"Thật ra mối quan hệ giữa nam và nữ vốn vô cùng đơn thuần nhưng những ngôn từ hoa mỹ khoa trương, những hão vọng vời xa đã khiến nó trở nên phức tạp, rối mù. Thề thốt sông cạn đá mòn thì sao? Hứa hẹn trọn đời vẹn kiếp rồi thế nào? Một khắc, một ngày hay một đời đều là những con số vô tri mà tha nhân lại chẳng thể đoán trước tương lai. Rốt cuộc, hiện thực mới là quan trọng, đàn bà cần một lồng ngực êm ái để tựa và đàn ông cần một người khiến họ sẵn lòng dang rộng vòng tay ôm."
Hiền vẫn thường ghé qua nên cô đã thông báo tổ bảo an bệnh viện ghi tên Hiền vào nhóm thân nhân. Do vậy, cô khá bất ngờ trước sự xuất hiện của hai người lạ kia, nét không hài lòng hiện rõ qua khóe môi: "Họ là..."
Hai bàn tay xoắn chặt vào nhau tỏ ý hối lỗi, Hiền nghe sóng lưng lạnh toát bởi ánh mắt của trai đẹp khi ánh mắt bối rối đang nhìn về cô: "Em... em xin lỗi. Đúng ra em phải nói trước với chị nhưng em sợ..." Ba từ "chị từ chối" như dính chặt vào thanh quản, dù cố gắng đến đâu cũng không thể thành âm, cô bé lại cúi đầu thấp hơn, mặt hơi hướng đến người phụ nữ trẻ có nét mặt hốc hác cùng đôi mắt tràn ngập lắng lo đứng cạnh: "Đây là cô Trinh - cô chủ nhiệm lớp em. Chồng cô là người gây tai nạn đêm ấy nên cô đã năn nỉ em dẫn đến gặp chị. Thường ngày, cô rất tốt với em, em không... không... nỡ..." Càng nói, cô bé càng cảm thấy lưỡi mình đông cứng, cuối cùng đành dừng lời.
Lại nói, Trinh là giáo viên môn Toán kiêm chủ nhiệm lớp bổ túc đêm của Hiền. Đêm qua, lớp Hiền tổ chức thi tốt nghiệp thử nghiệm nhằm chuẩn bị cho kỳ thi tốt nghiệm Trung học diễn ra vào tháng tới. Trinh vẫn lên lớp, làm trọn trách nhiệm giám thị nhưng khi buổi thi vừa kết thúc, Trinh đột nhiên ngất đi. Hiền với thân phận lớp trưởng, cộng thêm tình cảm cô trò xưa nay khá khắng khít nên đã đưa cô giáo đến trạm xá. Sau đó, qua những lời tâm sự ướt đẫm nước mắt của Trinh, Hiền phát hiện ra rằng chồng Trinh chính là người tài xế gây tai nạn và vô tình tiết lộ bản thân có quen biết người bị hại. Trinh như kẻ chết đuối vớ phải cọc, lập tức van xin Hiền một cuộc gặp bởi trước đó, dù áp dụng mọi biện pháp cũng chẳng thể tìm ra bất kỳ thông tin về người có tên Đỗ Chi Lăng kia. Hiền vừa sợ cô mắng vừa ám ảnh bởi nét mặt chưa bao giờ có cảm xúc của người đàn ông bên cạnh cô nên một mực chối từ, tuy nhiên bao nhiêu cứng rắn đều tan biến khi Trinh xanh xao như tàu lá héo đang quỳ sụp xuống...
"Cô là vợ của Trần Ngọc Quý?" Giữa những tiếng thở nặng nề phát ra từ ba con người trước mặt, cô đưa mắt nhìn thẳng vào người tên Trinh vừa được Hiền giới thiệu nhưng tuyệt nhiên không có ý mời họ ngồi xuống ghế. So với những bức hình cưới chỉ cách đây dăm tháng trong hồ sơ nhân thân hôm trước, Trinh trông như già hơn dăm tuổi, nét tươi nhuận hạnh phúc khi khoác tay chú rể đã được thay thế bằng vẻ tiều tụy dẫu sự thuần khiết vẫn còn đâu đó nơi đáy mắt.
Trinh gật đầu, e dè nhìn vào nét mặt nhàn nhạt của cô. Lòng bàn tay bỗng túa đầy mồ hôi lạnh, những câu lời chuẩn bị sẵn ở nhà cũng đột nhiên biến mất khi mắt Trinh vô tình lướt qua hình ảnh đàn ông vận quần âu, áo sơ mi thẳng nếp, một tay đút túi quần, một tay đang di chuyển trên máy tính nơi chiếc ghế bành đặt cạnh cửa sổ lớn. Thoạt nhìn, anh ta có vẻ đang dồn bận tâm vào việc riêng nhưng linh tính đàn bà vẫn mách bảo Trinh rằng, đấy mới là kẻ đáng sợ nhất trong căn phòng này. Khó nhọc nuốt xuống ngụm nước bọt, Trinh gắng gượng giữ cho âm giọng bình ổn: "Dạ! Đây là bé Dung - em chồng em. Hôm nay, hai chị em em đại diện anh Quý và gia đình đến thăm chị." Nói xong, Trinh đưa tay huých nhẹ vào cô bé trạc tuổi Hiền đi cùng.
Cô bé kia như chợt tỉnh, luống cuống lấy về ánh mắt nửa sợ hãi nửa ngẩn ngơ ngắm nhìn từ nơi người đàn ông ngồi ngược bóng nắng cạnh cửa sổ rồi chậm chạp nhích từng bước. Đặt lẵng quà khá lớn lên bàn, cô bé lí nhí khẩn nài: "Chị,... xin chị đừng hại anh trai em. Anh ấy..."
"Dung!" Trinh kêu lên nho nhỏ, vội vàng nhoài người kéo cô bé tên Dung ấy lui xuống: "Chị đừng trách, Dung nó còn dại nên chưa hiểu chuyện."
Bỏ mặc cảm xúc rối loạn nơi hai chị em Trinh, cô lướt mắt ngang qua lẵng quà đặt trước mặt, rồi cong cong vành môi chưa kịp hồng hào lên, tạo thành nét cười trào phúng: "Quả là hổ phụ sinh hổ tử, trượng phu lẫm liệt đến độ đi thăm bệnh cũng phải nhờ vợ và em gái đi hộ! Cô về bảo anh ta thế này, muốn tranh tụng thì hãy thông qua luật sư đại diện của tôi hoặc giả vẫn còn cảm thấy oan ức thì đích thân đến gặp tôi."
Dẫu còn chưa thể hiểu hết ý tứ trong lời nói kia, song Trinh không có nhiều thời gian để suy ngẫm bởi trai đẹp đã đứng lên, mũi giày đang hướng về cửa lớn. Thấy vậy, Trinh hốt hoảng xua tay: "Không phải anh Quý tránh mặt chị đâu, anh ấy bị công an bắt giữ từ hai hôm trước. Em biết anh ấy có lỗi, em thay mặt anh ấy tạ tội với chị, xin chị mở lòng khoan dung bỏ qua cho anh ấy, được không chị?" Trinh nói một hơi dài, gương mặt hốc hác càng thêm não nề khi nhớ đến những lời bố mình đã nói.
Bố Trinh công tác tại viện Kiểm sát, quan hệ với các ban ngành chức năng cũng tạm xem là tốt. Sau khi Quý bị tạm giữ để điều tra, ông liền ra sức che chở cho con rể nhưng đến đâu cũng chỉ nhận được một cái lắc đầu áy náy. Họ úp mở cho ông hay, kẻ mà chàng rể nhà ông đắc tội chẳng phải hạng thường dân nên tình nghĩa làm sao thắng được lệnh trên ban xuống. Thậm chí, vì không đành lòng nhìn con gái rượu vật vã khóc than, ông còn bạo gan gõ cửa phòng cấp trên. Cấp trên chẳng cho ông kịp mở lời đã vội nói thẳng rằng: "Vụ này rất rắc rối, anh tốt nhất đừng dây vào nếu vẫn chưa muốn về hưu sớm. Hơn ai hết, anh thừa hiểu, thế lực bên kia phải thế nào thì mới kéo được lão Hùng vào một vụ cỏn con như này." Bao nhiêu hy vọng của ông đều thoáng chốc tan theo cái tên Hùng kia - tay luật sư được mệnh danh là "Hung thần tòa án" - bởi con người này ngoài cơ trí, xảo quyệt, còn có quan hệ sâu rộng với những quan chức cấp cao; muốn thuê hắn ta đại diện thì tiền thôi vẫn chưa đủ. Rốt cuộc, chồng con gái ông đã chuốc oán với ai, chính anh ta cũng ngơ ngáo chẳng biết.
"Vậy thì sao?"
Âm giọng hững hờ của cô tựa tiếng gió rít qua đêm thanh vắng, nó khiến hai chị em Trinh lúng túng nhìn nhau. Cô bé Dung vẻ như đã mất bình tĩnh: "Anh Hai bị bắt vì tội vận chuyển hàng cấm, công an nói đó mới là lý do chính khiến anh ấy gây tai nạn rồi bỏ trốn. Là do chị trả thù, đúng không? Anh Hai không bao giờ làm như vậy, không đời nào đâu..."
Lia một ánh nâu lạnh sắc bén hơn cả lưỡi kiếm ngang qua Trinh và Dung, trai đẹp điềm nhiên ngồi xuống cạnh, choàng tay qua hông cô và tiếp tục im lặng; ngoài tia mắt chở che dành cho riêng cô, nét mặt anh không thể hiện bất kỳ cảm xúc nào khác. Cô liếc nhanh sang anh, vùng giữa hai đầu mày khẽ nhíu lại rồi cười nhạt, mắt xoáy thẳng vào chị em Trinh, bình thản: "Tôi tin vào công bình pháp trị! Nếu nhà các người có nghi vấn thì nên tìm đến cửa quan, nơi đây là bệnh viện. Mang lẵng quà..."
Nhưng chưa đợi cô dứt lời, Trinh đã từ từ đổ khụy trong vòng tay Dung và Hiền, nước mắt nhạt nhòa cả nét mặt chưa gợn dấu từng trải. Đôi vai thiếu phụ run lẩy bẩy như chính giọng nói khẩn nài thê thiết: "Dung nó nói bậy, chị đừng trách, đừng giận... Xin chị..." Đến đây, toàn thân hình Trinh đã không còn chút sức lực nào khiến hai người còn lại càng thêm luống cuống.
Hiền hối hả dìu Trinh ngồi tạm xuống ghế rồi đưa ánh nhìn van lơn sang cô nhưng không dám cất lời. Bên cạnh Hiền, Dung vừa lập cập vỗ nhè vào ngực Trinh vừa oán hờn nói trong tiếng nấc: "Chị làm việc từ thiện mà sao nhẫn tâm quá vậy? Chị Trinh đang có thai, nhỡ có chuyện gì xảy ra, chị có chịu trách nhiệm được không? Một vụ va quẹt thôi mà, chị cũng đâu có bị gì đâu..." Tiếng nấc càng lúc càng lớn, cô bé chưa trọn tuổi mười bảy vẫn hằng tin tưởng tuyệt đối vào người anh trai gương mẫu của mình thì làm sao có thể chấp nhận được lẽ đời trái ngang.
Trai đẹp ý chừng muốn bày tỏ thái độ gì đó, song cô đã nhanh hơn anh. Bàn tay anh vỗ nhè nhẹ lên lưng cô, khiến âm giọng cô cũng bớt phần cay nghiệt: "Cô bé, tôi là nhân viên - một nhân viên làm công ăn lương đơn thuần cho một tổ chức thiện nguyện; vì thế tôi không cần phải mặc áo thiện nhân hay từ bi, hiểu chứ? Hơn nữa, nếu chẳng may chị dâu cô và thai nhi có gặp chuyện ngoài ý muốn thì đó là lỗi của anh trai cô; thằng đàn ông dám làm dám nhận thì mới xứng đáng làm chồng làm bố. Còn tôi, tôi vẫn sẽ kê cao gối mà ngủ. Bây giờ, hoặc là tôi gọi cấp cứu giúp hoặc là chị em cầm lấy lẵng quà này, rời khỏi đây." Đoạn, cô dừng ánh mắt nơi bụng Trinh trong chốc lát; vị đắng chát luẩn quẩn nơi vòm họng, thấm vào cả âm lời: "Hiền, lấy cho cô giáo em cốc nước."
Dung còn muốn tranh cãi nhưng Trinh dẫu mệt nhoài vẫn kịp níu lấy tay áo cô bé, ra hiệu đừng nói thêm điều gì nữa nếu không muốn cục diện của Quý thêm xấu đi. Trong chuyến đi tiền trạm này, Trinh như hiểu hơn những lời bố mình từng nói, Quý không đơn thuần chỉ là gây tai nạn giao thông, cú đâm đêm mưa ấy còn tuyên án cho cả tương lai xa phía trước, quan tòa không ai khác mà chính là người phụ nữ gầy gò ngồi trước mặt Trinh. Ngoài ra, người đàn ông luôn im lặng kia cũng sẽ là một trở ngại to lớn. Nhưng vì chồng, vì đứa con vừa kịp tượng hình, Trinh không cho phép bản thân được buông xuôi.
Trinh đón cốc nước từ tay Hiền, hớp một ngụm vừa đủ thấm ướt vòm họng khô khốc, đắng chát của mình rồi gắng gượng đứng lên: "Bọn em xin phép đi trước..." Trong âm giọng Trinh, niềm hy vọng mơ hồ vẫn nhen nhóm đâu đó.
"Chị..."
Dẫu gọi Trinh nhưng ánh mắt nửa oán hờn nửa van nài của Dung lại hướng về nơi cô đang ngồi. Cô không nhìn bọn họ, gương mặt bao phủ những đám sương mù đã chênh chếch về khung trời mây giăng thấp bên ngoài cửa sổ. Trinh siết chặt tay Dung, lắc đầu chầm chậm rồi lặng lẽ rời đi. Chuyến đi này xem như đã thất bại!
"Chị Lăng, em xin lỗi!" Hiền ngập ngừng, cắn môi, hai bàn tay như muốn vò nát vạt áo. Quen biết đã nhiều năm, tính cách cô ra sao Hiền có thể hiểu rõ đôi phần nên dẫu chị em Trinh nói thế nào, cô bé vẫn nhất định không tin rằng cô có liên quan đến vụ bắt giữ của Quý. Cảm giác hối hận bỗng chốc tràn ngập hốc mắt long lanh nước của Hiền, đôi chân như đeo đá nửa muốn trốn chạy nửa lại bất động đứng yên.
Cô phẩy tay, đôi môi vẫn bất động. Cả thân người khẽ run rẩy một nhịp khi cơn gió bên trời lay động những khóm hoa nơi ban-công đã thôi ngập nắng. Mưa sẽ về, sớm thôi! Ướt đẫm và gột rửa những đớn đau tựa phép thánh sông Nile, phải chăng?
Tiếng bước chân dần dần xa, không gian rơi vào câm lặng nhạt nhòa, cô vẫn hướng mắt xa xăm. Trai đẹp thầm lặng giữ cô trong vòng tay không khép chặt của mình, mùi hương nam tính thân thuộc bao phủ lấy cô, dịu dàng ve vuốt những vết thương đang rướm máu. Thứ máu tanh tưởi và bạc bẽo như vôi!
"Tôi muốn một mình..." Cô thì thào nói, bàn tay trái bấu chặt vào thành sô-pha bọc nhung xám, cố chống chọi để không đổ gục xuống. Một cuộc gặp diễn ra chưa đến ba mươi phút mà ngỡ dài ba mươi năm bởi cơn đau vẫn vẹn nguyên như những ngày xưa cũ - ngày đứa bé lên sáu bị cưỡng bức phải đối mặt sinh ly, phải trưởng thành vội vã, phải oằn mình nuốt ngược lệ vào tim bởi nó nào còn đủ sức để than gào. Cuộc sống khắc nghiệt bỏ qua bài học thổn thức thuở hoa niên vì bận tát vào mặt nó những dấu roi bầm tím mang tên trần trụi. Trần trụi tựa vệt máu hồng bợt trên tấm khăn trải giường của ả đàn bà bán đi màn trinh mỏng manh hòng nuôi mộng giảng đường cao xa. Còn hiện tại, Trinh rồi sẽ làm mẹ, con Trinh rồi sẽ...
Trai đẹp miễn cưỡng đứng lên, nhìn cô bằng tia mắt nâu bất an trong chốc lát và ẩn nhẫn quay lưng. Âm giọng vốn trầm nay càng thêm trầm của anh đọng lại sau cánh cửa khép nhanh: "Tôi ở ngay bên ngoài."
Người đã đi hết rồi, cô vẫn bất động trên ghế, mắt nhìn trừng trừng vào chiếc ghế Trinh từng ngồi. Hình ảnh người thiếu phụ bơ phờ, hốc hác, nước mắt lăng dài như vẫn còn đây. Một đứa trẻ sắp đến với cõi trần ai ô trọc này, một ông bố có khả năng phải đối mặt với tù tội, một bà mẹ hết lòng tin yêu chồng, một cô - mụ đàn bà váy mỏng đang ngược nắng gió tìm về miền quá khứ xa xăm từ bên kia con dốc đời. Liệu đâu là lối thoát yên ổn nhất cho ngần ấy phận người?
Bên ngoài căn phòng, trai đẹp bước nhanh trên hành lang dẫn đến sảnh tiếp khách. Trinh, Dung, Hiền vẫn còn ở đó theo đúng tính toán của anh. Bên cạnh họ là người đàn ông trung niên có nét mặt hiền lành nhưng cứng nhắc tựa tượng sáp. Bốn người đang trò chuyện gì đó cùng nhau. Anh hai tay đút túi quần, tiến về phía bốn người kia và dừng cách ba người nữ một khoảng đủ xa, ánh mắt nâu không cảm xúc chỉ chạm vào người đàn ông: "Dave, truyền lời tôi đến cô gái mặc áo vàng, rằng tôi không cho phép cô ta làm phiền Chi Lăng thêm lần nào nữa; ghé thăm đơn thuần, tôi không quản nhưng cô ta đã khiến Chi Lăng không thoải mái." Đoạn, anh lập tức xoay gót giày.
Cách đây tầm mươi phút, Dave - người đàn ông luôn quẩn quanh bên ngoài phòng bệnh của cô nhận được một tin ngắn với nội dung như sau: "Giữ chân họ!" Vì luôn để mắt đến căn phòng này nên Dave không gặp khó khăn nào trong quá trình nhận và thi hành lệnh. Với vóc dáng vừa người, gương mặt chân chất luôn nghiêm trang, Dave dễ dàng tiếp cận ba người phụ nữ yếu ớt đang trong cơn hốt hoảng đến tuyệt vọng. Qua cách phát âm tiếng Việt khá sỏi, anh ta xưng là thuộc cấp của người đàn ông bên cạnh cô Đỗ; ba người phụ nữ liền tự nguyện nán lại hòng mong níu với chút ánh sáng le lói nơi cuối đường hầm tăm tối. Nhưng họ đã nhầm, đối mặt với con người tên Đỗ Chi Lăng trong kia còn dễ dàng hơn khá nhiều...
Dave nhanh nhẹn đem những lời của trai đẹp chuyển dịch thành tiếng Việt, chính xác từng từ từng từ truyền đến cô bé áo vàng. Đó là Hiền, cô bé co rúm người, vội vàng đuổi theo trai đẹp: "Cháu... cháu không cố ý..."
Trai đẹp giữ nguyên nhịp chân, bóng lưng lạnh lẽo vẫn quay về hướng Hiền. Xưa nay, anh luôn kiệm lời với phái nữ và càng không để cảm xúc của họ trong mắt vì đối với anh mà nói, nữ giới chỉ có hai loại - quý bà và phần còn lại; quý bà là để trân trọng - phần còn lại là để sinh lợi hoặc thỏa mãn nhu cầu mà cả ba nữ giới sau lưng anh tuyệt đối không thể là quý bà, càng không thể sinh lợi hay thỏa mãn, hà cớ gì phải tổn phí câu lời?
Đột ngột, Dung lao nhanh về phía trước, cả thân người tựa chiếc lá non run rẩy trong gió mưa. Vẻ như Dung muốn níu trai đẹp dừng bước nhưng chưa kịp chạm vào tay áo anh thì Dave đã chắn ngang khiến cô bé mất nhịp, ngã nhào vào người Dave. Cô bé luống cuống lui lại một bước, ấm ức phản kháng bằng vốn tiếng Anh không tệ, qua chất giọng nghèn nghẹn: "Tôi tin cuộc đời này có công bằng, ông đừng cậy thế ép người..."
Vẫn với vẻ vô cảm bàng quan, trai đẹp thẳng lưng, thư thái di chuyển nhịp giày trên đá lát sàn, không một tiếng động. Qua hình ảnh phản chiếu từ chiếc cột kính, khóe môi anh hình như có hơi cong lên ý khinh miệt xen lẫn tàn độc. Công bằng ư? Họ đủ quyền để thốt ra hai từ ấy với anh chăng? Công bằng là khi anh mỗi sáng lên giảng đường, chiều đến phòng nghiệm, đêm về lại điều hành việc kinh doanh riêng; lúc ấy ắt hẳn họ vẫn đang ra rả kêu gào lẽ công bằng. Nực cười! Có lẽ họ cần được dạy lại bài học công bằng không miễn phí, trả giá bao nhiêu sẽ nhận về bấy nhiêu. Nếu họ vẫn muốn làm phiền người phụ nữ của anh để truy cầu công bằng, anh sẽ không ngại làm giáo viên hướng dẫn cho họ.
Hình ảnh ấy khiến Trinh lập cập dùng hết mớ sức lực yếu ớt còn lại để kéo tay Dung, vội vã chạy trốn khu sảnh lớn sang trọng thiếu sinh khí này.
Một tin ngắn khác được phát đến điện thoại của Dave: "Ngoại trừ cô Trịnh, uyển chuyển hạn chế tối đa khách thăm!" Trai đẹp cất lại điện thoại vào túi quần, đưa tay đẩy cửa, nét tàn độc trong đáy mắt vụt tiêu biến và được thay thế bằng ánh dịu dàng.
Không gian im ắng đến tịch mịch, cô vẫn bất động trên sô-pha, nét mặt mịt mờ chẳng thể định hình cảm xúc. Một lần nữa, mùi hương riêng biệt nơi trai đẹp đã đánh thức những tri giác lạc lối, cô khẽ ngẩng đầu lên nhìn anh đủ lâu rồi mệt mỏi cất giọng: "Tôi cho rằng anh được quyền biết nội dung cuộc gặp vừa diễn ra cách đây dăm phút." Đoạn, cô chờ anh ngồi xuống cạnh, nửa hững hờ nửa xao động tường thuật lại câu chuyện. Cô và chị em Trinh trao đổi bằng tiếng Việt, anh không hiểu hoặc giả không cần thiết hiểu nhưng cô có trách nhiệm phải tôn trọng anh.
Câu chuyện đã kết thúc, cô hơi cúi đầu, bàn tay trái chạm nhẹ vào nếp vai áo trai đẹp: "Cảm ơn anh!" Lời cảm ơn vì anh đã luôn tôn trọng và lặng lẽ ở đó, ngay trong tầm tay với mỗi khi cô chênh chao.
Nhích đến gần cô hơn, trai đẹp khẽ cong môi thành nét âu yếm rồi đưa tay vén những lọn tóc lòa xòa trên trán cô: "Em còn điều muốn hỏi tôi đúng không?" Nói xong, anh lướt ngón tay dọc theo xương hàm của cô và dừng lại nơi chiếc cằm gầy: "Uống một ít nước trước, sau đó chúng ta sẽ tiếp tục câu chuyện." Rất nhanh, anh đứng lên, bước đến quầy nước và quay lại bên cô với cốc nước ấm trên tay.
Ngày xưa, không, đúng hơn là trước khi trai đẹp xuất hiện, cô thích uống nước lạnh, càng lạnh càng tốt nhưng gần một tuần qua, thói quen ấy đã thay đổi. Cô đón lấy cốc nước, trầm ngâm nghĩ ngợi và bất giác nhoẻn cười dẫu nụ cười vẫn còn gượng lắm. Dòng nước ấm mang theo cảm giác dễ chịu tưới đẫm vòm họng, xoa dịu cõi hồn rát bỏng, nên câu lời cô muốn hỏi cũng vì thế mà dè dặt hơn: "Anh nghĩ sao về việc này?"
Bằng phong thái tự nhiên, trai đẹp đón lấy cốc nước còn dở trong tay cô, uống một ngụm lớn và nhún vai nhẹ: "Tôi không có thói quen để tâm đến những vấn đề của người khác." Tay anh xoay xoay chiếc cốc, mắt vẫn đang nhìn cô chăm chú: "Em đã đồng ý phó mặc mọi sự cho luật sư, nhớ không?"
Đây là lần đầu tiên trai đẹp đối diện với cô bằng ánh mắt trách cứ rõ ràng đến vậy, ấn đường anh cau lại, câu lời cũng có phần đanh rắn hơn. Cô bối rối nhìn vào vực mắt nâu ấy, tiếng thở nặng nề bất giác trôi tuột qua vành môi khép kín. Có lẽ cô đã quá đa nghi, anh dẫu chẳng được xếp vào dạng đàn ông hiền lành nhưng chỉ vì một rắc rối nhỏ, lại không mấy liên quan liền sẵn sàng thay trắng đổi đen thì e là bản thân cô đang tự ảo tưởng mà đề cao chính mình. Suy nghĩ này khiến cô cảm thấy nhẹ nhõm hơn phần nào và chậm chậm hạ cằm: "Tôi vẫn nhớ và sẽ giữ lời hứa."
Tia hân hoan lạ kỳ tỏa ra từ đáy mắt trai đẹp khi nhìn cô sâu lắng và cất giọng trầm mềm: "Chúng ta thực hiện một giao dịch, em ủy thác những điều không vui cho tôi, tôi sẽ bảo quản thay em. Thế nào?" Vùng giữa hai lông mày đã giãn ra, nét mặt lại dịu dàng như cũ, anh cúi đầu, đặt nụ hôn ấm áp vào lòng bàn tay cô như một lời cảm ơn thầm lặng. Cô nào biết tiếng thở nặng nề của mình tựa tảng đá lèn chặt lòng anh bởi phủ nhận hay nhìn nhận sự thật đều có thể khiến cô tổn thương, mối quan hệ này tổn thương; may thay, cô đã chọn tin tưởng.
"Được!" Không cần đong đếm chân - giả, cô liền gật đầu trong nét môi cong cong nụ cười không vương nét u uẩn: "Một hình thức bảo hiểm mới, nghe có vẻ hay ho đấy."
Trai đẹp cũng mỉm cười. Thân hình bé nhỏ của cô như lọt thỏm trong vòng tay anh vững chãi, an yên. Thật ra mối quan hệ giữa nam và nữ vốn vô cùng đơn thuần nhưng những ngôn từ hoa mỹ khoa trương, những hão vọng vời xa đã khiến nó trở nên phức tạp, rối mù. Thề thốt sông cạn đá mòn thì sao? Hứa hẹn trọn đời vẹn kiếp rồi thế nào? Một khắc, một ngày hay một đời đều là những con số vô tri mà tha nhân lại chẳng thể đoán trước tương lai. Rốt cuộc, hiện thực mới là quan trọng, đàn bà cần một lồng ngực êm ái để tựa và đàn ông cần một người khiến họ sẵn lòng dang rộng vòng tay ôm.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT