“Trong bất kỳ mối quan hệ tình ái nào, lâu dài hay ngắn ngủi đều không quan trọng, chỉ cần đôi bên đã từng trân trọng nhau là đủ."

Nơi quầy bar lộ thiên, Cáo ngồi tréo chân trên chiếc ghế cao, mắt hướng vô định vào màn đêm mênh mang với đốm đỏ lập lòe trên tay. Cô ngồi xuống chiếc ghế trống cạnh Cáo, đưa tay nhón lấy chiếc hộp sắt đựng thuốc lá. Một đốm đỏ nữa được thắp lên, cuộc gặp không mong muốn cùng Ken vần vũ theo từng làn khói mỏng mảnh tỏa ra…

Cáo nhìn sang cô, ghi nhận nét trở trăn trong cách rít thuốc thành những hơi dài rồi hướng mắt về người phục vụ: “Long Island!” Gọi thức uống hộ cô xong, Cáo xòe bàn tay gầy ra trước mặt, vừa nhởn nhơ tự ngắm nghía năm chiếc móng sơn màu nâu đỏ vừa chờ đợi bóng người phục vụ xuất hiện và rời đi, trước khi chất giọng ơ hờ vang lên: “Có chuyện gì?”

“Em ổn!” Cô ghé môi, uống một hớp Long Island mát lạnh, không khí nóng bức của SG hai mùa nóng và rất nóng chừng như vừa hạ xuống đôi ba độ F. Có lẽ với nhiều phụ nữ ngoài kia, câu trả lời “ổn” không mang nhiều sắc thái khác biệt nhưng chị em nhà cô chỉ sử dụng từ ổn vào một số thời điểm nhất định. Đó đã là thói quen, là sự che chở mà họ dành cho nhau. Rít thêm hơi thuốc dài nữa, cô vô thức chống cằm, ngửa đầu lẩm nhẩm đếm sao. Bên cạnh cô, ánh mắt Cáo càng thêm chăm chú vào bàn tay nhợt nhạt, chằng chịt những mạch máu xanh tái, phồng to của mình.

Chập lát sau, tia nhìn ngưỡng mộ xen lẫn chua xót từ cô cũng dừng lại trên bàn tay kia – bàn tay mệnh phụ nuột nà, thuông dài hôm nao đã không còn nữa, sau gần mười năm ruổi rong trên cung đường hư ảo cùng những liều hóa chất đặc trị thử nghiệm. Cuộc đời là một vở kịch dài mà trong đó, con người phải thủ diễn cả hài lẫn bi dẫu đôi khi chẳng được trả cát-xê. Cáo đã diễn quá tròn vai, đến độ khán giả chẳng thể tìm ra lời tán dương hay chê trách. Cô tựa đầu vào vai Cáo, cười ngây ngô: “Tính kỹ thì cuộc hôn nhân của chị tạm xem là hạnh phúc nhỉ?”

“Ừ!” Cáo thành thật gật đầu, khóe mắt có thêm dăm nếp nhăn rạng rỡ cho một quãng đời đã qua: “Trong bất kỳ mối quan hệ tình ái nào, lâu dài hay ngắn ngủi đều không quan trọng, chỉ cần đôi bên đã từng trân trọng nhau là đủ. Hai mươi mấy năm cho một lần hạnh phúc, kiếp này của chị sống đã trọn.” Nói xong, Cáo dùng ngón cái chạm nhẹ vào chiếc nhẫn trên ngón áp út bàn tay trái.

Đó là tài sản duy nhất mà Cáo đã chọn mang theo, sau khi đặt bút ký vào thỏa thuận chấm dứt một lần hạnh phúc. Cô nhìn chiếc nhẫn, nhìn Cáo, nhìn màn đêm nhộn nhạo ánh đèn bên dưới rồi khe khẽ thở dài chấp nhận: “Em vừa gặp trợ lý của anh ta…” Đúng vậy! Ngắn hay dài ai biết trước ngày mai nhưng món nợ trân trọng hôm nay thì không thể chối bỏ.

“Trợ lý của gã Kiev gì đó?” Cáo chậm chạp cau mày, chậm chạp rời mắt khỏi chiếc nhẫn cưới trên tay mình, chậm chạp nhìn sang cô: “Chị tưởng cô đã giải quyết ổn thỏa rồi…”

Cô vừa gật vừa lắc đầu: “Em đã nhầm. Junno được trọng dụng, căn hộ tại BK vẫn còn liên quan đến em…” Ngập ngừng chẳng trọn câu, cô nhấp ngụm rượu pha lớn, nuốt ực vị cay nồng xuống và mang chi tiết cuộc gặp khi nãy kể lại rồi kết thúc bằng điệu cười vô vị: “Vẻ như… cuộc chơi lớn còn chưa thực sự bắt đầu.”

Cáo châm lửa cả hai điếu thuốc, chia cho cô một, một đưa lên môi, rít nhẹ, thuần thục nhả khói. Làn khói xám đục tựa màn sương bao phủ lấy hai nét mặt phụ nữ chẳng còn đủ thanh xuân để đốt cho cái gọi là yêu đương rực lửa hay hão vọng uyên ương bạc đầu. Song có những cuộc chơi, phận đàn bà váy mỏng giày cao chông chênh như bọn họ không đủ sức chối từ. Ngữ giọng nhạt nhẽo luôn thiếu biểu cảm của Cáo buông lơi: “Cũng tốt! Tỉnh mộng sớm một tẹo, cô có thêm thời gian chuẩn bị hành trang.” Một tiếng cười giòn tan vang lên, cùng lúc với hai ngón tay Cáo véo vào má cô.

Cách ủi an chẳng giống ai này khiến cô bĩu môi vờ ấm ức dẫu đáy mắt ngập tràn tia ấm áp thân thiết: “Chị đoán biết từ trước, đúng không?”

Nhún vai ra chiều khẳng định sự thật xong Cáo liền tặc lưỡi nói: “Dõi theo cô suốt bốn năm ròng, sẵn sàng bỏ công bỏ việc chăm sóc, che chở khi cô đau ốm, lại đủ kiên nhẫn dung túng cho thói đỏng đảnh dở đàn bà dở trẻ con của cô; cô cho rằng gã sẽ dễ dàng buông tay? Chị không biết, cũng không cần biết cảm xúc gã hướng về cô là gì nhưng qua cái cách gã nhìn cô thì có thể khẳng định, cuộc chơi nghiệt duyên này còn dài lắm.” Nói xong, Cáo lại cười, lần này là nụ cười bàng bạc, mang mang của những kiêu hãnh đàn bà được trân trọng hòa lẫn vào nét muộn phiền đa đoan. Trong hình ảnh môi cắn hờ, mắt đau đáu xa xăm nơi cô, có cả hình ảnh Cáo và một lời cầu hôn treo lơ lửng trên đầu, tựa quả cầu lửa chẳng biết bao giờ sẽ đi quá giới hạn, nổ tung.

“Chị có cho rằng cuộc hôn nhân của Sa và Eva là bất hạnh không?” Cô chống cằm tư lự.

Cáo lắc đầu, dứt khoát: “Quả thật hai cuộc hôn nhân ấy xây trên nền tảng vật chất và thỏa hiệp nhưng vì đôi bên đều nghiêm túc với sự chọn lựa của mình nên theo cách nhìn dở hơi của chị thì đã viên mãn hơn khối tổ ấm thuần tình yêu ngoài kia. Đàn bà như đám chị em mình vốn an phận, yêu cũng chỉ là một loại cảm xúc tương tựa đói, khát, vui, buồn, mệt, chán,… Do đó chỉ cần người đàn ông bên cạnh còn nắm chặt tay, mọi vấn đề khác khắc sẽ ổn thỏa.”

Suy xét những câu lời kia đủ lâu rồi gật gù tỏ ý tán đồng, cô nhấp thêm ngụm rượu, nheo nheo mắt thâm trầm: “Em tin Eva và Sa vẫn có vài mẩu thiện cảm dành cho hai người kia, dẫu hôn nhân có là cuộc đổi chác.”

Cáo không đáp lời vội mà đưa tay ra dấu cùng người phục vụ. Thoáng chốc, hai cốc Long Island mới đã được mang đến. Đưa lát chanh trang trí trên vành cốc lên môi, Cáo vừa nhăn mặt vừa thích thú lè lưỡi nhấm nháp, vị chua lan tỏa khắp vòm họng, xóa nhòa cả ngữ giọng nhàn nhạt cố hữu. Âm lời của Cáo có thêm chút ngọt hòa cùng cay: “Những người đàn ông ấy tựa miếng chanh này, dù người ta có ghét vị chua đến đâu đi chăng nữa thì cũng không thể phủ nhận lợi ích của nó. Dùng từ thiện cảm e rằng chưa chính xác, đúng hơn là đàn bà khó lòng ghét bỏ người đàn ông luôn nuông chiều mình một cách trân trọng. Mà quan hệ giữa người và người chỉ cần không ghét bỏ thì đã đủ để bình lặng tồn tại. Dù có vài sức ép vô hình nhưng suy cho cùng, đàn ông của họ chưa từng cưỡng bức hay xúc phạm họ, vậy nên cả hai cuộc hôn nhân đều xây trên nền tảng tự nguyện như bao cuộc hôn nhân khác.”

Đúng vậy! Trong cả hai cuộc hôn nhân ấy, quyền chủ động đưa ra điều kiện đều xuất phát từ bên nữ. Chồng Sa vẫn sẽ đồng ý hỗ trợ nhóm ngay cả khi giữa hai người họ không có ràng buộc hôn nhân nhưng Sa bảo: “Phụ nữ tham hư vinh cũng cần có tôn nghiêm nhất định, đã dám lấy lợi ích từ người thì phải sẵn sàng mang họ người.” Còn thiên tình sử của Eva lại khá oan trái, khóc – có thể khóc đến cạn nước mắt, cười – có thể cười không thôi. Mười mấy năm trước, Eva đã từng một lần khoác áo tang ngỡ áo cưới, nức nở từ ly người chồng không danh phận. Mười mấy năm trước, chồng Eva hiện tại cũng đã từng có một đoạn tình cảm cùng con gái của người chồng không danh phận kia. Mười mấy năm sau, họ vô tình chạm phải nhau trong một lần tiễn đưa, từ đó phần số bắt đầu trò chơi đuổi bắt, giằng co. Cuối cùng, Eva nghênh ngang tìm đến người đàn ông thi thoảng lại xen ngang vào cuộc đời mình, ngẩng cao đầu mà rằng: “Tôi đang rao bán bản thân, anh có muốn mua chăng?” Bỏ mặt lý do đối phương đồng ý là vì đùa bỡn, chân thành hay tìm lại hình bóng cũ thì chữ ký trên tờ hôn thú của Eva được giá hơn cả dự định và gần bốn mùa đông thấm thoát đã qua đi giữa yên bình. Ông bà xưa hay bảo “đàn ông xây nhà, đàn bà xây tổ ấm”, tuy nhiên lời huấn thị này không thể áp dụng lên hai cuộc hôn nhân của Sa và Eva bởi công việc xây nhà lẫn tổ ấm đều phụ thuộc vào hai đức ông chồng. Eva mắc chứng chướng ngại đọc viết song lại rất yêu sách, cùng một cuốn sách, người bình thường chỉ mất mươi đêm để đọc xong thì Eva cần cả năm dài; vì vậy sau khi kết hôn, mỗi ngày chồng cô ấy luôn dành ra một giờ để đọc hộ vợ. Sa thường gặp ác mộng giữa đêm nên suốt sáu năm hôn nhân đã qua, chồng cô ấy chưa từng để vợ phải trải qua cảm giác đơn độc mỗi khi choàng tỉnh giấc. Có lẽ Sa không yêu chồng, có lẽ Eva chẳng mong đợi một lần sang ngang nhưng họ nhất mực kính nể người đàn ông của mình. Có lẽ chồng Sa, chồng Eva không đủ tốt trong tầm mắt xã hội song với vợ nhà, họ vẫn ngày từng ngày bình thản chu toàn vai trò trụ cột gia đình. Một cuộc hôn nhân dài hay ngắn, êm đềm hay sóng gió, ngọt ngào hay chua chát được đo bằng sự trân trọng mà đôi bên dành cho nhau, không nhất thiết sòng phẳng phân chia trách nhiệm, vị trí hoặc giả canh cánh đong đếm ai yêu ai bao nhiêu, ai hy sinh cho ai thế nào. Quan hệ luyến ái không có chỗ cho sự cố gắng hay chịu đựng, nếu một trong hai người bắt đầu cảm thấy bản thân đang hy sinh, đang bao dung thì đồng nghĩa rằng, sự trao đi không toan tính chỉ là lời nói qua mép môi, vụt biến.

Trong phút chốc, cô bỗng dưng nghiệm ra được khá nhiều điều từ cuộc hôn nhân tưởng chừng kém may của hai người chị em. Lần này, cô là người châm cả hai điếu thuốc cùng lúc, một cho Cáo – một cho bản thân. Vòng khói thứ nhất, vòng khói thứ hai, vòng khói thứ ba,… cô lần lựa mãi, trước khi mang nỗi ưu tư san xẻ cùng Cáo: “Em quả thật chưa biết phải đối mặt cùng anh ta như thế nào mới vẹn toàn.” Dù tự nguyện nhưng rõ ràng trước đó, Eva, Sa và cả nhà nhóm đã phải chịu một sức ép không nhỏ mà cô thì không đủ lòng tin để hy vọng trai đẹp sẽ khác những người bạn của anh.

“Thế nào là vẹn toàn? Vẹn toàn là khi lợi ích bản thân cô và lợi ích nhóm được cân bằng.” Khẽ nhướng mày, Cáo vừa hờ hững nhả khói vừa nghiêng đầu nhìn nét mặt đong đầy trăn trở của cô: “Trả lời xong mấy câu hỏi này, chị sẽ nói cho cô biết nên làm gì tiếp theo.”

Cô im lặng chờ đợi, Cáo tiếp lời: “Cô ghét hắn?”

“Em chưa từng!”

“Nguyên nhân chính khiến cô lẩn tránh hắn có đơn thuần là vì nhóm Harvard hoặc vị thế tài phiệt kia?”

Ánh mắt rối bời của cô nhìn chằm chằm vào màn đêm nhập nhòe ánh đèn màu nhưng hình ảnh thu được trong đáy mắt chỉ hoài những mảng ưu tư vời vợi, lẫn lộn giữa buổi chiều mưa tiễn người ra đồng năm nao và cung đường hư ảo mịt mờ bụi phủ. Chừng như đã tự tìm ra câu trả lời, cô ngẩng đầu, đối diện nét mặt thấu hiểu nơi Cáo: “Nếu đôi bên cùng đùa thì đến một lúc nào đó cuộc chơi sẽ tàn nhưng nhỡ đâu anh ta nghiêm túc, còn em lại chưa sẵn sàng hoặc giả ngược lại, cả hai đều dẫn đến kết cục thương tổn không mong muốn. Em không đủ dũng cảm để mang nhà nhóm ra đánh cược, chị hiểu mà!”

Cáo gật đầu, câu trả lời này vốn nằm trong dự liệu. Mười mấy con người không cùng huyết thống muốn sống hòa thuận dưới một mái nhà đã khó, huống gì trở thành máu thịt trong nhau; vì vậy ngoài ý thức hệ, họ còn có nhiều điểm chung khác. Điển hình như góc nhìn về hội Harvard bởi cuộc sống không thể tồn tại chỉ bằng trắng và đen, thiện và ác, đúng và sai, hết thảy đều là những khái niệm mơ hồ khó phân định rạch ròi, mỗi công việc đều có giá trị nhất định, trong mặt phẳng này hoặc mặt phẳng khác. Thế nên đàn ông tốt xấu bên ngoài ra sao cũng không quan trọng bằng cách anh ta đối xử với bọn họ. Riêng về hội Harvard, dù những người đàn ông này chẳng hề thiện lương song lý lịch nhân thân lại vô cùng sạch sẽ, liệu ai đủ quyền phán xét ai khi pháp luật chưa định tội? Do đó, chị em bọn họ có thể không thích tính cách chuyên quyền, kém thoải mái vì bỗng dưng được nuông chiều, sợ hãi trước dã tâm – quyền lực quá lớn tuy nhiên chưa từng bài xích hay vờ đạo đức trước hai chữ “tài phiệt” kia.

“Cô yêu hắn không?”

Ngữ giọng nhấn nhá từng âm tiết ngân lên khe khẽ, vừa đủ hai người nghe khiến cô dừng suy tư, đưa mắt nhìn trực diện vào gương mặt nửa nghiêm túc nửa trêu đùa của Cáo và không cần đắn đo thêm, liền buông lời khẳng định: “Em không!” Cô đang trả lời rất thật tâm, bốn tháng bình hòa đã qua là minh chứng rõ ràng nhất. Không phải cô không từng nghĩ về cố nhân mỗi khi lướt ngang qua nhành Cát cánh nhưng tất cả chỉ dừng lại ở đấy, chẳng cồn cào nhớ nhung hay đau đáu muộn phiền. Nếu được quyền chọn lựa thì cô vẫn sẽ chọn làm một Sư Tử cô độc ngay từ trong thiên mệnh – một sự cô độc thấm đẫm tự tại, an yên, nhạt nhòa.

“Nhưng cô vẫn nghĩ đến hắn mỗi lần chông chênh tìm về mà cái đám đàn bà chúng ta, bao giờ thôi hết chông chênh.” Cáo đều đều giọng, bỏ mặc thái độ chống chế muốn phủ định nơi cô, bỏ mặc cả cảm giác tự tay lột trần bản thân mang ra phơi bày trước ánh đèn đêm của mình. Rít một hơi thuốc nhẹ, Cáo nhếch môi nửa nụ với hàm ý thấu hiểu, cảm thông thay vì mỉa mai, nhạo báng như cách nhìn chung về khẩu hình cười kia: “Ừ thì… cô vốn thích lang thang trên mạng xã hội nhưng cũng chỉ với tần suất vài hôm một lần đăng nhập. Vậy mà từ sau đêm tiệc sinh nhật chung, cô đều đặn cập nhật trạng thái mỗi ngày, vì sao? Vì cô biết còn có một người đang dõi theo mình; vì cô muốn người ấy an lòng mà đừng tìm đến; vì cô hiểu cuộc chơi chỉ đang tạm dừng. Chị tin cô không yêu đương, càng tin cô biết cân đo đong đếm song cho đến giờ phút này, chẳng còn cách nào trốn tránh sự thật rằng hắn là người đàn ông duy nhất có thể khiến cô tùy tiện ỷ lại và cảm thấy đủ an toàn để dựa dẫm vào. Cục diện đã định nên nương tựa được thì hãy cứ, cô không thiệt, nhà nhóm cũng không.”

Hình như đây là lần đầu tiên Cáo nói một câu dài đến vậy! Tuy nhiên, trước từng từ từng chữ rõ vành vạnh ý tứ áp chế ấy, cô chẳng những không buồn giận mà còn xúc động khôn xiết. Mỹ từ ngọt nhạt rồi đâm lén nhau vốn dĩ rất dễ dàng nhưng mấy ai đủ can đảm rao bán đối phương ngay trước mặt họ như chị em nhà cô? Cô vỗ nhẹ lên mu bàn tay Cáo, nhoẻn cười thân thiết: “Nghe Meo bảo Kiev và tên điên là bà con thân thuộc, hay để em tỉ tê dụ dỗ anh ta khuyên tên điên đừng cuồng kết hôn nữa?” Bằng thái độ cương quyết cộng thêm chút khí thế tự tin, cô ngẩng cao đầu, hứng khởi búng tay ra hiệu với người phục vụ, gọi thêm hai cốc Long Island mới.

Cáo tựa cằm vào ngón tay trỏ cong cong, mắt nhìn xa vời đâu đó vào màn đêm, ngược cả không gian thời gian để ruổi rong sang tận bên kia bờ đại dương – nơi có hai chàng trai trẻ đang bắt đầu một ngày mới với tuyết trắng và trời cao lồng lộng, vành môi nhạt màu son lười nhác mấp máy: “Cô giả dại cho ai xem, hử? Nếu đám đàn ông ấy ngoan ngoãn như thế thì một cuộc hôn nhân của Sa đã giải quyết được hết thảy. Ngoại trừ vấn đề kết hôn, quan hệ giữa chị và tên điên cũng khá bình hòa, cô đừng mó vào, khéo lợn lành thành lợn què.” Nói xong, cười nham hiểm xong, Cáo liền đưa tay đùa nghịch lọn tóc vừa chạm đến vai cô: “Đàn bà rốt cuộc vẫn cần một nơi an toàn để nương tựa nên nếu có người chịu mua cô với giá cao thì chị sẽ bất chấp thủ đoạn, tống cô đi cho bằng được.”

Hai chị em cùng cười giòn tan, mọi ưu phiền đều vứt lại dưới đáy cốc rỗng vừa được dọn đi. Cốc mới, rượu tràn sóng sánh, mắt cô cũng long lanh hơn: “Tên điên ấy tính ra cũng thâm tình, chu đáo phết! Hay em cũng gả bán chị kiếm chút ít dưỡng già, nhỉ?”

Chạm vào chiếc nhẫn cưới trên ngón áp út bàn tay trái của mình, Cáo ngồi thẳng lưng, thần thái nghiêm trang như lần mặc lễ phụ cưới, bước vào đền F. hai mươi mấy năm trước: “Đừng quên chị cô vẫn đang mang họ của bố bọn trẻ!” Cáo lại cười, nụ cười trêu đùa nhí nhảnh nhưng nhạt đến lạ. Đôi u mi khép hờ, để lại dăm vệt hằn thời gian trên vùng trán vuông rộng. Nhân tướng học bảo đàn bà có trán vuông rộng thường thừa kiêu kỳ, thừa cả đa đoan. Có lẽ…

Nhìn theo hướng mắt của Cáo, nụ cười trên môi cô cũng chẳng còn nhuận. Kết thúc cuộc hôn nhân viên mãn – một lần hạnh phúc trong đời, Cáo ra đi, hành trang thiên lý mang theo chỉ là một câu nói: "Ngày cưới, anh tự hứa với chính bản thân rằng chỉ kết hôn một lần duy nhất và sẽ luôn trân trọng cuộc hôn nhân của chúng ta. Bây giờ, hôn nhân dừng lại, em xin phép được giữ họ anh để nhắc nhở mình về những gì chúng ta đã có cùng nhau." Thế! Một cuộc hôn nhân tan vỡ nhưng Cáo không cho rằng đó là thất bại hoặc đáng hổ thẹn hoặc tổn thương ghê gớm, chỉ đơn giản đến lúc phải rời tay. Hai người không còn chung tiêu điểm thì nhìn nhau thêm chán ngán, thêm huỷ hoại đời nhau. Hai mươi mấy năm, dài chẳng dài ngắn chẳng ngắn cũng hết một phần ba đời người, hạnh phúc lẫn đớn đau cùng nhau kinh qua gần trọn đủ. Mỗi lần nhắc đến cố nhân, trong ánh mắt Cáo luôn đong đầy nét tạ ơn người cho một lần hạnh phúc và một lần chia phôi.

Đêm nay, Cáo mang cuộc đời mình ra nhằm thị phạm cho cô hiểu thế nào là chọn lựa, là chấp nhận, là nỗi niềm đàn bà váy mỏng; ắt hẳn cõi lòng đầy rẫy những vết sẹo lại thêm một lần quặn thắt. Vòng tay qua lưng Cáo, xiết nhè nhè bờ vai chỉ toàn xương dẫu đã được che chắn bằng lớp vải Tuyết mưa dày dặn, cô cắn chặt răng tự trách bản thân vụng về không biết cách dỗ dành người khác: “Em biết phải làm thế nào, chị đừng lo!” Trong giờ khắc này, con đường mai này dần hiện ra trước mắt cô, bằng phẳng, thênh thang nhưng chẳng dễ bước qua.

“Không hối hận?” Chạm vào bàn tay cô đang đặt trên vai mình, Cáo khẽ nhướng mắt dò xét nhưng không nói gì thêm.

“Dạ không!” Cô khẳng định, âm giọng nhẹ tênh: “Tất nhiên, em vẫn mong bản thân mình, chị và cậu Ken kia nhận định nhầm nhưng nếu cục diện không thay đổi, âu cũng là món hời của số phận. Anh ta giàu có, lịch lãm lại đối với em không tệ; đàn bà già hâm dở, xấu người xấu cả nết kiểu em còn đòi hỏi gì hơn?” Khi buông ra những lời này, sắc mặt cô thanh thản, khóe môi cong hình cánh cung tươi tắn phát ra tiếng rúc rích nho nhỏ. Quả thật cảm giác an yên vẫn ẩn hiện đâu đó trong những phiến hồn chông chênh đã thừa, mỗi khi cô nghĩ về trai đẹp.

Tiếng thủy tinh va chạm khẽ khàng vang lên, cô uống một ngụm lớn Long Island rồi dùng chiếc lưỡi ướt đẫm vị cay nồng viền quanh khóe môi theo thói quen cố hữu, trước khi cười bằng mắt cùng Cáo: “Quyết định này là em vị kỷ nghĩ riêng cho bản thân, không liên quan đến nhóm.”

Cáo gật đầu, lặng lẽ nhấm nháp vị rượu pha vừa nhạt nhẽo vừa đắng chát. Đàn bà rốt cuộc chẳng thể mạnh mẽ như vẻ ngoài, chỉ là gồng vai gánh vác mãi bỗng trở thành bản năng!

*******************



Đêm trôi! Cuộc rượu đã tàn! Ngày mới lại lên, cuộc sống của những ả phụ nữ nhà nhóm vẫn diễn ra như thường nhật, công việc bận rộn – chè chén hư hỏng – đỏng đảnh gàn dở. Cho đến đêm trước lễ Bình An, cô trở về nhà…

Những ngày cuối năm, phố phường Ph. bỗng nhộn nhịp lạ, ánh đèn màu giăng mắc khắp nơi nơi. Vài năm nữa thôi, nơi đây rồi cũng sẽ ô nhiễm ánh sáng như Hongkong, Tokyo, New York,… Cô vừa luyến tiếc một Ph. yên tĩnh của thuở trước vừa ra dấu tay không cần nhận lại tiền thừa với người tài xế xe kéo hom hem, gầy gò có nước da đen trũi. Cô rũ lại bụi đường vương trên nếp quần, xốc túi xách cỡ to trên vai và chậm chầm bước. Còn một quãng vài trăm mét nữa mới đến nhà nhưng cô dường đã nghe thấy tiếng tranh cãi không ngơi của các chị em, ánh mắt hiền hòa của Van và cả âm thanh lao xao từ bốn sợi dây đeo cổ treo trên cửa phòng làm việc,…

Đột nhiên, bóng chiếc Yukon mang biển đăng kiểm Ph. - “006 – 27” lướt nhanh qua và phanh gấp, âm thanh ma sát chói tai vang vọng giữa màn đêm tĩnh mịch. Nhà nhóm nằm lọt thỏm giữa những ngôi biệt thự vắng chủ với khuôn viên rộng bạt ngàn nên dẫu chỉ cách trung tâm Ph. vài km song nhịp sống lại đối lập hoàn toàn; một bên ồn ã, đủ đầy mọi phận người từ giàu sang cho đến bần cùng – một bên thâm trầm lánh xa phồn hoa đô hội. Huyên náo và đông đúc nhất có lẽ chính là nhà cô.

Khối kim loại đen tuyền bất động trước tầm mắt, dưới ánh cao áp vàng võ, cô nhìn sững vào dãy năm con số trên đuôi xe vẫn đang đỏ đèn ấy. Đôi chân nặng trịch tựa đeo đá chợt lúng túng chẳng biết nên bước thẳng đến hay rẽ sang bên kia đường. Yukon vốn dĩ là dòng xe phổ thông nên dẫu hiếm bắt gặp nhưng chẳng quý, huống chi ngoại trừ nhà nhóm, các hộ còn lại trong khu dân cư này đều thừa khả năng sở hữu nó; biển đăng kiểm “006 - 27” cũng chưa đủ để nói lên điều gì. Một bản ngã tự phân tích, tự nhận định và một bản ngã khác liền cười khẩy mỉa mai, hai luồng tư tưởng vây lấy cô khiến trống ngực gõ nhanh hơn thường lệ với đôi ba câu hỏi ong ong trong tâm trí. Gặp lại nhau bằng tư cách nào cho vẹn tròn? Cố nhân tương ngộ khách sáo dăm câu thăm hỏi hay vờ xa lạ lướt qua nhau?

Thời gian cứ thế chậm chạp trôi đi, cô vẫn trơ mắt nhìn chiếc Yukon, tiếng máy xe vẫn rầm rì, ánh đỏ nơi dãy đèn hậu vẫn rực sáng. Trên đầu, trăng cuối mùa mất hút sau những rặng mây dày. Lòng bàn chân dần tê cứng, cô hướng mắt đến cánh cổng có dãy thường xuân ở khoảng cách hơn trăm mét rồi mím môi bước thẳng. Bản thân bên ngoài dù vô lối đến đâu đi chăng nữa thì cũng tuyệt đối không liên lụy gia quyến; hơn nữa, người trong xe kia là ai còn chưa tỏ. Biết đâu chừng sự việc chẳng giống điều cô đang tự huyễn?!

Gót giày thô cao năm phân dò xét bước ngang qua đuôi xe, ngang đôi cánh cửa kính tối màu và ngoài tiếng thở vội của cô, không gian chừng như đông cứng…

“Chi Lăng!”

Âm giọng trầm, dịu dàng của ngày cũ dội vào thính giác, xông thẳng lên vỏ não, buộc nhịp chân cô khựng lại. Mùi xạ hương thân thuộc len lỏi vào cơn gió đêm càng lúc càng gần hơn. Sống lưng cứng đờ chầm chậm xoay chuyển, những kịch bản trùng phùng đều đồng loạt vụt tan biến khi cô đối diện nét mặt nửa điềm tĩnh nửa hân hoan nơi người đối diện. Vực mắt sâu không đáy màu nâu sáng rực rỡ tựa muôn ngàn tinh tú chiếu thẳng vào cô, kèm theo đó là một nụ cười đẹp đến vô cùng. Thoáng bối rối hiện qua âm giọng gượng gạo, dù đã cố hết sức song cô vẫn không thể cười: “Chào!”

“Em gầy quá!” Trai đẹp tiến thêm một bước, đến gần cô hơn. Tia xót xa tự oán dâng lên đáy mắt khi vòng tay anh lưỡng lự thoáng chốc trước lúc dang rộng, ghì siết hình dung hao gầy trước mặt vào lòng. Anh căng lồng ngực, hít từng hơi dài, vùi đắm mọi xúc cảm vào dư hương đầy mê luyến như chưa từng một lần cách biệt. Cô xanh xao, yếu ớt, từng chiếc xương nhọn chừng đang đâm thẳng vào tim anh, đớn đau khôn xiết.

Hơn bốn tháng mà cứ ngỡ bốn thập kỷ đã qua đi – một trăm ba mươi hai ngày, trai đẹp chưa lần trở lại mảnh đất Đông Dương đong đầy mưa nắng hoài niệm này. Mỗi ngày hai lần, anh lẳng lặng đón nhận thông tin về cô và đêm từng đêm về, tạm buông lơi những khốc liệt kim tiền, truy cập trang cá nhân của cô dường đã thành thói quen dỗ dành giấc ngủ. Thật may vì cô thường xuyên cập nhập trạng thái qua đôi dòng ngẫu hứng chuyện mình, chuyện đời hoặc giả đôi tấm ảnh chụp vội, thiếu chủ đề; nó tựa hồ nguồn thực phẩm nuôi dưỡng sức kiên nhẫn đang dần héo mòn trong anh. Các tao nhân thường bảo thời gian là phương thuốc lãng quên nhiệm màu song với anh thì không; thời gian chỉ khiến những vệt hằn ký ức thêm sâu hay bởi thâm tâm vẫn luôn cố chấp chưa từng từ bỏ, chưa từng thử bôi xóa? Anh không biết và càng không cần thiết phải biết vì cô đã ở đây, trở về sau một chuyến rong chơi xa nhà, tất thảy mọi điều còn lại đều vô nghĩa.

Một trăm ba mươi hai ngày, ngoại trừ phân nửa phiến linh hồn tạm xa rời, cuộc sống của trai đẹp vẫn trôi theo vòng xoay chu toàn trách nhiệm làm con, làm bố, bên cạnh những lịch trình công tác dày đặt và cuộc chiến phân tranh quyền lực không ngừng nghỉ.

Một trăm ba mươi hai ngày, trai đẹp không ngừng nỗ lực hoàn thiện bản thân nhằm đảm bảo cuộc sống hôn nhân viên mãn mai này.

Một trăm ba mươi hai ngày, trai đẹp luôn mang theo hình ảnh, hương vị nơi cô vào mỗi cuộc thỏa mãn nhu cầu sinh lý bản năng.

Một trăm ba mươi hai ngày cho quyết định lần đầu đón sinh nhật sớm cùng một nửa gia đình tại Mos bởi một nửa còn lại đang hiện diện ở Ph. này. Trai đẹp trở lại Đông Dương với hai bản ngã đang tự mâu thuẫn tơi bời. Bất chấp tất thảy để giữ chặt cô cho riêng mình hay đợi chờ cơn ẩn nhẫn tận tuyệt? Khoảnh khắc lướt qua nhau, xe dừng gấp, anh đã có câu trả lời nhưng vẫn nén hân hoan, răn lòng không được phép tổn thương cô khi hạn mức cuối còn chưa đến. Đêm mai là đêm Bình An – nhà cô luôn chào đón nó bằng những dây dứt khôn nguôi về Tây Phi nắng gió xa mù. Vì vậy, nếu cô muốn rẽ lối, ngược đường thì anh sẽ tôn trọng chờ đêm qua.

Trong vòng tay ấm áp nhưng không mấy mềm mại, thoải mái, cô từ trạng thái ngượng ngập dần tìm lại được cảm giác yên ổn thân thuộc. Hình như, lần đưa nhau về ấy đã vô tình tiễn biệt nốt thú vui ngắm nhìn những anh chàng nom hay ho nơi cô. Hơn bốn tháng, dù bận rộn đến mấy thì số lượng bạn khác giới lướt qua tầm mắt cũng chẳng thể dưới hàng chục nhưng cô luôn có vài lý do để ngoe nguẩy quay lưng. Người thì quá gầy, người thư thì sinh yếu đuối, người thì hài hước đến độ đau đầu, người thì chưa kịp nhìn kỹ mặt đã vội tính chuyện lâu dài,... Cô len lén cọ chóp mũi vào ngực áo trai đẹp, thổn thức mùi hương đượm nồng pha lẫn dăm rẻo nắng gió Đông Dương. Quả thật rất dễ chịu, không xa lạ hay đáng sợ như những tình huống giả định mà cô đã hình dung ra, dẫu vẫn còn đâu đó chút lúng túng.

Khẽ ngọ nguậy thân hình, cô ngước mắt nhìn lên nét chiếc cằm vuông lún phún xanh. Trai đẹp cũng vừa nới lỏng vòng tay ôm quá chặt và cúi xuống nhìn cô bằng nét mặt tĩnh tựa hồ bầu trời đêm lặng gió, đủ lâu trước khi âu yếm đặt lên trán cô nụ hôn nuông chiều. Trong mắt anh, cô hồ như thấy được vạn triệu tinh tú nhấp nhánh đang vây quanh nhân ảnh của mình. Khoảng cách giữa cả hai càng lúc càng hẹp hơn, vượt khỏi mọi tiên đoán cho ngày chạm lại nhau. Cô bỗng sợ nghe những nhịp tim dồn dập từ lồng ngực anh nên cắn nhẹ môi rồi nhoẻn cười nửa ngây ngô nửa rối rối: “Anh ghé thăm ai ở đây à?”

Trai đẹp không lập tức đáp lời, một tay choàng qua hông cô, tay còn lại với đến cửa xe: “Sương đêm không tốt cho sức khỏe của em, chúng ta về nhà trước đã.” Bằng động thái tự nhiên, ôn hòa, anh đỡ tay cô bước vào xe.

“Về nhà?” Cô vừa băn khoăn hỏi lại vừa nhích vào trong, chừa khoảng trống đủ lớn cho anh ngồi vào. Từ ghế cạnh lái, Dave lễ độ gật đầu chào kèm theo hai từ “cô Đỗ” ngắn gọn rồi nhanh chóng quay đi, hướng ánh mắt cẩn trọng quan sát về phía trước như cũ. Ngồi ở vị trí tài xế là một thanh niên còn khá trẻ có nét mặt lầm lì với một vết sẹo dài từ tên cạnh hàm kéo dài đến tận mép cổ áo; không giống Dave, anh ta gật đầu một cái rất mạnh, tựa động tác của một người máy.

“Nhà của chúng ta, ở cuối đường.” Trai đẹp lướt ánh bắng mắt biết cười rạng rỡ qua cô.

Cô ngơ ngác trong thoáng chốc. Thì ra căn biệt thự nhỏ theo phong cách Âu cổ điển không người ở, thi thoảng mới có chiếc xe ghé đến trong vài giờ lại rời đi kia là của trai đẹp. Sở dĩ cô rành rẽ như vậy cũng bởi phụ nữ nhà cô luôn đặc biệt ưu ái gốc me già cho quả ngọt lịm ngay trước cổng căn biệt thự ấy. Hơn nữa, dù diện tích khu phố này dù khá lớn nhưng tổng hộ dân cư lại chưa đủ mười đầu ngón tay. Đối diện thẳng, hướng xéo trái – phải, hai bên cạnh, cách vách,… đều thuộc về một vài thành viên hội Harvard, thậm chí mảnh đất nhà nhóm cô đang trú cũng là mượn của chồng Sa nên sự tò mò dành cho vị gia chủ bí ẩn kia càng lớn. Rốt cuộc, cứ hoài người quen. Duyên trôi bảy nghìn dặm duyên vẫn chờ - nợ trốn ba kiếp nợ vẫn theo!

Xe chầm chậm chuyển bánh, tay cô yên hòa trong tay anh!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play