Christopher đưa miệng mút lấy vết thương ở ngón tay bị dao cắt trúng.
Thường thì việc như thế chẳng bao giờ xảy ra. Có lẽ trong hoàn cảnh này hắn có
thể lờ đi cho mình vì đã quên mất nơi đặt con dao ăn.
Một bàn tay vỗ mạnh vào vai hắn, gần như muốn xô hắn khỏi ghế. Một
người ngồi ngay bên phải, ợ hơi lớn tiếng.
“Chết tiệt, Colin”, Christopher cằn nhằn. “Để ta yên.”
“Đến giờ động phòng rồi”, Colin nói. “Giúp ta nào, các chàng trai...”
Ít nhất khả năng định hướng của Christopher không xáo trộn, hắn dễ dàng
tóm lấy cổ Colin.
“Im đi”, Christopher gắt khẽ.
Colin thỏa mãn với phản ứng của hắn, rồi gạt tay hắn ra, cười lớn.
“Thánh thần ơi, Chris, đừng quá háo hức thế chứ! Jason, lên lầu làm ấm chăn
cho chủ nhân ngươi...”
“Đủ rồi”, Christopher rít lên.
“Và rượu nữa. Hắn cần rất nhiều để tăng cường hoạt động...”
Một âm thanh khẽ khàng đột ngột thoát ra, Christopher gần như đã bỏ sót
nhưng ít nhất đôi tai không làm hắn thất vọng, hắn nhận ra tiếng rên bị bóp
nghẹt bởi nỗi sợ hãi phát ra từ cô vợ mới cưới. Và chắc chắn, hắn không thể đổ
lỗi cho cô. Lẽ ra, hắn nên sớm đưa cô thoát khỏi đám ngốc say xỉn, vợ hắn sẽ
bớt khốn khổ hơn. Điều đó có thể giúp nàng rất nhiều.
“Đủ rồi”, hắn cảnh báo, đứng bật dậy. Hắn cúi xuống cố túm lấy vạt áo
choàng của Gillian, nâng cô đứng lên và kéo ra sau lưng che chắn. “Tối nay
không cần đứng gác, nên...”
“Bọn ta hiểu rồi”, Colinđáp, “phải không các chàng trai?”.
Christopher xoay Gillian về lối mà hắn hy vọng đó là cầu thang.
“Nếu cô còn chút tỉnh táo, thì hãy chạy đi!”, hắn nói. “Ta sẽ theo ngay phía
sau.”
Cô sững sờ kinh hoảng, nhưng Christopher chẳng thấy gì. Hắn chỉ đẩy cô.
“Đi mau, cô gái, trừ khi cô muốn ta hành xử tệ hơn cả việc lên giường cùng
cô.”
Tiếng thở dốc của Gillian là thứ âm thanh còn nghe rõ hơn cả giọng Colin lè
nhè say. Christopher thả cổ tay cô ra và lắng nghe những bước chân loạng
choạng xa dần. Hắn lập tức bước theo sau, rút kiếm cầm tay. Gillian thút thít rồi
một âm thanh tựa như vợ hắn vừa va vào chiếc ghế và ngã xuống sàn vang lên.
Hắn sờ soạng nhưng chẳng phát hiện được gì mãi đến khi cô thét lên. Tiếng la
khiếp hãi đâm thủng màng nhĩ hắn, nhưng hắn không làm gì được ngoài việc
coi nó như một lợi thế. Hắn dò theo tiếng thở nhọc nhằn nọ cho tới khi tìm ra và
kéo cô đứng lên. Hắn giữ cô bằng một tay, tay kia nắm chặt thanh kiếm.
Mặc dù không thấy gì, kiếm của hắn vẫn sắc bén tàn bạo, thậm chí đến Colin
có ngốc cũng không bước vào vòng phong tỏa của nó. Christopher đẩy Gillian
lên cầu thang còn mình bảo vệ phía sau, vung kiếm ra hiệu cho gã từng là anh
vợ mình và những vệ binh.
Vệ binh của hắn, dĩ nhiên, sẽ bật lại ngay khi có cơ hội trả đũa.
Khi đến nơi, Christopher nhanh chóng kéo Gillian vào phòng mình. Cô im
lặng, sợ sệt. Ban nãy hắn cứ nghĩ cô sẽ ngất tại bàn nếu không theo hắn.
Ôi, đó là do cô run sợ. Christopher nghiến răng khi cảm giác hối hận trào
dâng trong lòng, nhưng không còn thời gian an ủi nỗi sợ của cô vợ tội nghiệp.
Cô hẳn sẽ khiếp hãi cho đến khi hắn hoàn thành nốt những trù định ban đầu, đó
là minh chứng với đám chết giẫm ngoài kia rằng hắn đã chiếm trọn được cô.
Hắn gần như quên chốt cửa nếu những kẻ bên ngoài không nện thình thịch
vào và la hét cổ vũ.
“Im lặng!”, Christopher quát.
Tiếng cười giòn giã của Colin vang vọng. “Để Chris tập trung nào, các cậu.
Đừng làm ngài phân tâm vào những chuyện vặt vãnh.”
Christopher kéo vợ đến bên giường. Thực tế, di chuyển Gillian khá dễ, cô
cứng đơ như cây cột. Hắn để cô run bần bật cạnh đó trong khi mò mẫm ga trải
giường cùng chăn bông và vứt chúng ra sau. Hơi thở Gillian nghẹn lại trong cổ
họng, nhưng Christopher không kịp để ý đến.
Hắn giật con dao khỏi thắt lưng và Gillian thét lên.
“Tốt”, hắn nghiến răng nói. “Hét nữa đi.”
“Thưa lãnh chúa, làm ơn”, cô thì thào.
“Chết tiệt, hét lên!”
Không chờ cô đáp ứng, hắn cứa lưỡi dao qua cánh tay mình thật nhanh, động
tác dứt khoát.
Gillian rít lớn tới nỗi khiến hắn nao núng. Hắn dùng giấy lau cánh tay, cầu
cho quang cảnh đủ sức thuyết phục.
“Hét lần nữa”, hắn nói khi giật tấm ga trải giường ra.
Chẳng may, vợ của hắn không làm ồn nữa. Christopher cố xoay xở để tìm cô
mà không phải mò mẫm quá nhiều, mấy đầu ngón tay thay cho đôi mắt. Toàn
thân cô run rẩy. Thêm nhiều tiếng hét hơn có thể sẽ thuyết phục được đám ồn ào
ngoài cửa, nhưng Christopher biết Gillian không còn khả năng. Và hắn chẳng
thể ép cô. Hắn đã phát bệnh vì những tiếng la hốt hoảng ấy.
Hắn bọc lại con dao trong thắt lưng và giật mạnh các tấm trải giường, sải
bước ra cửa, mở then cài và đẩy cánh cửa về phía hành lang.
“Bằng chứng đây”, hắn lạnh lùng thốt. “Giờ thì, hãy để ta yên.”
“Thánh thần ơi, Chris”, Colin nói bằng giọng trầm lắng bất thường, “ngươi
không cần làm tổn thương cô gái đó”.
Christopher đóng sầm cửa, cài then và lầm bầm rủa sả. Nguyền rủa thế nào
cho đủ với việc kết hôn lần nữa dù trái ý hắn. Thế nào cho đủ với cảm giác
thương tiếc chẳng mong muốn dành cho người phụ nữ mà hắn hoàn toàn có ý
định lạnh nhạt trong suốt quãng đời còn lại của mình. Và càng không đủ cho
đống máu me mà hắn phải tự cắt tay mình, đau nhức như hàng tá sợi đai xuyên
lưng. Giờ lại phải nghe Colin cáo buộc hắn độc ác và tội lỗi vì điều đó, mặc dù
hắn không hề chạm đến một sợi tóc trên đầu Gillian!
Hắn nguyền rủa trong lúc bước tới lò sưởi, đốt lên nhúm lửa nhỏ. Giữa
chừng, hắn quyết định nhóm một ngọn lửa lớn hơn. Hắn nghe thấy tiếng hàm
răng Gillian va lập cập vào nhau từ chỗ mình đang quỳ gối.
“Đừng đứng trố mắt ra đó, cô gái”, hắn cộc lốc. “Tới sưởi ấm, hoặc đi ngủ
đi.”
Không có âm thanh di chuyển, nhưng tiếng hàm răng va lập cập đột ngột
dừng lại. Cô gái đó có lẽ quá sợ đến độ chẳng thể rùng mình được nữa.
“Ta sẽ không chạm vào cô, nếu cô đang phiền não vì chuyện đó”, hắn nói
thêm. “Chẳng ai trong hai ta có bụng dạ làm gì đâu, ta đảm bảo.”
Vẫn không có âm thanh người di chuyển. Christopher chào thua. Cô ta có thể
đứng đó suốt đêm chết giẫm này mà dè chừng hắn. Tất cả những gì hắn muốn là
làm ấm cơ thể, sau đó đánh một giấc no say, hy vọng khi thức dậy, toàn bộ
chuyện vớ vẩn hôm nay chỉ là giấc mơ. Đức Thánh nhân từ, đây đúng là sai
lầm!
Thật đáng đời cái tội tự buộc mình vào trách nhiệm ngu ngốc. Chỉ cần nhẹ
nhàng lờ đi bức thư của William. Thời gian qua đi, tội lỗi sẽ phai dần và hắn sẽ
được bình an. Chắc chắn hắn cũng không phải chịu đựng vết cắt trên bắp tay mà
cảm giác đau nhức còn tệ hơn mất đi niềm kiêu hãnh. Hắn xé rách ống tay áo và
giữ một đầu bằng hai hàm răng trong lúc cố quấn phần còn lại quanh miệng vết
thương.
Christopher ngạc nhiên khi những ngón tay lạnh ngắt đặt lên cổ tay hắn.
Tiếng kêu cót két vang lên, giống như chiếc ghế đẩu bị đổ.
“Thánh thần ơi, cô gái, cô làm tôi giật mình”, hắn kêu.
Âm thanh gỗ cạ vào nhau tựa như chiếc ghế đã được dựng lại cẩn thận. Sau
đó hắn nghe tiếng váy áo sột soạt.
“Tôi có... có thể buộc nó lại”, cô đề nghị. Giọng lí nhí đến nỗi hắn phải cố
dỏng tai lên nghe.
Christopher ngập ngừng cân nhắc. Lời đề nghị thật tử tế, nhưng hắn không
muốn nhận lòng tốt của cô. Tuy nhiên, hắn không nhìn thấy vết thương để băng
bó cho ổn thỏa, hai tay cũng không rảnh để buộc đúng cách. Chẳng có gì bất
hợp lý khi cho phép Gillian giúp đỡ.
Hắn giơ cánh tay và mảnh vải áo ra.
“Làm nhanh đi.”
Christopher cắn răng chịu đựng khi những ngón tay lạnh lẽo của cô ngập
ngừng lướt trên da thịt quanh vết thương của hắn. Gillian đứng bất động và có
lẽ đang sợ. Lòng trắc ẩn như con sóng đe dọa nhấn chìm hắn, nhưng hắn thô bạo
đẩy lùi nó. Ổn thôi, hắn không cần thêm điều gì phủ mờ phán xét của bản thân.
Hắn cưới cô vì đó là em gái William. Hắn giả mạo cảnh động phòng chỉ để
được yên thân. Nhưng còn cô, không một chút lý do nào là vì cô chứ?
Không hề, nếu đó là điều cuối cùng hắn phải thực hiện.
“Thưa n... ngài?”
“Sao”, hắn cộc cằn.
“Có lẽ nên khâu lại...”
“Chỉ băng thôi!”, hắn quả quyết. “Và nếu cô không thể làm nhanh gọn, thì
bỏ đó. Ta đã từng chịu đựng cơn đau còn tệ hơn thế mà vẫn sống sót.”
Chỉ còn âm thanh những nhánh củi khô gãy vụn nổ lách tách trong lò sưởi
phá vỡ sự im lặng trong phòng. Cử động của Gillian chầm chậm và rụt rè, thậm
chí vải cũng không phát ra tiếng động khi cô nhẹ nhàng buộc chúng lại với
nhau.
“Chặt hơn đi, cô gái.”
“Nhưng nó sẽ làm đau ngài...”
“Thề có Thánh George, cô gái à! Chỉ là vết cắt không đáng kể, chẳng phải
một vết thương chí tử! Quỷ thần ơi, buộc chặt đi.”
Cô quá yếu ớt, hay cô không muốn làm hắn đau. Nghi ngờ lý do sau, hắn càu
nhàu và tìm đầu dây còn lại.
“Tiểu thư, giữ chặt trong khi ta kéo.”
Hắn giật mạnh mẩu vải buộc quanh cánh tay mình và giữ yên cho cô thắt nút
các đầu dây lại với nhau. Sau đó hắn thở dài ngồi xuống, chờ cô đứng dậy bỏ đi.
Gillian không di chuyển.
“Sao nào?”, hắn hỏi. “Không phải cô định ngồi đây cả đêm chứ? Đi đi!”
Cô cử động, nhưng dường như chỉ để đổi tư thế ngồi. Christopher kiềm chế
để không đẩy cô đi. Điều cuối cùng hắn muốn, hơn tất cả những gì hắn không
cần nơi cô, chính là cùng ngồi tán gẫu. Hắn đã biết quá nhiều về cô rồi. Biết
thêm nữa chắc chắn sẽ làm hắn hối hận.
“Tại sao?”
Hắn chớp mắt. “Gì?”
“Tại sao ngài làm vậy? Tự cắt tay mình”, cô chậm rãi hỏi.
“Dĩ nhiên là để họ đi khỏi đây.”
Cô lặng thinh một hồi, nhưng hắn biết rất rõ chuyện này không thể kết thúc
dễ dàng thế được. Tiếp theo sẽ là những câu hỏi đại loại như tại sao hắn không
ngủ với cô và hắn đã dự tính gì cho cuộc hôn nhân của họ, dù đó chỉ là trò hề?
Hắn sẽ kể với cô chuyện gì đây? Rằng hắn cưới cô chỉ vì lời thề với William
sao? Rằng hắn không chịu đựng nổi khi phải trò chuyện cùng cô, càng không
muốn cho phép mình chạm vào cô? Hay là, ngay cả ý nghĩ cho phép cô bước
vào hàng rào phòng vệ thô sơ kiểu cách mà hắn xây dựng quanh mình cũng
đang khủng bố hắn tồi tệ hơn bất cứ cuộc chiến nào? Không, hắn không thể nói
bất cứ điều gì. Cô nghĩ sao tùy thích. Hắn không biện hộ cho bản thân mình.
“Thưa ngài?”
“Hử?”, hắn hỏi, thắc mắc liệu mình có bỏ lỡ gì không.
“Tôi đã hỏi tại sao, thưa ngài. Nếu ngài sẵn lòng”, cô rụt rè nhắc lại.
“Tại sao ta cắt tay mình ư?”, hắn lặp lại. “Ta đã nói lý do rồi.”
“Vâng.”
Sự im lặng kéo dài.
“Vậy, ngài phải tự tổn thương mình”, cô nói, giọng cực kỳ bối rối, “thì họ
mới để chúng ta yên à?”.
“Phải”, hắn bực bội. “Vì họ sẽ nghĩ ta đã lên giường với cô.”
“À, tôi hiểu.”
Chư thần hắn sẽ tưởng thưởng điều đó. Giờ, nếu cô có thể tự lý giải theo
cách của riêng mình và để mặc hắn trầm tư...
“Nhưng ngài đã không lên giường với tôi, thưa ngài?”
Cơn nhói nơi cánh tay tăng lên mãnh liệt, tương đương với niềm nhức nhối
trong đôi mắt.
“Gillian.”
“Thưa ngài?”
“Rót rượu.”
Lát sau, một chiếc cốc lạnh được áp vào tay hắn.
“Gillian.”
“Thưa ngài?”
“Đi ngủ đi.”
Cô há hốc ngạc nhiên. “Nhưng...”
“Một mình”, hắn thốt. “Lên giường ngủ một mình và để ta yên! Thánh thần
ơi, cô gái, cô còn phiền hơn cả Jason khi cứ hỏi mấy câu ngu ngốc. Giờ, hãy
nghe lời ta, trong lúc tâm trạng ta hãy còn khá tốt. Ta đảm bảo với cô nó sẽ
không kéo dài lâu hơn nữa đâu.”
Cô vâng lời không chút do dự, nếu giấc ngủ có thể giải đáp giúp cô mọi thắc
mắc. Christopher duỗi người trước lò sưởi và thả rong những ý nghĩ đang nhảy
nhót trong đầu. Cô gái này không thể chắc chắn hắn đã lên giường với mình
chưa, cô ta quá ngây thơ so với tưởng tượng của hắn, và quá vô hại khi phải đối
mặt cả đêm.
Cơn đau đầu cuối cùng cũng lắng xuống, những nỗi nhức nhối chợt khuấy
động trở lại khi không gian yên tĩnh thiêng liêng của hắn bị phá vỡ.
“Thưa ngài?”
Hắn lầm rầm phản ứng, tiếng ồn duy nhất mà hắn có thể chịu đựng được.
“Ngài... ngài không đến...”, cô đằng hắng vài cái, “... đến căn phòng kín trên
tháp ạ?”.
“Sao?”, hắn cáu kỉnh. “Nói rõ xem, cô gái.”
“Căn phòng trên tháp của ngài”, cô buột miệng. “Đêm nay ngài không đến
đó à?”
“Ta không đi đâu cả”, hắn rên rỉ khi rê mình về phía ngọn lửa, kéo chiếc áo
lông phủ ấm đôi vai. “Ngủ đi, Gillian. Ta xin cô.”
Hắn nghe tiếng cô nằm trở lại giường, tiếng sợi chão cót két khi cô chuyển
mình. Cuối cùng, mọi cử động dừng hẳn. Christopher thư giãn, chờ đợi giấc ngủ
kéo đến.
“Cảm ơn ngài, lãnh chúa.”
Hắn không đáp lại. Hắn không muốn cô tỏ lòng biết ơn. Hắn không muốn
thấy cô trên giường mình. Hắn thậm chí không muốn cô tồn tại trong lâu đài
này, nhưng chẳng ích gì nữa. Hắn đã thề sẽ bảo vệ cô. Lời thề là một trong
những điều ít ỏi còn lại của hắn.
Nhưng cho phép cô ở lại không đồng nghĩa sẽ có bất cứ thay đổi gì. Hắn sẽ
gửi trả cô vợ mới cưới về phòng riêng vào sáng mai. Ngủ cùng một trinh nữ
đang khiếp hãi chẳng phải việc hắn thích thú. Có lẽ một hai năm tới hắn sẽ cân
nhắc thêm, vì dẫu sao hắn cũng cần một người thừa kế. Nhưng không phải lúc
này. Tất cả những gì hắn có thể làm là giữ bản thân khỏi vỡ tan thành từng
mảnh trong nỗi đau của chính mình. Một hoặc hai năm nữa họa may thị lực sẽ
trở lại, và hắn có thể nhìn thấy nhiều thứ khác. Giờ đây, hắn chẳng cần gì hơn là
tồn tại lay lắt qua ngày, không quan tâm đến ai ngoài bản thân mình.
Cảm ơn ngài, lãnh chúa.
Câu nói của Gillian vang lên trong đầu. Hắn mỉm cười chua chát. À, chắc
hắn đã giải thoát cô khỏi địa ngục, đúng không nhỉ? Cứu cô khỏi một nhà tù
không nhân tính chỉ để tống thẳng cô đến một nhà tù khác.
Hắn đúng là một điển hình tốt cho phẩm chất hào hiệp.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT