– “Vô nghĩa. Em nói bậy bạ gì đó?”. Lí Trọng cực lực tự trấn định, “Em nằm mơ phải không?”. Nhưng ánh mắt anh lại hiện lên một mạc kinh hoảng. Từ Đan Lôi nhất thời hiểu rõ, đây là sự thực!

– “Em cũng hi vọng đây chỉ là giấc mộng”. Từ Đan Lôi suy yếu nói.

Lí Trọng nhìn thái độ Từ Đan Lôi, không biết nói sao cho phải. Anh nói: “Chuyện đó nói sau đi”. Nói xong liền rời khỏi nhà.

Tuy đã chắc chắn, nhưng Từ Đan Lôi vẫn muốn gọi điện cho Vương Nam để xác định lần nữa. Điện thoại đổ chuông vài tiếng rồi tắt. Sáng hôm đó, là lúc Vương Nam tỉnh dậy trên giường bệnh.

Vài hôm sau, Lí Trọng đều không dám về nhà. Anh ngủ lại trong khách sạn, bận rộn suy nghĩ phải giải thích thế nào với Từ Đan Lôi. Cô cũng không gọi điện cho anh. Không còn cách nào, Lí Trọng chỉ có thể nhờ cậy Liễu Dược Dược, nói Từ Đan Lôi và mình cãi nhau, nhờ nàng rảnh rỗi thì gặp cô để khuyên nhủ. Anh sợ Từ Đan Lôi nghĩ quẩn. Nghe điện thoại xong, Liễu Dược Dược chỉ mắng thầm Lí Trọng một trận, rồi đồng ý giúp anh.

Liễu Dược Dược gọi điện cho Từ Đan Lôi. Mới đầu, Từ Đan Lôi còn kinh ngạc. Liễu Dược Dược khuyên nhủ tận tâm: Anh Lí nhờ em gọi điện, hai người cãi nhau à? Sắp kết hôn rồi, chị Từ, nếu không có gì quá đáng thì bỏ qua cho anh Lí đi.

– “Không phải như em nghĩ đâu. A, gần đây Vương Nam sao rồi? Sao lại tắt máy?”. Từ Đan Lôi uyển chuyển dời đề tài.

– “Cậu ấy bị bệnh. Đang nằm viện ở quê. Đừng nhắc đến tên đó nữa. Lúc đi, cậu ấy không nói với ai lời nào, làm cả công ty lo lắng tưởng cậu ta bị bắt cóc”.

Một người sinh bệnh. Một kẻ suốt ngày say xỉn. Từ Đan Lôi cảm thấy buồn cười.

– “Nga, vậy à? Chị không sao đâu”. Từ Đan Lôi nhàn nhạt nói.

– “Chị Từ, cần em đến không?”.

– “Không cần đâu, Lí Trọng lo lắng quá thôi. Chị không sao, mọi chuyện sắp kết thúc rồi”. Liễu Dược Dược cúp máy, nghe giọng điệu Từ Đan Lôi, có lẽ mọi chuyện rất nghiêm trọng.

Từ Đan Lôi chưa đợi Vương Nam quay về thành phố, liền gọi cho Lí Trọng, nói anh về nhà đi, hai ta cần nói chuyện. Lí Trọng nghe thanh âm lãnh tĩnh bên đầu dây, cảm thấy lần này có lẽ không vượt qua được.

Đêm đó, trên đường về nhà, tâm Lí Trọng rối bời. Anh không biết phải giải thích thế nào với Từ Đan Lôi, cũng không biết phải luận giải thế nào với chính mình. Lúc đi qua cửa hàng hoa, Lí Trọng còn đặc biệt mua một bó hoa tươi. Anh muốn vãn hồi mọi chuyện, mặc Từ Đan Lôi mắng chửi gì cũng chấp nhận.

Về đến nhà, Từ Đan Lôi đã đứng đợi sẵn. Nhưng bề ngoài tiều tụy của nàng thật khiến người khác đau lòng. “Anh về rồi”. Hai người khách khí như bằng hữu. Lí Trọng không biết phải mở lời thế nào, chỉ một mực đợi Từ Đan Lôi xử lý.

Hai người lẳng lặng đối diện trên sô-pha. Không ai biết phải bắt đầu như thế nào, căn phòng yên tĩnh đến cùng cực. Từ Đan Lôi nhìn nam nhân trước mắt, tám năm thanh xuân nàng đều dành cho người này. Vốn nghĩ sẽ cùng nhau đi hết đoạn đường đời. Nhưng một đêm trước khi kết hôn, anh ta lại nói anh yêu một nam nhân! Mỗi khi nghĩ đến, nàng hận đến nghiến chặt răng. Thậm chí còn cảm thấy ghế tởm! Bất khả tư nghị, mọi chuyện như một câu chuyện trào phúng.

– “Xin lỗi”. Lí Trọng mở lời. Nhưng anh không có ý định chối tội.

– “Ôi. Bây giờ anh nói những lời này có ích gì?”. Từ Đan Lôi ủy khuất khóc cho vơi những uất ức trong vài ngày qua.

Nhìn nàng hiện tại, tâm Lí Trọng đau như cắt. Anh đã làm Từ Đan Lôi tổn thương sâu sắc.

– “Đan Lôi, chuyện anh và Vương Nam đã là quá khứ rồi. Anh cũng không biết vì sao bọn anh lại…”. Lí Trọng không thể tiếp tục.

– “Lí Trọng, đừng nói gì nữa. Để chúng ta giữ lại chút tự tôn cuối cùng đi”. Từ Đan Lôi nghẹn ngào.

– “Đan Lôi, anh chỉ muốn nói quá khứ thì hãy để nó ngủ yên đi. Đêm đó em cứ xem như là lời anh mê sảng trong cơn say, em cứ xem như chưa nghe thấy gì đi”.

– “Em cũng mong như vậy. Nhưng, Lí Trọng, chúng ta còn có thể quay lại như trước sao? Chúng ta có thể sao?”. Nước mắt Từ Đan Lôi rơi như mưa.

Lí Trọng không nói gì.

– “Lí Trọng, chúng ta đừng kết hôn nữa. Mấy hôm nay em đã nghĩ rất nhiều, nếu anh yêu một cố gái khác, có thể em sẽ tha thứ. Nhưng người kia là Vương Nam, một người ngay trước mắt em. Em không còn chọn lựa nào khác”.

Lí Trọng vẫn im lặng, anh không thể nói gì.

– “Vương Nam ngã bệnh, hiện đang nằm viện. Anh biết không”. Lí Trọng vừa nghe xong liền ngẩng đầu thật nhanh. Từ Đan Lôi thê lương cười, “Lí Trọng, em vừa nói cậu ta nằm viện, anh nhìn phản ứng của anh đi. Đừng nói gì nữa. Chúng ta chia tay. Ngày mai em sẽ chuyển ra ngoài”.

– “Em chuyển làm gì. Người nên đi là anh. Anh sẽ dọn ra ngoài”.

– “Em không thể tiếp tục sống trong ngôi nhà này”.

Lí Trọng cúi đầu.

Từ Đan Lôi khóc thành tiếng: “Lí Trọng, đến bây giờ em vẫn không hiểu, sao anh lại là đồng tính? Sao anh có thể trước mặt em hét lên rằng mình yêu Vương Nam?!”. Nói xong, nàng gạt hết mọi thứ trên bàn xuống. Căn phòng hỗn loạn.

– “Xin lỗi”. Đêm nay, Lí Trọng chỉ có thể nói những lời này.

– “Anh xin lỗi làm gì?! Xin lỗi là xong sao?”. Từ Đan Lôi nhào đến đấm đá Lí Trọng. Anh vẫn bất động, mặc cô loạn đả. Từ Đan Lôi khóc đến lợi hại: “Lí Trọng, sao anh có thể làm vậy với em? Có đánh chết em cũng không ngờ anh yêu một nam nhân!”. Đánh đến kiệt sức, nàng ôm Lí Trọng mà gào lên: “Chúng ta kết thúc rồi, kết thúc rồi…”. Tình yêu tám năm của nàng dành cho Lí Trọng, cứ như vậy mà chấm dứt.

Đêm đó bọn họ bên nhau lần cuối. Từ Đan Lôi điên cuồng dùng hết khí lực. Qua đêm nay, Lí Trọng không thuộc về nàng nữa. Hôm sau, khi Lí Trọng tỉnh giấc, Từ Đan Lôi đã rời đi. Trên bàn ăn, bữa sáng nàng chuẩn bị vẫn nghi ngút khói. Một phong thư lẳng lặng đặt dưới bó hoa anh mua đêm qua.

Lí Trọng,

Em đi đây, không ngờ chúng ta lại kết thúc như thế này. Những năm tháng ở bên anh, em chưa bao giờ hối hận. Có thể trải qua những tháng ngày thanh xuân tươi đẹp nhất bên cạnh anh, em cảm thấy rất hạnh phúc. Anh từng yêu em phải không? Em cũng yêu anh như vậy, đến bây giờ vẫn yêu.

Điều duy nhất em hối hận, là lúc anh bắt đầu qua lại với Vương Nam, em lại không ngăn cản anh. Nếu không, chúng ta cũng không có ngày hôm nay. Em ra nước ngoài một chuyến để nguôi ngoai. Anh cũng đừng nói chuyện chúng ta chia tay cho cha mẹ hai bên biết. Em sợ họ không chịu nổi. Nếu có ai hỏi han, anh cứ dứt khoát nói em có người khác đi.

Vương Nam kì thực là một chàng trai tốt, em cũng rất thích cậu ấy. Chẳng qua, nếu anh ở bên cạnh Vương Nam, hai người sẽ gặp nhiều trắc trở. Anh nên suy nghĩ kĩ đi. Em nghĩ hai người nên dừng lại đi, áp lực rất lớn. Chuyện tình của 2 người cũng rất viễn vông. Đây là những lời thành tâm của em. Vì anh, mà cũng vì cậu ấy.

Sau này anh uống ít thôi. Máy giặt đã sắp hỏng, em vốn nghĩ lúc gần kết hôn sẽ đổi máy mới…

Em vĩnh viễn yêu anh.

Từ Đan Lôi,

Cuối thư, chữ nàng có chút nghệch ngoạc và nhòe lệ:

Lí Trọng, là anh đã đánh rơi tình yêu 8 năm của chúng ta.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play