Một ngày năm 2004, chiếc xe jeep thẳng hướng phương Bắc. Thân xe rất
bẩn, có thể nhận ra chiếc xe đã chạy một quãng đường xa. Chính vậy, mấy
hôm nay, Vương Nam một đường lái xe chạy về phương Bắc. Khi bắt đầu đi,
phía Nam vẫn còn những cơn mưa rào mùa hạ, hiện tại đã đến phương Bắc
ngập tràn nắng thu. Khi xe vượt qua cầu Trường Giang, Vương Nam mặc
niệm, trở về, vẫn là trở về.
Năm năm
trước, vì trốn tránh Lí Trọng, Vương Nam rời phương Bắc vào một ngày
thu. Một đi không trở lại, giờ đây, thu đến, hắn trở về. Khi xe càng
tiến gần đến đích, những kí ức tiêu thất kia lại hiện về rõ ràng trong
mắt. Ven đường, lá xanh đã nhuốm vàng, không khi ẩm thấp cũng trở nên
khô ráo, hết thảy hệt như ngày hôm qua, không điều gì thay đổi. Mà kì
thực, tất thảy đều thay đổi. Vương Nam hắn đã đi qua thiên sơn vạn thủy, lại không thể quay về. Phương Bắc một ngày tháng 10, rừng bạch dương đã bắt đầu trụi lá, ánh nắng xuyên qua thân cây vẩy lên cửa xe. Vương Nam
kéo kính xe xuống, để gió quất vào mặt. Hắn thực sự thích mùa thu phương Bắc, thích từng bạch dương mùa thu, thích khung cảnh thu điêu linh ven
đường, thích ánh nắng trong trẻo, thích bầu trời cao xanh thẳm, thích
ngọn gió thu mơn man, thích diện áo lông hành tẩu dưới bầu trời cuối
thu. Những kí ức là rõ ràng như vậy, những khoảnh khắc không bao giờ
quay lại là rõ ràng như vậy.
Lý do khác để Vương Nam thích mùa
thu, bởi đó là nơi hắn gặp Lí Trọng. Mười năm, nhân sinh xảy ra nhiều
chuyện, đến mức Vương Nam từng nghĩ, ban đầu nếu không gặp gỡ Lí Trọng,
thì không biết bản thân hiện tại sẽ thế nào. Nhưng đời người chính là
luôn có những bước ngoặt như vậy. Có lẽ bây giờ Lí Trọng đã kết hôn với
Liễu Dược Dược, đã có con rồi cũng nên. Có lẽ Lí Trọng đang yên ấm với
cuộc sống của mình, có lẽ nếu cả hai không gặp nhau, sẽ không thống khổ, không thương tổn nhiều đến vậy. Kì thực, có lúc Vương Nam tự vấn, dù
không gặp được Lí Trọng, có phải hay không hắn cũng sẽ gặp Vương Trọng,
Lưu Trọng, Triệu Trọng? E rằng những việc tương tự cũng sẽ xảy ra, chỉ
có điều kịch bản khác và nhân vật khác mà thôi. Mà cũng nhờ Lí Trọng,
Vương Nam mới rõ ràng thấu hiểu những góc khuất trong lòng mình. Nếu
không nhận ra mình, cuộc đời hắn sẽ thể nào? Hẳn là vẫn đang hạnh phúc
cùng Từ Đan Lôi, hai người cũng sẽ không chịu nhiều thương tổn như vậy,
cũng sẽ không luôn sống trong dằn vặt nhiều năm như vậy. Nhưng cuộc sống có có giả thiết, càng không thể thay đổi. Những điều xảy ra sẽ xảy ra,
hơn nữa cũng đã xảy ra, không thể vãn hồi.
Khi Vương Nam đang lái xe, radio trong xe phát ra bản nhạc Mười năm của Trần Dịch Tấn. Trần Dịch Tấn đang ca:
Mười năm trước
Anh không quen biết em
Em không thuộc về anh
Chúng ta vẫn là hai kẻ xa lạ qua đường
Chậm rãi bước chung con phố quen thuộc
Mười năm sau
Chúng ta là bằng hữu
Còn có thể thăm hỏi
Những tình cảm ôn như đó
Lần nữa lại tìm không được lý do để ôm ấp
Tình nhân khó tránh một ngày thành bằng hữu
Đến khi bầu bạn nhiều năm
Mới hiểu được
Lệ trong mắt anh, không rơi vì em thì cũng vì người khác
Bóng cây loang lổ xuyên qua cửa xe, hắt lên mặt Vương Nam. Viền mắt hắn bỗng có chút cay cay.
Ngoài cửa xe, dương quang chói lóa.
Năm 22 tuổi, Vương Nam điên cuồng yêu thích bải hát Trở về Lạp Tát của
Trịnh Quân, đương nhiên cũng thích Người bạn cùng bạn của Lão Lang, hay
khúc Người bạn cùng giường cũng nằm trong danh sách. 22 tuổi, Vương Nam
thân thể cao gầy, rắn chắc nhưng chẳng mang vẻ chững chạc. Đuôi tóc dài
sau gáy thi thoảng buộc đuôi ngựa, lắm lúc lại rối tung trong gió, rất
có ý vị thiếu niên anh tuấn, thường thường được nhiều nữ xinh học viện
khác ngưỡng mộ. Nữ sinh học viện nghệ thuật luôn xinh đẹp, để các nàng
từ bỏ tự tôn theo đuổi một nam nhân, không phải là chuyện dễ dàng. Nhưng Vương Nam lại làm được.
Vương Nam theo học ngành thiết kế, nhưng
hắn rất giỏi dương cầm. Khi còn bé, mẹ Vương Nam liền cho hắn học đàn,
cũng không ít khổ sở. Nhưng khi trưởng thành, hắn không thể trở thành
một nghệ sĩ dương cầm kiệt xuất. Trái lại còn rất có năng khiếu thiết kế mĩ thuật. Sau này khi thi đại học, Vương Nam hắn ghi danh vào học viện
mĩ thuật Trung ương, giấy báo thi cũng đã sẵn sàng cầm trong tay. Nhưng
trước ngày thi, cha đột ngột qua đời vì tai nạn giao thông, khiến hắn bị đả kích, cuối cùng môn văn hóa thiếu 2 điểm so với điểm chuẩn, nên mới
đến học tại ngôi trường này. Có lẽ do nỗi đau mất cha, hơn nữa kết quả
thi không như ý, Vương Nam rất trầm mặc khi đến trường. Nhưng người
ngoài nhìn vào lại cảm thấy rất lãng tử. Sự kiện khiến Vương Nam nổi
danh chính là lễ chào năm mới. Không hiểu ai biết hắn từng học đàn mà
yêu cầu hắn hòa tấu một khúc. Vương Nam liền chơi khúc Không quên được
của Tiểu Phượng. Tuy đó là ca khúc rất thịnh hành vào thời đó, nhưng
chính khí chất u buồn cùng khuôn mặt anh tuấn mới khiến Vương Nam được
mọi người tán thưởng. Từ đó trở đi, không ít nữ sinh khoa múa thường
xuyên viết thư tình gửi Vương Nam. Vương Nam đến bây giờ cũng chưa một
lần hồi âm, không phải hắn cao ngạo, mà vì hắn không thích.
Mùa
xuân năm 1994. Vương Nam bắt đầu thực tập tại công ty thiết kế Les Deux
Maggots, chừng bảy tháng sau thì được công ty nhận làm nhân viên chính
thức. Khi ấy, rất nhiều bạn học đều đã có biên chế công việc, Vương Nam
không nghĩ nhiều, cảm thấy công ty này cũng không tệ. Tuy không nói lớn, nhưng lại rất có tiếng trong lĩnh vực thiết kế chuyên nghiệp. Sếp Đổng
Khiết đối với hắn rất tốt, như một chị cả trong nhà. Đổng Khiết là du
học châu Âuu về, tự mình mở công ty thiết kế, tên công ty là tên một
quán cà phê nàng hay đến ngồi khi còn ở kinh thành Paris hoa lệ. Rất
nhiều ý tưởng thiết kế bắt nguồn từ quán cà phê ấy, nên nàng liên dùng
tên gọi này. Vởi nàng chịu ảnh hưởng của trường phái thiết kế tối giản
hiện đại của phương Tây, nên trong 2 năm ngắn ngủi đã tạo nên kì tích,
gây được không ít tiếng vang trong giới. Vương Nam sau thời gian dài hâm mộ, mới mang những thiết kế chuyên nghiệp của mình gửi đến công ty, xin làm thực tập sinh. Đổng Khiết vừa nhìn thấy bản phác họa của Vương Nam, cảm thấy đây là chàng trai có cảm quan nghệ thuật phi thường nhạy bén,
lúc này mới thống khoái hồi âm Vương Nam.
Trong 3 tháng thực tập,
Vương Nam và đồng nghiệp phải hoàn thành phần trang trí ngoại thất cho
một trung tâm thương mại mới. Khi ấy những thiết kế tối giản của Vương
Nam đều được Đổng Khiết và khách hàng tấm tắc khen ngợi. Công việc đầu
tiên của Vương Nam đã được hoàn thành xuất sắc như vậy. Đương nhiên,
Đổng Khiết cũng rất ưu ái hắn. Khi hắn vừa tốt nghiệp xong đã liền tiến
vào ghế trưởng phòng thiết kế của công ty. Năm 1994, Vương Nam một thân
phong nhã hào hoa bước vào đời.
Mùa thu năm ấy, mọi công tác trang trí sắp đến ngày nghiệm thu, Vương Nam bận rộn với cương vị mới, đến
ngày nhìn lại những ý tưởng đều thành sự thực, hắn kích động một trận
trong lòng: mẹ, vận khí không ngờ tốt như vậy, vừa tốt nghiệp đã có công trình rực rỡ như vậy. Việc Vương Nam đắc ý không nói cũng hiểu.
Rồi một ngày, Đổng Khiết gọi Vương Nam vào phòng. Vừa gác máy, Liễu Dược Dược bên cạnh cười đến rạng rỡ: “Thăng quan phát tài thì phải mời cơm a!”. Vương Nam nói: “Nếu không phải thì sao? Khi đó em phải mời cơm anh”. Liễu Dược Dược nói: “Được được, mời anh một hộp cơm cũng không là gì, hoặc mời anh ăn không khí cũng không tệ!”. Vương Nam cười cười nói: anh biết em không bao giờ hào phóng mà. Nói xong liền xoay người đi vào phòng Đổng Khiết.
– “Mời vào”. Vương Nam mở cửa phòng, phòng làm việc của Đổng Khiết rất đẹp, lấy tông hồng làm chủ đạo, giá sách và sô-pha tiếp khách màu đỏ, tường sơn màu
vàng nhả, trước bàn làm việc trải một tấm thảm, trần không có bất kỳ vật dụng trang trí nào. Chiếc quạt thông gió bọc giấy nhôm cứ thế lõa lồ
trước mắt. Vài cái chụp đen lớn lại cùng gam màu với chậu trúc Hawaii
trong góc phòng. Cứ thế, cả gian phòng kiên cường mà không mất đi vẻ yểu điệu thục nữ.
– “Đây là sinh viên sắp tốt nghiệp Vương Nam của công ty, đây là Lí Trọng, bạn tôi”. Đổng Khiết giới thiệu.
Vương Nam không ngờ, lời giới thiệu đơn giản này lại thay đổi hết thảy quỹ
đạo đời hắn, quấy rầy toàn bộ cuộc sống. Mười năm sau, Vương Nam nhớ đến lần đầu gặp gỡ ấy, thực sự không có kí ức đặc biệt nào. Hắn chỉ nhớ rõ, ngày đó ánh mặt trời rất sáng, cây đại thụ dưới lầu vươn lên những cành cây gầy guộc. Tháng 10 phương Bắc, lá cây bắt đầu rơi, từng chiếc lá
vàng run rẩy trong gió, ánh nắng xuyên vào phòng, lại ấm áp dị thường.
Lí Trọng một thân hắc ý, ngồi trên bộ sô-pha đỏ, ánh nắng rơi vào sườn
mặt anh, có chút tư vị phác họa. Vương Nam nhớ như in từng đường nét rõ
ràng, khuôn cằm hoàn mỹ của Lí Trọng khoảnh khắc ấy.
– “Xin chào”. Lí Trọng gật đầu cười chào.
Lí Trọng đương nhiên cũng không thể ngờ, lần trò chuyện ngắn gọn này, lại
khiến hắn trầm mêm trong tình yêu đến 10 năm. Nhưng nếu biết rồi, thì có thể có những chọn lựa thống khổ kia sao? Đáng tiếc cuộc sống không bao
giờ như dự tính, càng không thể lựa chọn, hết thảy đều tự nhiên mà đến.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT