*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Bảo Bình chạy đến cuối hành lang, dừng lại bên khung cửa sổ lớn. Bầu trời đen kịt được điểm xuyết những vì sao xa xăm. Vầng trăng bạc lủng lẳng trên cao, soi rọi khuôn mặt đã đỏ lựng của cô gái nhỏ bé. Trái tim đập loạn trong lồng ngực, Bảo Bình hít thở đều, cố gắng trấn áp cảm xúc lại.

Cô vẫn không quên được khoảnh khắc môi anh chạm vào môi mình. Môi anh mềm mại và ấm áp. Mặc dù răng anh va vào môi cô rất đau. Nhưng cảm giác đó chẳng thấm tháp gì so với sự hoảng loạn tột độ trong cô lúc này. Nụ hôn đầu của cô, nụ hôn cô để dành suốt 19 năm trời.

19 năm trời...

Nhưng mất trong tay Thiên Bình thì cũng đáng...

Trời ơi, cô lại đang suy nghĩ linh tinh gì thế này?

Bảo Bình còn chưa trấn tĩnh được thì bước chân dồn dập dội trên hành lang vắng lặng đã vang vọng. Thân ảnh cao ráo cùng gương mặt điển trai của Thiên Bình rất nhanh chóng lọt vào tầm mắt cô.

"Bảo Bình!"

Giọng anh vang lên mang theo hơi thở gấp gáp, có lẽ là đã chạy đi tìm cô. Bảo Bình nhìn anh tiến đến gần, quan sát biểu cảm trên khuôn mặt anh, trong lòng bỗng dậy lên chút hụt hẫng.

Anh không hề bối rối hay khó xử chút nào sau khi hôn cô sao? Trong khi cô bấn loạn đến thế. Hình như cô ngốc nghếch, lại ảo tưởng quá rồi. Có lẽ người ta chỉ coi đó là tai nạn thôi. Hoặc tệ hơn, người ta không phát hiện ra, nên mới có thể bình tĩnh mà đi tìm cô thế này.

"Bảo Bình!"

"Vâng?" Cô nhỏ giọng, đuôi mắt hơi cụp xuống, đáp lời anh.

"Sao tự nhiên đang yên đang lành lại bỏ chạy đi đâu thế?"

Thấy chưa? Rõ ràng là người ta không hề chú ý đến tai nạn vừa rồi. Nhưng cô không thể để lộ suy nghĩ cho đối phương biết được, đành bịa đại một lý do nào đó.

"Đang yên đang lành? Em mới vừa ngã vào người Sư Tử, đánh thức chị ấy dậy. Không chạy chứ chẳng lẽ lại để bà chằn đó tóm được rồi dần cho một trận nên thân à?"

Thiên Bình ngẫm nghĩ lại cũng đúng. Nhưng quan sát ánh mắt cô, anh thừa biết lý do mà cô đưa ra không hề là điểm chính.

Cô chạy đi, chính là để trốn anh.

Thật ra, Thiên Bình trong khoảnh khắc đó, rất rõ lòng mình. Rằng trái tim anh đang đập như thế nào, rằng môi anh đã tiếp xúc với bộ phận nào trên khuôn mặt cô. Có điều, anh nhiều bản lĩnh hơn, tất nhiên là sẽ không để lộ sự bối rối của mình ra bên ngoài. Nhưng nhìn Bảo Bình với khuôn mặt đỏ lựng đang đứng trước mặt mình đây, xem ra mọi chuyện phức tạp hơn nhiều so với anh tưởng tượng.

Anh nghĩ, liệu có nên đề cập đến vấn đề này nữa không? Nếu nhắc lại, anh sợ Bảo Bình sẽ không kiềm được mà ngất xỉu mất. Còn nếu im lặng cho qua, thì bản thân anh... có vô trách nhiệm quá không nhỉ?

Cuối cùng, anh vẫn phải lên tiếng trước. Giọng anh nhỏ nhẹ và dịu dàng, hòa cùng ánh trăng nhàn nhạt bên ngoài khung cửa sổ.

"Bảo Bình!" Anh gọi tên cô "Thật ra... anh xin lỗi..."

Là do hoàn cảnh, là do tai nạn, thật sự anh không muốn như thế...

Không được, nói vậy thì có vẻ đang chối bỏ mọi lỗi lầm, lại không đúng với tiếng lòng anh.

Là do em ngã rồi kéo theo anh nên anh mới...

Cũng không được, này là đang đổ ngược lại tội cho cô.

Anh sẽ chịu trách nhiệm với em...

Rốt cuộc là để lại hậu quả gì mà chịu với chả chịu trách nhiệm?

Thiên Bình đau đầu, suy đi nghĩ lại, cả nửa ngày trời cũng chỉ có thể thốt lên một câu.

"Bảo Bình, xin lỗi..."

Bảo Bình tròn xoe mắt nhìn anh. Anh xin lỗi cô như thế, tức là có để tâm, có phát hiện ra nụ hôn vô tình đó? Lúc này, cô thật sự không biết nên có biểu cảm nào cho phù hợp nữa. Trong phút chốc, khuôn mặt khả ái đã đỏ bừng.

Thiên Bình trông thấy biểu hiện của cô, không tránh khỏi lúng túng.

"Em... em thật ra... cơ bản là... không chú ý lắm... nên... nên... nên anh... không cần... phải... để... tâm..."

Bảo Bình nói vậy, anh thật không biết nên vui hay nên buồn.

"Em... thật ra... Em phải là... người... xin lỗi... mới đúng..."

Trái tim Thiên Bình hẫng mất một nhịp. Hình như anh có thể đoán được cô định nói gì tiếp theo. Chỉ là không ngờ cô lại suy nghĩ nhiều kinh khủng đến thế.

"Em nghĩ... nụ hôn... đầu... đúng ra... là em nghĩ... anh muốn dành cho người mình thích... Mà em lại... không phải... là em... cướp mất... là... thật ra... Song Ngư..."

Thiên Bình đen mặt. Nghe những lời đó, anh thật sự rất tức giận. Song Ngư, Song Ngư, tại sao lúc nào Bảo Bình cũng nhắc tới Song Ngư trước mặt anh thế? Làm như không phải anh thích Song Ngư nhưng chính là Bảo Bình thích Song Ngư vậy.

"Em nghĩ nụ hôn đầu của anh nên dành cho Diệp Song Ngư?"

Thiên Bình đã không còn đủ tỉnh táo nữa, anh xẳng giọng, lời nói cũng huỵch toẹt không chút ý tứ. Bảo Bình thấy anh thẳng thắn như vậy, liền đỏ mặt, gật đầu.

Cơn phẫn nộ trong lòng Thiên Bình lại được dịp bùng nổ. Gật cái gì mà gật? Mặc dù anh kiềm chế cảm xúc rất tốt, nhưng đến mức này thì cũng không chịu nổi nữa. Anh thể hiện như thế, hành động như thế, lời nói cũng rõ ràng như thế này, cô còn chưa hiểu sao? Là cô giả ngốc hay ngốc thật?

"Nếu vậy thì em thấy nụ hôn vừa nãy như thế nào?"

Khuôn mặt của Bảo Bình đỏ lựng như ớt chín. Giữa đêm trăng thanh tĩnh, sao trời sáng tỏ, như thực như hư, thế mà anh lại đứng đây, cùng cô thảo luận về chuyện... hôn. Thật sự là có hơi làm người ta hoang mang, bối rối và xấu hổ.

Nhưng Bảo Bình vẫn rất thành thực nói ra cảm nhận của mình: "Răng anh va vào môi em, hơi đau..."

Lời nói của Thiên Bình không thể thẳng thắn hơn, phả vào tai cô làn hơi nhẹ, như mang theo chút men, cho lòng cô ngây ngất: "Ồ, là nụ hôn đầu, xin thứ lỗi."

Nè, anh có thể tự nhiên hơn chút nữa không? Lần chạm môi vừa rồi chắc cũng chỉ có thể dừng lại ở động từ "va chạm" chứ vẫn chưa đến mức biến thành danh từ "nụ hôn" đâu.

"Vẫn là nên luyện tập nhiều hơn."

Bảo Bình choáng váng, cứ tưởng mình nghe nhầm. Cô trong vô thức lùi lại về phía sau, mắt nhìn chằm chằm người đối diện. Cho đến khi đã đụng phải bức tường, cô mới dừng lại, nói, giọng run run.

"Anh... Anh nhất định... không phải... là... Thiên Bình..."

Nhưng rõ ràng, anh vẫn đứng đó, mỉm cười ôn nhu. Cả người anh đắm chìm trong thứ ánh sáng mờ ảo của vầng trăng bạc. Bảo Bình cúi thấp mặt xuống, lẩm bẩm, như để chính mình có thể nghe được.

"Luyện tập gì chứ? Anh nói thế là muốn luyện tập gì?"

Thiên Bình trông thấy biểu cảm của cô, không nhịn được cười. Anh nhướng mày, giọng nói dịu dàng, dễ nghe thường ngày bị biến đổi, trầm xuống rõ rệt, khiến không gian xung quanh cũng bắt đầu nhuốm màu ám muội.

"Không lẽ Bảo Bình muốn luyện tập cùng anh?"

Phụt!

Bảo Bình sặc. Nhìn nụ cười của anh, trong lòng cô không khỏi bấn loạn. Nhưng Bảo Bình không hề biết, biểu cảm đáng yêu của cô lại càng khiến anh thêm phần thích thú.

Bầu trời đen kịt, sao sáng, trăng bạc. Làn gió nhẹ thổi vi vu, luồn qua khung cửa sổ, phả xuống da thịt cô mát rượi. Cô cũng không rõ đã có chuyện gì xảy ra, chỉ thấy khuôn mặt anh dần hạ thấp xuống.

"Không!"

Trước khi bị bao phủ hoàn toàn trong hương thơm nam tính của anh, cô còn nghe tiếng anh thấp thoáng bên tai, như gần như xa.

"Vậy thì em cứ đẩy anh ra đi."

Đẩy anh ra? Đẩy anh ra! Nhưng mặt cô nóng đến mức sắp bốc cháy, trái tim không thiết đập nữa, đầu óc thì rối tung. Anh đang muốn trêu chọc cô? Muốn thấy cô thẹn thùng, xấu hổ? Đẩy anh ra ư? Có nên không?

Bảo Bình căn bản không thể động đậy nổi. Sau đó, môi của anh áp lên môi cô.

Đầu óc Bảo Bình đột nhiên đông cứng, trống rỗng.

Phảng phất bên cánh mũi cô là hương thơm thoang thoảng đặc trưng của champange ngọt. Bảo Bình như bừng tỉnh.

Là anh đã uống rượu? Là chất cồn đã khiến anh mất kiểm soát? Đúng vậy, Bảo Bình tự nhủ, nếu không, làm sao anh - một Thiên Bình hiền lành, thánh thiện, lại có gan chủ động hôn cô?

Trong đầu Bảo Bình đã suy nghĩ được đến thế, nhưng hình như cô cũng bị champagne ngọt vương vít trên bờ môi anh làm cho say mất rồi. Đôi mắt cô từ từ khép lại.

Bỗng nghe "cạch" một cái.

Cô nhíu mày, lẩm bẩm dưới môi anh: "Va răng nữa rồi!"

Thiên Bình dừng lại, nhướng mày, nói: "Có phải đang gặm xương đâu..."

"Đúng là va răng mà." Bảo Bình thành thực đáp.

Mặt Thiên Bình đỏ bừng lên, anh hy vọng cô không nhìn thấy. Cô nương này làm sao vậy nhỉ? Không thấy anh cũng đang rất căng thẳng, rất cẩn trọng, rất e dè sao? Anh đã luyện tập chuyện này bao giờ đâu, sao có thể không vụng về cho được. Cô không thể bao dung một chút, coi như không có không được sao? Nói thẳng ra với vẻ nghiêm túc thế này, thật khiến người ta tổn thương biết chừng nào!

Va răng, va răng thì sao chứ? Cô mím môi chặt như thế, sao có thể không va cho được?

Thiên Bình lườm cô một cái, còn cô thì nhăn mặt nhìn anh.

Bảo Bình thật sự là rất biết cách dày vò người khác!

Rốt cuộc là anh không vui cái gì chứ? Người bị vô lễ là cô, được chưa nào?

Đã thế, anh còn nói: "Việc học tinh thông là nhờ cần cù, phấn đấu. Anh không tin là lần nào cũng sẽ va phải răng của em."

Bảo Bình trợn mắt nhìn anh. Quả nhiên anh đã say thật rồi! Bảo Bình không mấy hài lòng với thái độ của anh hôm nay. Nhưng anh đã rất nhanh chóng lại sáp đến, điều chỉnh tư thế của cô, môi áp lên môi cô. Lần này anh thành thục hơn rất nhiều, không va phải răng của cô nữa, còn tỏ ra rất dịu dàng.

Không phải là anh thật sự muốn dốc sức luyện tập đó chứ? Nhớ đến Song Ngư, Bảo Bình hơi giận, đưa tay véo vào eo anh. Thân thể anh hơi run lên một chút, sau đó rất nhanh chóng đã đáp trả lại, cũng véo lên eo cô một cái. Bảo Bình co rúm người, Thiên Bình liền nở một nụ cười xấu xa.

Cô giãy giụa, anh vỗ về, khiến cô yên tĩnh lại. Cô thích anh dịu dàng với cô, cũng thích mùi hương của anh. Nhưng chỉ có một chuyện khiến người ta bất giác lưu tâm. Rốt cuộc là anh đã ôm cô luôn từ lúc nào vậy?

Bảo Bình dở khóc dở cười. Vòng tay anh rất ấm, khiến người ta vững dạ. Nhưng nhịp tim cô cũng sắp không chịu được nữa rồi, hơi thở đứt quãng. Anh dường như phát hiện ra sự bất thường, thả lỏng cô ra một chút.

Môi Bảo Bình rời khỏi môi anh, chóp mũi vẫn chạm chóp mũi. Cô hít thở nhè nhẹ, để luồng không khí trong lành buổi đêm hè lấp đầy lòng ngực, đã bình tĩnh hơn một chút nhưng khuôn mặt vẫn đỏ lựng như cà chua đến mùa thu hoạch.

"Thiên Bình, anh say thật rồi."

Ánh mắt anh thoáng có biến đổi, nhưng cũng rất nhanh chóng đã lấy lại được sự bình tĩnh. Nụ cười của anh vẫn ôn nhu như trước, hòa cùng ánh trăng dịu dàng, nhưng lại khiến Bảo Bình điên đảo thần hồn.

Môi của cô lại bị hôn rồi. Người nào đó lại còn rất vui vẻ lẩm bẩm: "Nếu không đồng ý thì có thể đẩy anh ra, rất dễ dàng!"

Anh tưởng cô sẽ không đẩy sao? Bảo Bình đẩy anh ra, con gái dù có thích một chàng trai đến đâu thì vẫn phải giữ khí phách.

Nhưng cô không cử động được. Anh nói cô có thể đẩy, nhưng anh ôm cô chặt thế này làm gì chứ? Giữa "có thể đẩy" và "không đẩy nổi" có quan hệ logic gì à?

Bảo Bình lại lẩm bẩm dưới môi anh: "Thiên Bình, anh say thật rồi."

Anh rất thản nhiên đáp lại: "Thế à? Anh thấy hình như Bảo Bình cũng say rồi."

Bảo Bình phì cười, nhịp tim bắt đầu trở lại bình thường. Cô vòng tay ôm anh, cũng không đẩy anh ra nữa, cảm nhận hai trái tim cùng hòa chung một nhịp.

Đôi bạn trẻ rất tự nhiên, không hề phát hiện ra có một cô nàng đứng đó từ nãy giờ sớm đã đỏ mặt.

"Song Ngư!" Tiếng gọi rất khẽ, nhưng cũng đủ khiến cô giật mình.

Song Ngư từ từ quay đầu lại, khuôn mặt giống như vừa bị bắt gặp làm chuyện gì đó xấu xa. Mà chẳng phải cô đứng xem trộm người ta hôn nhau chính là đang làm chuyện xấu xa sao?

"Thầy, thầy làm em hết hồn."

Ma Kết nhíu mày, nhìn về phía cuối hành lang, khuôn mặt không kiềm được mà đỏ bừng. Rất nhanh chóng, Song Ngư đã bị kéo ra chỗ khác.

"Bọn trẻ bây giờ lớn nhanh thật đấy."

Ma Kết vừa lẩm bẩm đã bị Song Ngư lườm một cái sắc lẻm. Anh lớn hơn bọn cô được bao nhiêu tuổi chứ? Hơn nữa, cô nghe Sư Tử kể lại hết rồi nhé! Hai người lúc nhỏ, nhỏ xíu đã chạm môi nhau rồi. Mặc dù chỉ là chạm nhẹ thôi, nhưng cũng được tính là hôn chứ nhỉ?

Song Ngư nghĩ đến đó, liền cụp mắt buồn bã. Sao đột nhiên lại cảm thấy tủi thân thế này?

Ma Kết nhìn biểu cảm biến đổi liên tục của Song Ngư, không khỏi ngạc nhiên.

"Sao thế? Em cũng muốn được giống như Tô Bảo Bình sao?"

Song Ngư nghe Ma Kết hỏi xong câu đó, bị trúng tim đen, khuôn mặt lập tức đỏ bừng. Trời ạ, đừng có huỵch toẹt ra như thế chứ? Với lại, Ma Kết tuy đúng một phần, nhưng cũng sai một phần rồi. Lỗi sai ở đây chính là lời ý tứ không đủ, lỡ khiến người ta hiểu lầm thì phải làm sao?

Song Ngư thừa nhận mình cũng muốn được... được hôn... Trời ạ, xấu hổ chết mất, mới nghĩ thôi đã thấy xấu hổ rồi... Được rồi, cô thừa nhận mình cũng muốn được hôn, nhưng không phải là giống hoàn toàn như Bảo Bình. Cô đâu có muốn hôn Thiên Bình. Người cô muốn hôn chính là... là... là...

Kyaaaaaa~

Song Ngư thẹn quá hóa giận, quay sang trút lên Ma Kết: "Thầy cũng là đang muốn được giống anh Thiên Bình chứ gì?

Ma Kết ngạc nhiên, không nghĩ cô lại có đủ can đảm để trả lại anh câu đó.

"Em nghĩ sao?"

Thà anh trả lời có hoặc không, hay mắng cô cũng được. Câu nói lưng lửng thế này, khiến cô chẳng biết đường nào mà lần.

Song Ngư lại nghĩ. Ma Kết có hôn ai đầu tiên, chắc cũng không phải cô đâu. Ma Kết thích Sư Tử thế kia, tình cảm của anh dành cho cô ấy đã hơn cả tình yêu rồi. Hơn cả tình yêu chính là tình thân đấy.

Khoan đã! Song Ngư lập luận thế này thành ra hai người đó loạn luân mất rồi...

Song Ngư đang bị nhốt trong chính những suy nghĩ luẩn quẩn của bản thân, cho đến khi giọng anh vang lên, thoang thoảng bên tai cô, như gần như xa, khiến cô hơi ngẩn người ra một chút.

"Thật ra, được hôn bởi người mình thích thì ai mà chả muốn."

Song Ngư đỏ mặt. Khi không lại cùng thầy giáo thảo luận về vấn đề này, thật sự là xấu hổ chết mất. Nhưng Ma Kết vô cùng bình tĩnh, như thể đây đơn giản chỉ là một bài giảng mà anh vẫn hay giảng cho Song Ngư nghe mỗi lần đứng lớp.

"Quan trọng là không để bản thân hối hận sau khi hôn, cũng như hôn xong không bị đối phương cho một bạt tai vào má."

Phụt!

Song Ngư sặc. Thầy giáo của cô... xem ra... cũng nhiều kinh nghiệm quá đi mất.

"Muốn được như vậy, tình cảm phải xuất phát từ hai phía."

Song Ngư gật gù công nhận. Ma Kết lại nói. Hành lang vắng lặng, tiếng anh vang lên bên tai rõ ràng, dễ nghe.

"Chính vì thế, chúng ta cùng nhau cố gắng."

Song Ngư hơi khựng người, hoài nghi hỏi lại: "Chúng ta?"

Ma Kết gật đầu: "Thầy sẽ cố gắng để người ấy cũng thích thầy. Còn em, cố gắng tìm ra người mình thật sự thích." Anh ngừng lại một lại, như để suy nghĩ "Thật ra, em cũng không còn nhỏ nữa rồi."

Đúng rồi, là em không còn nhỏ nữa nên mới có thể thích thầy đến thế đấy. Song Ngư hơi cụp đuôi mắt xuống, có chút buồn bã khi nghe anh tuyên bố vẫn sẽ kiên trì theo đuổi Sư Tử. Nhưng chẳng phải Sư Tử đã nói với cô rồi sao. Ma Kết cố gắng đến thế, cô không thể bị anh bỏ lại phía sau được.

Bọn họ đều đang ở trong một cuộc hành trình truy tìm hạnh phúc. Hạnh phúc muốn có được, nhất định phải dựa vào nỗ lực. Điều đầu tiên, cô phải thể hiện thành ý đối với anh, từng bước dẫn dắt, để anh nhận ra tình cảm của mình.

"Thầy đừng có xem em là con nít mãi thế, em... thật ra... em đã tìm được tình yêu đích thực của đời mình rồi đấy."

Ma Kết nhướng mày nhìn cô học trò nhỏ, không tin người có thể tùy tiện đồng ý hẹn hò lung tung đã tìm được tình yêu đích thực của đời mình.

"Thầy nhìn gì thế? Nhìn thế là có biểu cảm gì?"

"Không tin."

"Hả?"

"Tôi không tin." Ma Kết cười nhẹ "Em có gì để chứng minh không?"

Trời ạ, Song Ngư rất muốn hét lên: Thầy còn đòi chứng minh? Thầy xem, thầy chính là bằng chứng của em đó. Tất nhiên, những lời này cô chỉ có thể giữ trong lòng. Tất cả những gì có thể thể hiện ra bên ngoài là trừng mắt nhìn anh.

"Thầy cứ đợi đó!"

Nói rồi, Song Ngư tràn đầy khí thế, hậm hực bỏ đi một mạch. Ma Kết nhìn theo, trước khi bóng dáng cô khuất hẳn sau hành lang dài dằng dặc, anh còn gọi với theo một câu.

"Nếu có rồi nhất định phải cho tôi biết đầu tiên."

Anh không thấy Song Ngư quay đầu lại, cũng không biết biểu cảm trên khuôn mặt cô lúc này, hận bản thân chẳng thể quay lại mắng anh một câu: Thầy là đồ ngốc, cả thế giới đều biết cả rồi, thầy chính là người biết cuối cùng đó, ble...

Cuối cùng, Ma Kết vẫn là đã quên mất mục đích kêu Song Ngư ra hành lang để hỏi rốt cuộc cô và Sư Tử ở trong phòng y tế đã nói những gì với nhau.



12/8/2018

Đêm khuya thanh tĩnh, vạn vật chìm vào giấc ngủ an nhiên. Bạn nào có làm cú vọ đọc hết chap này hãy nhớ đánh răng súc miệng kĩ lưỡng trước khi đi ngủ nhé! Lời khuyên chân thành TvT

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play