"Chúng tôi là loại đàn bà tham hư vinh nên thà khóc nức nở trong chuyên cơ riêng cũng tuyệt đối không ngu dại cười sau xe đạp. Cuộc đời vốn là canh bạc nên ai dám đảm bảo hôn nhân thuần tình yêu sẽ không thua? Sớm hay muộn đều phải trả giá thì nay chúng tôi chỉ đang sòng phẳng trước một bước..."
Thời gian mãi mãi không chờ người đuổi kịp, một tuần nữa đã qua, công việc hướng dẫn đoàn của cô đã kết thúc. Ngày mai, cô tiễn đoàn ra phi trường, sau đó tiếp tục mải miết chuỗi ngày xa nhà. Dự án kết hợp với C. E đã bắt đầu giai đoạn nước rút, một mình Cáo sẽ rất chật vật xoay trở. Mặt khác, cô cũng muốn quay lại SG sớm để đến thăm hai mẹ con bà cụ mù cũng như truy tìm tung tích kẻ cướp bảo vật.
Ngày cuối, Van đồng ý cho các bạn trẻ trong đoàn được sinh hoạt tự do dưới sự chỉ dẫn của mấy anh lớn trong tổ thực tế. Tổ này được xem là lực lượng có bề dày kinh nghiệm cơ sở nhất nhóm bởi họ chuyên triển khai và thực hiện các dự án mang tính cộng đồng, xã hội như phát bao cao su, kim tiêm miễn phí; vận động, tuyên truyền các hình thức giảm thiểu khả năng lây nhiễm HIV cũng như kéo giãn khoảng cách kỳ thị; phối hợp với các tổ chức khác để giải cứu những nạn nhân buôn người;...
Cô từ văn phòng C. E trở về, cho xe đỗ vào sân rồi đưa mắt nhìn quanh như đang tìm kiếm gì đó. Đúng lẽ, cô có hẹn cùng các bạn trẻ để hoàn thành lời hứa bữa ăn tạm biệt nhưng vì dự án liên kết đột xuất xảy ra vấn đề. Nơi góc trái khu vực tiếp nhận thân chủ, Van và Joe đang hăng say thảo luận, cô đi về hướng họ, nhoẻn cười với cả hai rồi bông đùa nói: "Bọn trẻ này cũng thật... Chấm dứt hoạt động là không thấy đâu nữa!"
Van nhìn chồng hồ sơ trên tay cô: "Ổn cả chứ? Còn về bọn trẻ, Chathong vừa đưa chúng ra phố."
Vừa gật nhẹ cằm, cô vừa rụt cổ tỏ ý ngại ngùng vì đã trách nhầm người khác: "Dạ, cũng không có gì phức tạp, chỉ là chút nhầm lẫn trong hạch toán. Nhưng có lẽ phải phiền ai khác tiễn bọn trẻ vì tôi dự định sang bên kia trong đêm nay."
"Được! Tôi sẽ thay cô." Nói đoạn, Van hiền hậu nhìn cô tựa người bố đang bận về cô con gái nhưng đáy mắt lại ánh lên niềm tự hào: "Vấn đề nào có thể kéo giãn được thì đừng cố, sức khỏe lẫn tinh thần của các cô là ưu tiên hàng đầu. Nếu bên kia bất mãn, tôi sẽ chịu trách nhiệm."
Môi cô cong lên nụ cười trẻ con rực rỡ trên nét mặt thấp thoáng sự cảm động: "Dạ! Nghe lời ông, tôi nhất định không dám ngược đãi bản thân. Còn bây giờ, tôi đi tìm bọn trẻ." Vừa nói cô vừa trao lại chồng hồ sơ cho Van rồi vẫy tay với Joe.
Nhìn theo bóng chiếc SUV vừa khuất sau cánh cổng, Van tặc lưỡi chịu thua nết tham công tiếc việc của các cô gái nhà ông. Trong bọn họ, người trẻ nhất cũng chuẩn bị bước qua tuổi ba mươi nhưng mỗi khi ông nhắc đến vấn đề cá nhân thì các cô nàng lại trưng ra nét mặt nũng nịu kiểu trẻ con, oán than ông muốn tống tiễn họ đi nhằm tuyển lớp trẻ vào. Biết là họ chỉ nói đùa, tuy nhiên lòng ông vẫn cảm thấy tự trách.
Bên cạnh Van, Joe cau mày trầm tư. Vì công tác của mỗi tổ đều tất bật nên anh chỉ có đủ thời gian, sức lực để nắm rõ tình hình trung tâm Y tế nhưng vấn đề các cô gái bận rộn ra sao, bỏ mặc cuộc sống cá nhân thế nào thì chỉ cần liếc mắt qua đã thấu suốt. Đàn ông như anh và Van, tuổi đời chẳng còn trẻ nên chọn lựa gắn bó với công việc âu là điều dễ hiểu. Tuy nhiên trong khi hầu hết giới nữ lấy mái ấm gia đình hoặc danh vọng làm thước đo thành công, hạnh phúc thì nữ giới nhà anh lại thờ ơ đứng nhìn, tựa đang xem vở kịch đời lạ lẫm nào đó. Vì thế anh cảm thông được nỗi lòng của Van.
Bỗng dưng, Joe nghĩ đến một vấn đề nảy sinh từ xưa nhưng chưa bao giờ cũ. Anh nghiêm túc nhìn sâu vào mắt Van: "Có phải tình hình tài chính của nhóm gặp vấn đề?"
"Không!" Van phủ định nhanh rồi khẽ cong đuôi chân mày đã có vài sợi bạc lên: "Sao cậu lại hỏi vậy?"
Joe phẩy tay, nhún vai ý chừng đã không còn vấn đề gì nữa nhưng âm giọng vẫn bày tỏ sự bận tâm: "Nếu là tài chính, anh có thể tìm tôi. Dẫu sao tôi cũng chẳng có việc gì cần tiêu nhiều tiền, ngoại trừ mấy trò đầu tư linh tinh."
Van như đã hiểu. Ông vỗ nhẹ lên vai Joe rồi nói: "Tình hình tài chính của nhóm rất ổn định, đến nay vẫn chưa động đến khoản của anh lẫn riêng tôi. Thậm chí, theo tôi hoạch định sơ lược, loại trừ có vấn đề lớn phát sinh thì nhóm chúng ta đủ sức tự quyết phần nhiều các dự án trong vòng ba năm kế."
Một tin vui qua ngữ giọng trầm xuống, ánh mắt Van ray rứt những nỗi niềm xót xa tự thán. Những ngày đầu nhóm đi vào hoạt động, tài chính luôn là điều khiến ông trở trăn. Ba năm đầu tiên, nhóm gần như duy trì trên nền tảng tài chính của cá nhân ông. Dần dà mọi việc bắt đầu đi vào ổn định khi nhóm tạo được chút ít thành quả để minh chứng cho lòng tin của các quỹ tài trợ, mạnh thường quân không đặt nhầm chỗ. Nhưng khó khăn vẫn chưa dừng lại, nhóm cần có một trung tâm Y tế hoàn thiện, một nhà mở dành cho những phận đời cần nơi đi về; đồng nghĩa vấn đề kinh phí lại thêm lần nữa được đặt ra, chưa kể đến các áp lực vô hình đến từ các thế lực ngầm. Thật ra, các cô gái của ông có hai người đã kết hôn. Hai thương vụ hôn nhân thành công rực rỡ mà ông và bọn họ đều không mong muốn. Khi ấy, ông kịch liệt phản đối quyết định mang hạnh phúc nửa đời sau của một người đàn bà ra mặc cả như món hàng và cương quyết từ chối phần lợi nhuận thu được từ cuộc buôn ấy nhưng họ quả thật rất ngoan cố. Ngoan cố hay ngoan cường, đến tận bây giờ ông vẫn chưa phân định được, chỉ biết họ đã cười nửa nụ, bình thản nói rằng: "Chúng tôi là loại đàn bà tham hư vinh nên thà khóc nức nở trong chuyên cơ riêng cũng tuyệt đối không ngu dại cười sau xe đạp. Cuộc đời vốn là canh bạc nên ai dám đảm bảo hôn nhân thuần tình yêu sẽ không thua? Sớm hay muộn đều phải trả giá thì nay chúng tôi chỉ đang sòng phẳng trước một bước. Lợi nhuận thu về từ canh bạc này, chúng tôi không tặng cho riêng ông mà là đang chia sẻ với những người không có cơ hội hoặc chẳng còn cái chết tiệt gì để bán. Nếu ông vẫn cự tuyệt, nghĩa là ông đã vay họ một món nợ mang tên 'hy vọng được sống như một con người'. Còn chúng tôi đã đặt bút ký vào hôn thú, đàn ông của chúng tôi là loại người nào chắc ông hiểu nên cung đường hư ảo này, không ai trong chúng ta được phép quay lại." Sau đấy mọi vấn đề nan giải đều được giải quyết, công tác ngày càng thuận lợi hơn; không còn cảnh tượng hai ngày bị chính quyền sở tại sách nhiễu, ba hôm lại đến bọn du côn quấy rối bởi hoạt động của nhóm ít nhiều có gây ảnh hưởng tiêu cực đến các hoạt động trong bóng tối. Vì thế ông nguyện dùng cả quãng đời còn lại để trả một phần nhỏ cho món nợ ân tình này.
******
Sau cuộc gọi cho Chathong, cô dong xe đến thẳng khu phố trung tâm bởi anh ta đã đưa các bạn trẻ đến đấy. Ngày xưa, khu trung tâm của Ph không quá sầm uất, đô thị hóa như các thành phố lớn khác, nhịp sống nơi đây khá chậm rãi, pha lẫn giữa đang phát triển và nông thôn công xã. Nhưng tất thảy đều đã quá vãng, Ph của hiện tại đang dần trở thành "lãnh địa" của những nhà tài phiệt. Họ mang dòng chảy Mỹ kim xanh xám tô màu lên những cao ốc chọc trời, những khu phức hợp sang trọng, những tụ điểm vui chơi náo nhiệt. Họ cho người dân Ph cơ hội làm giàu và lấy đi nét chân chất, hiền hòa. Họ biến những thanh niên quanh năm chỉ biết vui vầy ruộng đồng trở thành các quân tốt không biết sợ hãi trên bàn cờ lợi nhuận. Trong vòng dăm năm ngắn ngủi, Ph đã có cú lột xác ngoạn mục trong mắt bạn bè thế giới, tuy nhiên...
Chuông điện thoại vang lên, cắt đứt dòng miên man về thành phố Ph của cô. Chathong đang gọi đến, cô giảm ga rồi nhấn vào nút nhận cuộc gọi trên tai nghe.
Đầu dây bên kia, Chathong gấp gáp nói: "Tôi đã lạc mất một nhóm trong bọn trẻ. Cô đang ở đâu?"
"Khu Đông! Anh đang ở đâu? Đã lạc những ai?" Cô cũng gấp gáp không kém.
"Lạc mất Klaus, Cath, Nancy và Joon! Hiện tại, tôi cùng các em khác đang ở mạn đường cổ trong chợ Soen, còn Raden đã sang mạn bên kia tìm thử."
"Ôi trời!" Cô kêu lên rất khẽ rồi hít một hơi dài tự trấn tĩnh trước khi nói tiếp: "Được! Bây giờ tôi sẽ chạy một vòng khu này xem có gặp bọn trẻ không, anh để mắt đến những người còn lại và gọi về nhà xin hỗ trợ. Có gì liên lạc ngay!" Dứt lời, cô vội vàng buông máy, nhấn ga.
Khu Đông được xem là khu vui chơi nhộn nhịp nhất Ph, nằm cạnh chợ Soen nên phố phường càng thêm tấp nập vào những chiều cuối tuần như hôm nay. Cô lái xe chầm chậm, vừa đảo mắt liên tục vào dòng người ngược xuôi hai bên đường vừa nguyện cầu bọn trẻ không gặp ra bất trắc bởi trong nhóm thất lạc có cả Cath nên nỗi lo càng thêm lớn.
Xe đến gần cuối khu Đông thì phát hiện ra một nhóm chừng mươi người đang nhốn nháo nơi con ngõ nhỏ cuối góc phố luôn thưa thớt buổi ngày huyên náo buổi đêm, trực giác trong cô đột nhiên gióng lên những hồi chuông mãnh liệt. Không kịp suy tính quá nhiều, cô cho xe tấp vào lề rồi lập tức gọi Chathong thông báo sơ lược tình hình khi chân chạy như bay về hướng đám đông. Càng đến gần, những âm thanh hỗn loạn tiếng dọa nạt, tiếng kêu cứu, tiếng bàn tán càng lớn dần và rõ ràng hơn, cô nghe được giọng của Klaus.
Cô lập cập gọi lại cho Chathong, ngắn gọn: "Ở đây! Có rắc rối," rồi mở rộng khí quảng hết mức, gọi to: "Klaus!?"
" Ở đây..." Lời đáp vừa vang lên đã tắt ngóm trong âm thanh như vật gì đó vừa đổ gục xuống, kèm theo sau là những giọng nữ hoảng loạn yếu ớt.
Đã tìm được bọn trẻ nhưng điều ấy càng khiến cô thêm hốt hoảng. Tâm trí chỉ còn tồn tại một ý nghĩ duy nhất là cứu người nên mặc kệ đối phương là ai, nguy hiểm ra sao, cô vừa gỡ giày vừa xông thẳng đến. Trước mắt cô, Joon đang giằng co với hai tên mặt mũi bặm trợn; Cath và Nancy nép sau lưng cậu ta; còn Klaus toàn thân lấm lem bụi đất, ôm ngực quằn quại trên mặt đường. Nancy như muốn dùng cả thân hình chẳng mấy to lớn của mình bao bọc lấy một Cath đang run lẩy bẩy trong nét mặt tái nhợt trước sự lôi kéo của một tên khác. Quanh họ là dăm ánh mắt thờ ơ đang xem tuồng hát, chẳng ai có ý định giúp đỡ hoặc gọi chính quyền. Đúng hơn, chủ nhân của những ánh mắt ấy không định hình được chuyện gì đang xảy ra bởi khác biệt ngôn ngữ với nhóm Klaus và càng không muốn gây thù chuốc oán vô ích.
Vận dụng hết tất cả vốn ngôn ngữ bản địa lỏm bỏm học được, cô thét gào cầu cứu đám đông chung quanh khi lao vào tên côn đồ đang dụng sức đàn ông lôi kéo chiếc túi đeo chéo trên người Nancy. Do sự việc xảy ra không lường trước nên vũ khí duy nhất lúc này chính là giày cao gót, cô vụt tới tấp hai gót giày cứng nhọn, dài bảy cm vào đối thủ.
Tên kia kêu lên mấy tiếng đớn đau vì đòn tấn công bất ngờ này rồi trừng ánh mắt hung tợn nhìn cô, tạm thời bỏ qua hai cô bé. Thấy thế, cô cố gắng dùng ngữ giọng điềm tĩnh nhất có thể để trấn an hai cô bé: "Nancy, dẫn Cath chạy ra chỗ xe chị. Chathong sẽ đến ngay."
Nancy gật đầu như bổ củi trong nét mặt trắng bệch, một tay nắm chặt tay Cath, tay còn lại đỡ sau lưng bạn rồi loay hoay tìm đường thoát. Nhưng cục diện không dễ dàng như người vọng bởi một cậu thanh niên, ba người phụ nữ mang ra so cùng ba tên đàn ông liều lĩnh, e rằng chênh lệch quá lớn. Một tên khác buông Joon ra, nhảy sang túm chặt vai Nancy khiến cô bé thét lên đau đớn khi Cath đang nấc lên từng chập khó nhọc qua đôi môi tím ngắt.
Lúc này, Joon tay đôi với một tên ở khoảng cách đủ xa, Klaus lồm cồm bò trên mặt đất như đang cố đứng dậy nhưng bất thành. Cô lướt mắt đánh giá nhanh cục diện rồi cố hết sức vung chân đá bừa vào hạ bộ một tên khi hai tay vẫn nắm chặt hai chiếc giày, quật tứ tung, miệng không ngớt kêu cứu bằng âm giọng khản đặc vô vọng. Tên nhận cú đá kia rú lên một tiếng nhỏ rồi cong người ôm lấy vùng giữa hai chân.
Bốp! Lưng cô nhận lãnh một cú đánh mạnh khiến toàn thân có cảm giác nát vụn trong vài giây. Mồ hôi lạnh vã ra như suối, cô phải thở dốc bằng miệng bởi lồng ngực co thắt không ngừng.
Bên kia, Nancy đoán rằng những tên côn đồ này muốn dựng chuyện gây hấn nhằm cướp giật nên vội vàng vung chiếc túi về phía một tên. Gã dễ dàng đoạt lấy chiến lợi phẩm nhưng hình như không có ý dừng tay khi vứt nó cho tên vẫn ôm vùng giữa hai chân, còn gã thì cười hềnh hệch, sấn đến gần Cath.
Và một bóng đàn ông đậm người, ngăm đen từ đâu xông đến, chắn trước Cath và Nancy đồng thời với cô. Là Raden, anh ta gấp gáp nói khi tay vung nấm đấm vào tên côn đồ: "Bọn chúng còn đồng bọn quanh đây. Tôi mở đường, cô tìm cách đưa hai đứa con gái ra xe trước, đừng chờ cảnh sát."
Cô gật đầu, nỗi đau đớn lẫn sợ hãi giảm đi đôi phân. Raden là người bản địa, thời trẻ đã từng dẫn đầu một nhóm côn đồ khét tiếng trong vùng nên kinh nghiệm ứng phó với những trường hợp này, anh có đủ thừa. Lui về sau lưng Raden, cô nhìn Cath bằng ánh mắt trấn an: "Không sao rồi! Chú ý nhịp thở, đừng hoảng loạn, em làm được, đúng không Cath?"
Cath còn chưa kịp đáp lời thì những tiếng huýt lanh lảnh vang lên, chưa đến một phút sau, thêm dăm tên côn đồ nữa kéo đến. Lần này, trên tay chúng có cả hung khí. Đám người xem tuồng thấy vậy cũng tản dần đi. Cô dù không biết chính xác sự vụ trước đó nhưng có thể tạm hiểu rằng, nhóm Klaus chính là những con mồi người nước ngoài béo bở. Bọn chúng thường chia thành hai hoặc ba tốp nhỏ, một tốp sẽ xác định đối tượng, dàn kịch gây hấn nhằm dồn người bị hại về địa bàn của chúng; tốp thứ hai trực tiếp ra tay hoặc phối hợp với tốp thứ nhất; tốp còn lại đóng vai trò canh đường, chi viện. Mọi chuyện đều diễn ra theo đúng kịch bản chúng ưa thích nếu không gặp sự phản kháng quyết liệt từ Klaus và Joon, sau đó xuất hiện thêm cô, Raden. Vì vậy, cục diện đã trở thành vụ hỗn chiến thực thụ. Nếu cô đoán không nhầm, bọn chúng quyết làm một vụ lớn trước khi từ bỏ địa bàn bởi cảnh sát thường mạnh tay trong những án hình sự có mang yếu tố nước ngoài. Mà đây không còn đơn thuần là một vụ trộm cướp thông thường.
Tiếng còi xe cảnh sát vẫn chưa xuất hiện nhưng tiếng phanh gấp đã vang lên từ một chiếc Jeep lấm lem bụi đường. Cô kinh hãi nhìn hai người đàn ông xa lạ, dữ tợn vừa nhảy từ xe xuống. Bọn cô chỉ có ba người tạm xem có khả năng đối kháng, trong khi lực lượng của đối phương đã lên đến tám đơn vị và bây giờ thêm hai.
Hai người đàn ông đều lăm lăm gậy sắt trên tay. Một người quét mắt nhìn cô, nói bằng tiếng bản địa nên cô phải mất dăm phút mới hiểu rằng: "Nhà mở gì đó bên cô vừa bị tấn công, cướp gái." Khi này, cả hai đã lầm lì xông vào cuộc hỗn chiến.
"Cái chó chết gì thế này?" Cô rít lên, nét mặt hỗn độn những cảm xúc. Tuần trước, trong cuộc bố ráp bắt giữ một đường dây buôn người đa quốc gia, cảnh sát đã giải cứu được hơn trăm nạn nhân. Ở Ph này, căn hộ cao cấp, biệt thự, khách sạn,... đều thừa; duy chỉ thiếu những công trình phúc lợi xã hội nên chính quyền đã gửi tạm mười lăm cô gái ở lại nhà mở bên cô trong thời gian chờ điều tra, xác định nhân thân, giải quyết các thủ tục ngoại giao và đưa họ hồi hương. Nghĩ đến đây, cô chợt tự hỏi, liệu vụ rắc rối hiện tại có mối liên quan đến vụ cướp người kia? Hai vụ có sự trùng hợp đến kì lạ! Nhưng cô không còn tâm tư để tìm ra câu giải đáp bởi Cath gần như kiệt sức. Môi cô bé đã chuyển sang màu tím tái, hơi thở càng lúc càng yếu.
Cục diện hỗn chiến đang nghiêng về bên cô bởi khả năng ra tay chính xác, tàn bạo của hai người đàn ông lạ kia. Cô vội vã lãng quên cơn đau vẫn âm ỉ nơi bả vai, đưa tay đỡ Cath nhằm giảm bớt sức nặng cho Nancy rồi dịu giọng nói: "Cath, cố gắng lên em. Chị đưa em đến bệnh viện..."
Trong cơn đau, Cath vẫn gắng gượng cười bằng đôi môi khô tím. Rồi đột đột, đôi môi ấy mấp máy dăm lần trước khi thân hình nhược sức của Cath bỗng dưng nhoài ra khỏi vòng tay cô...
Vụt!
"Cath!"
"Chị..."
Bộp!
Cùng lúc ấy, tiếng rạn nứt theo sau chiếc gậy sắt của một trong hai người đàn ông lạ. Máu từ đầu tên côn đồ kia bắn thẳng vào người cô. Tanh tưởi! Lạnh lẽo! Nhẹ bẫng!
Cath phủ phục trên lưng Nancy với bả vai trái ướt đẫm máu tươi, dưới thanh mã tấu trên tay một gã côn đồ có vẻ là tên cầm đầu. Nhưng máu ấy không phải của Cath mà từ cánh tay cô chảy xuống thành dòng. Khi ba người phụ nữ vừa quay lưng hòng rời đi, vừa lúc tên kia chém một nhát vào vai Raden - người yểm trợ phía sau bọn họ. Raden khuỵu xuống, tên kia tiếp tục vung lưỡi kim loại bén sắc kia về phía Nancy và Cath đã dùng chút sức tàn cuối cùng để đẩy Nancy ra. Còn cô, vì không kịp nghĩ ngợi nên theo phản xạ vô thức, đưa tay cánh tay lên đỡ.
Cô tỉnh lại trong bệnh viện, khi bóng đêm đã bao phủ bầu trời bên ngoài khung cửa sổ. Nét mặt lo lắng của El là hình ảnh đầu tiên thị giác yếu ớt ghi nhận được. "Nhà nhóm, Cath,..." Môi cô mấp máy từng từ vụn, tâm trí hỗn loạn những ký ức cuối cùng rồi hốt hoảng hỏi: "Nhà mở thế nào? Cath thế nào? Rồi những người khác?"
El ngước mắt nhìn lên trần nhà trắng lạnh: "Bên nhà mở không sao rồi nhưng..."
"Nhưng làm sao?" Cô gắt.
"Nhưng Hill trúng đạn, đang trong cơn nguy kịch..." Giọng El đã dần lạc đi, uất nghẹn: "Còn cô bé tên Cath đã ra đi trước khi kịp đến bệnh viện." Trả lời xong, El cắn chặt môi, cúi đầu nặng nề.
Thân hình yếu ớt bật mạnh khỏi giường khiến máu tứa ra từ chiếc kim truyền dịch nơi cổ tay trái rồi cô khép chặt hai mắt, buông người xuống giường, bất lực nghe nỗi chết đang xâm chiếm tâm can. Bên tai, tiếng El mắng cô nằm yên vì xương bả vai có vết rạn nhỏ vọng đến rất gần nhưng cũng rất xa xôi. Sau một vụ hỗn loạn kéo dài chưa đến mười lăm phút, cô bỗng thức giấc và đón nhận hai tin dữ. Cô chỉ muốn tiếp tục thiếp đi, một giấc dài miên viễn.
Tâm trí cô cứ như thế rỗng không cho đến khi Van cùng một toán người đến gần. Họ cần lời khai của cô để hoàn thành hồ sơ mà cô lại hôn mê hơn sáu giờ qua. Tựa một chiếc máy biết nói, họ hỏi gì cô đáp nấy bằng chất giọng đều đều, không ẩn chứa bất kì cảm xúc nào.
Chừng ba mươi phút sau, họ cũng khép lại bìa hồ sơ trên tay. Hai nhân viên điều tra rời đi trước, chỉ còn người đàn ông trạc tuổi năm mươi ở lại. Cô láng máng nhớ ông ta là phó cảnh trưởng thành phố Ph này. Ông ta mỉm cười trấn an đúng kiểu mẫu, dặn dò cô nghỉ ngơi tốt rồi bỏ nhỏ với Van bằng vẻ thân thiện cũng kiểu mẫu nốt: "Tiến sĩ, tôi hiểu tổn thất bên ông lớn lao đến nhường nào nhưng mong ông nén giận, tin tưởng mà giao vụ này cho chúng tôi. Tôi đảm bảo sẽ đôn đốc bọn nhỏ làm việc ngày đêm nhằm cho bên ông một câu trả lời ổn thỏa, công bằng trong thời gian sớm nhất. Đôi bên là chỗ thân quen, còn tương hỗ nhau nhiều trong tương lai, tôi tin ông sẽ vì tình hình trị an chung mà cảm thông cho cái khó xử của tôi."
Khác với vẻ ôn hòa thường thấy, Van lãnh đạm nói, vành môi khô sạm chừng như không cử động: "Được! Tôi sẽ chờ câu trả lời từ ngài phó cảnh trưởng." Nói đoạn, ông khách sáo đưa tay về phía trước với ý tiễn khách.
Sở dĩ ngài phó cảnh trưởng phải đích thân dẫn lính đến lấy lời khai, thăm hỏi từng người chẳng vì nhóm cô danh tiếng cao vợi hay bởi giao tình thân thiết chi đó. Đối tượng ông ta muốn gửi lời đến là nhân vật ẩn danh luôn đứng sau bảo hộ nhóm. Trên mặt bàn hay dưới mặt bàn, người này đều có quyền lực không nhỏ. Bằng chứng là hơn ba năm qua, nhóm luôn bình lặng hoạt động, hiếm khi gặp phải trở ngại từ chính quyền lẫn xã hội; thậm chí lệnh từ trên ban xuống còn ý tứ muốn ông và cảnh trưởng thân thiện hợp tác với nhóm. Rõ ràng hơn có lẽ nên nhắc lại cuộc hỗn loạn chiều nay, bên cảnh sát nhận được tin báo chậm hơn cả bên quân đội mà ở quốc gia này, kẻ nào nắm quân đội - kẻ ấy là vua. Dẫu bên quân đội không trực tiếp giẫm chân cảnh sát nhưng thư ký ngài đại tướng quản vùng đã đánh tiếng muốn bọn ông không lưu lại bất kì thông tin nào về bên thứ ba trong cuộc đấu súng cũng như tìm cách xoa dịu cơn giận của nhóm cô nếu không muốn Ph dậy sóng.
Tiễn phó cảnh sát trưởng ra cửa xong, Van quay lại. Vừa thấy bóng ông, cô lập tức nói nhanh một hơi dài như sợ rằng dừng lại, bản thân sẽ không thể tồn tại: "Tình hình Hill thế nào? Vì sao lại ra nông nỗi này? Còn Cath, con bé đi lúc nào? Raden và mọi người thì..."
Van nhìn cô bằng ánh mắt chia sẻ cơn đau quặn thắt khi môi bật ra những câu trả lời rời rạc, cứng nhắc: "Viên đạn găm sâu vào phổi trái của Hill, tình hình không mấy khả quan. Tôi và Joe đang chờ hồi đáp từ hội đồng Y chẩn. Còn Cath lên cơn trụy tim, có lẽ cô bé ra đi ngay lúc cô ngã xuống bất tỉnh. Raden hiện đã ổn, Klaus rạn hai xương lồng ngực. Joon không có nội thương lớn. Nhà mở thiệt hại về vật chất không lớn nhưng về người thì..., ngoài Hill còn có mười sáu người khác bị thương."
Cô nằm bất động trên, mắt nhìn mông lung vào hư ảo. Van đang tóm lược lại mọi chuyện, cô thấy đôi vai lệch của ông buông thõng xuống rệu rã, đáy mắt ông ngút ngàn sự bất lực dẫu âm giọng vẫn trầm tĩnh, ôn tồn. Có lẽ ông đang cố góp nhặt cơn đau thương từ cô, mang về phủ dày nỗi bi ai trong lòng mình. Theo lời ông, sau khi cô xuống phố tầm mươi phút thì nhà mở bị tấn công bởi một toán chừng trên dưới mười lăm người có trang bị vũ khí, nhằm cướp lại các nạn nhân trong vụ buôn người. Lúc ấy, Hill cũng có mặt bên nhà mở để chăm sóc vết thương cho Don. Chính Hill đã nhanh hơn ông, gọi thông báo tình hình với một trong hai người chị em đã kết hôn. Người của nhân vật ẩn danh đến trước cảnh sát, cuộc đấu súng bất ngờ diễn ra và Hill trúng đạn ở cự ly gần khi lao vào giữa cuộc hỗn chiến vì muốn kéo hai cô gái bị thương vào bên trong. Khi cảnh sát đến, hiện trường chỉ còn lại người trong nhà mở cùng với can phạm. Ba trong số những can phạm đã chết. Quay lại vụ của cô, hai người đàn ông lạ mặt cũng đã tránh đi khi cảnh sát sát đến. Bên cảnh sát bắt được bốn tên trong nhóm côn đồ ấy, một tên khác chết do vỡ sọ não.
Từng chi tiết cứ lặng lẽ tái hiện trong tâm trí đông cứng của cô, qua giọng kể u uẩn từ Van. Sau hết thảy mọi biến cố, không phải ông sợ hãi hay chán nản mà là thất vọng vì bản thân cố gắng chẳng bao giờ đủ trước những nghiệt ngã cuộc đời. Ông dứt lời tóm lược, đôi môi cố vẽ nên nét cười khiến đối phương yên lòng. Từ túi áo lấy ra hộp nhựa hình trụ, ông đảo mắt tìm nước uống: "Vết rạn ở bả vai tuy nhỏ nhưng vẫn phải chú ý, cánh tay phải sẽ không thể cử động bình thường đôi tuần cộng thêm tác dụng phụ không nhẹ từ PEP* nên trong một tháng kế tiếp, nhiệm vụ chính của cô là tĩnh dưỡng tốt. Những vấn đề khác đã có tôi cùng mọi người giải quyết, được chứ?"
Cô cau mày tỏ ý không hiểu trong thoáng chốc rồi sực nhớ đến vết thương trên cánh tay mình đến từ thanh mã tấu đã gây ra vết chém trên vai Raden mà Raden là người mang HIV. Cả hai vết thương đều sâu, chảy lượng máu lớn, hành động lại trực tiếp nên cô hoàn toàn có nguy cơ nhiễm HIV khởi phát.
Đã chọn công việc này, bọn cô ai cũng chuẩn bị tinh thần đối mặt với tình cảnh này. Bản thân cô, đây đã là lần thứ ba vì vậy cô bình thản đón lấy cốc nước cùng hộp nhựa từ tay Van, nhanh chóng sử dụng liều PEP đầu tiên. Thuốc rất đắng nhưng cô vừa uống vừa khẽ cười dù nét cười buồn đến nao lòng. Trong những cơn hỗn loạn, Van bao giờ cũng là người thấu đáo, trầm tĩnh nhất. Ông luôn tiên phong dẫn dắt, che chở nhà nhóm với vai trò người anh cả của một đại gia đình, chứ không là trưởng đại diện của một nhóm thiện nguyện. Cô cầm chặt cốc nước bằng cả hai tay, hướng ánh mắt kính trọng biết thầm thì lời cảm ơn lẫn xin lỗi về ông đủ lâu trước khi cất lời: "Có ai thông báo với Kathy - mẹ của Cathlyn chưa?"
"Tôi đã trực tiếp gửi thư đến địa chỉ cá nhân lẫn điện thoại đến văn phòng đại điện khu vực châu Phi nhưng có lẽ tin sẽ đến muộn bởi bên kia cho hay, Kathy mắc kẹt trong vùng tâm chiến, mọi liên lạc đều gián đoạn suốt mấy ngày qua." Van đáp lời cô, âm giọng không có gì đặc biệt biểu cảm nhưng hai bàn tay siết chặt vào nhau tựa như thầm nguyện cầu.
Cô thấu hiểu nỗi lo lắng của Van bởi Kathy không chỉ là bạn đồng hành thông thường trên cung đường đến miền đất hư ảo. Thuở sinh thời, người chồng quá cố của Kathy và ông đã từng có mối quan hệ khá thân thiết. Một nhà ba người họ, nay chỉ còn lại người phụ nữ gần năm mươi trơ trọi giữa cuộc nội chiến ác liệt trên mảnh đất Sudan hoang phế. Có thể về, có thể vĩnh viễn không. Miền đất hư ảo mà tất cả đang tìm kiếm này được nuôi dưỡng bằng sinh mệnh thật, nỗi đau thật, tang thương thật và hoài vọng thật. Mắt cô khô ráo, bàng bạc ánh chấp nhận nhưng hồn ướt rũ những giọt lệ đắng nuốt ngược. Mất mát mãi cũng đã quen!
Sau khi Van tất bật rời đi không lâu thì cô nàng son môi màu cam hôm trước đến, mang cho cô ít đồ dùng cá nhân và bữa ăn đêm. Sắc cam chói mắt người đã phai, chỉ còn lại làn môi khô tái nổi bật trên nét mặt âu lo chưa tan hết. Vừa đút cháo cho cô, Son môi cam vừa nhìn vào cánh tay phải quấn băng trắng toát rồi nói: "Ba mươi mốt mũi khâu, tên khốn kia nên đầu thai làm lợn cho người ta phanh thây."
Dẫu không còn xa lạ nhưng cô vẫn suýt sặc cháo bởi khẩu khí chưa bao giờ thôi cay cú của Son môi cam. Cô hỏi: "Tên ấy chắc là người chết vì vỡ sọ?" Son môi cam gật đầu, cô chợt nhớ đến âm thanh rạn nứt kèm theo mùi máu tanh lúc chiều, ngụm cháo trong cổ họng bỗng đắng chát: "Nghĩa tử là nghĩa tận! Chỉ mong nếu có kiếp sau, cậu ta sẽ chọn lựa con đường khác để đi."
Son môi cam hừ một tiếng nhỏ, khóe môi mím lại bất phục: "Lúc tối, Sa suýt ngất khi hay tin Hill lành ít dữ nhiều nhưng lại phải cắn răng ngọt nhạt với chồng hộ kẻ thù."
Nhắc đến Hill, nỗi đau thể xác trong cô dường như được thay thế bằng cơn bi phẫn. Ngữ giọng cô vừa nghẹn vừa lạnh: "Sao lại báo tin Hill với Sa, tim chị ấy không chịu nổi xúc động mạnh."
"Đám người chiều nay hỗ trợ nhà mở lẫn vụ bên cô đều là thuộc hạ dưới tay chồng Sa, cô nghĩ sẽ giấu được bao lâu? Nhận tin từ người nhà vẫn được an ủi hơn từ người ngoài, cũng để tránh trường hợp chị ấy không giữ được bình tĩnh rồi đưa ra những quyết định thiếu cân nhắc. Cô biết lão chồng chị ấy bất bình thường đến nhường nào mà..." Son môi cam đáp lời bằng ngữ giọng chua chát cố hữu, sẽ thật khó để bắt gặp hình ảnh cô nàng dịu dàng, nhỏ nhẹ trừ những lúc chăm sóc thân chủ.
Sa là một trong hai cô dâu của thương vụ hôn nhân nhiều năm trước, đánh dấu cho sự ổn định của nhà nhóm cũng như những oán nghiệt vô cớ giữa các cô nàng độc thân còn lại và hội Harvard. Có lẽ lòng người mỏi mòn quá nhiều trên những cung đường hư ảo nên quả tim Sa trở nên mong manh, yếu ớt như những vùng đất tối tăm từng đi qua.
"Ừ!" Cô nhăn mặt nuốt ngụm cháo cuối cùng, cảm giác nôn nao quen thuộc sau khi dùng PEP đã bắt đầu gợn lên. PEP chung quy vẫn là ARV* nên thuốc có giá trị cứu chữa lớn thì tác dụng phụ thường không dễ chịu; cũng như cuộc sống luôn là guồng quay đánh đổi - chấp nhận. Nghĩ vậy, cô dùng tay trái vỗ nhè nhẹ lên vai Son môi cam: "Chỉ nguyện cầu Hill đến cửa thiên đường bị thánh Peter trả về, chứ giờ có rốc xác bọn kia thì sự cũng đã rồi."
"Thật ra để sòng phẳng thì quá đơn giản nhưng nhà nhóm không tồn tại trên mảnh đất này ngày một ngày hai. Chúng ta đau xót bao nhiêu thì Van đau xót bấy nhiêu, thậm chí còn hơn. Ta hiểu chứ, chỉ là không cam tâm." Nói xong, Son môi cam thở dài bất nhẫn. Cuộc đời này mãi mãi không thể sòng phẳng tuyệt đối, Hill vẫn đang đứng giữ lằn ranh sinh tử, thương tích của những người khác cũng chẳng nhẹ, tuy nhiên nếu cứ nhất quyết truy cứu thì e sự việc sẽ còn rối loạn hơn. Ai đúng ai sai đến tận cùng vẫn là chấp nhận đánh đổi, chỉ mong cung đường hư ảo này rồi sẽ hiện hữu vào một ngày nào đó.
Cô muốn thăm Hill, sau đó sẽ ghé đến nhà xác nhìn Cath lần cuối nhưng Son môi cam phản đối. Nàng ta nhíu mày, chống hai tay vào hông rồi trừng mắt cảnh cáo cô bằng âm giọng dịu dàng đôi phần: "Nếu tên kia không bị đánh vào đầu thì cánh tay cô không chỉ có ba mươi mốt mũi khâu đâu, mà là đứt gân, thậm chí liệt chi. Trong nhà hiện đang rất loạn nên cô ngoan ngoãn nằm im hộ tôi!"
"Nhưng..." Cô gục đầu, mím môi phản ứng yếu ớt: "Ta cần nói lời xin lỗi với Cath vì đã không bảo vệ được con bé."
"Cô nghĩ mình là siêu nhân à?" Son môi cam vừa nói vừa chỉnh lại gối, sau đó kiên quyết ấn cô nằm xuống: "Cáo, Meo và mọi người nhờ ta nhắn với cô là đừng suy nghĩ quá nhiều, có những chuyện không do chúng ta định đoạt."
Son môi cam đã ra về, để lại cô cùng chiếc giường bệnh lạnh lẽo có ánh trăng già u hoài hắt bóng. Tác dụng phụ của PEP bắt đầu hoành hành, với một cánh tay có thể cử động khiến cô đến nôn mửa cũng chẳng dễ dàng. Tận nửa đêm muộn, giấc ngủ mệt nhoài mới tìm đến trong cơn sốt nhẹ. Giữa những chập chờn tỉnh tỉnh mê mê, cô bắt gặp nhân ảnh của Cath, cô bé vận áo thiên sứ màu thiên thanh đến đón Hill. Hai người họ nắm tay nhau, càng bước càng xa dần, bỏ lại cô phía sau. Cath cười trong veo, Hill dịu dàng vẫy tay tạ từ.
*PEP: Post-Exposure Prophylaxis - tên gọi chung cho các phác đồ điệu trị phơi nhiễm HIV hướng đến các đối tượng có hành vi nguy cơ nhiễm HIV trong bảy mươi hai giờ đầu, sau khi hành vi nguy cơ xảy ra. PEP là phương pháp ngăn chặn HIV khởi phát khi đã có nguy cơ hiệu quả nhất hiện nay, tỷ lệ lên đến 80% nhưng không được xem là giải pháp phòng tránh HIV lâu dài và không phải là phác đồ điều trị HIV chính thức.https://www.aids.gov/hiv-aids-basics/prevention/reduce-your-risk/post-exposure-prophylaxis/
*ARV: Antiretroviral - tên gọi chung của những loại thuốc được chế ra nhằm kháng lại sự phát triển của HIV trong cơ thể vật chủ (người bệnh).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT