Thời gian một mực trôi rất nhanh, nó sẽ không vì ai mà ngừng lại, cũng sẽ không vì ai mà không trôi đi. Cũng bởi vì những hạnh phúc thường ngắn ngủi, nên mới khiến người ta ngày càng trân quý. Vương Nam và Lí Trọng hiểu điều này hơn ai hết. Nến những va chạm, cãi vã, nước mắt đều mỹ lệ lưu lại trong trí nhớ.

Từ đó về sau, Vương Nam đều mang theo những kỉ niệm đáng nhớ này, ngay cả khi cậu tiến về phương Nam. Vì Lí Trọng từng nói, hi vọng lúc nào Vương Nam cũng nhớ đến anh. Vương Nam vì những lời này, mà cũng không quản đến những cô đơn của tuổi già.

Sự việc trong đêm hôm ấy làm Vương Nam an lòng khi nghĩ đến tương lai, cả người cậu bắt đầu nhẹ nhõm. Lí Trọng nói rất đúng, việc gì cũng có biện pháp. Đúng vậy! Nhất định có biện pháp.

Khi những cơn mưa thu dần biến mất, tuyết bắt đầu rơi xuống không trung, thì năm 1997 cũng đã đến. Hai ngày nửa sẽ đến Giáng Sinh, sau đó là sinh nhật Lí Trọng, ngày 26 tháng 12. Vương Nam lúc nào cũng nhớ ngày này. Cậu cũng muốn tặng anh một món quà đáng nhớ. Mấy năm nay, Lí Trọng chăm sóc cậu rất nhiều. Phương diện này liên quan ít nhiều đến tình hình kinh tế của mỗi người. Vương Nam một mực cảm thấy cậu thiếu Lí Trọng rất nhiều, hiện tại, cũng đã bắt đầu thản nhiên hạnh phúc tiếp nhận những điều đó. Nhưng tình cảm đều phải do song phương vun đắp. Vương Nam không phải vì thản nhiên tiếp nhân mà quên rằng mình cũng cần đáp lại. Cậu quyết định năm nay phải tặng anh một món quà thật đẹp.

Nhưng phương án tặng quà có rất nhiều, ngoài một bữa tiệc, Vương Nam lại không làm được những chuyện lãng mạn khác. Tặng quà gì cho Lí Trọng đây? Anh giống như không thiếu thứ gì, năm nọ cậu tặng anh khối ngọc Quan Âm, Lí Tọng đến giờ vẫn đeo, chưa bao giờ tháo xuống. Hiện tại cần tặng gì? Vương Nam đắn đo nhiều ngày vẫn không nghĩ ra.

Ngày nọ, Vương Nam đến quán rượu Á Châu đặt phòng. Cậu vốn có thể gọi điện đặt trước, nhưng vì muốn cả hai cùng ngồi lại trong gian phòng cũ, nên đích thân đến quán. Hai năm thế nhưng đã trôi qua, Vương Nam không còn nhớ rõ số phòng, chỉ nhớ căn phòng nằm ở tầng hai, bởi đó là lần cậu và Lí Trọng thổ lộ cùng nhau.

Vương Nam đến quán rượu, chuẩn bị dựa vào kí ức tìm kiếm, đến nơi mới biết kí ức thế nhưng là thứ không đáng tin. Đối mặt với loạt phòng có đánh số, Vương Nam chóng mặt hoa mắt, nhưng cậu còn nhớ rõ phương hướng. Bởi vì đêm trước kia, thông qua cửa sổ cậu có thể nhìn thấy cả thành phố sau lưng. Đi lại trên ban công hai vòng, Vương Nam cảm thấy gian phòng cạnh thang máy hình như không sai biệt lắm. Khụ, đại khái cũng gần giống gian phòng trước kia.

Ra khỏi quán rượu, Vương Nam còn chưa nghĩ ra quà. Trước cửa quán có vài khối băng điêu khắc thật lớn, chuẩn bị cho ngày lễ đến gần. Vương Nam vừa nhìn đến, mắt liền sáng ngời: nghĩ ra rồi!

Nói là làm. Đêm hôm đó, Vương Nam chạy lên sân thượng nhà trọ, tìm một vũng nước bắt đầu đóng băng. Cậu muốn tạc một khối băng hình hai quả tim lồng vào nhau, trên mặt còn khắc tên mình và Lí Trọng. Lí Trọng chắc chắn sẽ rất vui. Vương Nam vừa nghĩ đến biểu tình của anh, trong lòng liền đắc ý tự khen mình là thiên tài.

Nghĩ được quà tặng, Vương Nam nhẹ nhõm hơn nhiều. Cậu còn mua tặng anh một cây bút máy, tiện đường còn mua thêm cho anh máy cạo râu. Hai vật này, Lí Trọng lúc nào cũng có thể dùng đến.

Hôm sinh nhật Lí Trọng, Vương Nam không đi làm. Cậu ngủ đến giữa trưa mới đứng lên đi tắm. Ngày đó, Vương Nam mặc một kiện áo lông cao cổ, bên dưới mặc một kiện quần jean đen, phủ bên ngoài là áo khoác da đen đã có chút mài mòn. Tìm thêm nửa ngày, cậu cũng lôi ra được đôi bốt da lộn. Nhìn mình trong gương, Vương Nam rất vừa ý. Ngắm qua ngắm lại nửa ngày, Vương Nam nhịn không được mắng mình một câu: “Ngươi thực con mẹ nó tự kỷ!”.

Quà tặng tất nhiên không thể quên, cậu lôi tất cả cho vào ba-lô. Liễu Dược Dược từng mỉa mai cậu có thể bỏ cả một đứa nhóc vào trong đó. Vương Nam nghĩ đến những lời của nàng, không khỏi mỉm cười. Món quà điêu khắc kia càng không thể quên. Vương Nam đến tủ lạnh, lôi khối băng tâm huyết cho vào ba-lô, sau đó thẳng tiến đến quán rượu Á Châu. Chỉ có nơi đó, mới thích hợp giao cho Lí Trọng.

Vương Nam đem khối băng vùi trong tuyết, sau đó mới gọi điện gọi Lí Trọng ra.

– “Uy? Anh chạy qua đây đi. Em đang ở bên bờ hồ sau quán rượu Á Châu đợi anh”. Vương Nam tận lực cho giấu giọng nói hưng phấn.

– “A? Đến đó làm gì? Hôm nay em không đi làm sao? Định bày trò gì?”. Lí Trọng biết rõ hôm nay là sinh nhật mình, nhưng không hiểu Vương Nam gọi mình ra đó làm gì.

– “Mau đến đi, có chuyện quan trọng”. Vương Nam giả vờ nghiêm trọng.

– “Anh không thích, trời rất lạnh”. Lí Trọng cố ý chọc giận Vương Nam.

– “Anh không ra được?! Em đếm đến 3, nếu anh không đến, em sẽ không tha cho anh”.

– “Vậy em cứ đếm đi, anh cũng sẽ giúp em đếm”. Lí Trọng đùa càng dai.

– “Một, hai, hai rưỡi…”. Vương Nam không đếm nữa.

– “Haha”. Lí Trọng cười, “sao em không đếm 3?”.

– “Anh mau ra đây đi, em sắp chết cóng rồi”. Vương Nam chịu thua.

– “Kháo, vậy cứ đợi đi. Bổn đại gia 3 giờ nữa sẽ giá lâm”.

– “Lí Trọng, anh có đại gia sao? Em liền thao kẻ đó”. Vương Nam đem những lời mắng chửi trước kia của anh trả lại.

Lí Trọng ha ha cười, nói em là đại gia của anh. Đợi một lát anh sẽ đến ngay.

Cúp máy, Vương Nam hạnh phúc đứng trong tuyết đợi Lí Trọng. Lúc này đã gần 3 giờ chiều, thái dương xa xa treo vắt vẻo bên hồ, hệt như một mặt bàn hồng hồng. Cây quanh hồ đã trụi lá, chỉ còn lại vài phiến lá khô khốc run run trong gió lạnh. Gió Tây Bắc vù vù thổi, quanh lại một mảnh tuyết dưới ánh mặt trời. Mặt Vương Nam đỏ bừng. Cậu khóa chặt quần áo, chôn nửa mặt trong áo lông, không ngừng đi qua đi lại đợi Lí Trọng.

Cuối cùng anh cũng đến, Vương Nam đã sắp đông thành đá. Nhìn thấy xe Lí Trọng từ xa. Vương Nam chạy như bay lên xe. “Mau mở điều hòa! Lạnh chết em rồi “. Tay chân cậu đã tê rần.

Lí Trọng vặn nhiệt độ ở mức cao nhất. “Em có bệnh a, trời lạnh lại chạy đến đây làm gì? Đến, anh dưởi ấm giúp em”. Nói rồi lại cầm lấy tay Vương Nam. Cậu là cóng đến sắp chết, hai tay đỏ rực, đầu ngón tay thon dài cũng không duỗi thẳng được. Tay Lí Trọng lại thật ấm áp. Dù đã nắm đôi bàn tay này biết bao nhiêu lần, Vương Nam cũng không bao giờ thấy đủ.

Khi nhiệt độ cơ thể cậu bắt đầu ấm lên, Lí Trọng mới bắt đầu khen thưởng: “Hôm nay em mặc đẹp như vậy cho ai nhìn a?”.

– “Anh nói xem? Nếu không phải sinh nhật anh, em ăn mặc long trọng như vậy làm gì?”.

– “Kháo, em muốn làm gì? Chỉ muốn anh sưởi ấm cho em?”.

– “Không phải, hôm nay là ngày tốt, mình chơi ném tuyết đi”.

Vương Nam hắc hắc cười, trưng cầu ý kiến Lí Trọng.

– “Em có phải không có việc gì làm nên thấy nhàm chán không? Trời này còn ném tuyết? Em muốn lạnh chết sao?”. Lí Trọng cười nhạt trước đề nghị này.

– “Lâu rồi không chơi. Mình đi dạo đi”. Vương Nam kéo Lí Trọng xuống xe, Lí Trọng vẫn là lười biếng không muốn đi. “Trong xe thật ấm”. Không đợi anh cảm khái xong, Vương Nam đã đem một vốc tuyết nhét vào cổ anh. Lí Trọng giật mình, điên cuồng gào thét: “Vương Nam em dám tập kích anh, em không muốn sống hả?”. Xoay người liền đuổi theo cậu, hai người bắt đầu hỗn chiến.

Nhiều năm sau này, mỗi khi mùa đông về, Vương Nam đều hồi tưởng lại khung cảnh này, thực hạnh phúc. Ngày đó, cậu và Lí Trọng chơi trò cút bắt, chạy khắp rừng cây, trên mặt hồ, hai người cuông hô kêu loạn, lại đánh nhau, ôm nhau lăn lộn. Muốn bao nhiêu điên cuồng có bấy nhiều điên cuồng! Muốn bao nhiêu hạnh phúc có bấy nhiêu hạnh phúc! Có người ven hồ nhìn thấy, cũng lắc đầu chịu thua hai đại nam nhân tính tình trẻ con.

Đánh đến mệt mỏi, Vương Nam cùng Lí Trọng thả người trên tuyết, nhìn trời chiều. Cả hai thở hỗn hển, đều không nói gì, chỉ lẳng lặng tận hưởng thời khắc này.

– “Đứng lên đi. Lạnh lắm”. Lí Trọng kéo cậu lên, mặt tuyết lưu lại dấu vai hai người.

– “Đến đến, anh, lại đây đi”. Vương Nam dắt Lí Trọng nên nơi chôn khối băng. “Nhìn xem dưới chân anh có gì?”. Vương Nam thần bí nhíu mày.

– “Có gì sao? Không phải em giấu thứ gì chứ?”. Lí Trọng vui đùa dào tuyết, nhìn thấy trong mắt là hai trái tim long lanh trong suốt, lẳng lặng nằm đó.

– “Thật là em”.

– “Thế nào? Tay nghề em không tệ đi? Ah, hai ta mang nó đi chụp ảnh đi”.

– “Được thôi”.

Lúc đó bọn họ đều không ý thức được, hai người yêu nhau lâu như vậy, nhưng chưa từng chụp hình chung. Ngày đó thật giống như định mệnh, cách hồ không xa lại xuất hiện một người chụp ảnh dạo, cho bọn họ một bức ảnh chụp chung duy nhất.

Trong ảnh, hai người khoác tay lên vai đối phương, tay cùng lại đều nắm lấy khối băng trong suốt trước ngực. Bọn họ vui vẻ cười, hai khuôn mặt anh tuần vì lạnh mà đỏ ửng lên, tựa như kiện áo trên người Vương Nam.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play