"Đúng vậy! Cuộc sống này khốc liệt nhưng đất khô cằn đến mấy cũng có thể nẩy mầm xanh, chỉ cần chúng ta trả giá đủ."
Tám giờ sáng, cô cùng vài thành viên trong tổ Y tế đưa đoàn sang nhà mở - nơi dành cho những bóng hồng sắc úa hương phai không còn nơi quy cố hương. Trong nhà mở, độ tuổi nào cũng có, phận đời nào cũng đủ, từ cô bé mười tuổi đã làm đàn bà cho đến chị trung niên có tuổi "nghề" lớn hơn tuổi đời từng được sống hoặc giả những đứa trẻ vô tội sinh ra bởi con tinh trùng vô thừa nhận nào đó mà hơn phân nửa chúng đang đếm từng ngày sống trôi qua.
Cô bé sinh viên khoa Biên kịch mở to mắt quan sát hoàn cảnh căn nhà mở dẫu đây không còn là lần đầu đoàn ghé thăm. Nếu cách đây vài tuần, cô bé còn tỏ ra sợ sệt những đứa bé gầy rộc với làn da xanh bủn, trên người lốm đốm các vết loét thì bây giờ, cô bé lại là người hăm hở nhất. Vừa cẩn thận đo thân nhiệt cho một bé gái tám tháng tuổi có đôi mắt trong veo nhưng đã mất thị giác bởi nấm não đang nằm bất động trong nôi, cô bé vừa nhìn sang cô, nhỏ giọng nói: "Chị! Em có điều muốn hỏi."
Cô gật đầu khi tay, mắt đang đồng loạt đối chiếu chỉ số CD4* giữa bảng kết quả mới và cũ của các bé.
"Theo em biết thì nhà mở này do tiến sĩ Van cùng mọi người tự chủ trương lập nên, có nghĩa là không nhận được kinh phí hỗ trợ từ các nguồn quỹ, đúng không chị?" Nhận được cái gật nhẹ như đồng ý từ cô, cô bé tiếp tục nói: "Ở đây có đến hơn trăm người, hầu hết đều mất sức lao động, vậy chi phí sẽ không nhỏ. Em được phép khiếm nhã hỏi là nhóm chị sẽ cân đối tài chánh như thế nào không?"
"Theo luật là không được!" Cô dừng tay, đẩy gọng kính lên rồi đưa mắt nhìn cô bé ấy, thản nhiên nói: "Nhưng tôi có thể nói khái quát thế này, một phần kinh phí là do nhóm tự túc, phần còn lại đến từ các nhà hảo tâm ẩn danh. Tôi biết em sẽ thắc mắc vì sao các nguồn quỹ chính quy không hỗ trợ. Không phải họ chối từ mà khoản dự chi này tương đối lớn, sẽ cần lộ trình giải ngân phức tạp, còn bọn tôi lại không đủ nhân lực để đảm nhiệm việc thống kê, báo cáo, hoạch định,... chi tiết theo đúng thủ tục." Nói xong, cô tiếp tục với công việc dở dang.
Cô bé kia nhíu mày nghĩ ngợi hồi lâu rồi reo nhỏ với vẻ cảm kích: "Đây mới chính xác là tri ân bất cầu báo! Các nhà hảo tâm ấy quả thật đáng khâm phục."
Cô lại cười, nụ cười là lạ nửa chân thành nửa chua chát: "Đúng vậy! Cuộc sống này khốc liệt nhưng đất khô cằn đến mấy cũng có thể nảy mầm xanh, chỉ cần chúng ta trả giá đủ." Đoạn, cô đưa mắt nhìn những thiên thần bé nhỏ quanh mình. Vì đây là khu dành riêng cho các bé nhiễm HIV có tình trạng sức khỏe kém nên hầu như khó bắt gặp được tiếng cười thuần khiết hay cảnh tượng nô đùa vô tư nhẽ ra nên có. Không gian chỉ nhàn nhạt mùi thuốc và những tiếng khóc nghèn nghẹn, yếu ớt nhưng để duy trì không gian ấy, ai đó đã hoàn thành xuất sắc bài học "chấp nhận".
"Trả giá?" Cô bé kia tròn mắt, nghiêng đầu nhìn cô khó hiểu.
"Em muốn ngắm hoa nở thì trước hết phải chăm bón, vun vén cho cây. Đúng không nào?" Kèm theo câu trả lời là cái nháy mắt tinh nghịch, cô hy vọng cô bé kia rồi sẽ trở thành một nhà biên kịch thực thụ, viết ra những tác phẩm có thể lấp đầy hố rỗng trong lòng người thay vì chỉ xoa dịu, ve vuốt cơn mộng huyễn. Gấp lại tập hồ sơ trên tay, cô nói tiếp: "Em thống kê bảng đo thân nhiệt của các bé rồi mang cho bác sĩ Joe nhé. Cảm ơn em!"
Bên trong phòng Y tế, Klaus và cô sinh viên Y khoa hai mươi hai tuổi trong cuộc hợp hôm trước đang giúp Joe kiểm tra huyết áp, nhịp tim cho những bệnh nhân sống tại nhà mở. Cath cần mẫn ghi chép lại thông số. Thi thoảng Klaus lướt nhanh ánh nhìn ấm áp về Cath, cô bé mím môi bẽn lẽn. Người còn lại tinh ý nhận ra, đôi khi trêu đùa dăm câu khiến cả ba cùng cười khúc khích. Họ đã vẽ nên bức tranh rạng ngời sắc màu tuổi trẻ nơi đáy mắt cô. Hiểu lầm, tranh chấp, va vấp đều đã được xóa nhòa bởi ánh nắng thanh xuân.
Góc trái - nơi được ngăn thành phòng khám dã chiến đón chào cả những người dân nghèo sống quanh nhà mở, Joe đang bận rộn không ngơi tay. Joe là bác sĩ chính, người chịu trách nhiệm cao nhất trước pháp luật nước sở tại bởi theo quy chế, trung tâm Y tế thuộc nhà nhóm của cô được cấp phép tương đương một bệnh viện tư có quy mô nhỏ. Anh đến từ N.Y phồn hoa và để lại sau lưng vị trí công tác đáng mơ ước tại bệnh viện lớn với mức lương cao ngất ngưởng. Gia nhập nhóm gần mười năm nhưng chưa từng nhận một hào lương nào; mỗi năm, anh chỉ dùng một tuần ngắn ngủi để về thăm gia đình, sau đó sẽ quay lại, chuyển vào tài khoản nhóm một khoản có nhiều hơn năm con số không rồi nhún vai nhẹ bẫng giải thích rằng, đó là lợi tức từ tài sản thừa kế. Có lần, trong ngày họp mặt truyền thống của nhóm, ai đó từng tếu táo bảo anh cần tích lũy để còn cưới vợ hoặc chu du vòng quanh thế giới khi về hưu. Anh đã ngơ ngác như chưa từng nghĩ qua và hóm hỉnh đáp: "Tôi sẽ ở lì đây cho đến khi Van đuổi, nhưng phải có lý do chính đáng. Nếu tôi may mắn được chết trẻ, xác sẽ được hiến, sau ba năm thì hỏa thiêu, lấy tro cho vào chiếc lọ nhỏ đặt trên cổng nhà nhóm. Vậy là thành toàn!" Sau câu trả lời ấy, mọi người cùng phá lên cười bởi bọn họ cùng đang đi chung trên cung đường hư ảo mà chẳng ai có ý định quay đầu trở lại.
"Joe." Cô khẽ kêu lên rồi ý tứ lách qua đám đông chừng mươi người đang vây quanh Joe: "Anh có nhìn thấy Hill đâu không?"
Joe gật đầu nhưng không đáp ngay mà cẩn thận ghi chép bệnh án của một cậu bé trạc mười bốn mười lăm gầy gò, đen nhẻm vừa khám xong. Lát sau, anh nhìn sang cô: "Hill mang mẫu xét nghiệm về nhà trước, chập nữa sẽ quay lại. Có việc gì cần tôi giúp không?"
"Không vội! Tôi chỉ muốn tìm hiểu thêm về trường hợp của Don. Anh cứ làm việc của mình trước đi." Cô nói rồi nhanh chân bước như muốn trả lại không gian chuyên môn cho Joe.
"Thân chủ sản phụ mười ba tuổi?" Joe hỏi lại, vầng trán cao rộng xuất hiện hai nếp gấp xếch tựa cánh chim bồ câu đang bay lên.
Cô gật nhẹ. Don được người dân quanh đây phát hiện vào hai tháng trước trong tình trạng bị vứt bỏ bên vệ đường với thân thể suy nhược mức độ nặng cùng bào thai mười lăm tuần tuổi đã chết lưu. Cô bé chỉ mang máng nhớ mình tên Don, lên mười tuổi cách đây tầm đôi ba năm, còn tất cả những thông tin như quê quán, bố mẹ, người thân,... đều không có ấn tượng. Ký ức rõ ràng nhất của cô bé thuộc về đoạn đời quẩn quanh trong căn phòng chưa đến hai mét vuông ẩm thấp, tối tăm trong một nhà thổ nào đó; mỗi ngày, cô bé sẽ phải làm hài lòng trên dưới mười gã đàn ông nếu muốn có cơm ăn và không bị đòn roi ngược đãi. Bọn chủ đã cố tình để cô bé mang thai bởi có không ít khách hàng thích cảm giác lạ với thai phụ ấu nhi. Khi không còn khả năng sinh lợi nhuận, cô bé sẽ bị quẳng ra đường như người ta vứt bỏ một con gà nhiễm cúm gia cầm. Đây không là trường hợp đầu tiên cũng chẳng là cuối cùng mà nhóm cô tiếp nhận, quá trình chạy đua với tử thần đã rút cạn sức lực để phẫn nộ từ họ.
Còn Hill xuất thân là thành viên tổ hóa nghiệm, đảm nhiệm tất cả quá trình từ lấy vật phẩm, xét nghiệm đến phân tích dữ liệu nhưng hiện nay còn kiêm cả công việc y tá khi thiếu hụt nhân lực. Thoạt nhìn vóc dáng bề ngoài, ít ai dám tin Hill là nhân viên của một tổ chức thiện nguyện vô danh nhưng người ta lại càng không thể tưởng tượng Hill của tuổi mười chín từng xuất hiện trong những tấm ảnh khỏa thân táo bạo trên tạp chí Playboy danh tiếng. Bởi giờ đây, dẫu xuân sắc chưa phai nhưng hư vinh thuở nao đã phai úa trong đáy mắt ơ hờ bàng bạc của người phụ nữ đứng bên kia triền dốc đời này.
Chập sau, Hill quay lại nhà mở. Vóc dáng thon thả với những đường cong gợi cảm hiện rõ sau bộ trang phục đời thường giản dị. Cô nàng đánh ngoặc tay lái rồi phanh gấp khiến lớp bụi đất đỏ bốc lên mù mịt một góc sân.
Tạm ngừng câu chuyện dở dang với nhóm phụ nữ đang tỉ mỉ thêu hoài vọng chưa thành của đời mình vào những mảnh lụa hòng mong được tái hòa nhập cuộc sống, cô ngẩng lên nhìn Hill, lắc đầu chịu thua trước nết lái xe xấu cố hữu kia: "Hill, chị còn nhiều việc lắm không?" Cô vừa hỏi vừa đứng lên, bước về hướng Hill.
Hill như đoán biết vấn đề cô muốn đề cập đến là gì nên chỉ tay đến dãy nhà đơn nằm nép sau mảnh vườn hoa màu: "Ta chăm sóc vết thương cho Don nữa là xong, cô đi cùng không?"
Hai người phụ nữ men theo hàng cây, bước nhanh cố lánh ánh nắng hè gây gắt như thiêu đốt da người. Dãy nhà đơn được chia thành dăm phòng nhỏ, được xem là khu lưu trú bệnh. Tuần trước, Don được chuyển từ khu Y tế của nhà nhóm về đây sau khi tình trạng sức khỏe đã khả quan hơn.
Don nửa nằm nửa ngồi trên chiếc giường nhỏ, hướng ánh mắt hoảng loạn còn vương nét thơ dại về bóng nắng xiên xiên bên ngoài khung cửa sổ ngay cạnh. Thấy Hill và cô đi vào, cô bé nhoẻn cười mừng rỡ: "Em trông chị sáng giờ."
"Em đau ở đâu sao?" Hill hỏi lại khi đặt chiếc hộp chứa dụng cụ Y tế xuống chiếc bàn cạnh giường. Nhanh chóng mở nắp hộp, Hill lấy ra hai chiếc khẩu trang rồi đưa cho cô một chiếc, sau đó khoác áo choàng trắng lên người và đeo găng vào tay.
"Không có đau..." Don vội vã xua tay: "Em khỏe nhiều lắm rồi nên chị cho em ra ngoài làm kiếm tiền để đặng sau này còn nuôi con, được không chị?"
Don vừa dứt lời, cô và Hill kín đáo nhìn nhau cay đắng. Ở tuổi mười ba, bao cô bé khác còn đang được bố mẹ yêu thương, mỗi ngày vô ưu cắp sách đến trường thì Don đã suýt làm mẹ - một bà mẹ thậm chí còn chẳng biết bào thai còn tồn tại hay không nhưng vẫn dạt dào tình mẫu tử.
Hill vừa cho dung dịch sát trùng vào chiếc chậu nhỏ vừa đưa tay xoa đầu Don: "Chuyện này tính sau. Bây giờ, để chị kiểm tra vết thương trước, được không?"
Don ngoan ngoãn nằm xuống giường. Cô đưa tay kéo lại tấm rèm che khi Hill mở mảnh vải phủ hờ từ bụng xuống ngang gối cô bé, thay cho quần. Các vết lở loét đã thu nhỏ và khô bề mặt khá nhiều, chỉ còn vùng hai bên đùi gần bẹn vẫn còn tiết dịch vàng kèm theo thứ mùi thịt đang phân hủy. Ngày đầu, khi Don được đưa đến nhà nhóm, vùng lở loét ấy kéo dài từ trên cơ quan sinh dục đến gần hết hai đùi trong, lan ra tận mông. Nặng nề hơn, đường huyết đã có dấu hiệu nhiễm trùng nặng. Đêm ấy, một chiếc xe công vụ ưu tiên đã vượt gần 200 km trong khoảng thời gian chưa đến hai giờ nhằm chạy đua cùng tử thần, đưa được Don đến bệnh viện lớn của nước bạn. Hill và Joe theo xe, túc trực cạnh cô bé suốt ba ngày đêm.
Cẩn trọng trong từng thao tác, Hill chốc chốc lại đưa mắt quan sát nét mặt của Don. Cô bé dù đau vẫn cố cắn răng chịu đựng, không lời kêu than, chỉ dám xuýt xoa thật khẽ.
Thay mảnh vải phủ mới xong, Hill cũng hoàn thành công việc của mình. Hai người trò chuyện cùng Don thêm đôi câu rồi đi tìm Joe, họ cần thiết phải thông báo tình trạng bào thai mà không gây chấn động mạnh đến tâm lý cô bé. Sau khi cân nhắc thiệt hơn kĩ càng, Hill nhận trọng trách phát ngôn bởi theo một góc nhìn nào đó, hiện tại Hill là người được Don tin yêu nhất lại có khả năng trao đổi bằng ngôn ngữ chung.
Cả đoàn trở lại nhà nhóm khi bóng mặt trời đã chênh chếch hướng tây. Cô lập tức lên tiếng khi vừa bước vào phòng làm việc của nhóm Dự án: "Cáo đâu?"
Vòng một cúp D nhìn cô qua những chồng hồ sơ cao hơn đầu, thở dài: "Đã về nhưng chưa thấy mặt!"
"Vẫn bên kia?" Cô hướng mắt về cửa sổ, đối diện với khung cửa sổ ấy là khuôn viên rộng bạt ngàn với ba hồ bơi lớn, sân golf chín lỗ, đường đua, trang trại ngựa và một căn biệt thự mang phong cách cổ điển không pha tạp hay phá cách.
"Ừ!" Vòng một cúp D gầm gừ rồi vươn vai đứng lên, cầm theo chiếc cốc đi đến quầy nước: "Chắc cũng chẳng xảy ra chuyện gì đâu!"
Cô cũng đáp lại bằng tiếng ừ nhẹ rồi đi đến bàn làm việc của mình, ngồi xuống. Trong phòng chỉ còn lại ba người, cô, vòng một cúp D và El đang gõ phím hết tốc lực bởi vấn đề tài chính của cả nhà nhóm đều do một mình cô nàng đảm trách. Rút điếu thuốc, cô châm lửa và lười nhác dùng những bánh xe bên dưới ghế thay cho đôi chân tiến đến gần El. Chìa điếu thuốc cho El, chờ cô nàng rít một hơi dài xong, cô tiện tay cầm lên vài tờ hóa đơn. Trong đó có hóa đơn viện phí của Don được El dùng bút đỏ đánh dấu chéo ở một góc, mắt cô nhìn sững vào con số phía dưới: "Đúng là bệnh viện lớn luôn biết cách cướp của một cách ngọt ngào! Nhưng nghe bảo là được miễn phí mà?"
Lập tức, âm giọng vốn dĩ luôn ngọt ngào của vòng một cúp D xuyên qua thính giác cô, đến từ phía sau: "Thì đúng là miễn phí! Nên ai cướp của ai cứ mặc, tài khoản của nhóm ta được bảo toàn là được."
"Lệnh trên đưa xuống muộn hơn máy in nên Hill tiện tay mang hóa đơn về làm kỷ niệm." El hí hửng nói xen vào khi cô còn chưa kịp lên tiếng: "Nếu ta có thời gian, nhất định cũng sẽ đến đây nghỉ dưỡng dăm ngày. Nghe Hill bảo không thua gì khách sạn năm sao lại còn có lắm trai đẹp."
Từ trai đẹp kia đã khiến tâm trạng cô xáo động. Bĩu môi, cô đưa mắt lườm El: "Người xưa hay nói 'hồng nhan họa thủy' nhưng nay ta nói, trai đẹp là sóng thần. Cô chớ dại mà dính vào bọn trai đẹp!" Nói đoạn, cô lại đưa mắt nhìn vào tấm hóa đơn: "Bệnh viện này thuộc tài sản của lão anh rể Meo à?"
El lắc đầu khi tay vẫn lách cách trên phím: "Của tên King!"
"KingMeo?" Cô chưa từng gặp qua con người có cái tên hống hách này, chỉ biết đây là một trong thành viên trong hội Harvard, nghiệt oán của Meo bé bỏng nhà cô.
Vòng một cúp D cướp điếu thuốc đã cháy gần hết trên tay cô, cong môi gian ác nói: "Cô nhanh hối lộ ta cái gì đi, nếu không ta mách lại Meo là cô dám thân mật ghép tên nó với tên kia."
Như đã nói, bởi là nghiệt oán nên Meo sẽ giơ ra toàn bộ móng vuốt nếu chị em nào nhỡ mồm ghép đôi tên hai người họ. Cô biết mình đã rơi vào tay giặc nên vội vàng xuống nước: "Ta mua áo ngực tặng cô nhá?"
"Cút!" Vòng một cúp D ré lên, hai tay chống hông nhìn cô như sắp sửa đánh nhau: "Cô không có thành ý, miễn thương lượng! Ta đi tìm Meo đây, để xem nó nhai xương cô thế nào."
Sở dĩ vòng một cúp D có phản ứng mạnh như thế là bởi cô nàng luôn xem áo ngực như tử thù. Chẳng ai hiểu nguồn cơn sâu xa nhưng chỉ trừ lúc đi viếng tang hoặc bất đắc dĩ phải ra khỏi nhà thì cô nàng luôn nhất nhất trung thành với phong cách thả rông. Mà để kéo được cô nàng ra khỏi nhà, đó lại là một thử thách gian nan khác. Trong bảy năm tham gia nhóm, số lần cô nàng bước qua cánh cổng lớn chỉ cần hai bàn tay đã đủ thống kê. Chị em dùng mọi nhục hình bức cung, cô nàng cũng chỉ nhăn mũi kiểu trẻ con đáp rằng, đàn bà vốn đã bị ràng buộc quá nhiều vào các khuôn khổ, lề phép của xã hội; nay đến quyền tự do thân thể cũng mất nốt thì sống phí.
"Hai bà ồn ào quá!" Meo từ đâu xuất hiện sau chiếc bàn chứa tài liệu đặt nơi góc phòng.
"Cô biết cách độn thổ thăng thiên?" Cô trợn mắt nhìn Meo.
Meo uốn éo thân hình, giương đôi mắt gấu trúc về hướng ba người còn lại: "Em ở đây từ khi các bà còn chưa vào. Tìm mớ công văn cũ hộ PP!"
"Nghĩa là cô đã nghe hết?" Vòng một cúp D hỏi Meo nhưng lại nghiêng đầu nhìn cô với ánh mắt thương hại.
"Nghe rõ từng âm nhấn!" Meo đáp rồi đưa tay che miệng, ngáp dài: "Xem như một cách trả ơn tên kia vậy!"
Ba cô nàng còn lại đồng loạt nhìn Meo với thái độ kỳ thị, tựa như người trái đất bắt gặp người ngoài hành tinh. Đang từ chuyện cô dại mồm ghép tên King - Meo lại chuyển sang vấn đề trả ơn một kẻ vắng mặt nào đó.
"Vì hắn không thu viện phí lại giúp đỡ cả xe mang biển đăng kiểm công vụ ưu tiên, còn cam kết sẽ hỗ trợ dài lâu. Hắn tốt với em, em không cần nhưng tốt với nhà nhóm, em nhất định ghi nhận!" Meo cong lưng làm một động tác yoga và vô tư giải thích.
Bốn người đàn bà cùng bật cười, tiếp tục vừa làm việc vừa ồn ào đấu võ mồm với nhau, từ chuyện nhà nhóm đến chuyện đàn bà vụn vặt. Chập lát sau, các cô nàng khác cũng lần lượt góp mặt khiến không khí càng thêm náo nhiệt. Hương cà-phê thơm nồng lẫn vào mùi thuốc lá ngai ngái vấn vít theo từng nhân ảnh đang bình thản sống nhàn nhạt qua ngày, phù hoa cuộc đời đều để lại bên ngoài bậu cửa.
*CD4: Cluster Of Differentiation 4, tên gọi của tế bào bạch cầu lympho hỗ trợ đóng vai trò tổ chức hoạt động cho hệ thống miễn dịch chống lại sự tấn công của vi khuẩn, nấm, virus,... Chỉ số CD4 được xem là một phần quan trọng để đánh giá tình hình sức khỏe ổn định trong quá trình điều trị của người nhiễm HIV.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT