thể giải thích cho lý do vì sao lúc nãy người ta cứ nhìn cô như nhìn quái nhân rồi.

Nhưng cô thấy... vodka thật sự rất ngon mà... Hết mất rồi sao?

Thiên Yết chỉ cần nghe đoạn đối thoại đơn giản đó cùng biểu cảm thay đổi liên tục của Nhân Mã là đã hiểu ra tất cả. Được lắm! Cô muốn uống say chứ gì? Lại còn chơi cả vodka. Anh sẽ đáp ứng hết.

Thiên Yết lướt mắt một lượt trên khay đựng nước uống của anh chàng phục vụ, nhấc lên một ly nước có màu sắc rất đẹp, đưa cho cô.

"Đây là gì thế?"

"Cocktail."

Nhân Mã hiếu kỳ nhận lấy, đưa lên môi, nhấp một chút. Mùi hương rất nhẹ, vị ngọt thanh thanh nơi đầu lưỡi pha chút chua chua của chanh. Cô cười tít mắt với Thiên Yết.

"Oa, ngon quá!"

Anh biết số rượu vodka mà cô uống nãy giờ chỉ là vodka pha loãng, nên mới cố tình đưa cô loại cocktail này, tuy vị thanh thanh, dễ uống, nhưng kết hợp với vodka pha loãng sẽ cho ra hỗn hợp có nồng độ rất cao. Cô vốn không rành về mấy thức uống này lắm, thấy ngon thì thích thôi, rồi uống hết, rồi lại lấy ly khác, rồi lại uống...Thiên Yết rất hài lòng nhâm nhi champagne ngọt bên cạnh, chờ cho cô gục ngã.

Cuối cùng thì Nhân Mã cũng gục ngã thật. Dù cho tửu lượng của cô có tốt đến đâu, vừa vodka pha loãng, vừa cocktail thì cũng không chịu được. Khuôn mặt cô bắt đầu ửng đỏ, ánh mắt mơ màng, hành động ngốc nghếch, lời nói linh tinh mà thanh âm cũng mơ hồ, khó nắm bắt.

"Kyaaa~ Scorpi là... đồ đáng ghét! Đến khi nào... anh... mới chịu lộ mặt... đây? Oa Oa, Sunshine... và... Lưu Tinh Vũ đều đã... gặp hết rồi mà... Đại nhân? Rốt cuộc... là anh... ở đâu.. hả?"

Thiên Yết nghe được cô lè nhè như thế, không khỏi phì cười. Xem ra bọn họ đã ngoan ngoãn nghe lời, không tiết lộ danh tính của anh nhỉ?

"Thiên Yết, tại sao... tại sao... anh không đi... làm... diễn viên... lồng tiếng đi... Giọng anh hay... như thế... Mau vào giới... CV đi."

Đôi mắt cô từ từ nhắm lại, hàng mi dài rủ bóng xuống đôi gò má đỏ hây hây. Cô không còn giữ được thăng bằng nữa, bắt đầu nghiêng ngả. Thiên Yết nhanh chóng chụp cô lại, để cô dựa vào người mình mà thiêm thiếp ngủ.

"Thiên Yết... đi đi... nha... Em... chờ..."

Âm lượng từ từ được giảm nhỏ, đôi môi nhỏ hồng hơi mím lại, vẽ thành nụ cười ngây ngô.

Thiên Yết đứng dựa người vào tường, ôm cô gái xinh đẹp trong vòng tay. Ở khoảng cách này, anh có thể ngắm nhìn khuôn mặt đang say ngủ của cô, kể cả những cái nhíu mày rất khẽ, anh cũng phát hiện được.

"Anh cũng đang chờ em đây..."

Giai điệu của dàn nhạc sống vẫn du dương không ngớt. Hai bóng người từ xa tiến lại.

"Quả nhiên là có quen biết."

Anh không trả lời, chỉ khẽ nhướng mày với người đối diện.

"Xì, hóa ra cậu đã giăng lưới phục kích người ta từ trước rồi. Đồ lưu manh!"

Thiên Yết khẽ cười, lại cúi xuống nhìn cô gái đang rất tự nhiên ngả vào người mình mà đánh một giấc. Có ai đó đang chép miệng cảm thán:

"Mã Mã xinh đẹp như thế, lại rơi vào tay cậu, thật là đáng tiếc."

"Nguyệt Nguyệt xinh đẹp như thế, lại rơi vào tay anh, thật là đáng tiếc."

Oa Oa đỏ bừng mặt. Trong khi đó, Sunshine khóc thầm trong lòng. Cuối cùng, anh chàng ca sĩ hạ quyết tâm, ít nhiều vẫn phải gỡ gạc lại một chút, thế là nói: "Đã vậy chúng ta trao đổi đi. Tôi giao Nguyệt Nguyệt cho cậu, còn cậu đưa Mã Mã lại cho tôi."

Oa Oa trừng mắt với Sunshine. Nét cười trên khuôn mặt Thiên Yết càng đậm: "Không bao giờ. Tôi đẹp trai như thế, rơi vào tay Nguyệt Nguyệt, thật là đáng tiếc."

Oa Oa nổi giận khi nghe Thiên Yết tự tiện xếp hạng nhan sắc giữa bọn họ như thế, bèn đá vào chân anh chàng một cái. Nhưng anh vẫn không dao động. Vì có một cô gái đang say ngủ trên vai anh, giấc ngủ thật mong manh như chỉ cần chạm vào là có thể biến mất. Không biết Nhân Mã đang mơ gì, mà trên môi còn vương lại một nụ cười ngọt ngào đến thế.



13/8/2018

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play