Có người nói những ai ra đi chóng vánh đều là người tốt. Vậy thì chắc chắn Lí Trọng là người tốt nhất. Tuy việc Lí Trọng ra đi khiến ai cũng
cảm thấy sinh mệnh vô thường, nhưng đó là quy luật chung của cuộc sống.
Tựa như Thánh Kinh từng nói Cát bụi rồi sẽ về với cát bụi.
Ngày Lí Trọng đi, bầu trời vẫn xanh như vậy, ánh nắng vẫn ấm như thế. Không khí còn mang theo tia mát mẻ của mùa thu. Tại gốc Bạch Dương cao to bên
đường, nắng chiếu lên tán lá, vẩy nhưng tia vui vẻ xuống mặt đường. Trên đường có người cau có vượt qua đám đông, cũng có người vui cười hưởng
thụ khí trời ấm áp. Thế giới vẫn như cũ, nó sẽ không dừng lại vì bất kì
ai, cũng không vì sự ra đi của ai mà thay đổi.
Thế giới này vốn là như vậy. Có ai biết một người trẻ tuổi ưu tú như vậy đã vội vã kết thúc hành trình của mình? Lại có ai biết đã từng có hai nam nhân yêu nhau
đến vạn kiếp bất phục? Mỗi ngày có biết bao nhiêu việc xảy ra, ngoại trừ những vấn đề liên quan đến mình, còn lại không ai quan tâm đến niềm đau của kẻ khác.
Mấy hôm nay Vương Nam tựa như xác không hồn. Cậu máy móc lo liệu hậu sự cho Lí Trọng. Không kịp bi thương, không kịp rơi lệ. Mỗi ngày đều tê dại, hối hả an bài hết thảy. Khi Lí Trọng thực sự hóa
thành một làn khói tan giữa ngày xanh, Vương Nam mới không ức chế được
mà khóc thành tiếng. Sau này cậu sẽ không bao giờ gặp lại Lí Trọng nữa.
Sau này Lí Trọng sẽ triệt để biến mất trong thế giới của cậu. Vương Nam
điên cuồng lao về trước, cậu muốn ôm Lí Trọng, không cho anh như thế mà
rời đi. Quách Lôi gắt gao ngăn Vương Nam, không cho cậu làm chuyện điên
rồ.
– “Anh! Em thật có lỗi với anh”. Vương Nam dùng toàn lực hô một tiếng. Trước mắt tối sầm, ngất đi.
Lúc Vương Nam tỉnh lại, cậu đã ở trong xe. Liễu Dược Dược ngồi ngay bên cạnh.
– “Đây là đâu?”. Vương Nam nhất thời không phân biệt được, suy yếu hỏi.
– “Quách Lôi lái xe đưa cậu vào viện”.
– “Lí Trọng đâu? Lí Trọng đâu?”. Vương Nam chợt nhớ ra hôm nay hỏa táng Lí Trọng.
Vương Nam nằm trong quán rượu hai ngày, Liễu Dược Dược sợ cậu nghĩ quẫn trong lòng, liền gọi chồng ban đêm qua ngủ cùng Vương Nam. Căn bản, cậu không cảm giác được bên cạnh có người. Đến bay giờ cậu cũng không phản ứng
gì, trong đầu chỉ có một ý nghĩ duy nhất: Lí Trọng đã đi rồi sao?!
Qua ngày thứ ba, Vương Nam nói với Liễu Dược Dược: “Hai người về đi, tôi không làm chuyện ngu ngốc đâu. Mẹ tôi, cha mẹ Lí Trọng còn cần tôi chăm sóc. Về đi”.
– “Vậy cậu cũng đừng nghĩ nhiều. Buổi tối chúng tôi lại đến”. Liễu Dược Dược và chồng rời đi. Vương Nam nằm trên giường hồi lâu, lại
nghĩ không biết cha mẹ Lí Trọng hiện giời thế nào? Cậu rời giường, suy
yếu xuống lầu, đến thăm cha mẹ Lí Trọng.
Vừa đến nhà Lí Trọng,
không khí đã tản ra một cỗ ưu sầu. Mẹ Lí Trọng nằm trên giường, ba Lí
Trọng đã được đưa đến nhà người thân, sợ ông không chịu nổi đả kích, nên đến giờ vẫn chưa ai dám nói sự thật. Lí Hồng thấy Vương Nam đến, liền
dẫn cậu đến phòng của mẹ.
– “Dì Hoàng, người đừng đau buồn quá”. Vương Nam nhìn bộ dáng mẹ Lí Trọng, trong lòng lại ê ẩm. Chẳng qua hiện tại cậu có gắng áp chế nỗi bi thương trong lòng, tận lực an ủi nàng.
Mẹ Lí Trọng lắc đầu, hiện tại bà đã khóc đến không còn nước mắt. Người đầu bạc tiễn kẻ tóc xanh, nỗi đau há có thể hồi phục sau vài ngày?! Mẹ Lí
Trọng kéo tay Vương Nam thật lâu như không nói gì.
– “Dì,
người nhất định phải kiên cường. Lí Trọng ở trên trời chắc chắn cũng
không muốn nhìn thấy dì thương tâm như vậy. Người yên tâm, sau này còn
là con trai người”. Vương Nam nắm chặt tay bà, hi vọng có thể đem sức lực của mình truyền cho đối phương.
– “Vương Nam, dì không sao. Con có thể về thăm Lí Trọng, dì thay nó cảm
ơn con. Quá khứ cũng là do mấy lão già chúng ta không tốt, nếu không Lí
Trọng cũng không đi đến ngày hôm nay…”. Mẹ Lí Trọng không nói được nữa, nàng nhắm mắt, lắc đầu.
– “Dì, người đừng nói vậy, là con không tốt. Con thật có lỗi với Lí Trọng, cũng có lỗi với dì và chú..”.
– “Mẹ, mẹ nghỉ ngơi chút đi, con tiếp Vương Nam”. Lí Hồng nhìn mẹ bắt đầu sắp khóc, vội vã cắt ngang câu chuyện. ô cùng
Vương Nam lại đi ra phòng khách. Hai người ngồi đối diện, cũng không
biết nên bắt đầu từ đâu. Cuối cùng Lí Hồng mở lời:
– “Vương Nam, mấy ngày nay vội vã quá nên chưa kịp hỏi, khi nào cậu đi?”.
– “Qua vài ngày nữa đi”. Vương Nam vốn định qua tuần thất của Lí Trọng mới đi.
Lí Hồng trầm mặc một chút, lại nói tiếp: “Hiện tại cậu ở với mẹ sao?”.
– “Ưm”. Vài ngày trước mẹ gọi điện cho Vương Nam, cũng đã biết tin tức. Hiện tại nàng cũng đang rất sốc.
– “Lần này trở về sao không mang theo bạn gái? Cậu kết hôn rồi sao?”.
– “Không phải”.
– “Cũng không có bạn gái?”.
– “Không có”. Vương Nam thành thật trả lời.
– “Sao lại không tìm bạn gái?”.
Vương Nam không nói gì. Cậu không thể trả lời.
– “Khụ…”. Lí Hồng thở dài một hơi.
– “Vương Nam, chuyện của cậu và Lí Trọng, lúc tôi về Tết, Lí Trọng đã nói hết”. Lí Hồng rốt cuộc cũng đi vào trọng tâm.
Vương Nam cảm thấy có chút lúng túng không biết phải nói gì.
– “Đứa em trai này của tôi, tôi chưa bao giờ biết nói lại ngốc nghếch như vậy. Từ nhỏ cha mẹ rất cưng chiều nó, tôi cùng nhường nhịn nó. Tôi vốn
nghĩ nó không bao giờ hiểu được cho đi là thế nào. Không ngờ, nó lại cố
chấp với tình cảm như vậy, cuối cùng cũng có người khiến nó phải cho đi
tất cả”. Lí Hồng không nhìn Vương Nam, nhãn thần hư vô nhìn bức tường.
– “Chuyện của hai người, mấy năm trước tôi hoàn toàn không biết gì cả, mẹ cũng không nói gì với tôi. Sau khi nó chia tay Từ Đan Lôi, tôi còn
tưởng nó rất lăng nhăng. Nhưng không ngờ, nó lại yêu một nam nhân”. Lí Hồng thở dài.
– “Tết năm nay trở về, tôi liền phát hiện nó không như trước. Tuy rằng
vẫn vui vẻ hồ hởi, nhưng vẫn cảm giác nó không vui. Với lại bên cạnh
cũng không có cô gái nào, tôi cảm thấy có chút kì quái. Theo lẽ thường,
tuổi của nó đã sớm kết hôn. Tôi dò hỏi mẹ, mẹ không nói gì, chỉ thở dài. Tôi liền cảm thấy dường như có chuyện, ban đầu tôi còn nghĩ nó có vấn
đề về sinh lí”. Lí Hồng cười khổ, nói tiếp: “Đêm trước
ngày tôi về lại Canada, tôi hỏi Lí Trọng. Không ngờ nó đem chuyện hai
người kể hết ra. Lúc đó tôi thực sự chấn kinh. Mấy năm nay ở nước ngoài, kỳ thực tôi cũng không xa lạ với đồng tính luyến ái. Nhưng Lí Trọng sao lại yêu một nam nhân? Đó là người thế nào? Vì người đó, em trai mình
lại cố chấp nhiều năm như vậy? Lúc đó tôi liền nghĩ, nam nhân kia đến
tột cùng là loại người nào? Có thể khiến Lí Trọng trở nên thế này? Nó kể kĩ càng với tôi vì sao hai người quan nhau, rồi vật lộn thế nào, rồi
chia tay thế nào. Thực sự, lúc đó tôi vẫn không hiểu, nhất là nhìn thấy
bệnh tình của cha, tôi càng không thể tha thứ cho hai người”.
– “Chị…”. Vương Nam vừa định giải thích, Lí Hồng liền khoát tay.
– “Vương Nam, trước tiên cậu đừng nói gì, hãy nghe tôi nói cho xong đã.
Nhưng có một chuyện khiến tôi thay đổi cách nhìn. Lần này tôi trở về, Lí Trọng có đưa cho tôi một thứ. Xin lỗi, tôi đã xem qua. Sau này, tôi bị
tình cảm cố chấp của Lí Trọng làm cho cảm động. Nhất là nhìn thấy cậu bi thống vài ngày nay. Tôi cuối cùng cũng hiểu hai người yêu nhau thật
lòng. Lí Trọng và cậu có thể yêu nhau kiếp này, cũng đã là mãn nguyện
rồi”. Lí Hồng thở dài một hơi. “Khụ, nếu như tôi sớm
hiểu, có thể cùng hai đứa thuyết phục mọi người, hai người cũng sẽ không phải trốn tránh. Tôi nghĩ Lí Trọng cũng không phải mắc bệnh này. Mỗi
khi nghĩ như vậy, tôi liền khó chịu, lại cũng cảm thấy thật có lỗi với
em trai…”.
– “Thôi không nói nữa, người đã không còn, có hối hận cũng vô dụng. Vương Nam, cậu chờ một chút”. Lí Hồng lau nước mắt, đi về phía phòng Lí Trọng lấy ra một chiếc hộp.
– “Trong thời gian nằm viện, Lí Trọng nhờ tôi giữ giùm. Nó nói nếu nó
khỏe hơn, liền trả lại cho nó. Nếu nó không còn thì giao cho cậu. Nhưng
nếu cậu kết hôn hoặc có bạn gái, thì hãy tiêu hủy đi. Hiện tại, cái này
giao cho cậu”.
Lí Hồng đưa cho Vương Nam một cuộn băng DVD.
Lúc này Vương Nam mới hiểu, vì sao khi mới bắt đầu, Lí Hồng đã hỏi mình kết hôn chưa? Mà Lí Trọng đến tột cùng đã quay gì trong băng DVD?
Vương Nam không đoán được.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT