Từ Đan Lôi kết hôn chớp nhoáng.

Liễu Dược Dược hay Vương Nam đều không biết tin tức này, chỉ mỗi Lí Trọng biết rõ.

Đoạn thời gian này, Vương Nam còn bôn ba kiếm việc mới. Tuy cậu biết tin anh chia tay Từ Đan Lôi, nhưng lại không rõ phải đối mặt với Lí Trọng thế nào. Hai người vẫn không liên lạc.

Cũng lại sắp hết một năm nữa. Một đêm nọ, Vương Nam chuẩn bị đi ngủ thì máy nhắn tin đổ chuông. Mở máy, Vương Nam thấy tin nhắn: Lí tiên sinh thỉnh cầu ngài gọi lại theo số ******”. Đây là một tin nhắn lạ. Lí tiên sinh? Vương Nam nghĩ đó là cậu bạn đồng môn họ Lí. Gần đây cậu ta thất tình, cũng thường quấy rầy Vương Nam. Cậu ra khỏi ổ chăn, nghĩ đi nghĩ lại, vẫn là xuống lầu gọi điện thoại.

– “Uy, trễ như vậy rồi, cậu tìm tôi có việc gì?”. Vương Nam không đợi đối phương trả lời.

Bên kia trầm mặc không nói gì.

– “Uy? Nói gì đi? Cậu có nghe không?”. Vương Nam cho rằng đường dây có vấn đề.

– “Vương Nam, là anh”.

Khi giọng nói Lí Trọng vang lên, Vương Nam như bị điện giật, toàn thân đều phát run. Cậu sửng sốt một chút, mới hạ giọng nói: “Anh Lí a, anh tìm tôi có việc gì?”.

– “Không có gì, hôm nay có chút buồn, muốn tìm em uống rượu”.

– “Muộn quá rồi. Để hôm nào đi”. Vương Nam vô thức cự tuyệt.

– “Em đến đi. Anh có chuyện muốn nói cùng em”. Ngữ khí trầm trầm của anh làm cậu đau lòng.

– “Được rồi, anh đang ở đâu? Em tự đến”. Vương Nam thực sự không còn sức kháng cự.

– “Em xuống lầu đợi anh đi, anh đến ngay”. Lời nói quen thuộc đến cùng cực này, cũng đã gần 1 năm nay Vương Nam không nghe đến.

Lúc Vương Nam ngồi vào xe Lí Trọng, cậu có cảm giác thời gian như đảo ngược. Hương chanh nhàn nhạt trong xe cùng Lí Trọng, là điều đã từng rất thân thuộc. Nhưng Lí Trọng thoạt nhìn có chút gầy, thần thái cũng không sáng láng như năm ngoái.

– “Em cắt tóc lúc nào? Ban đầu anh còn nhận không ra?”.

– “Hơn nửa năm trước. Gần đây anh bận lắm sao?”. Vương Nam nhìn Lí Trọng râu ria xồm xoàm, có chút đau lòng.

– “Ăn ở đâu?”. Lí Trọng không trả lời, chỉ hỏi cậu muốn đi đâu.

– “Em ăn rồi, anh chưa ăn ư?”.

– “Vậy chúng ta đi uống. Lẩu Hoàng Ký được không?”. Lí Trọng nhớ cũng đã gần năm mình chưa đến nơi đó.

Lẩu Hoàng Ký? Từng tên gọi đều khơi gợi lên kí ức, làm Vương Nam có chút không cam lòng.

– “Cũng được, vậy đến đó đi. Lâu rồi em cũng không ăn”. Vương Nam cảm giác hết thảy dường như chưa từng phát sinh, tựa như bọn họ vừa mới gặp nhau ngày hôm qua.

Nhưng thực tế, cả hai đều đi qua thiên sơn vạn thủy, không thể quay về như trước kia nữa. Lẩu Hoàng Ký lúc này, tựa như cũng thay đổi. Quán lẩu trở thành một tòa cao ốc mới, lối đi bộ cũng được lát gạch kĩ càng. Chỉ một thời gian không qua lại, nhưng cũng có những việc thay đổi cả rồi.

Hai người đành phải tìm một quán rượu ngồi xuống, bên ngoài khí trời rất lạnh. Vương Nam vươn tay đóng cửa sổ. Hai cảnh cửa hợp lại như một đôi mắt, lãnh tĩnh ngắm nhìn bọn họ.

– “Từ Đan Lôi kết hôn”.

– “A? Kết hôn? Với ai?”. Vương Nam nhất thời không hiểu được.

– “Em còn nhớ lần anh đưa mẹ em đi khám bệnh, anh có nhờ một tay bác sĩ không? Phó Kinh Sinh”.

– “A, không thể nào. Sao lại như vậy?”. Thế giới hỗn loạn này khiến cậu bắt đầu không hiểu được.

– “Chính là người đó. Lúc nghe Từ Đan Lôi nói anh cũng khó hiểu. Phó Kinh Sinh nguyên lai là đàn anh, thỉnh thoảng gặp mặt, không ngờ… Mà thôi đi, không nói nữa, uống rượu”. Đêm đó Lí Trọng nói muốn uống rượu đế, một hơi đã cạn sạch chén. Vương Nam lại không có tâm tư nhậu nhẹt, cậu chỉ muốn biết đến tột cùng, vì sao Từ Đan Lôi Lí Trọng lại chia tay?

– “Anh và chị Từ là sao vậy? Sao nàng lại đột ngột kết hôn cùng người khác?”.

– “Vương Nam, em nói xem anh là người thế nào?”. Lí Trọng hỏi một câu vô thưởng vô phạt.

– “Rất tốt. Nhưng anh và chị Từ là sao vậy?”.

– “Hiện tại anh mới phát hiện ra, mình là kẻ ích kỉ khốn kiếp. Trước kia anh bỏ rơi em, vì trách nhiệm với Từ Đan Lôi. Nhưng cuối cùng lại tổn thương cô ấy sâu sắc. Em nói xem anh có tồi tệ không?”. Nói xong lại cạn sạch một chén.

Vương Nam giữ chặt tay anh, nói: “Anh uống chậm thôi, tột cùng là chuyện gì xảy ra? Không phải chị Từ đã biết….?”. Vương Nam không hỏi hết câu.

Lí Trọng nhìn Vương Nam, cười khổ một tiếng, rồi lại cầm chén rượu: “Vương Nam, bây giờ em biết những chuyện này cũng không còn quan trọng nữa. Có liên quan hay không liên quan đến em cũng không thành vấn đề. Là anh tổn thương Từ Đan Lôi. Đến, uống rượu”.

Nhưng Vương Nam đã rõ, Từ Đan Lôi là vì biết chuyện của cậu cùng Lí Trọng, mới chớp nhoáng kết hôn. Vương Nam chưa từng có cảm giác tội lỗi như lúc này. Cậu không biết nói gì, đành phải cầm chén rượu cạn sạch.

Hai nam nhân sau khi uống xong, lại trầm mặc.

– “Gần đây em bận a? Điện thoại cũng không dùng”. Lí Trọng châm một điếu thuốc.

– “Không bận gì, em nghỉ việc rồi”. Vương Nam ngẩng đầu, thoáng nhìn anh.

– “Sao lại nghỉ? Đổng Khiết đối xử với em không tốt?”. Lí Trọng thân thiết hỏi.

– “Không phải, em và bạn học chuẩn bị mở công ty thiết kế. Gần đây bận rộn làm thủ tục”. Vương Nam không nói cho anh biết đích xác nguyên nhân mình từ chức.

Hai người lại im lặng.

– “Đến, uống tiếp đi”.

Vương Nam cầm li rượu, chậm rãi nhấm nháp. Cậu thực sự không có tâm tư uống rượu. Lí Trọng cũng không quản nhiều, chỉ chăm chăm uống phần mình. Vương Nam muốn khuyên anh uống ít thôi, nhưng lại không được. Cậu nhìn Lí Trọng một chén lại một chén, biết rõ đêm nay anh muốn say, nên cũng không cản làm gì.

Lí Trọng uống nhiều vô kể, anh mông lung nhìn Vương Nam: “Vương Nam, em nói, anh— Lí Trọng, có lỗi với—- ai? Anh— không phụ lòng– thiên hạ, nhưng lại— Từ Đan Lôi?”. Vương Nam nhìn Lí Trọng say túy lúy, nói: “Anh, đi nào, về nhà”. Lí Trọng lại dứt khoát không chịu. Vương Nam bảo ông chủ tính tiền, dìu Lí Trọng ra khỏi quan. Vương Nam nhìn anh say như chết, chỉ có thể gọi một chiếc taxi, mang anh về nhà.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play