Christopher bước vào phòng ngủ sau một đêm dài nỗ lực kéo mình ra khỏi

những suy nghĩ phiền hà. Tâm trạng hắn còn tệ hơn bốn ngày trước, và hắn biết

chính xác phải quy trách nhiệm cho ai.

“Tôi có thể giúp ngài cất đồ đạc không, thưa lãnh chúa?”, Jason hỏi.

Christopher đẩy thanh kiếm cho người cận vệ, cởi bỏ chiếc áo ướt đẫm mồ

hôi, và lau mặt. Hắn ngồi xuống ghế đặt trước lò sưởi, thở phào nhẹ nhõm. Ít

nhất giờ đây hắn đã quá mệt để nghĩ ngợi bất cứ gì ngoài một cốc rượu ướp

lạnh, và ngả lưng xuống chiếc giường êm ái.

“Tôi không thể thuyết phục tiểu thư Gillian ra khỏi phòng hôm nay, thưa

lãnh chúa.”

Christopher chau mày. Mấy ngày qua, Jason thỉnh thoảng quăng ra vài nhát

dao găm, cứ như cậu ta nhất quyết nện đòn vào Christopher bằng những mẩu tin

tức đó.

“Trước đây cô ấy chưa từng nhìn thấy biển, ngài biết không?”

Christopher khịt mũi một tiếng nhưng không thể khiến Jason chú ý. Vậy là

Gillian chưa từng thấy biển. Tại sao chứ, khi mà Warewick ở ngay gần bờ biển.

Christopher tóm ly rượu Jason đưa cho và lờ đi vẻ hào hứng của cậu ta.

“Tôi nghĩ cô ấy thích chuyến tham quan vào ngày đầu tiên, nhưng có lẽ nó

làm cô ấy hơi choáng ngợp. Warewick khá nhỏ bé mà. Và theo như tôi biết, cha

cô ấy không bao giờ để cô vượt qua khỏi sân trong lâu đài. Tôi thắc mắc vì sao

lại thế.”

Christopher hớp một ngụm rượu, kiên quyết bỏ ngoài tai những lời bép xép

của Jason.

“Dẫu vậy, cô ấy đã mỉm cười trong ngày đầu tiên. Đó hẳn là cảnh tượng thỏa

mãn nhất...”

“Jason!”, Christopher cảnh cáo.

“Vâng, thưa lãnh chúa?”

Christopher hầu như có thể nhận thấy ánh nhìn ngây ngô trên gương mặt

Jason hệt như gương mặt của một cậu bé tám tuổi.

“Cha ngươi đã quá dung túng tuổi thiếu niên của ngươi. Ông ấy nên dạy

ngươi biết giữ mồm giữ miệng.”

“Xin thứ lỗi, thưa lãnh chúa.”

À, sự im lặng hiếm hoi. Christopher tận hưởng nó triệt để trong khoảng mười

lăm phút trước khi bắt đầu cảm thấy bực bội. Chắc chắn Jason có nhiều thứ để

kể hơn, mặc dù hắn mong muốn biết càng ít về thói quen của vợ tương lai càng

tốt. Christopher hiểu rằng sẽ khôn ngoan hơn nếu chịu lắng nghe. Biết trước vẫn

tốt hơn không biết gì, cha Jason thường nói thế.

“Jason”, hắn gọi.

“Vâng, thưa lãnh chúa?”

“Lại đây ngồi và ngừng huyên thuyên đi. Rót cho ta và ngươi ly rượu nữa.

Những ngày phải chăm sóc nàng ta hẳn đã làm ngươi lú lẫn.”

Christopher đợi đến khi Jason ngồi xuống sàn nhà, khi hai ly rượu đã được

rót đầy. Hắn mong chờ sẽ có thêm một số chi tiết cụ thể nào đó nhưng đó toàn

là tiếng Jason nốc rượu và ợ hơi. Hắn kìm nén thôi thúc muốn bóp cổ tên nhóc

sai vặt.

“Nào?”, hắn hỏi. “Có phải nàng ta đã khiến ngươi ngớ ngẩn không? Nhân

danh Thánh George, chàng trai, tối nay ngươi hơi kiệm lời!”

“Nhưng, thưa lãnh chúa, ngài bảo ngài không muốn biết thêm về cô ấy.”

Christopher nhắc nhở bản thân rằng tất cả lý do nhằm chặn họng tên nhóc

này đều thiếu khôn khéo. Bởi, hắn tự nhủ, làm thế sẽ khiến Jason không sẵn

sàng cung cấp những thông tin mà hắn muốn biết.

“Ta đã đổi ý”, Christopher lẩm bẩm. “Cứ tự do nói những gì ngươi muốn.”

“Theo lệnh ngài, thưa lãnh chúa.” Jason nuốt nhanh ngụm rượu. “Tôi nhận

thấy tiểu thư Gillian là một thiếu nữ quyến rũ, mặc dù rất nhút nhát. Cô ấy

dường như hoàn toàn bị mê hoặc bởi vẻ đẹp của lâu đài, đặc biệt là góc nhìn từ

đầu tường thành. Nhưng sau khi được trông thấy biển, bỗng nhiên cô ấy đòi lui

về phòng và ở trong suốt từ lúc đó. Ngay cả khi tôi bảo hôm nay cha tiểu thư sẽ

tới, cô vẫn từ chối mở chốt cửa phòng. Cô ấy viện cớ không khỏe.”

“Sao ngươi không gọi thầy thuốc?”

“Bởi vì giọng cô ấy nghe rất ổn. Tôi cược rằng tiểu thư sợ gặp cha mình. Cô

ấy có một vết thương trên má, là dấu gậy gộc hoặc có lẽ là roi da...”.

“Chết tiệt!”

“Dấu vết khá mới khi tôi nhìn thấy vào ngày đầu cô ấy tới đây”, Jason tiếp

tục. “Ngài Colin bảo đó là do người cha đã gây ra.”

“Sao ngươi không kể với ta?”, Christopher gầm lên. Hắn ném chiếc cốc rỗng

về bên trái, va vào tường đá vang dội.

“Lãnh chúa, ngài dường như muốn biết càng ít về cô ấy càng tốt...”

“Không phải trong trường hợp cô ấy bị đánh”, Christopher gầm gừ. “Cắt đặt

một tên lính gác trước cửa phòng nàng và không cho phép ai vào nếu không có

lệnh của ta.”

“Tôi sẽ đi làm ngay.”

Christopher nghiến răng, ước gì có thể liều mạng đánh nhau với ai đó, tốt

nhất là cha của Gillian. Một lão già mạt hạng đáng khinh. Trong những năm

qua, đã nhiều lần Christopher bị khiêu khích bởi sự láu lỉnh của Jason, nhưng

hắn chưa bao giờ chạm một bàn tay lên chàng thiếu niên này. Hắn chỉ la mắng

kịch liệt, nhưng hình như chưa từng đánh cậu? Không, ngay cả khi hắn rất muốn

làm điều đó. Ký ức bị hành hạ bởi bàn tay người cha đã giúp hắn kiềm chế dùng

bạo lực.

Và đánh đập một phụ nữ sao? Một cô gái không có khả năng tự vệ, chống lại

một gã đàn ông vượt trội cô ta cả về ngoại hình và sức mạnh? Christopher nhớ

rõ Bernard Warewick to lớn dường nào, kể cả tính khí ghê gớm của lão ta. Hắn

có thể hình dung ra được cảnh tượng địa ngục mà Gillian phải chịu đựng, những

hình ảnh sống động khi cô vừa trải qua một trận đòn.

Christopher từng là một thanh niên hai mươi bốn tuổi hà khắc, bôn ba đây đó

đến chai sần cả gót chân, tiền vàng trong hầu bao phải khó khăn lắm mới có

được. Hắn cùng William vừa mới trở về từ lục địa, nơi hắn đến để thu hồi tài

sản mà người cha vô tình lãng phí. Chỉ khi đuối sức hoàn toàn mới thuyết phục

được hắn nghỉ ngơi một hai đêm tại nhà William, chắc chắn hắn thậm chí không

đủ thời gian chơi một ván bài.

Gillian từng chờ đợi ngay trước bậc thềm, vui mừng khôn xiết đón anh trai.

Christopher đã nhìn theo khi William xuống ngựa và nhấc bổng Gillian trên tay.

Cô hét to, buộc anh trai vội đặt xuống tức khắc. Không cần chú ý cũng thấy rõ

lưng cô khá bất ổn. Khi cô xoay người và dẫn đường cho họ đi vào sảnh,

Christopher nhận ra vết máu ở lưng áo.

Hắn đã tái mặt. William quay sang và trao cho hắn cái nhìn thay cho lời

mách bảo hắn đừng lên tiếng, dù vậy Christopher vẫn nghe ra được ẩn ý như thể

William đã lớn tiếng thông báo.

Nếu ta không thể giúp cô ấy, cậu phải giúp. Giờ cậu đã hiểu tại sao.

Phải mất gần cả tuần để William tách hoàn toàn Gillian ra khỏi thái độ

phòng thủ. Mặc dù thế, thành thật mà nói Christopher không thể nhớ nổi đã bắt

gặp ánh mắt Gillian lần nào chưa. Cô ấy từng là cô gái nhút nhát, sợ hãi, không

tin tưởng ai ngoài anh trai.

Và giờ hắn có thể đổ lỗi cho mình vì đã gia tăng nỗi khiếp hoảng lên cô khi

để cô lại Warewick thêm nửa năm trời. Hắn nghiến răng với cảm giác tội lỗi.

Thánh thần ơi, sao mà hắn căm ghét tất cả mọi chi tiết trong chuyện này đến

thế.

Nghe tiếng bước chân rón rén của Jason, Christopher xoay người về phía

phát ra âm thanh. “Sao?”, hắn hỏi.

“Tự ngài Colin sẽ đứng gác, thưa lãnh chúa, cùng với Đội trưởng Ranulf.

Tôi đảm bảo với tiểu thư Gillian rằng cô ấy đã an toàn tuyệt đối nhưng tôi

không nghĩ cô ấy tin tôi.”

Christopher ép hơi thở qua hàm răng nghiến chặt. “Nghỉ ngơi đi, Jason”, hắn

nói. “Ta sẽ thức giấc trước lúc bình minh và bảo đảm Warewick không tác quái

trước buổi lễ.”

“Lãnh chúa, ngài sẽ cưới cô ấy à? Thật chứ?”

Kết hôn. Ý tưởng này tựa cái thòng lọng thít chặt quanh cổ Christopher. Hắn

đã cảm thấy những đụng chạm đầu tiên với sợi dây thừng khi bắt đầu gửi thông

điệp của mình tới Warewick. Suốt nhiều tuần trôi qua, nút thắt càng chặt dần

cho đến khi hắn tự hỏi liệu có khi nào hắn lấy lại được hô hấp như người bình

thường không.

Bây giờ, tất cả những gì hắn có thể làm là cố giữ bàn tay mình bên dưới,

không vung lên cào cấu vào cổ họng hòng gắng nới lỏng áp lực, tuy nhiên, hắn

vẫn luôn tưởng tượng về hành động ấy.

Nếu được, hắn muốn tự nhốt mình. Ở bất cứ đâu. Nơi nào tránh xa trách

nhiệm, tránh xa cuộc hôn nhân chỉ mang lại đau buồn, tránh khỏi việc phải

chăm sóc bất cứ ai ngoài bản thân hắn. Hỡi chư thần, hắn khao khát những điều

đó!

Hắn nhận ra ngón tay mình đang đặt trên cổ áo, kéo kéo. Lần này, hắn đã

không áp chế được cử chỉ.

“Thưa ngài?”

“Phải”, Christopher gắt gỏng, “Ta sẽ cưới cô ấy. Như đã hứa”.

Và đó là một lời hứa nặng nề.

Gillian rùng mình bởi bàn tay lạnh ngắt chạm vào phía sau cổ.

“Xin thứ lỗi thưa tiểu thư”, người hầu gái thì thào. “Tôi khơi thêm lửa nhé?”

Gillian gật đầu, nhẹ nhõm khi bàn tay lạnh giá của cô gái nọ rời khỏi mái tóc

mình. Cô bước lại gần lò sưởi, hơ đôi tay. Ngày thật bi đát, nếu tình trạng nhốt

mình của cô không được cải thiện. Tại sao cô không thể có mái tóc mượt mà

được búi dễ dàng dưới lớp mạng che?

“Tiểu thư, cô thật xinh đẹp”, người hầu gái nói khi chạm vào tay Gillian.

Gillian nhìn lại mình. Dù cô không hề có chút ảo tưởng như thế về bản thân,

chiếc váy lụa xanh lục bảo quả là hết sức đáng yêu. Đó là cái duy nhất trong số

nhiều chiếc đầm khác được đưa tới phòng ngay khi cô vừa đến lâu đài, và nó là

một trong những món thu hút cô nhất.

Khi cô hỏi người hầu gái về những chiếc váy đầm thời trang này, cô ta thú

nhận mình chẳng biết gì. Quả thực, người hầu gái chẳng biết điều gì, ngay cả

khi cô ta được lệnh phải giữ chừng mực. Lúc Gillian mạo muội hỏi về Lãnh

chúa Blackmour, cô ta chỉ rùng mình và từ chối trả lời. Thậm chí gần như phát

khóc.

Như thể cảm nhận được những suy nghĩ của cô, người hầu gái nắm chặt bàn

tay lạnh buốt của Gillian và thút thít.

“Thật đáng tiếc, thưa tiểu thư. Vô cùng đáng tiếc.”

“Nhưng...”

“Ôi, vì tiểu thư”, cô gái khóc nấc. “Tôi rất tiếc cho cô.”

Ngay sau đó, cô ta bỏ tay Gillian ra rồi vùng chạy khỏi phòng. Gillian ngẩn

ngơ nhìn cánh cửa gỗ nặng nề, cảm giác run sợ bắt đầu quay lại, trầm trọng hơn.

Cô đã xoay xở thu vén nỗi sợ hãi trong ba ngày qua, điều đó hoàn toàn có thể vì

cô được huấn luyện như thế. Tập trung vào kiếm thuật giúp cô hầu như chẳng

còn thời gian cho những mối suy tư về vị hôn phu hắc ám của mình.

Nhưng giờ đây cô không còn lựa chọn nào ngoài việc phải nghĩ đến hắn.

Nhân danh các vị Thánh trên trời, điều gì đang buộc chặt cô với tên ác quỷ bẩm

sinh đó vậy? Cô đã nghe tiếng hắn trong tòa tháp kín. Cô đã chạm trán con sói

săn của hắn. Điều duy nhất cô chưa nhìn thấy tận mắt chính là cặp sừng và đôi

mắt đỏ ngầu, nhưng cô không hồ nghi rồi đây mình sẽ được chiêm ngưỡng

chúng, chỉ là sớm hay muộn, ngay khi hắn nhốt cô trong tòa tháp, nơi hắn có thể

tự do tra tấn cô.

Có bất kỳ hy vọng tẩu thoát nào không? Cô điên cuồng nhìn quanh nhưng

chẳng còn lối nào ngoài cửa chính. Cô nhìn nó chằm chằm, do dự, thu hết can

đảm sải bước về phía trước. Cô sẽ chạy trốn khi những người khác còn đang

bận rộn chuẩn bị hôn lễ.

Khi ngón tay Gillian còn cách cửa độ một gang thì cánh cửa gỗ bật vào mặt.

Cô giật lùi, vệt không khí quất vào mặt cho thấy suýt nữa cô đã trở thành nạn

nhân vô ý của cánh cửa.

Cha cô đứng ngay lối vào, đôi mắt ánh lên, khóe miệng nhếch thành nụ cười

khinh khỉnh.

“Ngay cả trong ngày cưới, mày vẫn không xinh đẹp nổi. Thánh thần ơi. Con

gái, mày không thể làm gì đó với mớ tóc này hả?”

Gillian rụt người. Nỗi lo âu về hôn lễ với con quái thú Rồng xứ Blackmour

nhanh chóng bị quên lãng bởi nỗi sợ hãi lớn hơn, chính là đơn độc bên cạnh

người cha cay nghiệt. Những điều Christopher sẽ đối xử với mình chỉ mới tồn

tại trong trí tưởng tượng của cô, nhưng với cha thì cô đã biết quá rõ.

Warewick khoanh tay trước ngực, lạnh lùng cười. “À, không cầu xin tao

đừng để mày lại với hắn ta hả? Hay van nài tao dẫn mày thoát khỏi nơi đáng

nguyền rủa này?”

“Ở đây thì tệ hơn ở đó bao nhiêu chứ?”, cô thốt lên, hoảng hốt với ý nghĩ

quay về Warewick.

“Cẩn thận miệng lưỡi!”, lão gầm lên, giơ nắm tay, tiến về phía cô. “Tao sẽ

ban ơn cho Blackmour một việc, đó là dạy dỗ mày lần cuối để biết câm họng.

Hắn sẽ đỡ phải nhọc sức.”

Gillian lùi bước. Đừng động tay vào chiếc váy mới của cô, chiếc đầm cưới

của cô!

“Lãnh chúa Warewick, tôi trân trọng đề nghị ngài hạ tay xuống.”

Jason đứng ngay sau cha cô. Gillian bật ra tiếng nấc nhẹ nhõm.

“Tên xấc láo! Sao ngươi dám nói với ta bằng giọng điệu đó?”

Hai hiệp sĩ vạm vỡ từ sau lưng Jason bước vào phòng. Họ là những gã to lớn

ngang ngửa Warewick và vẻ ngoài cũng dữ tợn tương đương.

“Tiểu thư Gillian thuộc về chủ nhân tôi”, Jason nói tiếp, “và ngài ấy không

hài lòng với hành động đánh phụ nữ, đặc biệt với người phụ nữ của ngài ấy.

Giờ, mời ngài vui lòng lên đường đến nhà nguyện, tôi bảo đảm con gái của ngài

sẽ được hộ tống tuyệt đối”.

“Nó chưa thuộc về hắn”, Warewick dấm dẳn.

Tiếng lưỡi kiếm rít từ vỏ bao khiến vẻ mặt Warewick sa sầm hơn. Gillian

khao khát bật cười. Trong suốt cuộc đời mình, cô luôn mơ có một hộ vệ thiện

nghệ, lại nhẹ nhàng và tử tế. Ở đây, cô đang được bảo vệ bởi những gã đàn ông

còn hung hãn hơn cả cha cô!

Warewick thốt lời nguyền rủa tệ hại rồi sải bước rời khỏi phòng, xô Jason

qua một bên. Gillian nhìn cậu thiếu niên đang kéo thẳng nếp áo quần, sửa sang

mái tóc và tiến lại chỗ cô cung kính cúi chào.

“Tôi đến dẫn tiểu thư sang nhà nguyện. Bây giờ, xin hãy khoác tay tôi?”

Nỗi khuây khỏa sau khi được cứu viện đột ngột tan biến bởi lời nhắc nhở về

tương lai trước mắt. Cô gắng nuốt trôi sự sợ hãi xuống cổ họng, nhưng không

được. Đức Thánh nhân từ, hết thời gian rồi!

“À, tôi nghĩ mình cần ít thời gian xem lại mái tóc”, cô nói, gượng nở nụ cười

trên đôi môi khô cứng.

“Tại sao?”, Jason hỏi. “Với tôi nó đủ đẹp rồi.” Cậu mỉm cười. “Đi nào, tiểu

thư, trước khi lãnh chúa cày một cái rãnh trong nhà nguyện bằng những bước

chân của ngài ấy.”

“Nhưng...”

Jason nhẹ nhàng khoác tay và kéo cô đi. “Hãy tin tôi”, cậu nói, “tất cả đều

ổn. Cô sẽ thấy ngay thôi”.

Những gì cô thấy sẽ chỉ là ngọn lửa địa ngục bùng cháy trong đôi mắt chồng

mình, phải, cô chắc chắn điều đó.

“Cô đang lạnh”, Jason quả quyết. “Tôi có thể hiểu được cảm giác này. Cô

biết không, lần đầu tiên tôi đến Blackmour, vào mùa hè, lúc mới là cậu bé sáu

tuổi, và tôi thốt lên lời thề bằng đôi môi xanh tái khi được tám tuổi. Cô sẽ quen

dần theo thời gian, thưa tiểu thư, nhưng từ giờ đến khi ấy, cô hãy chăm sóc

mình cẩn thận, nhớ luôn mặc áo choàng. Gần sang xuân rồi. Chúng ta sẽ tận

hưởng thời tiết ấm hơn trong một hoặc hai tháng tới. Không có gì thích bằng

một buổi chiều đầy nắng sau khi sương mù tan biến. Tôi dám khẳng định cô sẽ

thích trải qua hàng giờ liền trong vườn vào những buổi chiều. Lãnh chúa không

chăm chút chúng kỹ lưỡng, nhưng tôi nghĩ tâm trạng ngài sẽ tốt lên nếu ra ngoài

thường xuyên và dành nhiều thời gian hơn để thư giãn.”

Ngay khi Gillian tiêu hóa hầu hết những lời nói đó, cô thấy mình đang khoác

chiếc áo choàng lông nặng trịch và xuống tới đại sảnh. Trước khi cô kịp chôn

chặt gót chân, Jason đã đẩy cô qua cửa.

Bên ngoài không chút nắng, bầu trời nhập nhoạng như lúc hoàng hôn dù

Gillian biết giờ đang vào giữa trưa. Có lẽ ngay cả thiên nhiên thậm chí cũng

đang chúc mừng lễ cưới vị hoàng tử bóng đêm của chúng.

Cơn mưa phùn bắt đầu lất phất khi chân Gillian chạm lên nền sân đất, với cô

đó như một dấu hiệu. Những đám mây cuồn cuộn đen kịt trên nền trời chuẩn bị

chào đón linh hồn đáng thương của cô vào đêm nay, hay thời tiết không chấp

thuận sự lựa chọn của Christopher. Dù hiểu theo cách nào, Gillian biết rõ, tận

thế đang đến với cô.

Cô nhìn quanh tìm đường thoát một cách tuyệt vọng nhưng chẳng thấy gì

ngoài đám chiến binh cường tráng đang xếp thành hai dãy dài chạy tít đến cổng

vào nhà nguyện. Liếc nhanh qua vai, cô trông thấy hàng ngũ lính tráng khép lại

sau lưng mình. Lựa chọn duy nhất hiện giờ là tiến về phía trước.

Jason kéo cô lên những bậc thềm nhà nguyện, hướng về phía phòng riêng

của linh mục. Vị linh mục đã có mặt ở đó, cũng như cha cô, Colin và vài người

đàn ông khác mà cô không quen. Tuy nhiên cô vẫn nhận ra người đàn ông cao

ráo đứng trước linh mục, hướng tấm lưng rộng về phía cô.

Gillian cảm giác Jason giục từ phía sau và buộc phải bước đi chỉ vì cậu ta đã

đốc thúc. Cô dừng ngay bên cạnh Christopher, ngước lên nhìn người đàn ông

chỉ vài khắc nữa thôi sẽ thở thành chồng mình.

Hắn u ám. Không chỉ bởi mái tóc đen, linh hồn dường như cũng thăm thẳm

tăm tối. Cô phải thừa nhận hắn điển trai, vẻ đẹp mà chỉ hiện thân của ác quỷ

mới sở hữu. Quai hàm rắn rỏi và chiếc mũi chuẩn như tạc, nhưng rốt cuộc đó

vẫn là vẻ đẹp khắc nghiệt của quỷ dữ.

Đôi môi hắn khép chặt, như thể rất không hài lòng hoặc đang bên bờ vực

bùng phát cơn thịnh nộ. Hàm hắn nghiến chặt, hai đầu mày dính lấy nhau, cơ cổ

và vai căng cứng. Ngay cả mái tóc dài của hắn cũng rối bù, giống như đã bị cào

xới đến tận gốc. Không nghi ngờ gì nữa, hắn đang thống khổ khi đặt chân vào

chốn thiêng liêng, một nơi rõ ràng mâu thuẫn hoàn toàn với tâm hồn đen tối của

hắn.

Hắn quay đầu về phía cô khiến cô hoảng hốt đến quên cả thở. Nghiêm nghị

và vạm vỡ, hoàn toàn không phải người chồng phù hợp với cô. Bất chấp tất cả

bản tính yêu ma khác, hắn vẫn tàn bạo và thiếu vị tha. Cô dễ dàng nhận thấy

điều đó qua đôi mắt xanh thăm thẳm. Hỡi các đấng bề trên cô sẽ chẳng bao giờ

nhận được những lời lẽ tử tế từ người đàn ông này. Những gì cô cần là sự nhẫn

nại, lòng trắc ẩn và khoan dung.

Christopher Blackmour chắc chắn không sở hữu bất kỳ phẩm chất nào trong

số đó.

Như để khẳng định, hắn chìa tay ra, bước nửa bước tới trước.

“Muộn quá, cô gái ạ.”

Cô suýt xoay người bỏ chạy nếu Jason không áp bàn tay cậu ta vào lưng cô.

Không còn lựa chọn nào khác ngoài đứng yên tại chỗ. Cô vươn tay ra chờ đón

cơn giận dữ trút xuống từ đôi tay to kềnh của kẻ mang danh Tai họa nước Anh,

nguyện cầu hắn không bẻ gãy ngón tay cô.

Cha cô bước lên phía bên kia, làm cô rùng mình.

“Đừng đứng gần quá, Warewick”, chồng tương lai của cô càu nhàu không

thèm liếc nhìn lão lấy một lần. Gillian giật thót khi Christopher khoác trọn vòng

tay qua vai mình, kéo sát vào người.

Cô ngước lên nhòm hắn, nhưng ánh mắt hắn chỉ đăm đăm vào vị linh mục.

Cô buông rơi cái nhìn và cố quen với cảm giác cánh tay nặng nề của Blackmour

phủ quanh mình tỏ vẻ bao bọc. Cô muốn bật cười. Như thể điều này chẳng bao

giờ xảy ra lần nữa. Không, hắn sẽ cưới cô và sau đó mặc tình xử lý, hoặc tệ hơn,

kéo cô vào căn phòng trên tháp và hiến tế cô cho chủ nhân của hắn.

Trước khi kịp xem xét liệu cô có đủ dũng khí để thừa nhận rằng bản thân

muốn xin tị nạn dưới hồng ân của Đức vua chứ không phải bằng cách kết hôn

với một tên ác quỷ bẩm sinh, linh mục đã bắt đầu yêu cầu thuật lại danh sách

của hồi môn.

Gillian nghe cha liệt kê các phần của cải, buộc đôi vai mình vươn thẳng,

không được phép rũ xuống dù chúng đã cực kỳ muốn buông xuôi. Chẳng có gì

đáng giá ngoài Braedhalle, mảnh đất nhỏ bé nghèo nàn nhất của cha cô, và số

lượng lính tráng ít ỏi. Ông khá tử tế khi không cắt giảm tất cả của hồi môn.

Về phần bên này, Colin cũng bắt đầu liệt kê những thứ Blackmour mang lại

sau cuộc hôn nhân, Gillian hoàn toàn hổ thẹn. Phần tài sản của hắn chẳng thứ gì

kém sang trọng cả!

Không nghi ngờ gì nữa, lâu đài của hắn quả là tráng lệ. Gillian cảm giác

muốn quỳ sụp xuống trong nỗi nhục nhã. Cánh tay vị hôn phu ngay lập tức siết

lấy vai cô.

“Bình tĩnh”, hắn thì thầm qua hơi thở, giọng điệu thô lỗ đập vào tai cô.

Cô giật mình, đứng thẳng dậy, cố lờ đi vẻ tự mãn trên gương mặt cha mình

cùng nỗi sợ hãi áp đảo khi đứng quá gần Christopher và biết rõ hắn có khả năng

làm được những gì.

Tờ hôn thú được trải trên bệ đài trước mặt họ và gã văn thư dâng lên chiếc

bút lông ngỗng. Jason cầm lấy nó trước khi cô kịp chạm đến.

“Cho phép tôi”, cậu nói và khẽ cúi chào, đặt chiếc bút lông lên tay cô, chỉ về

tấm da và ra hiệu. “Hãy ký vào chỗ dành cho mình, thưa tiểu thư, ngay góc dưới

bên trái, cách mép giấy một chút.” Giọng cậu dịu dàng, nhẹ đến nỗi cô khó mà

nghe ra. “Đừng ký bay bướm. Tôi e là không đủ chỗ.”

Gillian nhìn chàng trai, tự hỏi có phải cái lạnh đã đột ngột thấm vào não cậu

ta. “Tôi hoàn toàn có thể nhìn thấy, cảm ơn.”

Jason chỉ mỉm cười trang trọng. “Dĩ nhiên, thưa tiểu thư. Tôi chỉ cố phục vụ

thật tốt.”

Gillian hoàn tất thủ tục, rồi ngạc nhiên khi nhìn xuống. Cô vừa đặt bản thân

mình vào nanh vuốt của Rồng, không do dự, không ngập ngừng. Đức Thánh

nhân từ, cô hầu như đã thuộc về hắn!

Trừ phi, hắn quyết định không ký vào tờ hôn thú.

Cô quan sát Jason nhúng đầu bút vào lọ mực và đặt vào tay Christopher, hệt

như cách mà cậu đã phục vụ cô.

“Cũng không có nhiều khoảng trống để ngài ký tên”, Jason thì thầm, “như

ngài thấy đó. Hãy cẩn thận”.

Christopher không hề do dự. Gillian theo dõi mà lòng nhộn nhạo khi bàn tay

Christopher chạm vào cạnh giấy rồi đặt đầu bút lông xuống.

Ở vài dòng cuối cùng của văn bản, không phải chứ? Cô liếc nhìn hắn thật

nhanh. Lẽ nào hắn sắp ký tên lên ngay trên nội dung?

“Thưa lãnh chúa, chắc chắn không phải ở đó”, Jason thì thào thật lẹ. “Ngài

đang định gạch bỏ phần sở hữu của mình à? Nên thấp xuống một chút.”

Gương mặt Christopher không thể căng thẳng hơn khi đặt bút ký cẩn thận

từng nét. Có lẽ hắn không biết đọc hoặc viết. Phải, rất giống như thế. Người đàn

ông này là một chiến binh, và hiếm có chiến binh nào ký được tên của mình.

Nhưng hắn có vẻ chắc chắn hiểu được những gì mình đang làm và gần như đã

chu du ngòi bút vượt khỏi mép giấy. Trước khi cô kịp lên tiếng cảnh báo, đầu

bút đã trở lại chỗ Jason vừa chỉ ban nãy và vòng tay nặng nề của Christopher

ghì lấy vai cô, xoay cô về phía hắn.

Cô nhìn chằm chằm vào đôi mắt khủng khiếp nọ, chờ đợi cung cách cư xử

thô lỗ như cô từng chứng kiến những gã kỵ sĩ của cha làm với các ả hầu bếp.

Nhưng thay vì vậy, hắn từ tốn đeo chiếc nhẫn vào ngón tay Gillian rồi nhẹ

nhàng trao vội một nụ hôn lên trán cô.

Mọi chuyện kết thúc. Colin choàng tay qua vai Christopher, kéo hắn rời nhà

nguyện. Gillian mê mụ đi theo Jason. Cô vô cùng ngạc nhiên khi chứng kiến cử

chỉ thiếu tàn bạo của quỷ Rồng, cô chẳng thể làm gì khác ngoài việc ngồi yên ở

nơi mà Jason đặt cô vào, bên cạnh chồng cô, trên chiếc ghế dài ngay trước nhà

nguyện.

Hôn lễ kéo dài, lâu hơn bất cứ dịp nào mà cô từng nhớ. Dường như nó dài

hơn vì mọi thứ quá khác biệt. Ký tên vào một cuộn giấy da, nhận một nụ hôn từ

kẻ được mệnh danh là Tai họa nước Anh và đột nhiên cuộc sống của cô hoàn

toàn bị định đoạt không quay lại được. Chiếc nhẫn vàng nặng trịch trên ngón tay

khiến cô cảm giác như đeo gông. Chiếc gông cùm xích cô với người đàn ông to

lớn đang ngồi bên cạnh thật lúng túng.

Cô liếc trộm hắn. Dáng vẻ hắn ngồi trông không được thoải mái, giống hệt

một thiếu niên bị ép tham dự buổi hôn lễ trong khi lẽ ra hắn phải được chạy

nhảy nghịch ngợm. Không cần bàn cãi nữa, Christopher bị buộc tưởng nhớ lại

tất cả các linh hồn đáng thương mà hắn đã hiến tế nhiều năm qua. Gillian không

thể không cảm thấy chút vui thích trước sự khó chịu của hắn. Rốt cuộc thì hắn

xứng đáng bị như vậy.

Cô đứng dậy khi họ được gọi tiến lên làm lễ ban thánh thể. Gillian rất ngạc

nhiên khi Christopher đứng lên theo. Phải chăng hắn không nhận ra linh hồn

đáng nguyền rủa của mình không xứng? Có lẽ, bên trong hắn đã tối tăm đến độ

chẳng cần bận tâm nữa.

Hắn nắm tay cô không do dự và tiến đến trước bục thờ, hoàn toàn lờ đi người

phụ nữ đang quỳ trước mặt.

“Thưa lãnh chúa”, cô khẩn trương thì thầm, “ngài sẽ bước qua cô ấy nếu

ngài không để ý”.

Hắn chững lại và đứng bất động, hai hàm răng nghiến chặt. À, vậy là hắn

đang chịu đựng cơn đau tội lỗi. Gillian nhìn hắn, thật ngạc nhiên, cô cảm giác

nỗi khiếp sợ trong lòng dịu lại bởi chút thương hại đang khuấy động trong lòng.

Làm sao Christopher có thể thừa nhận với dân chúng của mình rằng hắn thực

chất đang chối bỏ sự cứu rỗi từ linh mục? Tâm hồn hắn đang bị đọa đày, nhưng

không lý nào lại nổi giận với gia tộc mình. Ít ra hắn đã chăm nom rất nhiều đến

dân chúng, dù cho bản chất ác quỷ đang ngự trị trong người, những con người

không bị hắn lôi vào phòng kín trên đỉnh tháp.

Gillian giật giật ngón tay út trên bàn tay hắn, hướng hắn sang trái. Hắn tuân

theo, thăm dò mặt sàn cẩn thận bằng bàn chân, giống hệt người mù dò dẫm nơi

xa lạ. Và thề có Chúa, cô đã nghe được tiếng thở phào nhẹ nhõm khi hắn quỳ

xuống cùng cô dưới chân linh mục.

Khuây khỏa điều gì, cô không giải thích được. Phải chăng ý nghĩ sắp được

nhận ban thánh thể không gây phiền hà đến linh hồn hắc ám của hắn? Hay hắn

hoàn toàn đã trải qua hết những cảm giác này rồi?

Hắn chấp nhận sự cứu rỗi từ nơi linh mục giống như cô, không chút dè dặt.

Gillian thấy ngạc nhiên với hành động ấy. Tên ác quỷ bẩm sinh này rõ ràng

phức tạp hơn cô vẫn nghĩ.

Cô định đứng dậy, nhưng hắn giữ cô quỳ lại với mình bằng cách ép chặt bàn

tay cô.

“Ta muốn cầu nguyện thêm lúc nữa”, hắn nói rin rít.

Cầu nguyện? Cô quỳ lại bên cạnh, bàn tay vẫn bị hắn giữ lấy. Hỡi chư

Thánh, người đàn ông này đầy rẫy những mâu thuẫn. Chắc chắn hắn không thực

sự muốn cầu nguyện, nhưng hắn đang quỳ ở đây với đôi mắt nhắm nghiền và

biểu hiện rất nghiêm túc trên gương mặt đẹp đến hà khắc. Hoặc hắn thực sự cầu

nguyện, hoặc hắn là kẻ nói dối vô cùng thuyết phục.

Nhưng hắn cần gì phải nói dối? Colin chắc hẳn không còn đợi bên ngoài.

Cha cô thậm chí không thèm tới. Tuy nhiên, Christopher vẫn thể hiện mọi dấu

hiệu của một người đang cầu xin Chúa ban ân đức lớn.

Hắn đã không còn lúng túng, việc mà cô luôn luôn không biết phải xử lý thế

nào. Điều ngạc nhiên nhất là bàn tay ấm áp của hắn nắm lấy tay cô. Nó không

giống bàn tay của một phù thủy.

Pháp sư và phù thủy có đôi tay lạnh lẽo, lẽ dĩ nhiên.

Nhận thức được điều đó, những vấn đề lo ngại khác chợt đến với cô. William

yêu quý Christopher. Họ đã làm nhiệm vụ hộ tống cùng nhau sau nhiều năm trời

trên lục địa, và thường thi thố với nhau. Cô thậm chí còn nhớ rõ lúc Christopher

về nhà cùng William vài năm trước. Dù cô khá sợ người hiệp sĩ trầm lặng và

cao lớn này, nhưng William đã cho thấy anh chẳng có gì phải lo cả. Chắc chắn

anh phải biết nếu có điều gì đó bất thường. Anh trai cô đâu phải kẻ ngốc.

Mối nghi ngại to lớn bắt đầu nở rộ trong tâm trí cô. Cô đã lầm sao?

Càng quỳ lâu trong nhà nguyện, cô càng ngờ vực. Liệu có chắc chắn những

điều bọn hầu gái kháo nhau đều là sự thật? Không, không hề. Và tất cả những

lời đồn đại về Christopher Blackmour cô đã nghe kể từ đâu chứ?

Từ những ả hầu bếp.

Quả tình thì người chồng mới của cô là một gã đàn ông tạo cho kẻ khác cảm

giác quá sức khắc nghiệt, nhưng điều đó liệu có biến hắn thành một tên ác quỷ

thực sự? Colin Berkhamshire khét tiếng hung bạo, nhưng cô chẳng thấy gã có gì

khá hơn ngoài cái bụng mềm mỏng? Ngay đến loài rồng cũng được tin rằng bên

trong lớp vảy ngoài sắc lạnh của chúng là những vết rạn nứt vĩnh cửu. Có lẽ

Christopher nhạy cảm và đang cố che giấu điều đó.

Christopher kéo cô đứng dậy, báo hiệu buổi lễ kết thúc. Cô ngước mắt nhìn

chồng mình và cứng người khi trông thấy gương mặt ấy. Không, người với trái

tim nhạy cảm không thể có vẻ khắc nghiệt dường ấy. Đây hoàn toàn là một

Christopher Blackmour trần tục chứ không phải ma quỷ, nhưng hắn chẳng hề

dịu dàng hay tử tế. Giọng hắn như sấm nổ. Cô sợ hãi chùn bước và đụng trúng

Jason.

May mắn thay người chồng có vẻ đã quên bẵng cô. Hắn nhìn đăm đăm ra

ngoài nhà nguyện, chắc hẳn đang quan sát cha cô, kẻ vẫn luôn than phiền về

thời tiết lạnh giá và thái độ ung dung của đám người hầu. Gillian nhăn mặt bởi

giọng điệu ra lệnh của cha mình.

Jason đẩy cô tới bên Christopher. “Tiệc đã sẵn sàng, thưa lãnh chúa, không

còn sớm nữa. Tiểu thư Gillian trông sắp ngất vì đói rồi, ngài thấy không?”

Christopher dễ dàng đồng ý với người cận vệ. Gillian biết trông mình không

đến nỗi, nhưng chẳng muốn tranh cãi. Cô càng ít gây chú ý, càng được an toàn.

“Thưa ngài”, Jason nói, giục Gillian bước đi bằng cách kéo khuỷu tay cô,

“Tôi chắc chắn những băng ghế cuối cùng cần phải sửa lại. Có lẽ ngài cũng thấy

chúng bết bát thế nào? Ôi cửa cũng cần lau chùi. Cách năm bước chân đã thấy

cáu bẩn, đúng không ngài?”.

Gillian chắc là Christopher có trông thấy, cô cực kỳ muốn bảo Jason im lặng.

Vạch ra rằng nhà nguyện của Rồng xứ Blackmour bẩn như chuồng gia súc chắc

chắn không phải cách lấy lòng hắn.

“Và những bậc thang thì”, Jason tiếp tục, không hề để ý tình cảnh hiểm

nghèo của mình, “Ôi trời, linh mục cần đốc thúc người giúp việc của ông ấy.

Nhà nguyện lẽ ra có thể sạch sẽ hơn nhiều, dù chỉ ở vẻ bề ngoài. Đây, để tôi đá

mấy đống rơm qua một bên. Tôi sẽ chuyển chúng đi ngay lập tức. Ít nhất thì sân

trong phải thông thoáng chứ nhỉ? Tiểu thư Gillian, lối đi từ nhà nguyện đến nhà

chính thường khá nguy hiểm. Tôi từng bị sẹo ở cánh tay do vấp ngã ngay tại vị

trí này, khi mà chỉ còn vài bước nữa là vào đến đại sảnh an toàn. Tên kia, ngươi

đó, tránh khỏi đường đi. Tại sao mấy tá điền thản nhiên ngồi ở bậc thềm vậy?

Chỉ còn bốn bước nữa là tới sảnh, họ phải chọn chỗ thích hợp hơn để nghỉ ngơi

chứ”.

Gillian có thể trông thấy vô cùng rõ ràng những gì hiện ra trước mắt mà

không cần Jason mô tả chúng. Nếu cậu ta đang cố tìm cách làm cô thoải mái

hơn thì đã thất bại thảm hại. Cô hiển nhiên sẽ không làm bất cứ điều gì để chọc

giận vị chủ nhân mới của mình.

Mặc dù đã liên tục nỗ lực dùng ánh mắt cảnh báo chàng thiếu niên, cậu ta

vẫn tiếp tục nói những điều vô vị mãi đến khi cô ngồi cạnh Christopher trên ghế

dài, nhà bếp bắt đầu mang thức ăn lên.

Bữa tiệc muộn kéo dài trong sự ngột ngạt. Cha cô nốc rượu cứ như lão sắp

chết khát. Tính khí lão chẳng cải thiện cũng vì vậy.

Christopher trầm tĩnh và không kiểu cách. Hắn quơ trúng chiếc cốc của mình

sáu lần. Ban đầu Jason kịp đỡ nó khỏi rơi và rồi Gillian nhận nhiệm vụ những

lần tiếp theo. Christopher cắt thịt văng khỏi đĩa, lần ngón tay dọc ổ bánh mì

trước khi bẻ lấy một mẩu, rồi lại nhúng cả bàn tay mình vào cốc trước khi kịp

nhận ra. Hắn càng vụng về thì càng giận dữ, điều đó lại càng khiến hắn trở nên

hậu đậu.

Gillian nhận thấy sự kiên nhẫn của mình đang vơi dần. Càng ngồi lâu hơn

cạnh chồng mình, cô càng chắc những lời đồn về hắn chẳng thể nào là sự thật.

Thậm chí đến ác quỷ cũng không tài nào đẻ ra một tên ngớ ngẩn thế này. Ít ra

Jason cũng đã ngừng lởn vởn. Cậu ta bị sai xuống bếp làm mấy việc vặt và

Gillian được thoải mái quan sát chồng mình. Từ đầu chí cuối, hắn dường như

không để ý đến cô, việc đó chẳng thể làm cô hài lòng hơn. Điều cuối cùng cô

mong muốn là hắn nhớ ra cô đang ở đây, chỉ có Thánh mới biết hắn sẽ quyết

định xử cô như thế nào khi cô đã hoàn toàn thuộc về hắn.

Một trong những binh sĩ của cha cô đứng trước chiếc bàn cao. Christopher

không buồn nhìn tới. Gã thủy chung im lặng và chờ đợi. Những thời khắc tiếp

theo dần trôi qua mà Christopher vẫn không có lấy tí biểu hiện nào, ngay cả

nhìn vào tên binh sĩ đang mạo gan đứng trước mặt mình.

“Thưa ngài, chắc là ngài nên nói gì đó với anh ta”, Gillian thì thầm.

“Ai?”

“Tùy tùng của cha tôi, kẻ đang đứng trước mặt ngài.”

Christopher không ngoan cố nữa, hắn còn khó uốn nắn hơn một thanh kiếm.

“Chuyện gì thế, chàng trai?”, Christopher hỏi.

“Lãnh chúa Warewick của tôi than phiền về thức ăn, thưa ngài, và tôi muốn

chuyển lời...”

“Nếu ông ta không hài lòng với nó, cứ để ông ta tìm bàn khác.”

“Và phòng ngủ của ngài ấy...”

“Bảo ông ta ra chuồng ngựa mà ngủ!”, Christopher quát lên, đứng bật dậy.

Hắn vỗ bàn, nhìn chằm chằm về phía tên cận vệ của cha cô. “Không, lão có khả

năng sẽ làm thịt lũ ngựa của ta. Để lão ngủ ngoài thành. Thực ra thì, nhấc mông

lên và đem người của các ngươi cút hết đi!”

Gillian há hốc miệng, kinh hoàng nhìn chồng mình. Sao hắn có thể can đảm

xúc phạm cha cô như thế! Có lẽ hắn chưa biết Warewick làm được những gì.

Ánh mắt cô đậu xuống đôi vai hắn, vải áo không che giấu được cánh tay vạm

vỡ. Một lần nữa, có lẽ Christopher đã nhận thức rõ sức mạnh trong chiến trận

của cha cô và hắn chẳng mảy may e dè. Cô quan sát gương mặt ấy lần nữa.

Không, hắn không sợ Warewick, bởi vì hắn còn mạnh hơn. Thực tế, nếu họ

đánh nhau, cô cảm giác cha mình không phải kẻ chiến thắng.

“Ta sẽ không để bị xúc phạm như thế”, Christopher gầm lên. “Warewick!”

Gillian nhìn sang cha cô, ông ta đã rời chỗ ngồi và bước đến cạnh tên lính

của mình. Christopher tiếp tục quát tháo, như thể hắn không trông thấy người

đang đứng phía trước, ngay bên tay phải hắn.

“Uống quá nhiều rượu”, Warewick líu nhíu, “đã làm mờ mắt ngươi rồi,

Blackmour”.

Christopher giật mình, giống như hắn chỉ vừa nhận ra cha vợ ngay cạnh hắn.

“Cút khỏi lâu đài của ta”, hắn gầm gừ.

Warewick say xỉn lắc đầu. “Ta phải dắt con ranh này theo.”

“Trừ khi ta chết”, Christopher thốt lên bằng giọng lạnh lùng. Gillian nhận

thấy mình bị kéo mạnh ra sau bằng cánh tay khỏe khoắn của Christopher.

Cô bị sốc khi tiếp xúc tấm lưng rộng của hắn nên chẳng thể phản kháng

trước hành động ấy. Hắn siết chặt cô, những ngón tay dài kìm kẹp quanh cổ tay

cô.

Dù sao thì, theo cách nào đó, cảm giác không đến nỗi khó chịu. Mùi trên

người hắn chắc chắn khác hơn Colin. Những ngón tay hắn thít tròn quanh cổ tay

cô, nhưng không gây đau đớn. Cơ bắp của hắn căng cứng vì cơn tức giận,

nhưng lời lẽ lại nhằm thẳng vào cha cô, chứ không phải cô.

Và tuyệt hơn cả, tấm lưng hắn như một cái khiên chắn giữa cô và cha. Cô

phát hiện mình có thể ẩn náu hoàn toàn phía sau hắn, hầu như cả chéo áo cũng

không lộ ra. Cô rụt rè ép vầng trán mình vào lưng hắn, nhắm nghiền mắt, giả vờ

như không một linh hồn nào trông thấy và tổn hại cô.

“Biến đi”, Christopher cảnh báo, chất giọng như sấm rền thoát ra từ sâu

trong lồng ngực, “trong khi cơn giận của ta chưa sôi sục”.

“Ngươi say rồi”, Bernard gầm gừ. “Quá say nên chẳng thể trông thấy gì

ngoài cái đáy cốc. Coi chừng đó, Blackmour. Sự mù mờ sẽ hại thân ngươi.”

Đại sảnh nổ ra cuộc chiến nhỏ. Gillian cảm nhận Christopher đang di

chuyển, nghe tiếng rít từ lưỡi kiếm rời vỏ, cảm nhận bàn tay hắn thít chặt quanh

cổ tay. Nhưng cô không nhúc nhích. Cô nắm chặt lưng áo hắn và nhắm nghiền

đôi mắt.

Cuộc đụng độ, nhân từ thay, rất ngắn ngủi. Chỉ vài khoảnh khắc trôi qua

trước khi cha cô cùng đoàn hộ tống được chỉ lối ra cổng. Ngay khi cánh cửa

khép lại, Jason đặt tay lên vai Christopher.

“Trong sảnh đã sạch sẽ rồi, thưa lãnh chúa”, Jason nhẹ nhàng thông báo, nhẹ

đến nỗi Gillian gần như không nghe rõ, và cô đứng đủ gần để cảm nhận hơi thở

cậu ta lướt qua mái tóc.

Christopher không thoải mái khi dẫn Gillian đến ghế ngồi. Hắn đang nhìn cái

ghế, nhưng rõ ràng quá tức giận đến độ hầu như đẩy cô ngã nhoài xuống sàn.

May nhờ đôi tay lanh lẹ của Jason giữ lại. Christopher mò mẫm cho mình chiếc

ghế và ngồi xuống cẩn thận, thăm chừng cánh tay như thể hắn không chắc

chúng vẫn còn gắn trên người.

Gillian ngồi đó, ngó sang chồng mình. Hắn mò mẫm tìm mẩu bánh mì, lật

ngược cốc rượu và gí tay mình trúng đầu lưỡi dao sắc bén mà hắn bỏ quên trên

bàn, mọi hành động cứ như hắn chẳng nhìn thấy gì. Cô liếc nhanh gương mặt

hắn, chú ý vào đôi mắt đang không tuân theo chuyển động của đôi tay. Cô bắt

đầu tự hỏi liệu hắn có say thật không.

Trừ việc cô biết hắn không hề chạm đến rượu.

Cô căng cứng toàn thân. Christopher chỉ vụng về thôi, phải không?

“Lãnh chúa, người của Warewick đã qua cổng”, Jason nói khẽ.

“Còn tên nào ở lại không?”

“Không, thưa ngài.”

“Ông ta đã đứng đó bao lâu trước khi bị ta quát vào mặt?”

“Đủ lâu thưa ngài.”

Christopher nguyền rủa một tràng, nhưng vẫn nhẹ nhàng.

Gillian bắt gặp ánh mắt của Jason và tái mặt. Jason chỉ mỉm cười dứt khoát,

sau đó vỗ vai chủ nhân mình trước khi xoay người bỏ đi.

Bữa tiệc lại tiếp tục diễn ra, bất chấp các vệ binh của Christopher vắng mặt

một cách bí ẩn. Người hát rong cất tiếng ca, nhạc công thổi sáo, thức ăn và rượu

lần lượt được mang lên đến tận tối. Gillian nhìn mọi thứ trôi qua một cách vô vị.

Giống hệt chồng cô.

Cô nắm chặt tay vịn ghế, như thể đó là thứ chắc chắn duy nhất trên thế giới

còn toàn vẹn mà cô chưa từng mong đợi.

Cô đã dự trù Christopher sẽ đánh mình. Cô mong đợi hắn sẽ lờ cô đi. Thậm

chí cô còn chuẩn bị tinh thần để thấy cặp sừng nhô khỏi đỉnh đầu hắn cùng với

đôi mắt rực lửa địa ngục khi hắn ra lệnh cô theo hắn về căn phòng trên tháp.

Nhưng, từ sâu thẳm trong tâm hồn, cô không mong tình huống này sẽ xảy

đến với cô.

Hỡi bề trên nhân đức, hắn chẳng thể nhìn thấy cô. Chồng cô bị mù.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play