“Hãy
xem tôi như ai đó cô muốn giết và để tôi thấy rốt cuộc thời gian bỏ ra có
lãng
phí hay không. Liệu có ai quan tâm...”
Gillian
không để cậu nhóc nói hết câu. Chẳng hiểu thế nào, cô đặt vào lòng
tay
tất cả cơn giận từng dành cho cha. Cơn giận đầu tiên khiến cô rùng mình, rồi
nó
trôi qua, để lại sự quyết liệt và sắc bén như lưỡi kiếm của Christopher. Mọi
thứ
cô từng học từ William và đã học ở Jason trong hai tháng qua gợi lại trong
cô thật rõ ràng. Cô áp sát người cận vệ của chồng một cách điềm tĩnh,
như thể
đã
làm vậy mỗi ngày trong hai chục năm trời. Thanh kiếm bỗng nhẹ bẫng trong
tay
và Gillian cầm nó với kỹ thuật mà cô không biết làm sao mình có được.
Cô
tưởng tượng Jason là cha mình. Cô mỉm cười kiên quyết ngay từ đầu,
Jason
nhảy qua nhưng tránh không đủ nhanh và cạnh sắc của thanh kiếm gỗ đã
khảm
vào xương sườn cậu nhóc. Tiếp theo cô tấn công đến nỗi cậu ta phải loạng
choạng
lùi lại. Thừa thế xông lên, cô tiếp tục đẩy Jason lùi vào chân tường. Cô
rít
mạnh hớp lấy không khí, tận hưởng cảm giác chiến thắng áp đảo. Cô chĩa
cạnh
cùn của thanh gỗ vào cổ họng chàng trai.
“Ngươi
đã chết, cậu bé”, cô nói qua nụ cười.
Mắt
Jason mở to chưa từng thấy, anh chàng toát mồ hôi và cứng họng, biểu
hiện
mà cô chưa bao giờ trông chờ sẽ nhìn thấy ở cậu ta.
Rồi
cô nhận ra Jason không lùi vào tường, mà lùi trúng cha mình. Cô ngước
lên
và bắt gặp đôi mắt xám của Robin Artane. Ông cũng ngạc nhiên hệt như con
trai
ông.
Cả
Colin, Kendrick và Phillip, những người đang đứng thành một hàng
nghiêm
chỉnh ngay cạnh Robin.
Đến
lượt Gillian không nói nên lời. Mặt cô ngập trong màu đỏ, cô sẽ đánh
đổi
bất cứ thứ gì để có thể nấp giữa đám cây cỏ và biến mất khỏi tầm nhìn của
những
người chiến binh này.
“Lạy
Đức Thánh nhân từ, Chris”, Colin thì thào kinh ngạc, “cô ấy vừa đánh
bại
tên cận vệ của ngươi”.
Ánh
mắt Gillian lướt tới gương mặt Christopher. Hắn đứng cạnh Colin, vẻ
mặt
khó hiểu. Cô buông rơi thanh kiếm và chạy tới bên hắn.
“Lãnh
chúa”, cô thỏ thẻ, “Em xin lỗi...”.
Christopher
tóm lấy eo và nhấc bỏng cô lên, cười rộ.
“Ừ,
em nên nhận lỗi! Thánh thần ơi, Gill, cậu bé đó có thể chẳng bao giờ lấy
lại
được tinh thần sau một trận thua như thế.” Hắn đặt cô xuống, hôn ngấu
nghiến
đôi môi cô và cười lớn. Thấy rõ chưa, các chàng trai?”
“Thật
đáng kinh ngạc”, Phillip thốt lên.
“Không
tin nổi”, Kendrick nói. “Ta muốn là người kế tiếp luyện tập với cô
ấy.
Phillip, hãy đợi đến lượt như một chàng trai tử tế đi. Nào, Jason, giúp ta cởi
bộ
giáp, rồi đưa thanh kiếm đây. Hãy xem liệu Gillian đáng yêu của chúng ta có
thể
đánh bại tất cả vào trưa nay không.”
Gillian
vòng tay ôm lấy Christopher. Cô chôn mặt sâu vào ngực hắn, mong
chui
rúc trong y phục của hắn nếu có thể. Cô không muốn phải đối diện thêm
với
bất kỳ người anh em nhà Artane nào nữa trong trận đấu kiếm. Mặc dù,
Christopher đang thực sự cố đẩy cô ra.
“Xem
nào, Gill”, Christopher thì thầm. “Ta muốn thấy Kendrick chịu nhục.”
“Nhưng
em không luyện tập cùng bất cứ ai nữa”, cô phản đối.
“Không”,
Jason lên tiếng, lấy lại khả năng nói chuyện, “nhưng cô đã đánh
bại
tôi một cách ngay thẳng. Nào, chúng ta phải cột tay phải của Kendrick vào
hông,
để anh ấy chiến đấu bằng tay trái. À, tôi sẽ đặt cược một nén vàng vào cô,
Phu
nhân Gillian”. Cậu nhóc cười rộ. “Tôi dám khẳng định cô sẽ thắng
Kendrick
dù anh ấy dùng tay phải!”
Kendrick
đẩy em trai mình. “Christopher sẽ không phiền nếu anh bộp vào
mặt
cậu đâu, em trai. Anh chắc cậu còn nhớ ký ức tuổi thơ khi anh làm vậy chứ,
nên
hãy coi chừng mồm miệng.”
Christopher
gỡ tay Gillian đang ghì sau lưng mình ra. “Đi đi, Gill. Chỉ cần
đừng
làm hắn tổn thương nặng quá.”
Đó
là sự khởi đầu cho một buổi chiều thật dài. Gillian đánh bại Kendrick,
mặc
dù cô là người đầu tiên thừa nhận gã dành nhiều thời gian để tâng bốc cô
hơn
là đấu kiếm. Phillip cũng dễ dàng bị giải quyết. Gã thốt lên đầu hàng sau
khi
cô ép gã trượt chân vào vũng bùn.
Sau
một lúc nghỉ ngơi, tự thân Robin cầm kiếm đấu với cô. Gillian xin khất
được
một lát. Cô ép Colin phục vụ vài câu chuyện hóm hỉnh cho ngài Artane và
tìm
chỗ nấp trong vòng tay chồng mình khi hắn đang nằm hóng mát dưới bóng
râm
của lâu đài. Hắn kéo cô ngồi xuống đám rêu bên cạnh hắn và say đắm hôn
cô.
“Thật
là một cô rồng cái dữ dội”, hắn nói. “Làm sao ta giữ được cô ấy đây?”
“Bằng
cá tính mãnh liệt”, cô đáp, “hoặc đôi mắt xanh biếc, thưa ngài. Em thề
em
không bao giờ có thể xác định mình yêu điều nào nhiều hơn”.
Hắn
mỉm cười. “Ta có thể hiểu tại sao, vì cả hai thứ ấy đều quá hấp dẫn.”
Gillian
cười khi áp lòng bàn tay vấy bẩn của cô lên má hắn. “Em gần đây
không
được nhìn thấy ngài nhiều như em muốn, lãnh chúa của em.”
“Suy
tính của ta sẽ chính xác.”
“Ngài
định là chúng ta sẽ chuồn đi lúc nào đó ấy hả? Có lẽ khoảng một hoặc
hai
giờ bên bờ biển?”
“Chuồn
đi?”, giọng Kendrick vọng lại từ chỗ gã ngồi sau lưng cô. “Không
có bọn
ta sao? Chắc chắn không được rồi, phu nhân.”
Gillian
quan sát biểu cảm tối sầm của Christopher.
“Bằng
chuyện ngươi đã bị đánh bại hai lần trong sáng nay, tên vô lại kia”,
Christopher
gầm lên, “có lẽ ngươi nên rút lui về phòng và nghỉ ngơi đi”.
thấy
thoải mái y như vừa qua đêm trên chiếc giường đệm lông ngỗng êm ái nhất
của nhà vua. Đến đây, Phu nhân Gillian của tôi, chúng ta cùng đi tới bờ
biển.”
“Không
nghi ngờ là tiểu thư Gillian của ta sẽ ngất vì hạnh phúc với ý tưởng
đó”,
Christopher nói, siết chặt vòng tay hơn. “Tuy nhiên, ta nghĩ là cô ấy cần
một
chiếc áo choàng cho chuyến đi. Sao ngươi không xông xáo đi trước đi, anh
bạn,
tìm lấy một chỗ thoải mái? Chúng ta sẽ theo sau ngay.”
Gillian
thấy Kendrick đẩy cha và anh em mình rời khu vườn, lên ngựa của
họ
và phi qua cổng.
“Ranulf!”,
Christopher gọi.
Gillian
quan sát vị đội trưởng của chồng đang băng qua sân trong và chạy lại
khu
vườn bên dưới trường thành.
“Thưa
lãnh chúa?”
“Khóa
cổng suốt buổi chiều, được không?”
“Nhưng,
Artane và các con ngài ấy...”
“… sẽ
chiếm đóng bờ biển trong vài giờ tới. Khi Robin bắt đầu đe dọa khả
năng
phát triển nòi giống nhà Blackmour của ta, hãy cho họ vào. Còn từ giờ đến
lúc ấy,
ta muốn yên tĩnh bên phu nhân mình.”
“Theo
lệnh ngài, thưa lãnh chúa.”
Ranulf
biến mất trên lối đi. Gillian nhìn chồng nằm xuống và ôm lấy eo
mình.
Cô duỗi người bên cạnh hắn, gối đầu lên vai hắn.
“À”,
Christopher nói với một tiếng thở dài thườn thượt, “đây là điều ta thiếu
thốn
suốt mấy tuần qua”.
Gillian
cười. “Điều đó là gì?”
“Một
cô nàng ngang tàng xuất hiện giữa khu vườn của ta.” Hắn đặt môi lên
mái
tóc vợ. “Em nghĩ sao nếu chúng ta ném hành lý của Robin ra khỏi thành và
đóng
kín cửa mấy tháng tới?”
“Ồ,
Christopher”, cô cươi, tựa đầu nghiêng nghiêng trên khuỷu tay và nhìn
hắn.
“Chắc chắn ngài không có ý định như thế.”
Hắn
gác tay sau gáy Gillian và ghì cô xuống hôn thật mạnh. “À, ta sẽ làm
thế,
tình yêu ạ. Ta quý ngài ấy, nhưng ta đã phải gặp mặt Robin quá nhiều mà
lại
nhìn em chưa đủ.”
“Ngài
gặp em hằng đêm.”
Christopher
lắc đầu. “Không đủ. Chúng ta chưa được ngủ trưa cùng nhau
hơn
hai tuần rồi. Ta chẳng có lấy thời gian bình an và yên tĩnh hát cho em nghe.
Chúa
ơi, Gillian, ta còn chưa trò chuyện với em đủ để biết gần đây em đã hành
hạ
đám người hầu những gì!”
“Em không hành hạ bất cứ ai”, cô lắc đầu nói.
“Ngài
Kendrick.”
“Em
hầu như không hành hạ ngài ấy.”
“Nhưng
em đã làm”, Christopher thô lỗ nói. Anh chàng đó rên rỉ liên tục về
tình
trạng hôn nhân của em. Cứ như em sẽ là của hắn nếu được tự do!”
“Ngài
ấy toàn nói lời xu nịnh, thưa lãnh chúa của em”, cô mỉm cười vì biểu
hiện
thô lỗ của chồng, “nhưng em khẳng định ngài ấy chẳng có ý như thế”.
Christopher
chau mày. “Dĩ nhiên hắn có ý rồi. Và hắn nên như vậy. Anh
chàng
đó có con mắt sắc sảo với cái đẹp, rõ ràng hắn không bao giờ nói đủ về
em.”
Gillian
cảm giác mình bắt đầu đỏ mặt. “Ôi, lãnh chúa...”
“Có
thể đó chỉ đơn thuần vì ta ganh tị với hắn khi hắn có thể nhìn thấy em”,
Christopher
lại nhíu mày. “Phải, nó kích động ta mãnh liệt vô cùng khi hắn có
khả
năng nhìn thấy điều mà ta không thể, dù ta thừa nhận mình thích thú với
những
mô tả của hắn.”
“Ngài
ấy luyên thuyên quá nhiều”, Gillian công nhận.
Christopher
làu bàu. “Ừ, thật vậy. Ta cá là mình có thể tiêu hóa việc này nếu