"Nếu một người đàn ông vẫn loay hoay tìm lý do để ở cạnh một người phụ nữ thì tận sâu trong tâm khảm, anh ta chưa từng xem đối phương là người phụ nữ của mình."
"Chuyện này là... Tôi vẫn chưa hiểu?" Cô nhìn vào mớ công văn trên bàn rồi nhìn sang trai đẹp, cảm giác không thoải mái hiện rõ trong từng âm nhấn. Đối diện cô và anh, Ken cùng người đàn ông trạc tứ tuần được giới thiệu là luật sư vẫn đang kín đáo quan sát cả hai.
Trai đẹp cầm lên một tập hồ sơ mỏng có bìa màu đỏ, lật và lướt mắt nhanh qua rồi đặt nó vào tay cô, âm giọng vẫn ít cảm xúc nhưng không còn mang màu sắc ban lệnh như với Ken hay vị luật sư kia: "Lý ra, tôi nên nói trước với em nhưng đêm qua, em có vẻ mệt. Bây giờ, em chỉ cần ký ủy quyền, nói cho tôi biết em muốn tên kia phải trả giá thế nào; sau đó, tất cả quá trình tố tụng còn lại sẽ do Ken giám sát."
Dẫu đã từng phẫn nộ khi bị đổ oan nhưng cô chưa lần nghĩ đến sẽ làm lớn vụ tai nạn vừa qua bởi thời gian, tiền bạc tiêu tốn cho quá trình tố tụng có mang yếu tố nước ngoài nhất định không ít hơn khoản bồi thường được nhận lại. Mà mẫu đàn bà thực dụng như cô không đời nào muốn đặt cược vào những việc vô ích kiểu này. Người kia vào tù thì sao? Cô nhận được lời xin lỗi thì sao? Những vết thương vẫn để lại sẹo, cô vẫn thiệt thòi. Vừa tính toán thầm, cô vừa hững hờ nhìn xuống tập hồ sơ và ánh mắt ơ thờ bỗng chốc thay đổi. Trên tay cô chính là hồ sơ nhân thân của người đàn ông gây tai nạn. Cơ mặt dần căng lên, bàn tay trái nắm chặt lại hồi lâu, cô cứng nhắc nhếch môi cười như mếu: "Tùy anh định liệu!"
Nói xong, cô với lấy chiếc bút trên bàn bằng một động tác cứng đờ: "Ký vào đâu?" Cô hỏi, mắt nhìn xa xăm qua khoảng không bên ngoài như đang tìm về buổi chiều mưa năm nao. Tang thương, đơn độc!
"Tay thuận của cô ấy không tiện cầm bút, phương pháp điểm chỉ có thể thay thế?" Thật dễ dàng để nhận ra sự đớn đau trong đáy mắt đang nhìn xa xăm kia, trai đẹp thoáng cau mày lo lắng. Anh dịu dàng gỡ chiếc bút ra khỏi tay cô, đặt bàn tay lạnh ngắt ấy vào tay mình và dùng ngón cái xoa nhè nhẹ vào lòng bàn tay như thầm nói rằng, anh sẽ luôn bên cạnh chở che cho cô.
Vị luật sư gật nhẹ: "Thưa, có thể."
"Không! Tôi muốn tự tay ký." Cô khẳng định, ánh mắt ngoan cường nhìn thẳng vào trai đẹp yêu cầu một sự nhượng bộ.
Như không vội bận tâm đến nét mặt dò hỏi của vị luật sư, trai đẹp trầm ngâm trong chốc lát rồi gật đầu. Vị luật sư trao cho cô ba văn kiện. Cô mím môi khó nhọc cầm bút lên. Ba chữ ký run rẩy nằm lại trên giấy, quyết định số phận của một con người có thể xa lạ - có thể không. Buông thả chiếc bút lên mặt bàn, cô khẽ nhếch môi thành nụ cười nhàn nhạt: "Cảm ơn ông, luật sư Hùng!"
"Xin cô đừng khách sáo! Đây là nhiệm vụ của tôi." Vị luật sư lịch sự đáp lời.
Trai đẹp hạ cằm tỏ ý chào vị luật sư kia nhưng không đứng lên bắt tay. Ánh mắt nâu lạnh dừng trên đôi vai chưa thôi run rẩy của cô trong chập lát, trước khi hướng về phía Ken với nhiều ẩn ý: "Cậu tiễn luật sư Hùng giúp tôi! Ba mươi phút sau, quay lại đây."
Hai người đàn ông đã rời đi. Cô lại hướng đôi mắt ráo hoảnh về khung cửa sổ rực nắng, nắng vàng đến thế mà lòng người nát nhàu những gió mưa. Hốc mũi cay xè, vòm họng đắng chát, cảm giác này sao giống chiều mưa năm ấy đến lạ kỳ. Bên tai cô vang vang tiếng khóc nức nở, tiếng gào thét xé nát tâm can của hai đứa trẻ chưa kịp lớn đã kịp biết thế nào là vong bội, là tình nghĩa phu thê, là phụ tử tình thâm. Bất giác, cô cười khan một tiếng lớn.
"Bé con, tôi ở đây!" Trai đẹp kéo cô vào lòng, thôi không cho cô nhìn xăm xăm nữa. Anh dùng vực mắt nâu ám áp, yên bình của mình vỗ về những hồi ức bơ vơ trong cô. Cô cố nhoẻn cười tỏ ý mình vẫn ổn rồi ngoan ngoãn tựa đầu vào lồng ngực anh; thì ra cảm giác được tựa vào ai đó quả thật rất dễ chịu, khiến người ta có thể tạm lãng quên tất cả bi thương cuộc đời.
Thời gian cứ thế trôi qua, cơn lòng cũng đã nguôi ngoai ít nhiều, cô khẽ ngước mắt lên và chạm phải ánh nhìn âm thầm quan tâm nơi trai đẹp để rồi ngẩn ngơ tự hỏi, nếu người phụ nữ nào cũng tìm được một bờ vai để tựa vào, có lẽ thế giới này sẽ chẳng còn những đứa trẻ lạc loài, phải chăng? Những hình ảnh trong tập hồ sơ kia bỗng hiện hữu thêm rõ ràng trong tâm trí, giọng cô có chút lạnh lẽo: "Sự vụ đêm ấy không có nhân chứng, tôi sợ rằng xác suất thắng kiện sẽ rất thấp. Anh nghĩ thế nào?"
Trai đẹp dịu dàng vuốt tóc cô, vành môi cong lên nét cười hiền hòa khiến đối phương không thể không yên lòng: "Luật sư Hùng luôn được việc, bên cạnh đấy còn có Ken - cậu ta chưa bao giờ khiến tôi phải thất vọng. Vì thế, em có thể an tâm ủy thác cho họ, họ sẽ không để em thất vọng." Tuy nhiên, đấy chỉ là những gì anh cần cô nhìn thấy bởi sự tàn nhẫn đã được ẩn giấu kỹ lưỡng trong thâm sâu. Ánh mắt bơ vơ, nụ cười đắng cay, bờ vai run rẩy của cô đều đã được anh ghi vào sổ nợ, nếu pháp luật bắt gã kia trả giá chưa đủ, luật của anh sẽ hoàn thành phần còn lại, tất nhiên không thiếu lãi vay vì ngay từ thuở những đứa trẻ đồng trang lứa còn đang bi bô học bảng cửu chương, anh đã được rèn dạy để trở thành một thương gia thực thụ.
Nghe trai đẹp khẳng định, cô cũng tạm yên tâm nhưng hình ảnh đứa bé con quỳ bệt trên nền bùn nhão dưới cơn mưa nặng hạt của mấy mươi năm trước vẫn thúc ép cô phải lên tiếng: "Tôi không có ý nghi ngờ nhưng nhỡ bên cảnh sát không tìm ra bằng chứng thì phải làm thế nào?"
Vẫn với nét mặt phẳng lặng ít biểu cảm cố hữu, trai đẹp nâng nhẹ cằm cô lên, mắt đối mắt cùng nhau. Ngữ giọng anh tràn ngập tự tin, đến độ có chút kiêu ngạo: "Em muốn gã kia trả giá thế nào, gã ta sẽ phải trả giá thế ấy. Đổi lại, tôi muốn em rũ bỏ mọi phiền não ra khỏi tâm trí, được chứ?"
Vẫn trong tâm trạng bức bối nhưng trước cách nói chuyện như thể đôi bên đang giao dịch kinh tế của trai đẹp, cô không thể không phì cười. Đàn ông tỏ ra quang minh chính đại, không mồm mép thì chẳng thiếu, tuy nhiên sự khô khan, cứng nhắc ở anh lại xuất phát từ bản năng. Có lẽ với không ít phụ nữ, đây là nhược điểm; cô thì không. Anh phát ngôn cẩn trọng từng từ, chẳng tùy tiện hứa hẹn hay chiêu trò ngọt nhạt, nó làm cô dễ chịu vì không cần phải vờ vịt đón nhận.
Quay lại vấn đề trả giá, quả thật cô đã bắt đầu cảm thấy lợm họng khi nghĩ đến cảnh tượng phải đối mặt một xác chết chưa kịp chôn cất từ mấy mươi năm trước, bốc mùi và rửa nát nhưng bản ngã đàn bà ẩm ương khác trong cô vẫn không thôi gào thét đòi công bằng trả vay. Cô mệt mỏi giấu mặt vào ngực áo trai đẹp, như đang cố dùng mùi hương của riêng anh hòng xóa bỏ thứ tử khí nồng nặc kia: "Được! Tôi sẽ phó mặc, chỉ cần bọn họ đừng phiền đến tôi."
"Bọn họ?" Trai đẹp nghiêng đầu nhìn cô. Tảng đá nhỏ trong lòng anh vừa được dỡ bỏ thì một tảng đá lớn khác đã thế chỗ vào; cô bảo sẽ không bận tâm đến nhưng mắt vẫn đau đáu khôn nguôi về quãng ngày xa xăm nào đó.
Cô giật mình, lúng túng đáp: "À, ý tôi là tôi muốn nghỉ ngơi."
Rõ ràng cô còn có điều chưa nói hết và sự gắng gượng mạnh mẽ vụng về này đang bóp nghẹt buồng phổi trai đẹp. Đôi mày rậm thoáng nhíu lại nhưng rồi anh nhanh chóng dùng vẻ mặt hiền hòa nhất để đối diện cô: "Có muốn tôi đưa em trở lại giường? Chợp mắt một lát, đợi khi nắng nhạt, chúng ta sẽ cùng nhau đi dạo."
Lẳng lặng gật đầu, cô ngước ánh mắt chưa bao giờ hết chênh vênh nhìn trai đẹp, như thầm trao gửi một lời cảm ơn chân thành.
Trai đẹp ngồi bên giường cô thêm dăm phút, chờ đến khi hơi thở của cô bình hòa mới nhẹ nhàng đứng lên. Anh cẩn thận khép chặt cửa phòng, trước khi gọi cho Ken. Chưa đến hai phút sau, Ken đã có mặt. Hất cằm về phía chiếc ghế đối diện, anh lãnh đạm cất giọng chỉ vừa đủ cho hai người nghe: "Hãy tống nó vào xà lim!"
Lễ phép hạ nhẹ cằm, khuôn mặt mỹ nam ngây thơ của Ken không hề gợn lên rẻo bất ngờ nào: "Thưa, cậu muốn bao lâu?"
"Thời gian không quan trọng, chỉ cần nó danh chính ngôn thuận mặc áo tù nhân và được làm bạn với chiếc xe lăn trong phần đời còn lại!" Vẫn là một câu cầu khiến bằng âm giọng thiếu cảm xúc được buông ra từ vành môi không hở của trai đẹp. Dứt lời, anh liền hướng đôi mắt nâu về hướng căn phòng sau lưng mình: "Bên cảnh sát thế nào?"
"Thưa, vẫn đang điều tra." Ken liếc nhanh theo hướng trai đẹp vừa nhìn, chút đau đớn lướt nhanh qua khóe mắt dài ướt: "Sáng mai sẽ có vài 'công dân tốt' tự giác đến đồn cảnh sát cung cấp thêm thông tin về vụ tai nạn đêm ấy, chắc rằng họ đã nhìn thấy gã ta chạy quá tốc độ cho phép, vượt đèn đỏ, cố tình bỏ trốn và cấp trên của gã ắt hẳn cũng phải thay đổi cách nhìn về gã."
Vực mắt sâu không đáy càng thêm tăm tối, trai đẹp vẻ như vẫn chưa hài lòng với những thông tin kia: "Quả là những công dân gương mẫu, nhưng tôi còn phong thanh nghe rằng, có người vì có giao dịch phi pháp nào đó nên đã không thể dừng xe khi tai nạn xảy ra. Giao dịch kia như thế nào thì phải nhờ cậu xác minh hộ!"
Ken quả là thông minh, nhanh nhạy, nói một hiểu mười. Vành môi đỏ mọng cong cong nét cười tán dương, anh ta kính cẩn đáp lời: "Thưa vâng, tôi sẽ không khiến cậu thất vọng."
Đến tận lúc này, gương mặt đẹp vẫn không mảy may thay đổi cảm xúc, anh nhịp nhịp ngón tay trỏ phải lên đùi ý chừng hoàn toàn đặt niềm tin vào tài trí của Ken. Sau đó, cuộc đối thoại giữa hai người đàn ông bắt đầu đi vào chủ đề công việc, những con số, con chữ dài dằng dặc tràn ngập bóng mắt cả hai. Tiếng người nói, tiếng giấy lật, tiếng phím gõ lách tách biến nửa căn phòng lưu bệnh thành một văn phòng thương mại thực thụ.
Thời gian cứ thế trôi qua trong sự tập trung cao độ của men say quyền lực nên chẳng mấy chốc mà ánh nắng bên trời đã thôi ươm vàng. Ánh sáng trong phòng cũng theo đó mà nhạt màu, nó khiến trai đẹp buông chiếc máy tính xuống, ưỡn ngực, đưa tay xoa nhè nhẹ vào vùng gáy rồi cất chất giọng đã có chút cảm xúc: "Hôm nay dừng tại đây! Các lịch trình sẽ tiếp tục hoãn đến khi Chi Lăng được phép xuất viện, vì vậy cậu cũng nên dành thời gian cho cá nhân nhiều hơn. Tôi không thích thân tín của mình trông có vẻ kém vui." Đoạn, anh nhìn Ken như thấu hiểu sâu sắc: "Sự nghiệp quan trọng nhưng thụ hưởng thành công còn quan trọng hơn, hãy hoang phí như cậu xứng đáng nhận được."
Ken rối rắm nở nụ cười hạnh phúc nửa vời. Cậu chủ này luôn như thế, bận tâm người bên cạnh theo một cách rất riêng, không ồn ào, không hoa mỹ nhưng đủ khiến người cảm kích, tự nguyện trao ra không hối tiếc. Quả thật Ken không vui, đúng hơn là có bão nổi trong lòng - nó âm ỉ và nhói đau. Tuy nhiên, Ken chưa lần oán trách hay cảm thấy thiệt thòi bởi ngay từ lúc bắt đầu, anh đã mặc nhiên chấp nhận rằng con đường đang đi vĩnh viễn chỉ có một chiều, trao ra chính là đang nhận lại.
Chầm chậm buông lời, Ken như cố giấu che ánh mắt chứa chan cảm xúc của mình bằng cách chăm chú vào màn hình máy tính: "Thưa vâng, tôi sẽ chú ý cân bằng giữa công việc và đời sống cá nhân hơn." Thật ra đây chỉ lời dối lòng bởi công việc hay cá nhân sẽ có gì khác biệt khi mọi sinh hoạt của Ken đều chuyên chở hình bóng một người? Ken gập máy, nhanh tay thu dọn bàn làm việc tạm thời rồi kín đáo quan sát căn phòng nhỏ hẹp lại thiếu thốn tiện nghi thêm lần nữa, nỗi xót xa cứ thế ẩn hiện qua ánh mắt nhưng anh ta càng hiểu rằng cậu chủ đã có lựa chọn cuối cùng nên bao câu lời muốn nói chực trào qua khóe môi đang mím chặt cũng đành giữ lại cho riêng mình.
"Chỗ này cũng không tệ!" Trai đẹp vờ như vô tình đưa ra nhận xét rồi ý nhị đứng dậy: "Nhớ đóng cửa hộ tôi."
Đứng lên theo sau trai đẹp, Ken hạ thấp giọng: "Vậy tôi xin phép đi trước!" Ra đến cửa, như chợt nhớ ra điều gì, anh vội vàng hỏi: "Thưa, còn bữa tối...""
Trai đẹp dừng chân trước của phòng vệ sinh, lưng vẫn quay về hướng Ken: "Đừng bận tâm!"
Ken tần ngần nhìn vào cánh cửa vừa khép lại kia trong giây lát rồi quay lưng đi, nét mặt mỹ nam lẫn lộn những cảm xúc buồn vui khó phân định.
Chiều đang dần buông, những phiến nắng nhạt màu như còn quyến luyến chưa muốn khuất bóng nhưng thiên nhiên vẫn mãi là thế, ngày đến ngày sẽ đi, đêm lại đêm sẽ qua. Tiếc thay nhân sinh mấy người có thể trọn vẹn lãng quên nên vẫn hoài đa đoan.
Cô vẫn đang say giấc, thân hình gầy guộc nằm nghiêng nghiêng, bàn tay trái níu chặt tấm chăn tựa hồ lo sợ ai đó đánh cắp cảm giác ấm êm đang có. Trai đẹp bất động đủ lâu, lặng lẽ nhìn cô bằng vực mắt sâu lấp lánh thứ ánh sáng màu xanh rực rỡ nhưng cõi hồn lại ngập tràn cảm giác xót xa. Hình như cô chưa bao giờ thôi bơ vơ, thôi đơn độc dẫu là trong giấc ngủ hay với hình ảnh một phụ nữ cay nghiệt, ngạo đời. Anh mím môi nuốt xuống khao khát được ôm cô vào lòng, giữ chặt cô trong vòng tay mình và từng bước từng bước khâu lại những vết thương lòng cho cô. Bàn tay lừng khừng giữa không trung trước khi chạm vào cô, anh thì thầm gọi: "Chi Lăng..."
Âm giọng quen thuộc dội vào tri giác, điều khiển mí mắt khẽ lay động, cô ư ử một tiếng nhỏ rồi đưa tay níu chặt tấm chăn hơn tựa chú mèo con ngái ngủ.
"Chi Lăng..." Lần này, đôi mi đã không thể lười biếng thêm nữa, cô hấp háy mắt thu nhận ánh sáng mù mờ xung quanh, vành môi trễ xuống tỏ ý dỗi hờn một cách vô thức. Trai đẹp mỉm cười âu yếm, thân hình to lớn của anh khiến chiếc giường rung lên nhè nhẹ: "Em cảm thấy thế nào?"
Cảm thấy thế nào? Đang say giấc nồng và bị đánh thức bất chợt, còn có thể cảm thấy gì khác ngoài nổi cáu. Có ai nói điều này chưa nhỉ, nết ngủ của cô xấu bao nhiêu thì nết thức cũng xấu bấy nhiêu. Vì thế cô không thèm tỏ ra lịch thiệp nữa, dùng ngón tay trỏ chọc mạnh vào trán kẻ tội đồ trước mặt rồi đanh đá gào lên: "Tôi đang là bệnh nhân đấy, anh biết không hả? Trời còn chưa sáng, gọi tôi dậy làm gì?"
Bất chấp vẻ cáu kỉnh kia, vành môi trai đẹp vẫn duy trì nét cười, ánh mắt dành cho cô thêm phần ấm áp: "Đã hơn năm giờ chiều, nếu không thức dậy, em sẽ rất mệt và mất ngủ vào ban đêm."
Năm giờ chiều? Cơn ngái ngủ đột ngột biến mất không dấu vết, cô cụp mắt không dám nhìn thẳng trai đẹp. Nét mặt anh bình lặng, nó khiến cô càng thêm áy náy. Cũng chẳng trách được, mấy mươi năm qua, cô chưa từng được ngủ trưa nên bộ não đã quen với lập trình cố định. Đôi môi nhạt màu mấp máy thành âm điệu lí nhí: "Xin lỗi... Trán anh có đau không?"
Trai đẹp không đáp, chỉ nắm lấy tay cô, xoa nắn ngón trỏ gầy guộc: "Đau không?"
"Anh không trách?" Cô ngớ ngẩn hỏi lại. Bàn tay cô nằm trọn trong tay trai đẹp, anh vẫn đang xem xét ngón trỏ gây tội khi nãy. Cõi hồn đàn bà váy mỏng không biết tự bao giờ đã ngập sâu trong sự yên bình mềm yếu, như chính ánh mắt cô hướng về anh. Anh lắc đầu, cô vẫn muốn cố chấp hỏi tiếp: "Vì sao? Tôi đã rất quá đáng."
Trai đẹp khẽ nhún vai rồi ngẩng đầu, đặt lên trán cô nụ hôn thay cho tiếng lòng, rằng nuông chiều cô chính là vinh quang của anh. Nếu một người đàn ông vẫn loay hoay tìm lý do để ở cạnh một người phụ nữ thì tận sâu trong tâm khảm, anh ta chưa từng xem đối phương là người phụ nữ của mình. Nhưng anh không mông lung, không lạc lối như bọn họ; anh luôn biết bản thân cần và muốn gì rất rõ ràng. Cô thuộc về anh, không gì có thể thay đổi - chỉ giản đơn là thế!
Dẫu chẳng thể hiểu hết thông điệp từ nụ hôn kia nhưng cô biết khoảng cách hiện tại đã sắp tiến vào vùng hiểm nguy. Cảm giác này thật ngạt thở, tựa chiếc dây đeo thít chặt vào cổ khiến bản ngã phòng hộ trong cô trỗi dậy mạnh mẽ. Cứng nhắc rút tay mình ra khỏi tay trai đẹp, cô rướn cổ, nhìn vào vùng trán cao, rộng, chưa hằn những nếp thời gian của anh và buông lời xa cách: "Tôi muốn ra ngoài đi dạo một lát!"
************
Những ngày kế tiếp cứ thế bình lặng trôi qua, trai đẹp biến một nửa căn phòng lưu bệnh trở thành văn phòng tạm thời. Ngoại trừ đôi lần rời đi trong khoảng thời gian khá ngắn, anh hầu như luôn ở cạnh cô, mỗi sáng vẫn tập thể dục cạnh giường, cùng nhau dùng bữa, cùng nhau đi dạo và cùng nhau xem tivi. Cô cũng kịp làm quen với những thói quen và sở thích chăm sóc người khác có phần quá mức của anh dẫu hạn mức nguy hiểm ngày càng thêm rõ rệt bởi anh luôn có cách thức riêng để xâm nhập khoảng cách an toàn nơi cô. Giả dụ lúc Cáo hoặc ai đó đến thăm, anh sẽ lặng lẽ làm việc, trả lại không gian riêng cho cô nhưng luôn đặt cô trong tầm quan sát; anh đón nhận sự đỏng đảnh của cô như một món quà thay vì một gánh nặng; anh không cần cô trao ra và cũng chưa từng cho rằng bản thân đang trao ra, tất thảy những nuông chiều đều là lẽ tự nhiên cần thiết có. Vì thế nụ cười trong veo hiện hữu nhiều hơn trên môi cô, nét u uẩn chênh chao trong mắt cũng theo đó phôi phai.
Cho đến một trưa muộn nắng cháy da người, Hiền ghé qua thăm cô, mang theo hai người khách lạ. Trai đẹp mở cửa cho họ, đuôi mắt dài thoáng nhíu lại khi hai người khách lạ bước vào - một phụ nữ chừng hai lăm và một thiếu nữ trạc tuổi Hiền, trên tay xách một lẵng quà lớn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT