Rồng xứ Blackmour đang ngồi trên một chiếc ghế bên trong phòng ngủ,

đôi chân gác lên ghế đẩu và nguyền rủa kẻ đã chế ra rượu. Thánh thần ơi, đó là

thuốc độc! Hắn gõ gõ bàn tay vào cái đầu đang đau âm ỉ. Hắn thề là lòng bàn

chân cũng đang đau dai dẳng nhưng lại không thực sự chắc chắn khi mà phần

cơ thể từ đầu gối trở xuống hiện tại chẳng còn bất cứ cảm giác gì.

Hắn mân mê cuộn giấy da trong tay, sau đó gạt sang bên, không buồn để ý

đến nó nữa. Chẳng phải vì không thể nhớ từng lời từng chữ chết tiệt được viết

trong đó. Hắn nhắm mắt và nghiêng đầu tựa vào thành ghế, để những từ ngữ trôi

nổi trong tâm trí mình.

Ta, William xứ Warewick, gửi lời chào đến Christopher xứ Blackmour. Thời

gian không còn nhiều, bạn ta à, vì ta biết bản thân mình sắp đến hồi kết cuộc

đời. Ta hy vọng cậu vẫn còn nhớ lời thề đã hứa trong trường hợp ta qua đời.

Cậu là người duy nhất ta tin tưởng có đủ khả năng, Christopher, và ta cầu xin

cậu đừng làm ta thất vọng. Nhân danh danh dự, hãy giữ vững lời thề ấy, chăm

sóc người mà ta không thể chăm sóc được nữa. Chúa ban phúc lành cho thiện

tâm của cậu.

Thân bút, ngày mùng Bốn tháng Tư, năm 1248 theo lịch Cô Đốc.

William đã viết những dòng này cách đây một năm. Khi ấy, Christopher nghĩ

rằng William chỉ đang chìm đắm trong nỗi lo lắng xa xôi và tưởng tượng viễn

cảnh ra đi của mình. Với cơn đau đầu gần như sắp chết lúc này, Christopher có

thể hiểu được cảm giác đó.

Nhưng giờ đây, hắn biết William đã cực kỳ nghiêm túc.

Và tất cả đều do lời thề đó mà ra. Hỡi chư Thánh, hắn đã quá ngớ ngẩn khi

hứa một điều như vậy. Thứ cuối cùng hắn cần trong đời là một cô vợ từ trên trời

rơi xuống!

Chris, ta tin cậu sẽ chăm sóc Gillian nếu có chuyện không hay xảy đến với

ta. Hãy làm bất cứ điều gì cậu cho là cần thiết để giải thoát nó khỏi cha ta. Cậu

cũng như ta, đều biết số phận con bé sẽ ra sao nếu cậu không làm vậy. Ta biết

nó không xinh đẹp, nhưng lại có những phẩm chất đáng mong đợi hơn là vẻ

đẹp.

Christopher mỉm cười cay đắng khi nghĩ tới điều đó. Được những phẩm chất

như lòng trung thành chẳng hạn, điều gì đó mà hắn có thể nhìn thấy trực tiếp.

“Lãnh chúa, tôi mang chút thức ăn cho ngài nhé.”

Giọng gắt gỏng khó chịu từ cổ họng Christopher vang lên, “Mang đi đi,

Jason!”.

Hắn nghe tiếng chân viên cận vệ bước vào, rồi tiếng thở dài khi cậu ta đi đến

bên cạnh ghế của mình bên chiếc bàn cao. Jason xứ Artane lẽ ra nên có một ông

thầy tốt tính hơn, người có thể chỉ dạy những khi cậu cần. Christopher từng cố

gửi cậu đi ba năm trước, sau khi bị thương, nhưng cả Jason và cha cậu bé đều

không chấp nhận. Thế là Christopher chẳng còn lựa chọn nào khác ngoài việc

cho phép cậu thiếu niên mười sáu tuổi này ở lại bên cạnh, và dần dà cậu trở

thành một cánh tay không thể thiếu với hắn. Một sự đáng tiếc, thật đấy. Jason

xứng đáng hơn thế.

“Thưa Lãnh chúa, đây là rượu thảo mộc. Cứ bịt mũi uống hết, dạ dày của

ngài sẽ ổn thôi.”

Chiếc cốc lạnh ngắt được ấn vào tay Christopher. Hắn nín thở nuốt cạn, chờ

cơn buồn nôn kéo đến. Hắn ngả người vào thành ghế, nhắm mắt lại cho đến khi

dạ dày thôi đào thải thứ rượu ủ của Jason rồi gật đầu và trả cốc cho cậu ta. Một

cái dạ dày yên ổn chẳng phải phúc lành gì, mặc dù, nhờ nó mà hắn thôi tơ tưởng

đến những ý nghĩ u ám. Ôi chư thần trên cao, điều gì đã xui khiến hắn hứa với

William chứ?

Hắn đã không trù tính chu đáo khi trao lời thề cho người bạn, dẫu hắn nhớ

mình cũng khá tỉnh táo lúc phát thệ. Sự việc diễn ra trong khoảng thời gian hắn

và William cùng làm nhiệm vụ hộ tống ở Artane. Christopher khi ấy phụng sự

dưới trướng Lãnh chúa Robin, người mà hắn tôn thờ tận sâu thẳm linh hồn,

được phân công bảo vệ cô con gái trẻ của ông và đưa nàng về nhà, nhã nhặn tán

tỉnh trong suốt cuộc hành trình. Khi hắn lẽo đẽo theo sau cô nàng thì va phải

William đang nhìn chằm chằm vào vị lãnh chúa với vẻ mặt u ám.

Christopher không thể quên được ánh mắt William lúc đó. Hắn chưa bao giờ

bắt gặp người bạn của mình trong dáng vẻ nào khác ngoài sự vui tươi thường

nhật, nhưng ngày hôm đó, William đã bộc lộ sự thống khổ rõ ràng.

“Hứa với ta”, anh nói, gương mặt tái nhợt. “Nếu có chuyện xảy ra với ta, cậu

sẽ mang em gái ta rời khỏi cha nó. Hãy thề nhân danh Thánh Rood, Chris à. Thề

ngay đi.”

Christopher quá bất ngờ đến nỗi chẳng kịp phản ứng. Mãi tới khi hắn thề sẽ

chăm sóc cho em gái của William, bạn hắn mới dần khôi phục tâm trạng vui vẻ

bình thường. Nhưng từ đó về sau, Christopher để ý thấy William luôn săm soi

cô con gái thủ lĩnh của họ.

Christopher thở dài, luồn tay vào mái tóc. Đã nhiều năm trôi qua hắn chẳng

nghĩ nhiều đến lời hứa ấy. Hắn quá bận bịu để coi đó là một rắc rối cho cuộc

sống của mình. Hắn phải trông chừng, ngắn thôi, cuộc hôn nhân đầy thảm họa

ngoài sức chịu đựng, và sau nhiều tháng sống trong địa ngục, hắn tự vực mình

dậy khỏi cơn tàn tạ mà hoàn cảnh đã đẩy đưa hắn đến.

Thế rồi, chuyến viếng thăm định mệnh từ một trong những gã vệ binh của

William. Edward tới cách đây nửa năm để thông báo cho Christopher về cái

chết của William cùng tiếng roi vọt vang vọng trong đêm khuya tĩnh lặng ở

Warewick.

Cả nỗ lực của Gillian giả vờ như bản thân chẳng phải nạn nhân trong những

trận hành hạ đó.

Christopher gần như ép mình bật khỏi tay vịn ghế, siết chặt bàn tay. Thật

không khôn ngoan khi để mớ tin tức ấy ảnh hưởng sâu sắc đến vậy. Thực trạng

đang diễn ra ở Warewick không phải là những điều hiếm thấy trên toàn cõi

nước Anh. Bản thân Christopher cũng đã từng chịu đựng nhiều trận đòn roi

dưới bàn tay cha hắn.

Nhưng hắn đã thề với William, hay, chính William đã buộc hắn vào một giao

kèo. Thứ danh dự chết tiệt nổi lên như váng mỡ nổi trên nồi súp khiến hắn mắc

nghẹn. Hắn đã đấu tranh tư tưởng để được hít thở hầu như từng ngày trong suốt

nửa năm sau khi William qua đời và trước khi cho người gửi thông điệp về đề

nghị của hắn tới Warewick.

Hắn biết rất rõ mình sẽ không bị từ chối. Theo những gì tìm hiểu được thì

không gã đàn ông nào trong vùng chịu nhận món hồi môn của Gillian, thứ hầu

như vô giá trị đối với bọn họ. Vàng của cô ta có thể tiêu sạch chỉ trong một

chuyến ra chợ. Còn Braedhalle, của hồi môn sau khi cưới, là vùng đất đai khô

kiệt, cằn cỗi và đáng thương nhất mà hắn từng thấy. Thêm vào đó, cô ta khiếm

khuyết vẻ đẹp, đó là lý do Warewick không thể đóng gói con gái lão rồi gửi

ngay đến tu viện từ nhiều năm trước. Không, chẳng nhà thờ nào chịu nhận một

người như vậy. Trong mắt họ, cô hoàn toàn chẳng có giá trị gì.

Christopher chửi đổng. Làm như hắn quan tâm bọn họ nghĩ gì về cô gái đó

vậy! Có lẽ nhà thờ còn lý do khác để không nhận cô ta. Họ muốn gì ở một thiếu

nữ không tiền không sắc chứ?

Hắn sải bước qua dãy hành lang, chẳng muốn làm gì khác ngoài việc dứt

khỏi mớ suy nghĩ của mình. Hắn đã thực hiện lời hứa danh dự bằng cách gửi lời

cầu thân đến cô. Hắn sẽ cưới cô, bảo vệ cô dưới cái tên gia tộc mình. Lời hứa

của hắn đã hoàn thành và giờ đây hắn có thể giải phóng đầu óc để nghĩ tới

những chuyện khác.

Không hề được cảnh báo, hắn va ống quyển vào băng ghế và khò khè mắng

mỏ.

“Ai đặt cái này ở đây?”, hắn gầm lên.

“Xin thứ lỗi, thưa đức ngài”, giọng nữ rụt rè đáp lời. “Tôi dời nó đi để lau

sạch lò sưởi mà quên trả về chỗ cũ.”

“Đừng quên nữa”, Christopher gầm gừ, bước đều qua đống bấc, thận trọng

di chuyển. Ống quyển hắn lúc này nhức nhối mãnh liệt hơn niềm kiêu hãnh

nhiều.

Một làn gió lạnh phả vào mặt khi hắn rời khỏi hành lang. Rõ ràng nó giúp

đầu óc hắn tỉnh táo hơn so với cốc rượu ủ của Jason. Hắn chuyển mình sang

băng ghế dài, ngồi gần cánh cửa lớn trong đại sảnh, dò dẫm nó một cách kín đáo

bằng cái chân không bị thương. Sau khi thăm dò thành công, hắn ngồi xuống và

thở dài. Bức tường sau lưng lạnh toát được nắng chớm xuân sưởi ấm chút ít, hắn

không bận tâm. Trên mặt hiện lên cái nhìn ảm đạm, một dấu hiệu bảo chứng sự

riêng tư. Và với sự riêng tư quý giá đó, hắn lên danh sách những việc sẽ không

làm trong những ngày sắp tới.

Tuyệt đối không để Gillian phá hỏng cuộc sống của mình. Hắn sẽ ngủ với cô

một hoặc hai lần, ban cho cô một đứa con, sau đó chẳng bao giờ nói chuyện với

cô nữa. Đó là cách duy nhất để đảm bảo cô không đánh cắp được trái tim hắn để

rồi xé toạc nó thành hai mảnh.

Hắn cũng sẽ giấu nhẹm khiếm khuyết của mình. Cô ta, như hầu hết mọi

người trong lâu đài, không bao giờ được biết hắn bị thương nặng đến mức nào.

“Thưa ngài?”

Christopher thở dài vì bị gián đoạn. “Gì, Jason?”

“Tôi đã soạn xong bức thư mà ngài dặn để gửi tới cha tôi, thông báo về đám

cưới sắp tổ chức. Nó cần chữ ký của ngài.”

“Chết tiệt, giờ ta đang bận.” Lạy Thánh trên cao, trò hề hôn nhân chẳng bao

giờ thôi làm phiền cuộc sống yên bình của hắn sao?

“Chỉ mất một lúc thôi, thưa ngài. Tôi đã chuẩn bị mọi thứ cần thiết trên bàn:

mực, bút lông, sáp. Và nhẫn, ngài đang đeo.”

Christopher cảm nhận vết lõm trên chiếc nhẫn của mình. “Ta biết rồi, Jason.”

“Tất nhiên, thưa ngài. Đó đơn thuần là cách để ngài thuận tiện hơn khi xử lý

công việc.”

“Ta không cần sự thuận tiện, chết tiệt!”

Im lặng kéo dài.

“Xin thứ lỗi cho những lời xuẩn ngốc của tôi”, Jason nhẹ nhàng. “Tôi chỉ

muốn nói điều đó sẽ giúp việc này nhanh chóng kết thúc và ít gây đau đớn, chứ

không phải chuyện đó đơn giản.”

“Phải, ta biết”, Christopher nói, thở dài thườn thượt. “Ta chỉ gắt gỏng vậy

thôi, nhóc à, không phải chỉ trích. Giờ thì hãy mang những thứ cần thiết tới

đây.”

Jason đặt chiếc bàn nhỏ trên đùi Christopher, trải tấm giấy da lên.

“Dưới cùng, thưa lãnh chúa. Phía bên tay phải của ngài.”

“Mọi thứ đều ở chỗ cũ.” Christopher lạnh nhạt quan sát.

“Ngài thích sự trật tự. Tôi cố gắng làm ngài hài lòng nhất có thể.”

Christopher nở một nụ cười bên khóe miệng. Nếu ai đó có khả năng dẫn dụ

hắn ra khỏi tâm trạng tệ hại, thì chính là cậu nhóc này.

“Lời nịnh bợ từ một thằng nhãi con”, hắn lên tiếng. “Có lẽ chúng ta sẽ đấu

vật với nhau khi nhiệm vụ áp đặt vĩ đại này kết thúc, và ta sẽ đáp trả ngươi vì đã

xem ta như trò đùa.”

“Tôi sẽ chờ đợi thách thức đó, thưa ngài.”

Christopher miết cạnh bức thư, cầm cây bút lông lên.

“Dịch sang bên trái một chút”, Jason thì thào rất khẽ, đủ để Christopher nghe

thấy, “và nhích lên. Vâng, đúng rồi”.

Christopher cẩn thận ký tên mình rồi ném chiếc bút đi. Tấm giấy rời khỏi tay

hắn, hắn nghe tiếng Jason xát sáp lên mảnh da và cuộn lại.

“Khốn kiếp”, chàng trai lẩm bẩm với kiểu lèo lái mà Christopher hay áp

dụng. “Sáp không bao giờ chịu bong ra theo ý tôi.” Cậu lặng im khi xử lý bức

thư. “Đây, thưa ngài. Đã xong rồi.” Cậu nhóc nắm bàn tay Christopher và

hướng nó đặt lên vết sáp đỏ. “Giữ một chút. Rồi, xong. Với sự cho phép của

ngài, tôi sẽ mang nó đến cho người đưa thư, rồi nhanh chóng trở lại đấu vật

cùng ngài.”

Christopher gật đầu và xua tay ra lệnh cho cậu thiếu niên rời đi mà không

nói thêm điều gì. Cuộc sống đã ngập vị đắng trong miệng hắn rồi. Hắn không

thể nuốt trôi, không thể nhổ ra, cũng không thể uống nó để che đậy. Với tình

trạng của hắn, số mạng là một con đường không lối thoát.

Thánh thần ơi, Gillian sẽ nghĩ gì khi cô ta phát hiện ra?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play