Đương lúc Vương Nam cúi đầu bên vệ đường, phía sau liền có xe rọi đèn đến. Cậu vô thức dịch vào trong lề đường, tiếp tục đi. Không ngờ chiếc
xe phía sau lại liên tục nhấn còi, Vương Nam mắng thầm một câu “Có
bệnh!” rồi tức giận quay mặt về sau. Nhìn thoáng qua, hóa ra là xe Lí
Trọng. Vương Nam liền cảm thấy vui vẻ, nở nụ cười, vội vàng chạy đến.
Lí Trọng vờ vịt: “Ai, cậu là ai, sao lại vào xe tôi?”.
Vương Nam vờ bóp cổ anh: “Anh có biết hay không, trong thành phố không được bấm còi, tôi đến thu tiền phạt”.
Lí Trọng bị Vương Nam bóp cổ, chỉ có thể rụt đầu, cười nói: “Vậy tôi cũng thu cầu tiền sử dụng bạo lực”.
Vương Nam buông tay, vỗ vỗ vai anh: “Anh nha, cũng đừng giả vờ thần bí. Lần sau nên đổi phương thức khác, biết không?”.
– “Kháo, anh thì có gì thần bí? Vừa vặn đi ngang qua thấy em thôi. Em đang đi đâu? Anh hết việc rồi, sẽ đưa em về nhà”.
– “Còn giả vờ, quỷ kế của anh sớm bị em nhìn thấy hết rồi. Nói mau, chúng ta đi ăn ở đâu?”.
– “Hôm nay anh có việc rồi, không thể ăn cơm cùng em”. Biểu tình Lí Trọng rất nghiêm túc.
Vương Nam nhìn thần tình này, không biết đâu là thật đâu là giả. Một chút hưng phấn vừa bắt đầu đã biến mất hết.
– “Vậy thì em tự đi”. Vương Nam nói xong liền mở cửa xe.
Lí Trọng vội vàng túm cậu lại. “Anh phục em rồi, cuối cùng thì anh lúc nào cũng không thắng nổi em. Hôm nay em già thêm một tuổi, sao lại còn không thành thục như vậy?”.
Vương Nam cười nói: “Anh không phải bận việc sao? Chúng ta đừng đứng đây nói chuyện nữa, sẽ làm lỡ việc của anh”.
Lí Trọng vỗ nhẹ vào đầu cậu, “Đừng vờ vịt nữa, thế nào, mấy hôm nay không nhớ anh? Haha, không phải đang bực anh lắm sao?”.
– “Em? Cùng một nam nhân như anh thì có thể bực chuyện gì? Anh hôm nay không đến, em tự mình hưởng thụ cũng không tệ”. Vương Nam kiên quyết không chịu thua.
– “Kháo, đêm nay nếu anh không gặp em, chắc sẽ sống không yên. Chẳng qua, anh muốn ở bên ngoài chỉ đạo thôi”. Lí Trọng nở nụ cười xấu xa.
Hai người bừa bãi đùa giỡn qua lại, Vương Nam cũng đã thôi lo lắng.
– “Chúng ta ăn cơm ở đâu?”.
– “Em nôn nóng làm gì, đi dạo chút đi”. Lí Trọng mở radio.
Trên đường người xe như nước, hiện tại đang là giờ tan tầm, người lại phá lệ chen chúc. Phía trước đèn đỏ, một chiếc xe dừng lại, liền ngay sau đó
là một đoàn xe chen chúc nhau. Nếu bình thường gặp kẹt xe, Vương Nam rất buồn phiền. Chẳng qua lúc này, có Lí Trọng bên người, cậu tuyệt không
cảm thấy khó chịu. Cần xe đong đưa gạt nước trên mặt kiếng. Vương Nam
thoải mái tựa đầu vào ghế, duỗi tay, nắm lấy tay Lí Trọng. Lí Trọng nhìn cậu, cũng mặc cho cậu nắm. Xe chậm rãi lại tiến lên, chậm rãi lại dừng.
Radio trong xe truyền đến giọng nói ngọt ngào của nữ phát thanh viên: “Hôm nay, là sinh nhật của một chàng trai tên Vương Nam. Có một bằng hữu gửi tặng bài hát, chúc cậu sinh nhật vui vẻ! Đồng thời cũng muốn nhắn với
cậu rằng: yêu là một loại kiên trì, cũng là một loại thấu hiểu. Tiếp
theo, mời cậu nghe ca khúc Có bao nhiêu yêu có thể dùng đến”.
Vương Nam cảm thấy không chân thực, vừa nghe vừa nhìn Lí Trọng. Lí Trọng tựa tiếu phi tiếu nhìn cậu, cũng che giấu không xong ái ý trong mắt.
Ca khúc vang lên, là một giọng ca nam chậm rãi cất lời:
Vẫn thường tự trách mình ban đầu không nên,
Vẫn thường hối hận không giữ em lại,
Vì sao chúng ta yêu nhau
Đến cuối cùng vẫn là rời xa.
Phải chăng vì chúng ta không hiểu hết lòng nhau
Ai ngờ rằng gặp được em trong biển người
Số phận lại an bài như vậy
Vài năm trôi qua
Lại giống như bản thân chỉ tồn tại vì một người
Mà anh cũng dần hiểu rõ
Em là điều anh quan tâm nhất thế gian
Có bao nhiêu yêu có thể dùng đến
Có bao nhiêu người nguyện ý đợi chờ
Khi hiểu được mới bắt đầu trân quý
Lại không biết tình yêu này có thể tồn tại không
Có bao nhiêu yêu có thế dùng đến
Có bao nhiêu người đáng giá đợi chờ
Ái tình đã là nỗi niềm bãi bể nương dâu
Hay anh đã không còn dũng khí để yêu…
Đây là ca khúc trong album Tình yêu và lời hứa của ca sĩ Đài Loan Hoàng
Trọng Côn, ra đời năm 1945. Đến năm 1997, vẫn còn người nghe. Nhưng đến
những năm 2000, khi Vương Nam vô tình nghe bản cover của Địch Khắc lưu
hành tại phố lớn ngõ nhỏ, không khỏi lã chã rơi lệ.
Có bao nhiêu
yêu có thể dùng đến? Lúc đó, Vương Nam liền nhớ rõ tên ca khúc. Hai
người bọn họ lẳng lặng nghe xong, xe đã đi qua đèn đỏ. Hồi lâu sau,
Vương Nam vẫn không nói gì. Đây là Lí Trọng, là tâm tư thầm kín của một
nam nhân đầu đội trời chân đạp đất. Vương Nam cảm thấy, đời này gặp được Lí Trọng đã là phước phần rất lớn. Trời cao ban cho cậu một người yêu
đến chết đi sống lại, dù có dùng trọn đời cô đơn để đổi lấy, cậu cũng
không hối hận.
Đêm đó bọn họ ăn cơm Tây, hai nam nhân hẹn nhau
dùng món Tây, luôn có chút là lạ. May mắn trong nhà hàng không nhiều
khắp lắm, chỉ vỏn vẹn hai bàn có khách. Điều này làm Vương Nam thả lỏng
không ít. Hiện tại, cậu không muốn ăn uống gì, bởi hạnh phúc đã nuốt
chửng lấy cậu.
Lí Trọng nâng li vang đỏ, nói: “Đến, hôm nay vì sinh nhật em”. Vương Nam chạm ly.
– “Vương Nam, chúng ta quen nhau bao lâu rồi? 94, 95, 96, 97…”. Lí Trọng bấm đốt ngón tay. “A? Đã 4 năm rồi. Thời gian trôi qua thật nhanh”. Không nghĩ thì thôi, lúc ngẫm đến lại cảm thấy như bị dọa. Lí Trọng không khỏi cảm thán.
– “Hơn ba năm thôi, anh tính kiểu gì vậy?”. Vương Nam nghiêm túc.
– “Hơn 3 năm nghĩa là gần 4 năm, không đúng sao? Em còn muốn cãi, có thể —?”. Lí Trọng vốn muốn chậm chọc, lại nghĩ đến hôm nay là sinh nhật Vương Nam, liền không nói tiếp.
– “Có thể thế nào?”. Vương Nam buồn cười, tiếp tục truy vấn.
– “Có thể, có thể khiến cái đó nặng thêm 2 cân thịt?”. Lí Trọng dưới tình thế cấp bách vội vàng đổi giọng, nói xong mới phát hiện những lời của mình rất có vấn đề.
Vương Nam cười thành tiếng, liên tiếp gật gật đầu: “Đúng đúng, nếu tiếp tục cãi anh thì sẽ nặng thêm 2 cân thịt”. Nhà hàng rất yên tĩnh, hai người lền hạ giọng. Hiện tại, những lời này càng trở nên buồn cười.
Cười xong, Lí Trọng nói: “Vương Nam, anh không thể nói những lời buồn nôn. Nhưng anh hi vọng chúng ta sau này đều có thể ở bên nhau mỗi sinh nhật em”. Hai người lại lần nữa chạm cốc.
Những lời này lại làm Vương Nam nhớ đến lời Từ Đan Lôi, cậu đem lo lắng trong lòng nói cho anh. Lí Trọng liền nói: “Vương Nam, nếu chúng ta đã thế này, thì em đừng suy nghĩ nhiều quá. Anh từng
nói, nếu em không chịu nổi áp lực, chúng ta chuyển đến thành phố khác,
hoặc xuất ngoại cũng được. Chỉ cần em cho rằng mình có thể kiên trì,
chúng ta liền kiên trì bước đến. Về phần cha mẹ, chung quy vẫn có thể
thuyết phục được”. Vương Nam nghe xong, tâm tình phóng khoáng
hơn nhiều. Nếu vậy, cậu cũng có thể rời bỏ thành phố này. Chỉ cần có Lí
Trọng bên cạnh, nơi nào với cậu cũng như nhau.
– “Đến, cái này cho em”. Lí Trọng vì không muốn bầu không khí trầm xuống, mang quà sinh nhật ra.
– “Đều là ông chủ, dù thế nào cũng nên có một chiếc đồng hồ tử tế”. Lí Trọng đưa Vương Nam một hộp quà dài hẹp, bên trọng là đồng hồ đeo tay Longines.
– “Thế nào? Thích không? Nam nhân nhất định phải có đồng hồ tốt, và một bộ âu phục hàng hiệu”. Lí Trọng sợ Vương Nam thoái thác, lại nói: “Cái này cũng không nhiều tiền lắm. Anh vốn định mua Rolex hay Cartier cho
em, nhưng nghĩ lại, mấy thứ đó thì em tự mua đi. Lúc đó cũng đừng quên
phần anh”.
Vương Nam biết hiện tại nếu cự tuyệt có chút không phải. Cậu mang lên tay, nói: “Như vậy được rồi, nhưng sang năm, anh nhất định phải mua Rolex cho em”.
– “Kháo, Em thật không biết xấu hổ”. Lí Trọng cười, lại nâng ly.
Ăn cơm gần xong, Vương Nam nhìn thấy trong nhà hàng có đàn dương cầm. Có
lẽ không có ai đàn, Vương Nam liền chạy đến, chậm rãi ngồi xuống, đàn
một khúc Blue Danube. Tiếng đàn trong suốt du dương chảy vào tim người
nghe, mọi người trong nhà hàng đều im lặng, thưởng thức tiếng đàn mê
hoặc. Lí Trọng nhìn Vương Nam, trong lòng không khỏi một trận kiêu ngạo.
Vương Nam nhắm mắt, vong tình đàn. Hai nam nhân không nói lời nào, cũng cảm thụ được tâm ý của nhau.
Nếu thời gian có thể dừng mãi ở giây phút này, thì tốt biết bao!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT