"Đúng thế! Bọn cô chỉ là đám đàn bà váy mỏng chẳng hão vọng cao sang, lại càng không manh nha đến chuyện tình yêu như cổ tích mà chỉ muốn nhàn nhạt nhìn tháng ngày trôi. Nhưng cao xanh ít toại ý người! Một lần là tình cờ, hai lần là ngẫu nhiên nhưng nhiều hơn hai ắt hẳn là oán mệnh."
Thấm thoắt đã hai tuần trôi qua, công tác hướng dẫn đoàn của cô nhìn chung thuận lợi, các thành viên đều phối hợp và tuân thủ quy định khá tốt. Mười bảy người chia thành ba nhóm - nhóm có những thành viên học ngành Y hoặc có kiến thức về sơ cấp cứu được phân công vào tổ Y tế; nhóm hầu hết là thành viên nam sẽ tham gia vào các đợt đi thực tế ít nguy hiểm; nhóm còn lại chỉ duy nhất Cath phụ giúp bọn cô các công việc hành chánh. Ngoài ra, cả đoàn còn có hoạt động chung như cùng nhau ghé thăm các gia đình có người nhiễm HIV, chăm sóc thân chủ lưu trú lại khu điều dưỡng tại nhà hoặc đến nhà mở dành cho những thân phận muốn tái hòa nhập xã hội nhưng không còn nơi để quay về.
Mọi việc đều ổn như vốn dĩ cho đến buổi họp cuối chiều thứ sáu theo thông lệ, một cô gái trong đoàn lên tiếng chất vấn: "Em không có ý thất lễ nhưng ngay từ đầu, Tiến sĩ Van đã bảo chúng ta sẽ hoạt động như một nhóm. Vậy tại sao bạn Cath được ưu tiên hơn?" Cô gái này thuộc nhóm Y tế, sinh viên năm tư ngành Y, tháo vát thông minh nhưng tính tình có phần thẳng thắn quá mức.
Sau câu hỏi ấy, mười sáu đôi mắt truy cầu sự bình đẳng đồng loạt hướng về cô. Về phần cô cũng khẽ ngẩn ra trong vài giây rồi dõi mắt tìm Cath, kín đáo trấn an cô bé bằng nét mặt ôn hòa dành cho tất cả mọi người. Cô nhẹ nhàng đối mặt người vừa đưa ra vấn đề: "Tôi có thể biết nguyên do khiến em cho rằng có sự thiên vị ở đây không?"
Cô gái kia nói nhanh, rành mạch như đã chuẩn bị sẵn sàng câu trả lời: "Thứ nhất, Cath là người duy nhất được phụ trách công việc văn phòng. Thứ hai, trong những hoạt động chung, bao giờ khối lượng việc do Cath đảm nhiệm cũng ít và nhẹ hơn mọi người; bằng chứng rõ ràng nhất chính là đợt tuyên truyền, vận động các đối tượng nghiện sử dụng kim tiêm sạch hôm thứ tư vừa qua, Cath không có mặt."
Sự đối kháng trực tiếp thể hiện rõ trên từng câu chữ lẫn ngôn ngữ hình thể của cô gái kia, cô nhận ra nhưng vờ như vô tri, điềm đạm làm tròn vai trò người hướng dẫn: "Như mọi người đều biết, chúng ta là một nhóm và tuyệt đối không thể sòng phẳng rằng vị trí của tôi quan trọng hơn vị trí của bạn. Mỗi cá thể đều có một tầm quan trọng riêng. Cath đảm nhiệm vị trí hành chánh, không có nghĩa khối lượng công việc của cô ấy nhàn hạ, dễ dàng hơn nhóm Y tế hoặc nhóm thực tế. Còn vì sao Cath không tham gia hoạt động hôm thứ tư vừa qua? Lí do là một dự án cần được hoàn thành nội trong hôm ấy để chuẩn bị sẵn sàng cho buổi xét duyệt sáng nay, các bạn trong nhóm Dự án buộc lòng phải yêu cầu sự hỗ trợ toàn lực từ Cath."
"Vậy tại sao bên Dự án không yêu cầu sự hỗ trợ từ những bạn còn lại?" Một cô gái khác hoài nghi nhìn cô rồi hướng ánh mắt yêu cầu sự đồng thuận vào đám đông: "Ở đây, ai cũng là sinh viên nên em tin ít nhiều sẽ giúp ích được."
Những tiếng xì xầm khe khẽ vang lên, hầu hết đều ủng hộ ý kiến kia; họ có thể không nắm bắt được nội dung của dự án nhưng đánh máy, duyệt lỗi, sắp xếp tài liệu,... tuyệt đối là những việc nằm trong khả năng. Hà cớ gì chỉ riêng Cath có thể?
Cô nén lại tiếng thở hắt trong buồng phổi, hít sâu một hơi dài và gật nhẹ cằm tỏ ý hoàn toàn thấu hiểu nỗi hoài nghi từ các bạn trẻ đang hừng hực khí thế cầu lẽ công bằng kia: "Trong các bạn có ai đã từng rơi vào tình huống một nhóm tám người 'chạy' năm dự án đang trong giai đoạn then chốt, chưa kể những công việc không tên khác? Xin lỗi khi phải nói ra điều này, không phải chúng tôi nghi ngờ thành ý hoặc năng lực của các bạn nhưng chúng tôi không còn đủ thời gian để hướng dẫn cho mười sáu người mới nên - cần làm gì và nếu xảy ra sai nhầm, ai sẽ chịu trách nhiệm? Chúng tôi! Ai sẽ là đối tượng bị ảnh hưởng gián tiếp lớn nhất? Thân chủ của chúng tôi!"
Sau câu hồi đáp thẳng thừng từ cô, không khí trong phòng sinh hoạt chợt trầm lắng xuống. Trên những nét mặt trẻ trung ẩn hiện các sắc thái khác nhau, người trầm tư nhìn nhận - kẻ lộ rõ sự chưa cam tâm. Trong góc nhỏ gần cuối phòng, Cath cúi đầu lặng lẽ che giấu hơi thở yếu ớt, đôi vai khẽ run lên dưới ánh nắng chiều nghiêng nghiêng chiếu qua khe mành cửa sổ. Quanh cô bé là những ánh mắt chưa dứt hoài nghi.
"Lý do nghe qua rất ổn nhưng thực chất lại khiên cưỡng. Nên em không thể loại bỏ nghi vấn có sự khuất tất trong những dự án kia..." Cô gái khởi xướng vấn đề vẫn tiếp tục đưa ra ý kiến. Lúc này, âm giọng nghe chừng khá cao.
"Đúng! Bạn Cath cũng là người mới như chúng ta. Hai tuần không thể đã thuần việc." Giọng nam tỏ ý ủng hộ.
Kéo theo sau là hàng loạt câu lời bóng gió, hầu hết đều hướng vào sự minh bạch chủ quan mà người ta tự cho là khách quan.
Xoạt! Âm thanh xô ghế vang lên. Cô và mọi người đồng loạt dời thị thấu đến nơi vừa phát ra tiếng động, cũng vừa bắt gặp Cath giận dữ đứng dậy. Cô bé nhút nhát của mươi phút trước hoàn toàn biến mất, thay bằng hình ảnh người phụ nữ trẻ đang mở trừng mắt nhìn vào đám đông: "Lý do chính là..."
"Cath! Bĩnh tĩnh." Cô cau mày, lo lắng nhìn Cath.
Cath gật đầu hiểu ý, nét mặt đã bớt nhợt nhạt hơn: "Em đang rất bình tĩnh!" Cô bé xoay đầu nhìn vào mười sáu con người trước mặt: "Các bạn có thấy mình quá đáng lắm không? Chỉ vì một vấn đề nhỏ nhặt lại gây gắt đến độ nghi ngờ, thậm chí không ngại ngần nhổ toẹt vào tâm huyết của người khác. Nếu nguyên nhân chính là tôi thì để tôi đưa ra câu giải đáp mà các bạn cần. Tôi - một đứa trẻ sinh ra với thân thể khiếm khuyết. Vì tôi mà mẹ tôi, một phóng viên chiến trường đã buông bỏ chiếc máy ảnh luôn được bà xem như sứ mệnh đời mình suốt mười tám năm qua. Khi nhận được phản hồi từ chối từ tiến sĩ Van, tôi đã gây áp lực van nài mẹ dùng quan hệ cá nhân tác động để tôi được tham gia vào đợt công tác này bởi tôi không muốn cả quãng đời chỉ quẩn quanh giữa nhà - bệnh viện - trường học; tôi không muốn mẹ tôi mỗi ngày đến tòa soạn, viết bài cho chuyên mục đời sống gia đình nhưng mắt vẫn xa xôi dõi theo tình hình chiến sự ở đâu đó. Nhưng chẳng vì thế mà tôi cần được ưu ái hơn các bạn. Vì thế, bạn nào vẫn còn hồ nghi, vui lòng đến gặp trực tiếp tôi để xem hồ sơ bệnh án trên trang chủ của bệnh viện, nơi tôi điều trị từ khi sinh ra đến nay. Bạn nào cảm thấy tôi dùng quan hệ để tham gia đoàn là không công chánh, cũng vui lòng lên tiếng; tôi sẽ lập tức rời khỏi. Cuối cùng, tôi muốn nói rằng không ai trong chúng ta được phép nghi ngờ điều mà các chị ấy đang theo đuổi..."
"Cath! Đừng nói nữa, chú ý nhịp thở." Cô kêu lên, bước đến cạnh và ấn cô bé ngồi xuống ghế khi xét thấy sắc mặt và âm giọng cô bé ngày càng nhược. Đoạn, cô ra dấu tay yêu cầu những người khác im lặng: "Cath, có lẽ em đã nhầm lẫn. Chúng tôi đồng ý duyệt yêu cầu tham gia đoàn của em không bởi mẹ em hay ai khác, mà chính vì sự kiên trì và chân thành của em."
Đưa mắt nhìn Cath khó nhọc bình hòa hơi thở, tim cô bỗng tắc nghẽn đôi nhịp: "Được rồi mọi người! Cuộc họp kết thúc ở đây, nếu còn điều gì chưa đủ minh bạch, có thể liên hệ trực tiếp tiến sĩ Van hoặc tôi."
Trong lúc ấy, cậu bé nói giọng Đức, người duy nhất im lặng quan sát từ đầu đến giờ đột nhiên rẽ đám đông, bước đến trước mặt Cath: "Tôi không quan tâm điểm khiếm khuyết trên thân thể cậu là gì vì tôi tin, tâm hồn cậu không khuyết! Hai tuần còn lại, tôi nhất định sẽ đấm vào mặt kẻ nào còn lời ra tiếng vào."
"Cảm ơn em, Klaus! Nhưng bất cứ đoàn thể nào cũng sẽ tồn tại những mâu thuẫn, bất đồng; mọi người được quyền truy cầu sự thật họ cần biết. Em hiểu không?" Cô vỗ nhẹ vào vai Klaus rồi mỉm cười hòa nhã với cả đoàn. Những nghi vấn tương tự thế này, thậm chí còn gây gắt hơn, bọn cô đều từng kinh qua nên phẫn giận hay thua thiệt từ lâu chỉ là những tính từ vô nghĩa.
Mười sáu người kia lần lượt rời khỏi phòng sinh hoạt với nét bất ngờ xen lẫn hổ thẹn ẩn sâu trong ánh mắt. Nhìn họ, cô chợt nghe lòng dấy lên niềm vui nho nhỏ mang tên lửa thanh xuân. Tuổi trẻ không được phép thờ ơ cũng như cần học cách biết hổ thẹn.
Trong phòng chỉ còn lại Cath và cô. Cath nhìn cô hồi lâu rồi cúi đầu nói nhỏ: "Em xin lỗi!"
"Khờ quá! Em vốn vô can." Cô ngồi xuống chiếc ghế cạnh bên, đưa tay vỗ nhẹ vào má Cath như người mẹ dỗ dành cô con gái nhỏ.
Cath cười buồn bằng đôi mắt óng ánh nước: "Em biết chị đang cố bảo vệ em theo cách riêng của chị. Nếu không, chị có thể công khai bệnh sử của em ngay từ đầu, có lẽ nghi ngờ trong lòng mọi người đã không tồn tại."
Cô lắc nhẹ đầu, khóe môi nhuốm mệt vẫn cong lên nét cười hững hờ mà dịu dàng: "Em đừng nghĩ chị cao cả như vậy! Thật ra chị xử lý tất cả đều theo thói quen nghề nghiệp. Khi bắt đầu công việc này, điều đầu tiên bọn chị bắt buộc phải học không là kiến thức chuyên môn mà là chấp nhận và tuyệt đối tôn trọng tính tư ẩn của thân chủ. Chị lười giải thích, lười cả ghi nhớ tình trạng sức khỏe của em. Hiểu không?"
Vừa gật đầu vừa lắc đầu, nét cười trong sáng của tuổi mười tám hoa mộng dần xuất hiện trên môi Cath. Chỉ hai tuần ngắn ngủi nhưng cô bé hiểu mọi người ở nơi đây đã tự phong kín bản thân để bình thản bước trên cung đường chất đầy những mảnh đời dưới đáy cùng xã hội. Lòng người dẫu có rộng lớn bao nhiêu đi chăng nữa cũng chẳng đủ bao dung trước mọi phán xét nên họ chấp nhận làm kẻ ơ hờ đi bên lề cuộc sống. Ngay từ khi phân nhóm, cô bé từng đưa ra đề nghị công khai tình trạng bệnh án nhưng liền nhận được sự phủ quyết không kèm lời giải thích từ cô. Đến tận cùng, cô vẫn bỏ mặc tôn nghiêm bản thân hòng bảo vệ tôn nghiêm cho cô bé mười tám tuổi chỉ có duy nhất một người bạn - là mẹ; cô bé ấy chọn ngành Xã hội học bởi đời em sẽ không có nhiều cơ hội tung cánh bay xa bay cao và quan trọng nhất, em muốn chứng minh bản thân thực sự trưởng thành, có khả năng sống độc lập để người mẹ an lòng theo đuổi lý tưởng còn dở dang, hộ cả phần người chồng đã bỏ mệnh trên chiến trường Kosovo năm nao. Đó là những lời đã viết trong thư gửi tiến sĩ Van, Cath tin cô cũng từng đọc qua. Nên cô thà bị người khác nhìn bằng ánh mắt phán xét bất công cũng không để cô bé phải nhận sự thương hại.
Cath cúi đầu suy tư hồi lâu rồi ngẩng lên nhìn cô bằng ánh mắt trong veo chưa hằn những vết sẹo đời chằng chịt: "Cảm ơn chị!"
Cơn gió nhỏ thổi tung vài đợt không khí oi ả của vùng Đông Dương vào nhà nhóm cũng đã tan, cuộc sống nhàn nhạt vẫn tiếp tục trôi như vốn dĩ. Cuối tuần lại đến. Meo từ Viêng về đến nhà nhóm khi bóng tối bao phủ đêm thứ sáu. Meo là cô gái có tính cách bề nổi khá bốc đồng, trên thân thể có chừng hai mươi hình xăm lớn nhỏ. Người chưa bước trọn vào phòng làm việc chung, giọng Meo đã véo von: "Sáng mai bà Cáo đến lúc mấy giờ?"
Vòng một cúp D vẫn trong trang phục phóng khoáng thường ngày, một tay gõ phím, một tay đưa điếu thuốc lên môi rít hơi dài rồi dài giọng đáp: "Cô chưa hay tin hội Harvard lại lên cơn điên à? Bọn tôi đang nghiến răng trèo trẹo vì uất đây!"
"Hử?" Meo nhăn mặt, chán nản thả người xuống một chiếc ghế trống: "Em chưa! Nhưng chỉ cần nghe mùi hội ấy, bà Cáo kiểu gì cũng bỏ của chạy lấy người."
"Kì tích đã xuất hiện, Cáo bảo đang chuẩn bị lên xe." Một cô nàng khác hứng khởi thông báo khi mắt vẫn nhìn sững vào tin nhắn hiện trên cửa sổ Paltalk.
"Cút! Bây giờ là tháng bảy, không phải tháng tư." Bốn năm giọng nữ lập tức cất lên như dàn đồng ca.
Cô nàng chủ nhân tin nhắn kia quắc mắt lướt qua khắp lượt: "Mụ nào không tin thì tự lết xác qua đây mà nhìn cho kĩ."
Dăm mái đầu liền chụm vào một chiếc máy tính, kèm theo là những âm thanh mang sắc thái kinh ngạc. Nếu không tự mắt xem qua, bọn cô nhất định không dám tin đó là sự thật bởi ngoại trừ những trường hợp bất khả kháng, Cáo luôn tìm mọi cách lẩn tránh hội Harvard, đúng hơn là một thành viên trong hội này tựa thỏ con sợ sói già. Hội Harvard bao gồm mười bốn tên đàn ông có thần kinh không bình thường nhưng lại đường đường tốt nghiệp Harvard danh tiếng, thậm chí còn là loại ưu. Họ và bọn cô vốn chẳng có bất kì tương quan nào từ cuộc sống, công việc đến nhận thức; vì vậy để miêu tả mối hệ giữ đôi bên chỉ gói gọn trong hai từ "nghiệt nợ". Xuất phát điểm phải nhắc đến mối hôn nhân thương mại của một cô nàng trong nhóm, kể từ sau đó, dù đã cố lánh né gần như tuyệt đối nhưng cứ lần lượt hết người này đến người khác rơi vào mớ rắc rối không tên với đám đàn ông ấy. Tuy nhiên, khác với sự uyển chuyển của bọn cô, Cáo kiên quyết phân rõ ranh giới.
"El, cô hỏi xem bà Cáo đã hay tin tên điên cũng về đây chưa?" Cô đứng sau lưng cô nàng chủ nhân tin nhắn mang tên El nọ, đôi mày nhíu lại chứa đựng nhiều suy tư.
"Tất nhiên biết! Tên điên sang đón bà ấy mà."
Thông tin từ vành môi tô son cam rực rỡ của một cô nàng vừa bước vào phòng khiến tất cả những người còn lại đồng loạt sững sờ. Phải mất một lúc lâu sau, vòng một cúp D mới là người đầu tiên trấn tĩnh, ngờ vực hỏi: "Thật?"
Cô nàng son môi cam nhún vai tỏ ý không thể thay đổi sự thật: "Chính miệng tên điên nói với tên S, cô nghĩ còn có thể giả?"
"Liệu... bà ấy có ổn?" CC liếc cô nàng son môi cam với ánh mắt âu lo.
"Có những chuyện, đàn bà váy mỏng như đám gàn dở tụi mình phải biết chấp nhận." Đôi môi màu màu cam nhếch lên điệu cười nhạt nhẽo kèm theo câu chửi thề. Tiện tay, cô nàng với lấy gói thuốc trên bàn làm việc của cô, châm lửa nhả khói. Không khí ồn ã trong phòng chợt lắng đọng đến u tịch.
Đúng thế! Bọn cô chỉ là đám đàn bà váy mỏng chẳng hão vọng cao sang, lại càng không manh nha đến chuyện tình yêu như cổ tích mà chỉ muốn nhàn nhạt nhìn tháng ngày trôi. Nhưng cao xanh ít toại ý người! Một lần là tình cờ, hai lần là ngẫu nhiên nhưng nhiều hơn hai ắt hẳn là oán mệnh.
Đêm ấy, cả nhóm làm việc cật lực đến muộn bởi muốn có được một đêm thứ bảy thanh nhàn đúng nghĩa. Tuy nhiên thanh nhàn đến đâu còn tùy thuộc vào nhiều biến số, đơn cử là Cáo và tên điên kia. Riêng cô, ngày mai sẽ khá bận rộn bởi sinh hoạt chung của đoàn tình nguyện.
Gần hai giờ sáng, cô là người quay về phòng riêng sớm nhất. Trên hành lang trước cửa phòng, một bóng người mệt mỏi tựa lưng vào lan can như đã chờ đợi từ khá lâu. Cô đi đến gần, nhíu mày nhìn người kia: "Klaus! Sao cậu đứng đây?"
Klaus thoáng lúng túng trong giây lát rồi mạnh dạn nói: "Em có việc cần chị giúp!"
Cô không lên tiếng, chỉ gật đầu tỏ ý lắng nghe.
"Chị có thể cho em biết rõ hơn về tình trạng sức khỏe của Cath không?" Klaus nghiêm túc nhìn cô.
Trong ánh mắt màu xám của Klaus, cô nhìn thấy những kì vọng đang nhen. Vì thế cô cân nhắc đủ lâu trước khi đưa ra câu trả lời: "Vấn đề này có liên quan đến tư ẩn cá nhân, tôi cho rằng không tiện. Em có thể trực tiếp hỏi Cath, cô bé sẽ cho em câu trả lời chuẩn xác nhất."
Ánh mắt xám cụp xuống. Klaus so vai, thở dài khe khẽ: "Em không muốn Cath hiểu nhầm em đang có ý thương hại bạn ấy nhưng em thật sự muốn dùng một tuần còn lại để chăm sóc bạn ấy tốt nhất có thể. Nên dù đã biết trước câu trả lời từ chị, em vẫn muốn thử."
Tuổi trẻ không có ưu điểm nào vượt trội hơn các lứa tuổi khác ngoại trừ nhiệt huyết. Ở khoảng đời này, người ta sẽ làm điều mình muốn bằng tất cả tâm huyết mà không cần đắn đo hay đong đếm quá nhiều. Cô dùng ánh mắt thấu hiểu nhìn Klaus hồi lâu và mỉm cười khích lệ: "Đừng bận tâm đến bệnh án của Cath, cứ đối đãi với cô bé như những gì em có. Đôi khi hiểu rõ một vấn đề sẽ khiến lí trí lấn át cảm xúc thật. Cô bé không cần thêm một vị bác sĩ mà là cần những người bạn."
Klaus ngẩn ra chập lát rồi mạnh mẽ gật đầu. Vẻ chừng cậu đã tìm ra con đường nên đi: "Cảm ơn chị. Chúc chị ngủ ngon!" Vừa nói cậu vừa bước nhanh trên quãng hành lang vàng rực ánh đèn cao áp từ căn biệt thự đối diện hắt sang. Đi được đoạn dài chừng mươi bước chân, cậu bỗng đứng lại, ngoảnh đầu nhìn cô đang hướng ánh mắt mệt nhoài về nơi phát ra ánh sáng vàng kia: "Nhà bên ấy hình như rất phiền, không hiểu sao chính quyền sở tại lại ngó lơ?"
Cô lắc đầu, môi cười không tròn vành, nhẹ giọng đáp: "Hẹn gặp lại em vào tám giờ, sáng mai!" Lời cô lẫn vào tiếng nhạc dồn dập thừa bass vọng đến từ khuôn viên nhà đối diện. Năm hoặc mười năm nữa, biết đâu chừng Klaus sẽ hiểu vì sao nhóm cô có thể chung sống hòa bình với láng giềng như thế nhưng không phải bây giờ, khi tuổi trẻ của cậu vẫn còn tươi đẹp. Cuộc sống này, trắng vốn dĩ không thuần khiết - đen chẳng quá u ám; xám mới là sắc màu đáng sợ nhất.
Chẳng phải âm thanh ồn ào nhà bên làm phiền bởi tất cả phòng trong nhà nhóm đều được tài trợ hệ thống cách âm tân tiến nhất nhưng đêm đã muộn, cô vẫn chưa dỗ dành được giấc ngủ bướng bỉnh nên mặc kệ, lọ mọ ngồi dậy, mở máy tính. Với bọn cô, chỉ sợ thời gian thiếu chứ công việc không bao giờ đủ. Trên cột "người nhà" trong cửa sổ Paltalk, cái tên "Naive Fox" vẫn sáng, cô vừa đọc lại đề án vừa ấn vào khung trò chuyện: "Cáo, sao không tranh thủ chợp mắt?"
Naive Fox trả lời tức thì với một mặt cười đang chớp chớp mắt: "Mùi TNT* nồng quá, không quen!"
"Sao nó túm được bà?" Cô - Má Perché hỏi trên cửa sổ trò chuyện.
"Một đứa ngu nhưng mà không điên chơi trò đuổi bắt cùng một đứa điên tuy nhiên thông minh. Sau khoảng thời gian đủ dài, đứa ngu nhưng không điên sẽ trở thành đứa vừa điên vừa ngu và cái đứa ấy chính là tao..." Naive Fox lại gửi thêm một biểu tượng cười lăn lộn.
Má Perché im lìm khi cô nhìn trân trân vào biểu tượng cười kia, môi nhếch lên chua chát. Những con chữ trên đề án cũng nhảy múa vũ điệu điên cuồng nào đó. Rất lâu sau, Má Perché trả lời: "Nó đâu? Giờ tính sao?"
"Đang lái! Nó cũng chẳng ăn thịt tao được nên sòng phẳng một lần cho xong, tránh để nó truy đến lũ trẻ."
Cáo luôn quan niệm rằng, mẹ không chỉ đơn thuần là người sinh ra một đứa trẻ mà là người sẵn sàng chết cho con mình được sống nên giờ thì cô đã thông hiểu vì sao Cáo đột ngột quyết định đương đầu. Khoảnh khắc này, mọi câu lời an ủi đều thành vô nghĩa khi dành cho một người đàn bà trung niên hai lần lưu vong; lần thứ nhất vì thời cuộc - lần thứ hai vì trả vay nợ đời. Cô lần chần trên phím dăm lần rồi lại buông tay, quyết định giữ trọn vai trò thính giả hiểu ý.
Lát sau, cửa sổ Naive Fox nháy sáng: "Mấy lần chị dọ ý Tim nhưng không có kết quả. Hoặc Tim cố tình che giấu hoặc quan hệ giữa hai người họ không quá thân thiết. Đừng buồn!" Ngồi nơi ghế phụ, Cáo vừa lướt tay trên phím ảo vừa nhìn nét mặt không thể định hình cảm xúc của người đàn ông đang cầm lái rồi khẽ khàng thở dài.
Trai đẹp đã từng nói mối quan hệ giữa anh ta và HADA khá lỏng lẻo, chả trách Tim không có ấn tượng sâu sắc, huống gì đây chỉ là vấn đề cá nhân. Bên này, cô thở dài, lòng dâng lên nỗi mất mát ngút ngàn. Má Perché gửi lại hồi đáp lúc ba giờ hai mươi bảy phút rạng sáng ngày thứ bảy: "Em không sao! Chị cũng cẩn thận, S từng nói nó là đứa điên nhất hội kia."
Naive Fox đáp lại bằng mặt cười. Cuộc trò chuyện chấm dứt!
Cô chán nản xếp lại hồ sơ, nằm gối đầu lên khuỷu tay, mắt nhìn chòng chọc vào khung hình đặt trên kệ đầu giường. Đó là tấm hình mười mấy cô nàng váy ngắn giày cao điệu đà đứng trước cửa nhà nhóm, trên cổ mỗi người đều có một sợ dây đeo giống nhau. Càng nhìn nỗi hờn trách dành cho bạn giường bất thành đêm nọ càng lớn, cô lẩm bẩm: "Trai đẹp chết tiệt! Anh sống khôn thác thiêng, nhanh đem vật gia bảo hoàn chủ cũ."
Trên Twitter cô đã lảm nhảm rằng: "Đàn ông và đàn bà, sinh ra cốt chỉ để làm khổ nhau. Mai này, nếu anh chàng dở hơi kém may nào đó có ý với tôi thì anh ta chỉ nên mặc áo tình nhân cho tôi. Một người tình không hứa hẹn ngày mai!"
Cuối cùng người bạn ngủ ham chơi cũng biết đường tìm về nhà, cô vội vàng buông trôi mọi phiền não để cuộn tròn vào chăn. Trong cơn mơ màng, hình ảnh trai đẹp cổ đeo sợi dây gia bảo lại đôi lần hiện ra. Đó là một món trang sức đeo cổ được làm bằng vàng mười, hai đầu dây không kết dính vào nhau, đủ dài để người dùng có thể tùy nghi sáng tạo. Thân dây kết hợp bởi nhiều dây nhuyễn, bện xoắn kiểu thừng.
*TNT: là loại thuốc nổ cấu thành từ một hợp chất hóa học có công thức C₆H₂(NO₂)₃CH₃.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT