*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Song Ngư bỏ đi sau khi để lại cho Ma Kết một câu đe dọa "Hãy đợi đấy!". Nhưng thật sự, cô chỉ bắt chước trong phim, làm vậy cho oai, cho tăng phần kịch tính thôi chứ cô không biết mình nên đi đâu cả. Chẳng lẽ phải quay lại phòng y tế? Ở đó chỉ còn lại mỗi mình Sư Tử và Bạch Dương. Hình như cô không nên phá hỏng bầu không khí của hai người họ thì phải. Hình như Sư Tử thích Bạch Dương thì phải... Song Ngư cũng không biết nữa. Chuyện mình còn lo chưa xong, lại đi bao đồng chuyện người khác, thật sự là cô không kham nổi đâu.
Hành lang dù dài, nhưng đi một hồi cũng tới. Song Ngư lại đi thêm một vòng nữa, lắng nghe tiếng bước chân mình vang vọng mơ hồ. Chợt, một âm thanh từ đâu truyền đến tai cô, nghe lao xao như có người đang trò chuyện.
"Là em phải không? Là lỗi do em phải không?"
"Bình tĩnh lại đi. Không phải là lỗi của em đâu."
Song Ngư rất hiếu kỳ, mặc dù biết là không nên nhưng vẫn cố gắng định hướng âm thanh, bước chân về phía tiếng người đang phát ra cách đó không xa lắm.
Một nam, một nữ, cuộc nói chuyện có vẻ căng thẳng khi cô gái đang khóc lóc rất thảm thiết. Cô gái ấy trông rất quen, cả chàng trai Song Ngư cũng biết mặt.
Là Xử Nam và Khổng Tước. Họ đứng ngoài ban công, làn gió đêm khẽ mơn man trên từng lọn tóc bồng bềnh, óng ả. Vầng trăng bạc chiếu tỏa thứ ánh sáng huyền dịu xuống cặp tình nhân, khiến từng đường nét trên cơ thể họ trong mắt Song Ngư đột nhiên trở nên mờ ảo.
Vì không có mặt ở đó từ lúc bắt đầu nên Song Ngư lắng nghe họ nói mà lòng mang vô vàn dấu chấm hỏi, chấm than.
Cô đang trong tư thế của một kẻ tội đồ, hành vi lét lút, kém minh bạch, thập thò sau bức tường nghe người ta nói chuyện. Đột nhiên, không gian trở về trạng thái im ắng, chỉ có tiếng thút thít nho nhỏ của Khổng Tước vẫn vang vọng, khiến tim người ta như thắt lại. Song Ngư hiếu kì, hơi nghiêng người ra hỏi bức tường, ghé mắt quan sát.
Trời ơi, anh ấy và chị ấy đang ôm nhau. Đang ôm nhau. Đang ôm nhau.
Song Ngư vốn ăn ở rất tốt mà, sao hôm nay lại phải chứng kiến cả hai cảnh tượng lãng mạn khiến người ta ghen, tị, hận thế này? Cô đang định quay người bỏ đi, không làm phiền hai anh chị nữa thì một bóng đen cao lớn đã tiến tới, bao trùm lấy cơ thể nhỏ bé của cô.
"Á!"
Âm thanh không to nhưng cũng đủ lớn để khiến Xử Nam và Khổng Tước giật mình, ngơ ngác nhìn nhau, lòng hoang mang tột độ.
"Thầy... Thầy... Thầy..." Song Ngư kinh hãi, đáy mắt lấp đầy hình bóng của người trước mặt đang nhíu mày, vẻ rất không vui "Thầy... Thầy đi theo em á?"
Cô cũng có giá của cô đó nha. Chuyện anh đuổi theo cô, à... ừm... mặc dù cô rất vui, nhưng thật sự vẫn không chấp nhận được.
"Em nghĩ sao?"
Anh nói như vậy, nhưng nét mặt lại thể hiện rõ ràng ý tứ "không đời nào".
Được rồi, nếu anh muốn chọc cho cô xấu hổ thì anh thành công rồi đó.
Nhưng sự thật chứng minh, sao quả tạ hôm nay đã chiếu thẳng vào Song Ngư bé nhỏ. Cô nàng không chỉ phải nhìn thấy hai cảnh tượng lãng mạn động lòng người, mà còn bị làm cho nhân hai xấu hổ, khi Xử Nam và Khổng Tước nghe thấy tiếng động đã đi xung quanh xem xét tình hình.
Cô vội cúi gập người xuống, khuôn mặt đỏ bừng, miệng tuôn một tràng dài như đọc rap: "Em xin lỗi! Em xin lỗi! Em xin lỗi! (Đã lược bớt
n lời xin lỗi khác)."
Xử Nam và Khổng Tước tuy trong lòng khá khó chịu khi bị người khác nghe lén, nhưng nghĩ lại thì cũng không thân thiết với Song Ngư lắm, làm căng với cô nàng, có vẻ không phải phép, thế là đành phải cho qua. Nhưng họ vẫn sợ cô đã hiểu được mấy chuyện quan trọng trong cuộc đối thoại vừa rồi.
"Em đứng đây được bao lâu rồi?"
Song Ngư đỏ bừng mặt, thú thật: "Mới đây thôi ạ."
"Thật không?"
Song Ngư rất buồn khi bị người ta nghi ngờ như thế, nhưng nghĩ lại thì mình là người có lỗi, cứ nên nhịn thì hơn: "Vâng."
Xử Nam và Khổng Tước nhìn nhau, khẽ trút ra một tiếng thở dài kín đáo. Song Ngư hơi nghiêng đầu như muốn hỏi. Nhưng rốt cuộc, người lên tiếng trước lại là Xử Nam.
"Em nghe được những gì rồi?"
Song Ngư cúi đầu xuống, lòng buồn vô hạn. Cô nghe lén người ta, rốt cuộc lại trở thành tội đồ lớn đến vậy. Bị tra hỏi, bị nghi ngờ, là những điều cô chưa từng trải qua. Đáng lẽ cô không nên xấu tính đến vậy.
"Em... Thật ra... em quên mất rồi."
Khổng Tước khẽ nhíu mày. Song Ngư nhìn thấy mà không khỏi choáng váng. Người ta đang khó chịu với cô. Cô đâu có nói dối. Cô rất thành thực. Cô nghe được một hai câu gì đó, vì không đầu không đuôi, không hiểu gì nên giờ trí nhớ cô đã xóa sạch rồi. Nhưng khi cô giải thích như vậy, liệu người ta có chịu tin?
"Em... Em xin lỗi..."
Đuôi mắt Song Ngư cụp xuống buồn bã, chờ nghe câu trả lời. Nhưng người đáng lẽ nên lên tiếng thì im lặng, nhưng kẻ có vẻ không liên quan lại chen vào.
"Không sao!"
Song Ngư ngước mắt lên, ngạc nhiên nhìn Ma Kết. Cả Xử Nam và Khổng Tước cũng ngơ ngẩn hẳn, môi mấp máy như định hỏi gì đó, nhưng lại thôi.
Ma Kết hơi cúi người xuống: "Xin thứ lỗi!"
Xử Nam và Khổng Tước phải mất một lúc lâu mới nhận ra là anh đang nói với họ, hơi giật mình, gật đầu ý bảo không sao. Chỉ chờ có thế, Ma Kết đã nắm cổ tay Song Ngư, lôi đi.
Mặc dù hình thức cưỡng chế rời khỏi hiện trường phạm tội hơi bạo lực, nhưng cô chẳng thấy đau hay buồn bã chút nào. Bàn tay anh đang nắm cổ tay cô, dịu dàng, ấm áp. Cô trông thấy, môi bẽn lẽn cười. Bóng lưng anh to, rộng và vững chãi, khiến cô đứng phía sau chẳng kiềm được, lại muốn nhào đến mà ôm vào lòng.
Cô suy nghĩ linh tinh rồi...
Anh dẫn cô ra ngoài ban công. Ánh trăng vằng vặc mà dịu dàng. Cơn gió đêm mùa hạ thổi nhẹ, luồn qua vai cô, khiến những sợi tóc mảnh nương theo làn không khí trong lành và mát mẻ, bay bay. Cô muốn hỏi anh chúng ta đến đây để làm gì, nhưng lại không đủ can đảm. Hình như anh cũng đọc được suy nghĩ của cô, liền nói:
"Thưởng gió trời."
Song Ngư rùng mình, không tin giáo viên Vật lý lại có lúc lãng mạn đến vậy. Nhưng Ma Kết lại hiểu hành động của cô theo một nghĩa khác. Anh cởi áo vest ngoài, nhẹ nhàng khoác lên vai cô.
Tim Song Ngư đập từng hồi gấp gáp trong lồng ngực. Cô khẽ nhắm mắt, tựa hồ như bản thân có thể cảm nhận được mùi hương thoang thoảng còn ám trên lớp vải. Thật kì lạ, mùi hương của con người có gì đặc biệt đâu, nhưng cô vẫn cứ tham lam hít lấy hít để, lưu luyến không rời. Mùi dầu gội, mùi nước hoa, cả mùi thuốc lá mơ hồ mà không làm người ta khó chịu.
"Cảm ơn thầy."
Song Ngư nghe thấy tiếng cười văng vẳng trong không trung, rất khẽ, nhưng cũng đủ làm cô ấm lòng. Đêm trăng thật đẹp, mặc dù không được hôn người mình thích như Bảo Bình, không được ôm ấp vỗ về như Khổng Tước, nhưng cô vẫn cảm thấy, đứng im lặng như thế này thật là hạnh phúc.
Anh trầm tĩnh, lại khô khan, nhưng ở bên anh bình yên đến lạ. Dáng anh rất cao, hơi gầy, nhưng bóng lưng lại to, vững chãi. Đôi mắt tinh anh thấp thoáng sau gọng kính đen trí thức. Từng đường nét trên khuôn mặt anh được ánh trăng chiếu tỏa, đột nhiên sáng bừng.
Song Ngư hít sâu một hơi, đưa tay chỉnh lại áo vest trên người mình, hơi rúc cổ vào lớp vải mềm ấm áp còn vương mùi hương đặc trưng ấy. Đột nhiên, Ma Kết hơi quay đầu lại, hỏi: "Lạnh không? Muốn vào không?"
Song Ngư lắc đầu thật mạnh. Cô sợ nếu mình rời khỏi nơi này, cảm giác hạnh phúc diệu kỳ trong lòng sẽ biến mất. Cô muốn ở bên anh một chút nữa, chỉ để đứng im lặng ngắm sao trời nhấp nháy xa xăm.
Nhưng cả hai cứ đứng mãi trong tình trạng này thì cũng kì. Thế là đành phải kiếm chủ đề gì để nói. Song Ngư đột nhiên nhớ ra chuyện lúc nãy, liền lên tiếng.
"À, em quên mất. Cảm ơn thầy ạ!"
"Cảm ơn chuyện gì?"
"Cảm ơn thầy..." Song Ngư cố trấn áp cảm xúc mãnh liệt trong lòng, giọng nói hơi nhỏ "Vì đã tin tưởng em."
Ánh mắt Ma Kết thoáng có nét cười: "Thật ra... chẳng có lý do gì để không tin cả."
Mặc dù đó không phải là câu trả lời như ý muốn nhưng Song Ngư vẫn không nói gì. Không gian yên tĩnh lại bao trùm cả hai người. Cho đến khi Ma Kết đột nhiên lên tiếng.
"Tôi tin em mà."
Câu nói ngắn ngủi, len lỏi vào trái tim Song Ngư, mang theo cảm giác ấm áp, nao nao. Cô khụt khịt mũi, nhỏ giòn đáp: "Cảm ơn thầy."
"Ừ." Ma Kết mỉm cười "Vì tôi chứng kiến được sự thật, rằng em quả nhiên vừa đến đó vào giờ chót."
"..."
Song Ngư hụt hẫng, Song Ngư muốn gào thét cho cả thế giới, Song Ngư hiện giờ đang rất muốn chửi người. Nhưng truyền thống tôn sư trọng đạo không cho cô làm thế, nên chỉ có thể vạch lá tìm sâu, hỏi vặc lại.
"Giờ chót? Thầy đã đứng đó nghe hết cuộc nói chuyện của họ sao?"
Ma Kết rất bình tĩnh đáp lời, không hề phủ nhận: "Vô tình thôi."
Đứng đó cả buổi trời mà vô tình? Anh xuất hiện đúng lúc cô tới, ý là muốn đổ vấy tội nghe lén cho cô chứ gì? Song Ngư lườm anh một cái sắc lẻm. Nhưng Ma Kết có vẻ không chú ý lắm, nét mặt bỗng chốc trở nên phức tạp.
"Tôi tin em lời em nói, em đã quên hết rồi. Nhưng nếu một ngày nào đó, em đột nhiên nhớ lại, cũng đừng nói cho ai biết hết nhé! Đặc biệt là Xử Nữ." Dừng lại một lát, anh nói thêm "Chừa luôn những thành phần nhiều chuyện như Tô Bảo Bình, Tần Nhân Mã và Lục Song Tử."
"Nhưng em nghe có một, hai câu gì đó à."
"Mặc dù em nghe một, hai câu, nhưng một hai câu đó chính là trọng điểm. Từ đó có thể suy ra được toàn bộ vấn đề."
"..." Có thể nói chuyện dễ hiểu hơn một chút không?
"À, không sao. Tôi quên mất em không có sự nhanh nhạy trong nắm bắt vấn đề xã hội và tâm lý."
"..." Còn có thể bôi nhọ cô thêm nữa không?
Song Ngư đánh hơi được mùi ám muội trong lời dặn dò của Ma Kết. Cô thử nhớ lại những gì mình đã nghe, nhưng có cố gắng thế nào cũng không thành công.
Không được nói cho Xử Nữ. Tức là chuyện này có liên quan đến Xử Nữ. Chuyện liên quan đến Xử Nữ, Xử Nam và Khổng Tước. Tức là... Tức là... Tức là...
Song Ngư càng suy nghĩ càng lâm vào bế tắc. Quả nhiên, cô không hề có năng khiếu trinh thám như Thiên Bình và Thiên Yết. Còn phải hỏi, não cá vàng thế kia - đúng như tên của cô - thì còn hơi sức đâu mà suy luận.
Ma Kết nhìn biểu cảm thay đổi liên tục của Song Ngư, không kiềm được mà bật cười thành tiếng. Cô ngước mắt lên, ngây thơ hỏi lại: "Có gì đáng cười sao?"
Giọng anh trầm ấm, phả vào tai cô ngữ điệu êm ái, dịu dàng giữ đêm trăng tĩnh mịch: "Không, chỉ là nhìn mặt em rất thú vị."
Song Ngư suýt chút nữa đã lên cơn trụy tim mà ngất xỉu.
+*+*+*+*+*+*+*+*+*+*+*+*+
Sư Tử đang nằm trong phòng bệnh đếm cừu, nhằm ru bản thân vào giấc ngủ, nhưng không tài nào thành công. Cô đang nhớ anh nhiều lắm, tự hỏi giờ này anh đang làm gì, có phải là đã chết ở xó nào không mà chẳng đến thăm cô. Trong đầu Sư Tử đột nhiên hiện lên khuôn mặt xinh đẹp mỹ miều của nữ đại minh tinh dở dở ương ương kia, hai hàm răng lập tức nghiến vào nhau kêu kẹt kẹt đến ghê tai.
Trong khi cô còn đang nghĩ đến những hình phạt tàn khốc của người cổ đại, sắp đem ra áp dụng cho Chloe đến nơi, thì cánh cửa phòng y tế đột nhiên bật mở. Âm thanh cót két rợn người nhưng lại khiến ánh mắt Sư Tử bừng sáng.
Bạch Dương, vẫn mái tóc nâu xoăn bồng bềnh cùng nụ cười ngây ngô như trẻ con, thật sự không phù hợp lắm với bộ vest đầy tính trang trọng, trên tay là khay thức ăn đầy ắp. Sư Tử nhìn thấy, lập tức có cảm giác cồn cào trong ruột.
"Tôi mang thức ăn tới cho cô này."
Sư Tử tái mặt nhìn Bạch Dương đặt đĩa thức ăn to sụ trước mặt cô, muốn từ chối mà không nỡ.
"Sao thế?"
Cô không muốn làm Bạch Dương phật lòng, buồn bã, nhưng cũng không muốn nôn ọe trước mặt anh. Thật sự là cô đã no lắm rồi. Hơn nữa, vừa hít phải nhiều khí độc khiến bao tử cô cứ cồn cào không yên.
"Bạch Dương, anh đã ăn gì chưa? Hay là anh ăn chung với tôi nhé!"
"Nhưng tôi mang theo có mỗi một cái thìa, một cái nĩa và một đôi đũa thôi."
Lòng Sư Tử cảm thán khôn nguôi trước vẻ mặt ngơ ngác đến đáng yêu của anh. Nhưng cô phải nhịn, cô phải giữ hình tượng.
"Ngốc quá! Thì tôi ăn đũa, anh ăn nĩa. Thìa thì... anh ăn luôn đi."
Bạch Dương cơ bản là người ham ăn, nghe cô nói thế, không khách sáo nữa, rất tự nhiên lấy ghế ngồi xuống cạnh cô.
Đồ ăn ngon trước mắt (tuy bây giờ chả thấy ngon nữa), trai đẹp bên cạnh (Sư Tử cũng không biết đẹp chỗ nào nhưng vẫn phải nói như vậy cho có vần), Sư Tử cảm thấy cuộc sống của mình như vậy đã hạnh phúc lắm rồi.
Cô chợt giật mình với suy nghĩ của bản thân. Đồ ăn, trai đẹp, à quên, trai mình thích... Một gia đình...
Sư Tử chợt đỏ mặt. Dù sao, cô cũng đã đến tuổi lập gia đình rồi, cha mẹ ở nhà đang hối thúc đòi bế cháu, dọa rằng sang năm nếu không chịu dắt bạn trai về sẽ gả cô cho Ma Kết. Ặc, nhưng sao trong đầu cô lại bất giác nghĩ đến chuyện Bạch Dương trở thành bạn trai của mình chứ. Cô ở cạnh nhà anh, mỗi ngày cãi nhau còn chưa xong, chứ ở đó mà đòi về chung một nhà...
Về chung một nhà... Về chung một nhà... Về chung một nhà...
Kyaaaaa~
Bạch Dương trông thấy khuôn mặt đỏ lựng của Sư Tử, không khỏi ngạc nhiên. Lại nhìn xuống đôi đũa còn trắng tinh sạch sẽ, liền lên tiếng hỏi: "Sao cô không ăn gì? Không đói à?"
Sư Tử đầu óc bấn loạn, theo thói quen vặc lại một câu không mấy xuôi tai: "Liên quan gì đến anh?". Nói xong rồi mới biết mình đã lỡ lời, hoảng sợ nhìn khuôn mặt Bạch Dương đã nổi đầy hắc tuyến.
"Ờ, cô ăn gì không liên quan đến tôi. Nhưng đây là đồ ăn tôi cất công mang tới cho cô. Ít nhất, cô dù không muốn ăn cũng phải tỏ chút thành ý chứ."
Sư Tử đã định mở miệng xin lỗi, nhưng câu đầu tiên của anh đúng là khiến người ta tức chết.
"Ai mượn anh mang đồ ăn đến cho tôi. Thật ra, lúc nãy Ma Kết đã cho tôi đồ ăn rồi. Tôi ăn no lắm~ luôn rồi. Tôi mà nhẫn tâm, tôi đã hất nguyên đĩa đồ ăn vô mặt anh, chứ không có lịch sự đến vậy, mời anh ăn chung, mời anh ăn chung..."
"Cô làm như tôi ham ăn chung với cô lắm chắc."
"Ờ..." Sư Tử kéo dài giọng nói, thể hiện thái độ khinh bỉ "Vậy mà nghe tôi đưa ra ý kiến liền sấn sổ đến đĩa đồ ăn ngay."
"Không muốn ăn thì thôi, đừng có mà chì chiết!"
Câu cuối của Bạch Dương kém khí thế hơn hẳn. Sư Tử cũng thấy lòng mình chùng xuống ít nhiều. Từ lâu, cô đã không còn muốn cãi nhau với anh mấy điều vụn vặt nữa. Cô muốn mình trở nên dịu dàng một chút, thục nữ một chút, để có thể được anh để ý, dù chỉ là một chút thôi.
"Ăn thêm đi. Để thừa đồ ăn tội lỗi lắm"
Sư Tử bảo như vậy, nhưng Bạch Dương vẫn không thèm động đũa. Anh hơi cúi đầu xuống, nét mặt buồn buồn. Cô nhìn thấy, trong lòng hối hận vô cùng. Cô cắn môi: "Xin lỗi. Anh ăn thêm đi."
Bạch Dương tròn mắt nhìn cô.
"Gì? Mặt tôi có dính gì hả?"
Bạch Dương lắc đầu, hơi mỉm cười: "Không, chỉ là thấy hơi kỳ lạ."
Sư Tử im lặng một lát, sau đó lại xin lỗi.
"Sao xin lỗi nữa?"
"Tôi đã hứa với anh sẽ cư xử với anh như bình thường mà."
"Cư xử bình thường?" Bạch Dương hình như đã hiểu ra phần nào tâm tư của Sư Tử "Theo cô, cư xử bình thường là như thế nào?"
Sư Tử suy nghĩ một lát rồi mới trả lời bằng một câu hỏi: "Không phải là đấu khẩu mỗi ngày sao?"
Bạch Dương phì cười. Giờ thì anh hiểu rồi.
"Nhưng... không hiểu sao... tôi... không muốn đấu khẩu với anh nữa."
Bạch Dương ngạc nhiên, ngước lên nhìn cô. Khuôn mặt cô hơi tái, nhưng không hiểu sao gò má lại đỏ bừng, trông rất thiếu tự nhiên. Giọng nói cô mềm mại và ủy mị hơn thường ngày, cả ánh mắt như cũng được bao phủ bởi một làn nước mỏng.
"Như vậy thì không bình thường. Nhưng tôi đã hứa sẽ bình thường với anh rồi."
"Suy nghĩ của cô lệch lạc quá đấy."
Sư Tử ngẩn người.
"Nếu theo ý cô thì chính là tôi thích nghe cô chửi mỗi ngày à?"
Hình như... anh nói rất có lý. Sư Tử đúng là suy nghĩ
lệch lạc quá rồi.
"Ăn đi."
Khóe môi Bạch Dương giật giật. Cô làm như anh tham ăn lắm vậy. Nhưng so với đĩa thức ăn trên tay lúc này, anh lại thích nói chuyện với Sư Tử hơn. Mà cũng chẳng biết tại sao.
"Thôi không ăn nữa đâu."
"Sao vậy? Nãy giờ ăn nhiều quá rồi hả?" Sư Tử cười cười "Đúng là heo mà."
Bạch Dương lắc đầu, vẻ mặt không hài lòng: "Không phải. Tại thức ăn có vẻ không hợp khẩu vị."
Sư Tử cố tình tỏ ra ngạc nhiên: "Heo mà cũng biết kén chọn đồ ăn á?"
Bạch Dương kiễn nhẫn chỉnh lại: "Tên của tôi có nghĩa là con cừu."
Sư Tử che miệng cười khúc khích: "Hiểu rồi, một con cừu béo."
"..."
Nhìn thấy biểu cảm không cam tâm của anh, Sư Tử không nhịn được cười. Âm thanh trong trẻo vang lên giữa không gian yên tĩnh đậm mùi thuốc tẩy, khiến mọi thứ như bừng sáng. Bạch Dương chẳng buồn đấu khẩu với cô nữa, chỉ giận dỗi: "Không nói chuyện nữa. Cô toàn trêu tôi."
Sư Tử hơi hạ giọng xuống, năn nỉ: "Thôi đừng giận nữa mà. Tôi sai rồi."
Chỉ chờ có thế, Bạch Dương liền cười hì hì: "Biết sai thì mau sửa lỗi đi."
Cô ngồi thừ ra một lát. Ý anh là gì nhỉ?
"Anh chỉ tôi cách sửa lỗi đi."
Bạch Dương không hề tức giận trước lời nói của cô, ngược lại còn rất tận tình hướng dẫn: "Lúc tôi bảo không hợp khẩu vị, cô phải hỏi tôi tại sao chứ."
"Được rồi, làm lại, làm lại."
Hai chàng trai và cô gái đã bước sang tuổi trưởng thành, lại có dịp ngồi bên nhau, giở thói trẻ con ra mà cười đùa vui vẻ. Tiếng bíp bíp của máy móc không làm cô phân tâm nữa, cả cơn cồn cào trong dạ dày cũng dần biến mất. Lấp đầy tâm trí cô lúc này chỉ còn là giọng nói của anh, khuôn mặt điển trai của anh, mái tóc xoăn bồng bềnh của anh, đôi mắt màu xám bạc cuốn hút.
"Sao anh không ăn tiếp đi?"
"Tôi cảm thấy đồ ăn ở đây không hợp khẩu vị."
Sư Tử nghe lời anh, hỏi tiếp: "Tại sao?"
Bạch Dương chợt mỉm cười, nụ cười rạng rỡ tựa nắng mùa hạ chói lòa, khiến trái tim Sư Tử đập từng hồi mãnh liệt, cả đôi mắt cũng như bừng sáng.
"Vì tôi ăn đồ ăn cô nấu quen rồi, chợt nhận ra, những món ăn cô nấu là ngon nhất!"
Nghe theo anh để mà làm gì. Cô thà đấu khẩu với anh còn hơn. Nghe những lời này, thật sự là ngại quá đi mất...
Ngoài kia, trăng lên cao. Một đêm huyền diệu đã kết thúc...
14/8/2018Năm học mới đã bắt đầu rồi, thế cho nên có lẽ tiến độ ra chap sẽ không được thường xuyên như trước nữa, mong các bạn thông cảm nhé TvT Nhưng tất nhiên Vivi và Hana sẽ cố gắng hết sức có thể, muốn được như vậy, tụi mình rất cần sự động viên, khích lệ của các bạn đó! Chúc các bạn độc giả có một năm học mới, một khởi đầu mới thật thành công, tốt đẹp nhé ^^ (Chứ Vivi mới vô là thấy tạch Hóa rồi TvT)
"Thanh xuân đẹp tựa giấc mơ" đã đi được gần nửa chặng đường *tung hoa* o(^v^)o Cảm ơn các bạn độc giả đã đồng hành cùng Vivi và Hana trong suốt thời gian qua. Hy vọng sắp tới vẫn sẽ được mọi người ủng hộ và chiếu cố thêm nhé!:">
Thân!