Cuộc gặp với Liễu Dược Dược lại khơi lên những hồi ức đau thương
trong lòng Từ Đan Lôi. Trước kia, khi Vương Nam, Lí Trọng, nàng và Liễu
Dược Dược đi cùng nhau, mọi người đã từng rất vui vẻ. Nhưng ngẫm ra,
người thực sự vui vẻ chỉ có Vương Nam và Lí Trọng, không hề liên quan gì đến các nàng.
Từ Đan Lôi nguyên bản
muốn lánh mặt, không ngờ Liễu Dược Dược lại rất tinh mắt, tìm đến bắt
chuyện. Từ Đan Lôi cũng chỉ có thể gượng gạo chào hỏi cho qua việc. Sau
khi chia tay Lí Trọng, nàng cũng đoạn tuyệt với quá khứ. Bây giờ, Từ Đan Lôi mới ý thức được, chia tay không chỉ là mình từ giã một người nào
đó. Đó còn là việc đoạn tuyệt với quá khứ của mình, nàng không chỉ mất
đi một người, mà là cả một đoạn kí ức. Bạn bè từng quen biết, người nhà
đối phương và cả thói quen sinh hoạt. Điều này thực tàn khốc với phụ nữ, huống chi cô gái ấy còn yêu người kia đến 8 năm và chuẩn bị kết hôn.
Ba tháng qua, Từ Đan Lôi như sống trong địa ngục. Nàng quyết định ngao du 1 tháng. Hoàng Sơn, Cam Túc, Tứ Xuyên, nàng cứ thế mà vô định đi hết nơi
này đến nới khác. Trong đầu chỉ có một ý niệm: giải thoát đi, quên tất
cả đi. Phong cảnh ven đường không làm Từ Đan Lôi vui vẻ hơn, ngược lại
còn làm nàng tức cảnh sinh tình, nước mắt không ngừng rơi xuống. Nếu tại một ngày đầu thu nào đó của năm 1996, có người thấy một nữ nhân tiều
tụy, tựa người vào khung cửa xe lửa, âm thầm khóc thì đó là Từ Đan Lôi.
Trong thời gian du ngoạn, Từ Đan Lôi từng có ý niệm tự sát. Một lần tại Hoàng Sơn, nhìn bức tường dày đặc các ổ khóa tình yêu, nàng liền khóc to lên. Vài năm trước, Lí Trọng từng đưa nàng đến nơi này, hai người từng đặt
khóa ở đây. Hiện tại, khóa tìm không thấy, mà người cũng không còn. Từ
Đan Lôi còn từng leo lên đỉnh Thiên Đô Phong muốn trầm mình xuống, nhưng khách du lịch thấy nàng bất thường liền một mực khuyên giải, bi kịch
mới không ập đến. Có một lần tại Cam Túc, khi đi qua đèo, xe suýt mất
tay lái lao thẳng xuống vực. Hành khách ai nấy đều sợ hãi. Kì quái chính là Từ Đan Lôi không cảm thấy chút bất an nào, trong lòng lại vui sướng
với ý nghĩ sắp được giải thoát. Nếu chết đi, sẽ quên hết mọi chuyện.
Nhưng may mắn, chuyến xe không rơi xuống.
Tứ Xuyên là nơi làm Từ
Đan Lôi thay đổi ý định quyên sinh. Từ Cam Túc đến Tứ Xuyên, Từ Đan Lôi
vẫn ngơ ngơ ngẩn ngẩn. Nàng không biết mình muốn đi đâu, kết thúc khi
nào, chỉ cứ thế mà đi trên đường. Nhưng việc du ngoạn không làm người ta bớt thống khổ, mà càng thêm mỏi mệt. Ngày đó, Từ Đan Lôi ngồi trên xe
đò, nghe có người nói tượng Phật trên núi Thanh Thành rất linh nghiệm,
nàng muốn đến bái phỏng. Trần thế hỗn loạn, cuộc sống thay đổi làm nàng
có chút không gánh nổi. Cửa Phật thanh lĩnh có lẽ sẽ giúp Từ Đan Lôi
thoát khỏi những mộng tưởng này.
Trên suốt hành trình đến núi
Thanh Thành, Từ Đan Lôi vẫn giữ nguyên khuôn mặt bi thường. Hướng về cửa Phật với bức tượng Di Lặc cùng nụ cười bi hỉ, Từ Đan Lôi rơi lệ, trong
lòng tự vấn: Bồ Tát, đến tột cùng là kiếp trước con gây nghiệp gì, tại
sao bây giờ lại muốn trừng phạt con? Nhưng không ai trả lời, đối diện
nàng chị là khuôn mặt tươi cười của Ngài.
Nàng tìm đến chúng tăng, khẩn cầu xin xuất gia. Sư phụ trụ trì không nói gì, chỉ viết cho Từ Đan Lôi 8 chữ: Tri huyễn tức ly, ly huyễn tức giác *ai không hiểu có thể
google nghĩa*. Nhiều năm về sau, khi Vương Nam vô tình lạc vào một trang web Phật học, vô tình nhìn thấy ảnh Từ Đan Lôi xuất gia, cậu chấn động
không nói nên lời. Nhưng đây là chuyện sau này.
Khi Từ Đan Lôi
quay về thành phố, Lí Trọng nói muốn gặp nàng một lần. Hai người gặp
nhau ở nhà hàng Tân Á Châu. Lí Trọng nhìn nữ nhân tiều tụy trước mắt,
trong lòng khó chịu cực kỳ. Chính mình đã tổn thương Từ Đan Lôi quá sâu.
– “Gần đây em thế nào? Ba mẹ còn hỏi em đi đâu suốt”. Lí Trọng tận lực tỏ vẻ bình thường.
– “Vậy sao? Bọn họ còn chưa biết chúng ta chia tay phải không?”. Từ Đan Lôi bắt đầu cảm thấy đau xót.
– “Chưa biết. Cái này là của em”. Lí Trọng đặt một phong thư trước mặt Từ Đan Lôi.
– “Đây là gì?”. Từ Đan Lôi nghi hoặc.
– “Anh mua cho em một căn hộ, và thêm một ít tiền”. Lí Trọng không dám nhìn thẳng vào mắt Từ Đan Lôi.
Trong phong thư là chứng nhận tài sản cùng 1 sổ tiết kiệm 10 ngàn nhân dân tệ, tất cả đều đứng tên Từ Đan Lôi.
– “Lí Trọng, anh cho là mình đang thanh toán nợ nần sao?”
– “Đan Lôi, em hãy nghe anh nói. Anh biết, anh đã tổn thương em quá sâu.
Nhưng anh cũng không thể để em rời đi như vậy. Em đừng nóng giận, anh
không có ý tứ khác. Hiện tại em không thể chuyển về nhà sống, hơn nữa,
công ty cũng có phần công sức của em. Trước tiên, em hãy chuyển đến căn
hộ này đi, nếu em nguyện ý, anh vẫn sẽ đợi em”. Lí Trọng gian nan nói những lời này.
Trầm mặc, không khí trầm mặc đến đáng sợ.
– “Phòng em có thể dùng, nhưng tiền thì không cần”.
– “Đan Lôi, chúng ta bây giờ cũng có thể xem là người thân đi. Bất luận
em có hận anh hay không, trong lòng anh, em vĩnh viễn vần là vợ anh.
Tiền cũng không nhiều lắm, việc kinh doanh gần đây có chút trắc trở, em
cũng đừng đi tìm việc ngay. Làm thế này sẽ khiến anh thoải mái hơn chút”. Lí Trọng thành khẩn nói.
– “Thôi đi, anh đừng nói nữa. Hiện tại những lời này còn có nghĩa sao?”. Lời Lí Trọng thực sự đã đả kích đến Đan Lôi. “Tiền em thực sự không cần, 8 năm thanh xuân em còn cho anh đi, chút
tiền này có nghĩa gì?! Phòng ở em sẽ tạm thời dọn qua, một thời gian
sau, em sẽ chuyển ra ngoài”.
– “Đan Lôi, em đừng như vậy. Thế này sẽ càng khiến anh khó chịu”. Trước mặt Từ Đan Lôi, Lí Trọng tựa như phạm nhân.
– “Khó chịu? Sao anh không nghĩ em còn khó chịu hơn anh? Lí Trọng, em chỉ muốn anh nhớ rõ, anh nợ Từ Đan Lôi em cả đời”. Nhìn Lí Trọng như thế này, nàng càng tức giận. Từ Đan Lôi chưa bao giờ
nghĩ, Lí Trọng sẽ dùng vật chất để thương tổn nàng như vậy. Nếu hôm nay
Lí Trọng khẩn thiết năn nỉ, có lẽ nàng đã tha thứ. Nhưng phong thư này,
Từ Đan Lôi thực sự không hiểu anh muốn gì.
– “Xin lỗi”.
– “Không cần nói lại 2 từ này. Không có việc gì thì em đi trước. Vài ngày nữa em sẽ chuyển đồ đi”. Từ Đan Lôi không khách khí ngắt lời Lí Trọng, nghênh ngang rời đi.
Trong quán cà-phê, chỉ còn lại Lí Trọng. Anh ngẩng đầu, thở dài một hơi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT