Thoạt tiên, Gillian rất tò mò khi hay khoảng cách giữa sự thật và những
điều Colin bảo đảm với cô về Blackmour chỉ cách nhau gang tấc. Cô hình dung
ra một vùng đất khiêm tốn, có thể là nhỏ hơn so với quê nhà cô, và còn khá
nguyên sơ. Trên tất cả, người ta đồn chỉ mất vài ngày cưỡi ngựa từ biên giới
Scotland đến đó.
Nhưng giờ, khi ngồi trên lưng ngựa và đi được hàng trăm bước bên ngoài
tường thành, cô nhận ra mình đã sai lầm quá mức.
Blackmour rất rộng lớn. Đó là một vùng lãnh thổ âm u, trải dài vô tận từ
đường ranh giới cô tưởng tượng, chạy xuyên qua những vách đá hiểm trở và rồi
lao thẳng ra biển, mặc dù, cô chẳng biết làm cách nào để có thể di chuyển đến
hết ngần ấy nơi. Vành đai phòng thủ đầu tiên là một tường thành cao, trơn nhẵn,
đầu tường gắn vô số khe tên đầy thù địch. Tia nắng yếu ớt cuối ngày lóe lên từ
những chiếc mũ giáp của các vệ binh tuần tra trên thành, mắt họ rà soát chung
quanh tìm kiếm bất kỳ kẻ nào đang cố tìm cách nhập thành trái phép. Cây cầu
kéo cót két hạ xuống khi cô đến gần, cánh cửa sắt ô lưới nặng nề nâng lên để lộ
ra bên dưới nó đầu thép vát nhọn treo lơ lửng đầy dọa nạt ngay trên lối băng qua
cổng.
Cô ghì cương ngựa và nhìn chăm chăm nơi sắp trở thành nhà mình. Làm sao
có thể sống sót suốt quãng đời còn lại ở nơi tăm tối này? Từ những gì cô thấy,
tường thành bên trong cũng cao không kém so với lớp bên ngoài và nó không
chỉ được trang bị khe tên mà còn sẵn sàng trút dầu sôi vào bất cứ đội quân nào
dám đạp đổ vành đai bảo vệ. Gillian ngờ rằng chưa từng có kẻ địch nào tiếp cận
được lớp tường bên trong, bởi mấy ai có thể đứng dưới dầu sôi mà vẫn sống sót.
“Tiểu thư Gillian?”
Cô chớp mắt, giật mình thoát khỏi trạng thái chiêm nghiệm về nhà tù mới và
nhìn sang Colin. “Vâng?”
“Chúng ta sẽ chính thức dừng lại khi vào sân trong, lúc ấy cô có thể ngắm
nghía thỏa thuê. Ta không nên nấn ná bên ngoài này quá lâu.”
Gillian gật đầu và theo sau con ngựa của gã tiến lên sát mép tường ngăn cách
từ phía ngoài. Đôi mắt cô điều chỉnh cho quen với bóng tối nơi con đường dài
xuyên qua bên dưới thân thành. Cô đột nhiên cảm thấy thoải mái đến lạ kỳ khi
biết rằng hệ thống phòng thủ bên ngoài rất dày. Nếu có chuyện gì xảy ra,
Christopher Blackmour sẽ bảo vệ cô an toàn.
Nhưng không ai có thể xâm nhập vào trong cũng đồng nghĩa với việc cô khó
lòng thoát ra bên ngoài được. Lạy Thánh nhân từ!
Cô bừng tỉnh và kịp nhận ra mình đang giật cương khi ngựa bắt đầu lồng lên.
“Dừng lại!”, Colin bật thốt.
Trong chớp mắt, gã nhấc Gillian khỏi yên ngựa bằng một tay rồi đặt cô ngồi
nghiêng ngay sau lưng mình.
“Peter, trông chừng con ngựa. Đừng nhìn xuống nhé tiểu thư. Ta sẽ không để
cô ném cả hai vào vực thẳm vì tiếng hét của cô đâu.”
“Vực thẳm? Cô trông xuống bên trái của mình và tiếng kêu liền tắc lại trong
cổ họng. Họ đang đứng ngay trên cây cầu nối liền nước Anh và hòn đảo cô lẻ
đáng thương thuộc lãnh địa Blackmour ở ngay trước mặt. Cô nắm chặt lưng áo
choàng của Colin khi con ngựa vững chãi phi nước kiệu qua chiếc cầu đá nặng
nề. Kỳ thực, nhịp cầu rộng và chắc chắn, nhưng điều này cũng không giúp cô
thả lỏng được. Một sơ sẩy nhỏ sẽ ném tất cả xuống biển.
“Ngài chưa từng nói nơi này ở tít trên cao”, cô liều lĩnh bám vào áo choàng
của Colin và mong sao mình giữ nổi chỗ ngồi bấp bênh trên mông ngựa.
“Một cái ổ hoàn hảo cho Rồng xứ Blackmour, không phải sao?”
Gillian thề là hắn đang cười nhạo mình vì giọng hắn hơi rung lên. Tuy nhiên,
cô chẳng thấy có gì hài hước với đề tài Rồng chọn tổ.
“Nếu thế thì làm sao có thể canh tác trên nhưng dải đất rộng lớn quanh
đây?”, cô thì thầm qua làn hơi thở.
“Không đâu, tiểu thư ạ”, Colin giải thích, “Blackmour hoàn hảo với những
người sống ở nơi này. Christopher luân phiên sử dụng lính canh của ngài hàng
năm cho công việc đó, vì thế dân làng cũng đã quá quen với cảnh tượng khiếm
khuyết một vài vị trí trên bức tường thành. Nhưng hòn đảo lớn hơn nhiều so với
dáng vẻ bên ngoài của nó, vậy nên cô không cần lo thiếu thốn không gian tản
bộ. Cô sẽ sớm biết và chắc chắn hài lòng với nơi này ngay thôi”.
“Tất nhiên”, gã hắng giọng đột ngột, “ta chẳng quan tâm cô có thích hay
không. Ta không thừa thời gian để hướng dẫn cô. Cô sẽ phải tự khám phá, hoặc
không, tùy thích”.
Gillian tảng lờ thái độ thô lỗ của Colin. Đây chẳng phải lần đầu. Dù gã lớn
lối phàn nàn ở mỗi nơi họ dừng chân, nhưng suy cho cùng vẫn là vì lợi ích của
cô, gã thường xuyên thao thao và lơ đi sự phản đối của cô rằng cô đã nghe quá
đủ. Thật khó lòng tin một gã đàn ông như Colin Berkhamshire sở hữu bất kỳ
đức tính tốt đẹp nào, song trên thực tế cô không thể phủ nhận những gì mình
đang chứng kiến. Đáng tiếc đức lang quân tương lai đang chờ đợi kia lại là một
tên pháp sư và nhất định không hề tử tế. Chẳng có tên pháp sư nào như vậy cả.
Hết thảy cảm xúc dịu dàng đều đã bị thiêu rụi trong quá trình thực hành phép
thuật hắc ám.
Cô buộc bản thân vứt bỏ những tư tưởng xấu xa về Lãnh chúa Christopher ra
khỏi đầu khi đoàn người tiến sâu vào khoảng sân bên trong lâu đài. Thật không
hay nếu cứ nghĩ đến hắn trông ra sao, làm thế chỉ càng tăng thêm nỗi sợ. Cô đã
biết quá đủ rồi.
Cô nhìn chăm chú vào thao trường bên trái. Những binh lính trong bộ áo
giáp đang được huấn luyện sử dụng binh khí trên chiến trận. Họ luyện tập rất
chăm chỉ, có lẽ vì sợ hãi cơn thịnh nộ của Blackmour. Rồi sau này cô cũng sẽ
được huấn luyện khổ nhọc như vậy.
Thao trường nhường chỗ cho một khuôn viên được bao bọc bởi dãy tường
nhỏ hơn. Nhỏ hơn, tất nhiên, chỉ là cách nói tượng trưng. Thực tế, cả xứ
Blackmour này dường như chính là sự báng bổ đối với quê hương cô, nơi mà cô
những tưởng đã khá rộng lớn.
Nằm trong góc khuôn viên là tòa lâu đài chính. Cách đó khá xa là nhà
nguyện cùng với nơi trú ngụ của binh sĩ, xa hơn nữa là chuồng ngựa. Một khu
vườn khiêm tốn nằm chính giữa lâu đài và nhà nguyện. Thật tiếc cô chưa từng
biết đến sự bình yên khi được ngồi trong vườn mà mơ mộng.
Colin xuống ngựa tại bậc thềm tòa lâu đài sau đó đưa tay đón lấy Gillian. Cô
được nhấc bổng xuống rồi bước vào sảnh theo chỉ dẫn.
Gillian dừng ở ngưỡng cửa, tự hỏi có phải quá muộn để quay đầu chạy trốn.
Cô xoay người lại và lập tức chạm mũi trúng ngực Colin. Gã đặt tay lên đôi
vai cô, xoay cô đối diện với cánh cửa ra vào mở sẵn.
“Can đảm lên, tiểu thư của ta.”
Nếu cô có lòng can đảm, cô sẽ rút thanh kiếm của Colin và đâm xuyên gã,
sau đó bỏ chạy bằng ngựa của gã.
Nhưng cô là kẻ hèn nhát.
Vì vậy, cô bước qua ngưỡng cửa.
Christopher tập trung đếm những bước chân cuối cùng dẫn vào đại sảnh.
Hắn hiếm khi đếm nhầm, thường là xác định chúng với vẻ tự tin. Giờ đây, hắn
rón rén như đứa con hoang của một gã thợ thuộc da ti tiện, sợ hãi ngay cả cái
bóng của chính mình. Mười sáu, mười bảy, mười tám. Hắn nhích mấy đầu ngón
chân về phía trước và không chạm phải thứ gì ngoài mặt đất rắn chắc. Hắn vừa
thở vừa rủa sả. Điều quái gở nào đã xui khiến hắn cầu hôn cô ta? Hắn là tên
ngốc!
Dù cho không chờ ở sảnh khi cô tới, hắn vẫn luôn theo kịp mọi diễn biến.
Jason tất tả chạy tới chạy lui để chăm chút Gillian và thỏa mãn nhu cầu cập nhật
thông tin của Christopher cùng một lúc. Nhưng chàng thiếu niên còn trẻ, cậu ta
đủ khả năng chịu được căng thẳng.
Người duy nhất mà Christopher không nhắc tới là Colin và hắn rất bực tức
về chuyện đó. Hắn đã phái Jason xuống sảnh truyền đạt rõ ràng rằng Colin phải
lên trình diện ngay lập tức. Vậy mà Colin lại bảo gã không thể để Gillian một
mình, nếu Christopher muốn trò chuyện với gã; chết tiệt hắn phải lê cái mông
cứng nhắc xuống đây. Đã nhiều lần Christopher tự hỏi lý do quái quỷ nào đã
khiến hắn cố giữ cái đầu Colin lại trong trận Coyners. Hắn thậm chí còn hối tiếc
hơn khi Colin là anh vợ mà không phải chư hầu của hắn. Điều đó khiến
Christopher không thể nào xử lý Colin theo ý muốn.
Vài giờ sau, Christopher miễn cưỡng đứng ở nấc thang cuối cùng, chẳng
hiểu vì sao mình mắc kẹt vào tình cảnh đáng thương này.
Hắn lắng nghe âm thanh trong đại sảnh, cố xác định vị trí của mọi người.
Nơi này thường huyên náo không thua gì tiếng chậu được cọ rửa, những ả hầu
tán chuyện, mấy gã thiếu niên phụ bếp bị mắng và bị tát vì ăn vụng. Hắn nghe
tiếng gỗ chà trên đá giống như tiếng giá đỡ kéo lê trên sàn nhà. Một gã đàn ông
bật cười và những tên khác hùa theo. Hắn nghe Colin đang thỏa thuê chửi rủa,
nhưng vẫn không nghe thấy giọng phụ nữ.
Tuy nhiên hắn biết cô có ở đó. Hành lang có mùi khác lạ. Hương hoa hồng
nhàn nhạt trôi dạt về phía hắn.
“Gillian”, hắn gọi lớn.
Tiếng rượu đổ và tiếng cốc bạc rơi trên sàn đá mách hắn rằng mình không
nhầm lẫn. Hắn thề là mình đã nghe được tiếng răng cô va vào nhau.
“Đến đây”, hắn ra lệnh.
Rồi giọng thì thầm khe khẽ của Jason vọng đến cùng với âm thanh chiếc ghế
sượt trên đá. Hắn giơ tay ra, chờ đợi cô tới và đặt tay vào. Tiếng bước chân hỗn
loạn của cô ngừng lại, những ngón tay lạnh cóng đặt vào lòng bàn tay hắn.
Cô rất sợ hãi. Hắn có thể cảm nhận điều đó thông qua làn da lạnh toát và bàn
tay run rẩy.
“Jason, Gillian nên ngồi gần lò sưởi”, Christopher la lối. “Môi cô ấy tái nhợt
rồi kìa.”
Ý nghĩ đó chỉ vừa lóe lên. Đôi tay cô chắc đang đông cứng, môi cô hẳn là tái
mét.
“Xin thứ lỗi, thưa ngài.”
Giọng Gillian thầm thì mỏng manh và nhuốm vẻ khiếp đảm. Christopher
buông tay cô ra ngay lập tức, cảm thấy như có bức tường sau lưng mình. Xin
Thánh giúp đỡ, hắn sắp làm một điều gì đó thật ngớ ngẩn, chẳng hạn như kéo cô
vào vòng tay mình để an ủi. Hắn lùi lại đến khi gót chân chạm vào bậc thềm
cuối cùng.
“Hôn lễ sẽ diễn ra vào giữa trưa, năm ngày tới. Khi đó đừng bắt ta phải đợi.
Ta không phải dạng người biết kiên nhẫn đâu.”
Nói xong, hắn quay lưng bước lên lầu, không để ý đến gì khác ngoài việc tập
trung đếm bước chân. Hắn buông tiếng thở dài khi đến đầu cầu thang, sau đó
vấp ngã về phía trước trước khi kịp nhận ra mình đã đếm nhầm. Hắn chống toàn
bộ sức nặng cơ thể chỉ bằng một chân, cơn đau nhói xuyên suốt từ dưới gót
chạy thẳng đến hông.
“Chết tiệt”, hắn làu bàu rủa trong lúc cố đứng ngay ngắn lại, hy vọng không
ai phát hiện, và tiếp tục trở về phòng riêng.
Sau khi đóng cửa phòng và đi thẳng tới lò sưởi, với lấy ngọn nến đang được
thắp sáng chính xác ở nơi nó luôn có mặt, hắn nhanh chóng nhóm được đống
lửa bằng than bùn và củi mồi. Choàng áo lông vào người, hắn ngồi xuống, thở
dài. Cái giá rét ẩm thấp của đại dương hiếm khi gây phiền hà cho hắn, nhưng tối
nay thật khác. Cơn lạnh đến từ trong tim. Vài ngày trước, hắn còn phàn nàn về
những phiền toái mà Gillian sẽ mang lại. Giờ thì hắn bắt đầu nhận ra bằng cách
nào đó hắn có thể sẽ đem đến chút ít phiền toái cho cô.
Chóp mũi ẩm ướt huých nhẹ vào tay Christopher. Hắn thở dài lần nữa, vờn
tay gãi vào sau tai chú chó săn ưa thích của mình.
“Phụ nữ”, Christopher lẩm bẩm. “Wolf, anh bạn của ta, hãy ráng tránh xa họ.
Họ sẽ khiến mày phải chịu đựng không gì khác ngoài nỗi đau.”
Wolf khẽ gầm gừ, liếm láp bàn tay hắn. Hắn xới bộ lông chú chó lên rồi
quay mặt về phía ngọn lửa ấm áp. Có quá nhiều việc phải chuẩn bị cho buổi lễ.
Hắn biết hắn sẽ không may mắn tới mức Warewick quyết định vắng mặt tại hôn
lễ con gái lão. Chẳng những thế, lão già đó sẽ mang đến không gì khác ngoài sự
hả hê. Sau cùng thì, lão đã buộc chặt mình với tất cả những gì Blackmour có.
Một nối kết mong manh, để đảm bảo. Nhưng nếu Warewick nghĩ sẽ tạo ra bất
cứ kiểu liên minh thân thiện nào, thì lão chỉ đang dối gạt bản thân mà thôi.
Wolf thình lình ngẩng đầu. Christopher cũng căng thẳng như nó khi phát
giác tiếng bước chân nhẹ nhàng vang lên sau lưng. Hắn không nghe thấy tiếng
cửa mở. Chìm sâu vào suy tư khi ngồi đằng sau một cánh cửa chưa cài then
không bao giờ là việc khôn ngoan.
Wolf gừ gừ trong cổ họng, quyết liệt giới hạn danh sách những kẻ có thể
được gọi vào phòng. Nó chỉ chấp nhận vài người gồm Jason, Colin và chỉ huy
quân đội của Christopher, Ranulf. Bất kể ai khác đều được xem như mối đe dọa
và sẽ bị trừng trị thích đáng.
“Ai đó?”, Christopher hỏi, không ngoảnh đầu lại.
“Janet, thưa ngài. Cậu Jason tin là ngài cần ăn một chút.”
“Đặt lên bàn đi.” Hắn chờ đến khi nghe tiếng mâm gỗ đặt lên bàn và bước
chân cô gái lui khỏi phòng mới đứng lên đi chốt cửa.
Christopher ép mình phải ăn, dù hắn chả thấy ngon miệng. Ôi, ý nghĩ hôn
nhân làm toàn bộ cảm giác về thức ăn của hắn thêm chua chát. Đáng tiếc là chỉ
giữ Gillian ở Blackmour sẽ không đủ để bảo vệ cô. Một cuộc hôn nhân mới có
khả năng.
Christopher đặt mâm gỗ xuống sàn, để mặc chú chó săn khổng lồ đen tuyền
kết thúc bữa ăn. Hắn thậm chí còn không chịu được mùi của chúng.
Hắn đột ngột đứng dậy, bước tới góc tường và mở toang cửa chớp, để luồng
gió biển rét mướt gột rửa bản thân. Thánh thần ơi, hắn không muốn lấy vợ!
Gillian trông đợi một ông chồng lịch thiệp, thậm chí là tử tế, và hắn không có
điều nào trong cả hai thứ đó để mà ban cho cô. Trái tim hắn hầu như đoạn lìa
với mọi cảm xúc ngớ ngẩn cũng giống như việc hắn đã tách biệt vùng đất của
mình khỏi phần còn lại của nước Anh. Hắn không tham vọng thay đổi mọi thứ.
Tại sao là hắn? Cuộc sống đã giáng vào hắn những trận đòn thô bạo nhất.
Làm thế nào người ta có thể trông đợi hắn vùng vẫy lên thêm để chăm sóc một
linh hồn khác? Hắn đã có đủ thứ phải làm với Jason và chuyện quản lý lâu đài
rồi. Hắn không cần bất cứ biến cố nào nữa.
Và nếu không vì thứ danh dự khốn kiếp của mình, hắn sẽ không phải nghiền
ngẫm cái ý nghĩ đối mặt với linh mục cùng một người phụ nữ bên cạnh đến tận
hai lần trong cuộc đời khốn khổ này.
Christopher thô bạo đóng cánh cửa chớp rồi sải bước ngang qua căn phòng.
Hắn tóm lấy thanh kiếm và hiên ngang bước ra hành lang, cảm thấy mong muốn
mãnh liệt được chém thứ gì đó thành từng mảnh. Có lẽ trải qua vài giờ trong căn
phòng trên tháp sẽ giúp đầu óc hắn tạm quên đi lời thề nguyện mà năm ngày tới
hắn sẽ phải thốt lên.
Danh dự.
Hoàn toàn lãng phí sức lực con người.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT