Gillian rúc sâu hơn vào tấm chăn ấm áp. “Berengaria?”, cô thì thào.
“Bà
đắp
thêm chăn cho con nhé?”
“Berengaria
là ai?”
Chất
giọng âm trầm làm cô giật mình, rồi cô nhớ ra ở nơi đây không có ai
khác
ngoài ba người phụ nữ.
“Sao
vậy, bà là người đã tìm thấy và giúp đỡ con. Bà đổi giọng để đùa con,
phải
không?” Cô mỉm cười, như đánh giá cao sự hài hước. “Cảm ơn bà đã đắp
chăn
cho con. Ấm áp như được sưởi gần đống lửa vậy.”
“À”,
giọng nói ấp úng, rồi ho khan. “Ờ, ta vui khi biết cô thoải mái”, giọng
nói,
nghe rất khàn với tông cao.
“Sao
vậy, con nghĩ bà bị cảm lạnh rồi, thưa bà”, Gillian nói. “Có lẽ bà nên
nhờ
những người khác nấu giúp cho mình một chén thuốc. Nhưng đừng nhờ
Magda.
Có thật bà ấy làm khét mọi thứ không ạ?”
“À...
ừm... phải, cô gái.”
Gillian
vùi mình sâu hơn vào sự ấm áp. “Con thấy thật an toàn” cô thì thầm.
“Bà
biết đó, đây là nơi an toàn nhất con từng cảm nhận được kể từ những đêm
đầu
tiên ở lâu đài của Lãnh chúa Christopher. Bà có biết, con chưa bao giờ thấy
yên
lành như vậy lúc trước không? Ở Warewick, cha cấm con chốt cửa phòng
ngủ
để ngăn ông vào. Nhiều lần con đã thử, nhưng ông ấy luôn phá cửa, giống
Christopher
đã làm. Chỉ là Christopher không đánh con. Cha thì luôn đánh đập,
đến
nỗi con không thể cử động... Ô!”, cô kêu lên. “Tấm chăn đang làm con ngạt
thở.”
Tấm
chăn nới lỏng để Gillian thở hổn hển. Thánh thần ơi, chúng nặng quá!
Cô gắng
nhấc tay đẩy chăn ra, nhưng chúng cuộn quá chặt. Điều khó hiểu
hơn
nữa là Berengaria đang nói chuyện với cô, hay tấm chăn như choàng tay ôm
cô
đang nói? Cô biết nếu mình có thể mở mắt, cô sẽ phân biệt được, nhưng cô
quá
mệt mỏi.
“Bà
biết đó”, Gillian thở dài lên tiếng, “Con thật sự không muốn rời khỏi
Blackmour.
Con biết đây là thành trì hùng vĩ và oai nghiêm nhất, nhưng con
dám
chắc mình đã ngưỡng mộ nơi này từ cái nhìn đầu tiên khi Colin dừng lại
cho
con quan sát. Ngài ấy phàn nàn ầm ĩ về chuyện trót nhỡ cho phép con thoải
mái,
nhưng ít ra thì không đánh con. Dù vậy, ngài ấy đã dọa con phát khiếp”.
“Gã
sẽ bị chỉnh đốn lại”, giọng Berengaria ồm ồm; rồi ho hắng. “Ý ta là gã
sẽ được chỉ bảo.” Giọng nói tiếp tục bằng tông cao và khàn khàn.
“Nếu
con là bà, con sẽ không làm vậy”, Gillian đáp. Cô thôi nỗ lực mở mắt.
Sự ấm
áp bao bọc quanh cô quá tuyệt vời để phải bị gián đoạn vì nhìn thấy một
túp
lều rách nát. Berengaria có lẽ chẳng thể thay đổi được gì. “Bà thấy đó, con
không
sợ Colin. Jason nói Colin sợ độ cao, còn con thì không. Nếu ngài ấy quát
mắng,
con chỉ cần trốn lên đầu tường thành.”
“Điều
đó sẽ không xảy ra với cô”, Berengana hỏi với giọng điệu khó chịu,
“lãnh
chúa của cô có thể dạy dỗ gã ta mà?”.
Gillian
do dự, nhận ra bản chất vấn đề.
“Ngài
ấy sẽ không bận tâm đâu. Như bà thấy đó, ngài ấy không cần con”, cô
thừa
nhận. “Con không thể trách ngài, vì con xấu xí và chẳng có chút can đảm
nào.
Con biết ngài ấy không muốn cưới con, nhưng con chẳng hiểu vì lý do gì
ngài
ấy làm vậy, trừ khi bị ép buộc.”
“Thôi
nào, Gillian...”
“Đó
là sự thật” Gillian khẳng định. “Ngài ấy không thực lòng muốn có con.
Với
ngài ấy, con có hay không cũng chẳng quan trọng. Ngài ấy đã đuổi con đi.”
“Nhưng...”
“Mặc
dù vậy, con cũng không trở lại Warewick. Cha sẽ giết con nếu con
quay
về.”
“Cô
sẽ không đi đâu cả, cô gái à.”
“Uớc
chi đó là sự thật”, Gillian nói. “Bà biết rồi, mọi chuyện xảy ra chỉ vì
con
muốn làm Christopher cần mình. Con đã nghe các chiến binh nói Alice
khiến
họ vui vẻ thế nào và con biết cô ta có thể giúp con chiều lòng Christopher,
để
ngài giữ con lại.”
“Christopher
là tên ngốc.”
“Ồ...”
“Hắn
rất ngốc”, Berengana lặp lại. “Hắn nên biết lắng nghe.”
Gillian
nghĩ cô nên bảo vệ chồng mình, nhưng cô không thể làm gì ngoài
đồng
ý với Berengaria. Tất cả đáng ra đã được giải thích rõ ràng nếu
Christopher
cho cô cơ hội.
Sự
căng thẳng bắt đầu lướt qua người, chủ yếu vì tấm chăn đang dịu dàng
vuốt
ve lưng cô. Có lẽ Berengaria là một phù thủy. Các phù thủy chắc chắn là
những
người duy nhất sở hữu loại chăn mọc tay.
Lần
đầu tiên trong nhiều ngày quai cô bắt đầu cảm thấy bình yên thực sự.
Điều
này không phải cách giải thoát mà cô hằng mong mỏi, nhưng hiện tại nó
cũng
khá tốt rồi.
“Bà
biết không”, cô mạo muội nói, “con từng mơ được giải thoát?”.
“Thế à?”
Giọng
Berengaria nghe khàn đục hơn. Gillian tự hứa với lòng cô sẽ đứng dậy
và lấy
chút gì đó cho người phụ nữ này uống ngay khi cô khỏe lại.
“Vâng”,
Gillian đáp. “Đặc biệt khi cha hét vào mặt con. Ông ấy thường như
vậy.
Nhiều lần con nghĩ đó là thú vui lớn của ông khi giận dữ, khoái trá nhìn
con
cuộn mình lại và hả hê khi dùng đòn roi. Con càng sợ hơn khi ông quát lên
để
gây chú ý lúc ông la mắng, con thường hình dung những vết thương rồi sẽ tệ
ra
sao”, cô ngập ngừng, “Nhưng dù trong hoàn cảnh nào, nỗi đau vẫn luôn tệ
hơn
so với con tưởng tượng”.
“Chúa
nguyền rủa linh hồn lão xuống địa ngục.”
Gillian
gật đầu, nghĩ rằng những lời lẽ đó hơi khắc nghiệt để một phụ nữ lớn
tuổi
thốt lên, nhưng cô đồng ý.
“Sau
đó, con nằm mơ. Bà biết không, con nghĩ con có trí tưởng tượng rất tốt,
nếu
kể lại chuyện đó.”
“Ta
khẳng định mình đồng ý với cô.”
“Con
sẽ kể cho bà nghe về vị cứu tinh của con nhé?”
“Ồ,
kể đi nào.”
Giọng
điệu Berengaria nghe rất khô khan. Có lẽ bà đã nghe quá nhiều người
hầu
lảm nhảm về các giấc mơ của họ đến độ không nuốt nổi thêm nữa.
“Anh
ấy cao, tóc vàng”, Gillian kể, “dịu dàng đến nỗi chỉ cần nghĩ tới lòng
tốt
của anh ấy cũng khiến con bật khóc. Anh ấy sẽ xuất hiện giữa lâu đài đúng
lúc
cha đang giơ tay định đánh con, và anh ấy sẽ buộc ông phải dừng lại. Rồi
chàng
hiệp sĩ đó sẽ nhẹ nhàng cầu hôn con. Anh ấy trầm lặng và kiên nhẫn,
không
bao giờ làm con giật mình, không bao giờ khiến con sợ hãi. Anh ấy sẽ
hiểu
rằng con cần sự nhẹ nhàng và thấu hiểu. Anh luôn hỏi và chiều theo theo ý
con
trong mọi chuyện, không bao giờ làm con tổn thương”.
“Và
cô sẽ hà hiếp anh ta suốt nhiều đêm chứ gì”, Berengaria dấm dứ.
Lời
lẽ của Berengaria như đang trêu đùa, cô bật cười. “Thỉnh thoảng thôi,
con
nghĩ vậy.”
“Thế
Blackmour không hề phù hợp với hình mẫu của cô, phải không?”
Gillian
do dự. Berengaria bắt đầu gầm gừ những âm điệu cộc cằn và khó
chịu
hệt như Christopher.
“Cơn
cảm lạnh đang khiến giọng bà tồi tệ hơn rất nhiều, phải không ạ?”,
Gillian
hỏi. “Con có nên lấy gì đó cho bà không?”
“Không”,
Berengaria ngắt lời, “cô chưa trả lời câu hỏi của ta”.
“Con
nghĩ bà thích Christopher”, Gillian vặn mình, hơi đau nhức.
“Những gì ta nghĩ không quan trọng.”
“Nhưng
quan trọng với những gì con nghĩ?”
Berengaria
nguyền rủa. Hoặc là cái chăn đang lầm bầm mắng mỏ. Gillian
không
chắc là ai, nhưng cô nghi ngờ cái chăn có lưỡi.
“Quan
trọng, cô gái ạ, bởi vì ta bảo thế. Nào, nói ta nghe suy nghĩ của cô về
tên
đần độn ấy xem.”
Giờ
thì chắc chắn là cái chăn đang nói. Tuy Berengaria quý trọng
Christopher
nhưng rõ ràng cái chăn không hề ảo tưởng gì về con Rồng xứ
Blackmour
đó.
“Ngài
ấy không đần, mặc dù ta đồng ý với ngươi, Chăn ạ, ngài cứng đầu
khủng
khiếp. Ngài không hề giống hình mẫu ta mong đợi, hoặc mơ thấy.”
Bàn
tay dịu dàng của cái chăn dừng chuyển động.
“Ta
có thể hình dung hắn không hề giống ra sao.”
“Ồ,
không phải vì ngài ấy mù đâu”, Gillian nói nhanh. “Dù rằng ta thấy buồn
cho
ngài ấy, ta chẳng vui chút nào. Nhưng ít ra ngài ấy sẽ không bao giờ trông
thấy
ta, những vết sẹo hay gương mặt xấu xí của ta. Không giống là bởi
Christopher
khắc nghiệt và thô lỗ. Ngài ấy khinh thường ta. Khi phát hiện được
ngài
có khả năng sẽ gửi ta về nếu hôn nhân không trọn vẹn, ta biết chắc điều ấy
sẽ sớm
xảy ra.”
“Và
cô nghe điều đó ở đâu?”
“Từ
miệng những cô hầu bếp.”
“Không
nên nghe hầu gái tán chuyện”, cái chăn quả quyết.
“Ừ,
ta biết chứ, nhưng lần này đó là sự thật. Và ngươi hiểu tại sao ta không
chịu
nổi ý nghĩ phải quay về bên cha rồi đấy.”
“Ừm,
cô gái, ta hiểu.”
“Ông
sẽ giết chết ta nếu thấy ta trở về.”
“Ta
biết, Gillian”, cái chăn khẽ khàng đáp lại.
“Vì
vậy”, Gillian tiếp tục câu chuyện, “Ta nghĩ nếu mình có thể sinh cho
Christopher
một người thừa kế, ngài ấy sẽ không đuổi ta đi. Chỉ hy vọng ngài sẽ
giữ
ta bên cạnh như một ả đầy tớ hay gì cũng được. Ta hiểu mình rất độc ác khi
muốn
ép buộc ngài, nhưng ta không giỏi thu hút sự chú ý. Ta không nghĩ ngài
ấy sẽ
bực bội khi phải gọi thứ phế thải nhỏ nhoi như ta đến để có một đứa con”.
“Không,
Gillian, hắn không làm vậy.”
“Ta
không rõ mình đã gom được bao nhiêu can đảm để bước qua cửa nhà
Alice.
Christopher ném ta khỏi lâu đài trước khi ta kịp giải thích.”
Cái chăn gọi lãnh chúa của cô bằng vài danh từ rất không thiện cảm.
“Ta
thực sự không thể trách ngài ấy”, cô nói. “Ta nghĩ ngài ấy bị tổn thương
sâu
sắc và ta hiểu cảm giác đó là thế nào. Ta chưa từng tin bất kỳ ai bên cạnh
mình
ngoài William, ngươi biết không? Có lẽ Christopher đã bị lừa dối. Chẳng
dễ
dàng tin ai một khi từng bị phản bội.”
Cái
chăn im lặng một lúc lâu, rồi hắng giọng.
“Nhưng”,
nó nói cộc lốc, như thế không sẵn sàng chia sẻ suy nghĩ, “có lẽ cô
nên
tin Christopher”.
Gillian
cân nhắc vài lần, sau đó lắc đầu. “Không, ngài ấy sẽ trả ta về với cha.
Tốt
nhất ta nên tiếp tục tới London. Nhân tiện, London cách đây bao xa?”
Cái
chăn thở dài. “Với cô thì rất xa, cô gái à.”
“Vậy
ta phải làm gì?”, cô hỏi, nhưng không thực sự bận tâm đến đáp án. Cô
đang
được ủ ấm, trong khoảnh khắc mong manh này, cô được an toàn. Phần còn
lại
của thế giới có thể đều là ác quỷ.
“Cô
sẽ lưu lại nơi cô đang ở”, cái chăn chỉ dẫn, “và cô với Christopher sẽ trò
chuyện
trong vài ngày để thấu hiểu lẫn nhau”.
Gillian
rên rỉ. “Ta không muốn trò chuyện. William hứa chàng hiệp sĩ của ta
sẽ đến
vào một ngày nào đó và yêu ta chân thành. London là nơi duy nhất hiệp
sĩ
có thể tìm thấy ta. Chàng chắc chắn sẽ can đảm đối đầu với cơn giận của
Christopher
để lấy ta.”
“Sẽ
không có ai lấy cô đâu, cô gái. Cô phải ở lại đây, nơi cô và lãnh chúa của
mình
sẽ hiểu nhau. Ta quả quyết điều đó.”
Gillian
đã quá mệt mỏi để tiếp tục tranh luận, dù sao cô vẫn không quan tâm
cái
chăn nói gì. “Đáng tiếc là Christopher sẽ không yêu ta”, cô nói qua cái ngáp
dài.
Cái
chăn lắp bắp.
Gillian
mỉm cười, ý nghĩ đến với cô hoàn toàn đột ngột. “Ngài ấy thực sự rất
đẹp
trai, đặc biệt khi mỉm cười. Ta không thấy phiền mấy về tiếng gầm của
ngài,
nhưng ta cố tránh chọc giận ngài. Ngươi có cho rằng ngài ấy sẽ hôn ta một
ngày
nào đó không?”
Cái
chăn cứng họng.
Gillian
thở dài. “Ta cho là không. Ngươi biết đấy, ta đã gặp ngài cách đây
vài
năm, ta vẫn còn nhớ ngài không bị mù. Ta nghĩ ngài biết ta xấu xí thế nào.
Và tất
nhiên, lại càng thiếu can đảm. Ngài có lẽ sẽ chẳng chịu nổi một người vợ
kém
hơn mình về mọi mặt, phải không nhỉ? Không, Phu nhân Blackmour nên
mạnh
mẽ và kiên định như thành trì Blackmour. Ta sẽ khiến ngài ấy cảm thấy
xấu
hổ.”
Càng
trò chuyện nhiều, càng nghĩ nhiều, cô càng bị tổn thương. “À, Chăn,
thật ngại quá.” Cô chớp mắt ngăn dòng lệ. “Ngươi biết không, ta nghĩ
Berengaria
thực sự là một phù thủy. Ta ước bà ấy có thể biến ta trở nên xinh
đẹp,
và rồi Christopher sẽ muốn có ta. Hoặc có lẽ bà ấy sẽ ban cho ta sự can
đảm.
Ngươi nghĩ điều nào khó thực hiện hơn nhỉ?”
Cô
ngáp trong nước mắt và áp sát gương mặt mình vào cần cổ của cái chăn.
Suy
nghĩ về điều đó thêm nữa thật quá mệt mỏi.
“Ôm
ta trong khi ngủ”, cô thì thào. “Nhé!”
Cái chăn làm theo yêu cầu của cô.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT