*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc."Anh là...?"
"Em là...?"
Cả Nhân Mã, Oa Oa và Sunshine đều rất ngạc nhiên. Lưu Tinh Vũ có quen biết với cô gái xinh xắn này sao? Kim Ngưu, nhìn thế nào cũng hết mực thanh tao, cả người toát ra khí chất cao quý. Trong khi đó, Lưu Tinh Vũ lại mang vẻ bề ngoài hơi nhếch nhác, nụ cười nửa miệng bất cần đời. Mối quan hệ này thật khiến người ta không khỏi cảm thấy hoài nghi.
"Lưu Tinh Vũ tiền bối?"
Lưu Tinh Vũ tiền bối? Lưu Tinh Vũ lại được Kim Ngưu gọi bằng cái danh xưng cao quý như vậy sao? Hơn nữa, Kim Ngưu gọi anh là Lưu Tinh Vũ, vậy có nghĩa là biết thân phận ở giới CV của anh, hay tên thật của anh cũng là Lưu Tinh Vũ?
Nhân Mã mắt hoa ý loạn, trông thấy Lưu Tinh Vũ gật đầu xác nhận, giọng nói cũng được thay đổi rất tinh tế, từ âm thanh trau chuốt kĩ lưỡng sang âm thanh có phần hơi lơi lỏng, rất tự nhiên. Đây chính là một trong những khả năng cần thiết của một CV chuyên nghiệp.
"Kim Ngưu - năm nhất, khoa thủ công mỹ nghệ."
Không những biết tên mà còn biết tuổi tác và trường, khoa đang theo học. Quả nhiên hai người họ có quen biết nhau.
"Lưu Tinh Vũ là tiền bối của em ở trường, anh ấy cũng học thủ công mỹ nghệ." Kim Ngưu rất lịch sự giới thiệu với Nhân Mã.
Điều này khiến Nhân Mã vô cùng bất ngờ. Vốn dĩ Kim Ngưu không có nhiều bạn ở trên trường, các mối quan hệ cũng chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay. Nhưng cô lại quen biết với Lưu Tinh Vũ, chứng tỏ anh chàng ở trường Mỹ thuật & Kiến trúc cũng rất nổi tiếng.
Nhân Mã nghĩ như thế, lại càng lo lắng. Kim Ngưu không được đối đãi tốt lắm ở trường học. Vậy anh chàng này có phải cũng nằm trong số những thành phần kỳ thị con nhà giàu không?
"Anh Lưu rất tốt, đã giúp em rất nhiều trong học tập. Còn rất thường xuyên đến thăm em nữa."
Kim Ngưu cười, nụ cười đoan trang và duyên dáng nhưng vẫn mang nét tự nhiên, không chút cầu kì, kiểu cách. So với nụ cười nhếch mép của Lưu Tinh Vũ lúc này thì quả là có phần hơi khập khiễng.
"Mọi người quen nhau sao?"
Lúc này, Kim Ngưu mới có thời gian nhìn lại Nhân Mã và những người đứng bên cạnh cô nàng. Đặc biệt là Lưu Tinh Vũ. Anh cười cười, bắt chước cách nói của Thiên Yết lúc nãy.
"Cũng tạm."
"Cũng là là sao?"
Lưu Tinh Vũ nghĩ thầm, quả nhiên cách nói chuyện của Thiên Yết đều khiến người ta lâm vào trầm mặc, khó hiểu. Anh không phải là ngoại lệ rồi.
"Ơ... À..." Nhân Mã rất lúng túng, chẳng biết phải nên giới thiệu như thế nào cho đúng.
Kim Ngưu cũng là một công dân trung thành ở giới 2D, hơn nữa lại còn rất hâm mộ các vị đại thần đang đứng ở đây. Nhân Mã nói ra thân phận thật của họ, liệu có sao không nhỉ? Cô không sợ Kim Ngưu sẽ chụp trộm ảnh rồi đi phao tin lung tung, nhưng điều khiến cô dè chừng chính là Kim đại tiểu thư nếu biết
idol của mình đang đứng ngay trước mắt, sẽ không bình tĩnh được mà ngất xỉu mất.
Oa Oa và Sunshine hình như cũng nhận ra biểu cảm khó xử trên khuôn mặt của Nhân Mã, nhanh chóng lên tiếng giải vây. Dù sao, họ lăn lộn trong giới này cũng đã lâu, một số chuyện cơ bản vẫn có thể hiểu được.
"Xin chào, Kim Ngưu. Chị là Đường Y Nguyệt. Còn đây..." Oa Oa nở một nụ cười, giọng nói được biến đổi trở nên chín chắn hơn nhưng vẫn không ngăn được nét trẻ vốn có của mình "Đây là Mạc Ảnh Quân."
Sunshine giơ tay hình chữ V, môi đã vẽ sẵn thành một đường cong tuyệt đẹp.
"Bọn anh là bạn của Mã Mã."
Sunshine, Oa Oa và Lưu Tinh Vũ chưa biết tên thật của Sagitt, nhưng vẫn bắt chước Kim Ngưu gọi cô nàng là Mã Mã. Nhân Mã dở khóc dở cười, rốt cuộc không biết còn ai nhớ tên thật của cô không nhỉ.
Còn nữa, Đường Y Nguyệt, nghe thế nào cũng không giống cô nàng có nét mặt trẻ em quá mức đang đứng ở kia. Tên Mạc Ảnh Quân oai phong lẫm liệt, thật sự không phù hợp với dáng vẻ nửa Tây nửa Ta của anh chàng tóc nhuộm vàng hoe, mắt đeo lense xanh quyến rũ này.
"Xin chào, em là Kim Ngưu." Kim Ngưu lí nhí đáp, bản tính nhút nhát trước người lạ vẫn chưa khắc phục được.
Mọi người luyên thuyên một hồi, không khí hơi gượng gạo. Vì Oa Oa, Sunshine, Lưu Tinh Vũ và Nhân Mã quen biết chưa lâu, có thể nói chuyện tự nhiên là vì cùng trong giới âm thanh. Nay Kim Ngưu ở đây nên không thể khai ra thân phận thật, chủ đề lòng vòng cũng không bao nhiêu.
Ngay đúng lúc Kim Ngưu đã định rời đi vì cho rằng mình là người thừa thãi thì thân ảnh cao ráo của một chàng trai đã xuất hiện.
"Mã Mã, Kim Ngưu, và..." Song Tử đến gần, khuôn mặt thập phần cảnh giác "Lưu Tinh Vũ."
Lần này Nhân Mã đã xác định được tên thật của anh chàng đúng là Lưu Tinh Vũ rồi. Người gì mà lười dễ sợ, đến nghệ danh cũng không buồn đặt. Như thế rất dễ bị cuốn vào phiền phức, anh chàng không để tâm, hay là đã quen? Nhân Mã chẳng thèm quan tâm nữa. Nhưng chợt nhận ra, quả nhiên Lưu Tinh Vũ khá nổi tiếng trong trường đại học Mỹ thuật & Kiến trúc. Nếu không, làm sao Song Tử có thể biết được một sinh viên ở bên khoa thủ công mỹ nghệ chứ.
"Anh đến đây làm gì?"
Lời nói và thái độ có vẻ không lịch sự lắm. Kim Ngưu nhìn đôi mày của Song Tử đã nhíu chặt lại, lòng phát hoảng.
"Vậy cậu đến đây là để làm gì?" Lưu Tinh Vũ hỏi lại, ánh mắt khiêu khích không chút sợ hãi.
Bầu không khí căng thẳng bao trùm cả đám người. Song Tử và Lưu Tinh Vũ có thù oán? Nếu không, tại sao lại ăn nói với nhau như thế.
"Tôi đến đây làm gì là chuyện của tôi." Song Tử trừng mắt.
"Thế thì tôi đến đây làm gì cũng là chuyện của tôi."
Song Tử tức tối nghiến răng. Trong khi đó, Nhân Mã đã âm thầm nhận ra Song Tử không hề đủ trình để đấu khẩu cùng Lưu Tinh Vũ. Không phải anh chàng đại thần CV này ăn nói sắc sảo, bén nhọn hay gì, nhưng chính là bản lĩnh làm người ta tức chết, một câu thốt ra cũng có thể khiến người ta câm nín, đúng như lời đồn về cặp bạn thân truyền thuyết trong giới âm thanh -Scorpi và Lưu Tinh Vũ.
"Tôi đã cảnh cáo anh rồi, không được tiếp cận Kim Ngưu nữa."
Lời nói của Song Tử đã gây nên một bất ngờ lớn. Nhân Mã ngơ ngác đứng nhìn hai chàng trai đang đấu mắt với nhau, biểu cảm bừng bừng giận dữ. Trong khi đó, Kim Ngưu đã đỏ mặt cúi đầu xuống, tránh ánh nhìn của mọi người xung quanh.
Kim Ngưu tuy bản tính lương thiện, ngây ngô nhưng cũng không đến nỗi quá ngốc để mà không nhận ra Lưu Tinh Vũ thật sự đang có chủ ý với mình. Trong trường, mặc dù anh không thân thiết lắm với cô, nhưng anh vẫn luôn ở bên cô, giúp đỡ cô những việc nhỏ nhặt, khi rỗi lại đem cho cô chút đồ dùng cần thiết, chút bánh, chút hoa quả, chút nước. Kim Ngưu thật sự rất cảm động. Nhưng vì bản thân đã trải qua nhiều chuyện buồn, cô vẫn không thể bắt mình lơ là, ngưng cảnh giác với người con trai ấy. Cô sợ anh đối với cô cũng là lợi dụng, không thật tình.
Song Tử xuất hiện trong cuộc đời Kim Ngưu, tự nhiên như cơn mưa mùa xuân hôm ấy. Anh cũng ở bên cô, nghe cô tâm sự những điều vụn vặt. Ở bên Song Tử, cô như cũng có thể cảm nhận được bầu không khí ấm áp và rực rỡ xung quanh anh. Và cô bị cuốn vào nó lúc nào không biết. Cô luôn cảnh giác quá mức với mọi người, nhưng đối với anh lại không thể. Rồi một ngày, cô bối rối nhận ra hình như mình đã thích Song Tử. Rồi một ngày, cô đau buồn biết được hóa ra anh chẳng hề thích mình.
Mặc dù đúng là Song Tử không thích Kim Ngưu, nhưng đối với cô hậu bối bé nhỏ này vẫn có sự quan tâm đặc biệt. Anh đã sớm nhận ra Lưu Tinh Vũ luôn tìm cách tiếp cận Kim Ngưu. Không biết Lưu Tinh Vũ làm như vậy là có ý gì khác ngoài thích Kim Ngưu không, nhưng chỉ cần thấy bóng dáng anh chàng lởn vởn xung quanh Kim Ngưu là trong lòng Song Tử lại cảm thấy vô cùng khó chịu. Chính Song Tử cũng không nhận thức và lý giải được cảm xúc của bản thân, anh chỉ biết rằng trước tiên mình phải tính sổ với Lưu Tinh Vũ trước đã.
Nhân Mã không hiểu tình hình, rất vô ý chen vào một câu hỏi.
"Tại sao Lưu Tinh Vũ đại... à, Lưu Tinh Vũ không được tiếp cận Kim Ngưu cơ chứ?"
Song Tử vẫn không dời ánh mắt hình viên đạn khỏi Lưu Tinh Vũ, nghiến răng đáp.
"Nhìn sơ qua cũng có thể hiểu được ý đồ của anh ta rồi."
Ý đồ? Có cần phải căng thẳng vậy không? Nhân Mã đổ mồ hôi nhìn hai anh chàng trước mắt, tư thế quá ư là mờ ám, muốn ngăn cản mà chẳng biết phải làm sao.
Kim Ngưu không hiểu, nghĩ thế nào cũng không hiểu được. Trước khi cô và Song Tử chiến tranh lạnh, anh cảnh giác với Lưu Tinh Vũ cô còn có thể giải thích rằng anh đang lo cho cô em gái bé nhỏ. Nhưng sau khi biết Kim Ngưu thích mình và cố gắng tránh mặt, thì chẳng phải tìm cho cô một chàng trai nào đó để mà vứt đi chính là giải pháp tốt nhất sao?
"Ý đồ gì?" Nhân Mã nhìn sang Lưu Tinh Vũ, về những chuyện kiểu này thì phải nói cô nàng nhạy cảm số một "Không lẽ Lưu Tinh Vũ... thích... Ngưu Ngưu?"
Chữ "thích" được thốt ra hơi khó khăn, như thể chính cô cũng không tin vào những gì mình nói.
"Ớ..." Oa Oa ngạc nhiên, khuôn mặt méo xệch "Tinh Vũ - sama, em cứ tưởng anh thích... ơ à..."
Oa Oa muốn nói ra tên của Hoa Linh Lan, nhưng dù có gọi Hoa Linh Lan hay Liễu Linh Lan cũng đều sẽ để lộ thân phận của Lưu Tinh Vũ.
Không khí căng thẳng bao trùm lấy họ, khiến những người đi ngang qua cũng không khỏi cảm thấy ái ngại. Tưởng chừng mọi thứ đã rơi vào bế tắc thì giọng nói của Kim Ngưu đã vang lên khe khẽ, cơ hồ còn mang theo chút rụt rè, sợ hãi.
"Đủ rồi... Đủ rồi..." Khóe mắt cô đỏ hoe, như chực khóc "Anh không cần phải làm vậy mà."
Đừng đối xử với cô như vậy nữa. Cô sẽ ngộ nhận mất. Tình cảm này, làm sao có thể khắc chế rồi từ bỏ đây?
Song Tử hình như cũng nhận ra hành động của mình đã khiến cảm xúc Kim Ngưu hỗn loạn, nhanh chóng bình tĩnh lại, ánh mắt nhìn cô buồn bã.
Thói quen là thứ khó từ bỏ... Nhưng anh lại không thể bỏ mặc Kim Ngưu.
Sunshine kéo kéo tay áo của Oa Oa, nói nhỏ vào tai cô nàng.
"Có lẽ chúng ta cần cho họ không gian riêng."
Oa Oa vẫn chưa hiểu.
"
Họ là ai?"
Ý cô hỏi là nên để Song Tử hay Lưu Tinh Vũ ở lại với Kim Ngưu? Sunshine không kiềm lòng được trước bộ dạng ngơ ngác đáng yêu của Oa Oa, đưa tay cốc đầu cô nàng một cái.
"Tất nhiên là Kim Ngưu và anh chàng kia rồi."
Thế là rất nhanh chóng, Nhân Mã và Oa Oa cùng Sunshine đã kéo Lưu Tinh Vũ đi chỗ khác. Mặc dù không cam lòng nhưng Lưu Tinh Vũ cũng là người hiểu chuyện, ngậm miệng để mặc cho bước chân mình nương theo bọn họ.
Còn lại một mình cùng Song Tử, Kim Ngưu lúng túng không biết nên mở lời thế nào. Cô vẫn giữ nguyên tư thế cúi gằm mặt, mặt đỏ bừng, khóe môi hơi mím lại. Ngay cả những sợi tóc rũ trên vai cô như cũng toát ra một nỗi buồn rõ rệt.
"Kim Ngưu..." Cuối cùng vẫn là Song Tử lên tiếng trước.
Anh cố tình không nhìn vào mắt Kim Ngưu, nhưng rốt cuộc cũng chỉ có thể gọi hai tiếng tên cô rồi im bặt. Thái độ những ngày qua của anh thật không tốt chút nào, hẳn là đã làm Kim Ngưu rất đau lòng. Nhất là vừa rồi, anh đã nghi ngờ cô chuốc rượu Nhân Mã. Lúc đó, anh còn chưa kịp suy nghĩ thông suốt đã hồ đồ bỏ đi mất. Anh có thể hiểu được Kim Ngưu buồn đến mức nào. Cũng như lúc ấy, Nhân Mã đã bỏ anh lại giữa thành thị tấp nập mà đi mất.
Được một người thích, bản thân dù không nảy sinh tình cảm đáp trả nhưng chắn hẳn vẫn rất hạnh phúc. Giống như Song Tử, khoảnh khắc trông thấy những giọt nước mắt Kim Ngưu rơi ra vì mình, tuy rất khó xử nhưng anh vẫn không ngăn được một niềm vui nhỏ bé xẹt qua trong lòng. Nhưng giữ bên mình người mà mình không thích, lại góp phần bồi đắp hy vọng cho cô ấy, quả thật Song Tử không thể làm được. Chính vì thế, anh mới chọn cách rời xa cô, làm đau lòng cô. Anh không muốn thấy cô buồn, thấy cô khóc, nhưng anh chẳng thể nghĩ ra cách nào hay hơn nữa
"Xin lỗi..."
Suy nghĩ cả nửa ngày trời, Song Tử vẫn chỉ có thể thốt ra vỏn vẹn mấy tiếng như thế.
Không gian trầm lắng, chỉ có giai điệu chậm rãi cùng giọng hát trầm ấm của một nam ca sĩ nào đó vẫn ngân nga một bài hát nhạc phim
Những thanh âm cuối cùng của mùa hạ.
Kim Ngưu chăm chú lắng nghe, cảm nhận lòng mình đang ấm lên từng chút một. Nụ cười bẽn lẽn cũng trong vô thức mà nở trên đôi môi nhỏ hồng hơi mím lại.
Này người quan trọng nhất đối với anh,hãy lắng nghe và đừng cười nhạo anh nhé!Câu nói "Anh yêu em" nghe thật là sáo rỗngNhưng đó thật sự là những gì anh đang nghĩ lúc này.Này người quan trọng nhất đối với anh,hãy lắng nghe và đừng cười nhạo anh nhé!Với cuộc sống hiện tại của anh,em có hạnh phúc không?Anh không hiểu được,và buộc phải tự hỏi chính mình.Song Tử như cũng bị ảnh hưởng từ giai điệu của bài hát, tâm trạng phấn khởi thêm được mấy phần.
"Kim Ngưu, thật ra anh không phải... là nghi ngờ em đâu..."
Kim Ngưu im lặng nghe anh nói tiếp.
"Nhưng chính là đã khẳng định em chuốc rượu Nhân Mã đấy."
"..."
Kim Ngưu ngơ ngác. Trong khi đó, Song Tử cười khì.
"Anh là người thẳng thắn, thành thật, trong từ điển không có từ
nghi ngờ."
Bây giờ thì Kim Ngưu đã nhận ra Song Tử đang trêu cô. Cô đỏ mặt, ngắc ngứ một hồi. Bao trùm họ vẫn là ca từ đẹp đẽ của bài hát không tên.
Cứ cười và khóc như mỗi ngày em nhé!Vì có anh luôn bên cạnh em cơ màĐó chính là lý do sống của anh mỗi ngàyTặng cho em bản tình ca ngọt ngào này..."Nhưng sau khi suy nghĩ lại thì khẳng định đã được bác bỏ."
Song Tử làm bộ dạng nghiêm chỉnh, thật sự không hợp với khuôn mặt và bộ cánh anh đang mặc chút nào.
"Kim Ngưu, tha lỗi cho anh nhé! Làm em bận lòng nhiều thế. Là do anh không tốt." Ngập ngừng một lát, Song Tử rất hậm hực thêm vào "Lưu Tinh Vũ cũng không tốt. Nhưng không được bao dung với anh ta."
Tâm trạng của Kim Ngưu đang rất tốt. Cô tiện thể bồi vào một câu.
"Nhưng Lưu tiền bối không làm gì khiến em
bận lòng cả."
Cô cố tình lặp lại từ ngữ của Song Tử, khiến anh không khỏi xấu hổ.
"Kim Ngưu, em vẫn giận sao?"
Những gì anh đối với cô, không thể nói tha thứ là tha thứ ngay được. Huống hồ, cô thuộc tuýp người thù rất dai. Nhưng trong giây phút ấy, giai điệu du dương vang lên bên tai, khuôn mặt anh chìm trong ánh sáng vàng nhạt của đèn chùm lộng lẫy trên cao, Kim Ngưu nhận ra lòng mình vẫn chưa bao giờ bình lặng.
"Kim Ngưu, xin lỗi mà, xin lỗi mà..." Song Tử bỗng chốc biến thành một đứa trẻ, biểu cảm thật sự rất thú vị, bám theo cô mà không ngừng lẩm bẩm.
Kim Ngưu lần đầu tiên lâm vào tình trạng này, dở khóc dở cười. Bị mọi người dòm ngó với ánh mắt hiếu kỳ, cô thật sự có chút không quen. Rốt cuộc đành phải đầu hàng.
"Được rồi." Kim Ngưu run run, nhưng vẫn cố tỏ ra bản lĩnh "Tuy nhiên, em có một điều kiện."
Song Tử không khỏi ngạc nhiên. Rốt cuộc là ai đã dạy hư cô vậy? Nhưng anh vẫn im lặng chờ cô nói.
"Không... Không được..." Trái tim đập từng hồi thổn thức trong lồng ngực, dồn máu lên não, khiến khuôn mặt xinh xắn của Kim Ngưu đỏ bừng "Không được... tránh mặt em nữa."
Một thoáng rung động xẹt qua lòng Song Tử. Anh mỉm cười rạng rỡ.
"Được, nghe theo lời em hết."
Câu nói tưởng chừng như vô tình của Song Ngư khiến Kim Ngưu bấn loạn. Bên tai cô loáng thoáng đoạn đối thoại của một cặp tình nhân nào đó, hình như là đang cãi nhau.
"Anh thấy bạn trai nhà người ta chưa? Còn anh, thật chẳng đáng mặt đàn ông."
"..." Cậu bạn trai bất lực nhìn người yêu của mình giận lẫy, hận bản thân không thể nói ra: Thế em nhìn xem bạn gái nhà người ta ngoan ngoãn, lại đáng yêu biết chừng nào kìa, sao không tranh thủ cơ hội học tập?
Kim Ngưu phì cười, bỗng có cảm giác bức tường giữa họ được Song Tử dựng nên đã hoàn toàn biến mất.
10/8/2018