Lúc Lí Trọng được người khác khiêng về nhà, Từ Đan Lôi còn chưa ngủ.
Mùi rượu nồng nặc trên người anh làm cô có chút phiền chán, nhưng Từ Đan Lôi vẫn cố kéo Lí Trọng đến giường, nói với anh: “Anh uống nhiều vậy làm gì?”. Lí Trọng không nói gì, chỉ muốn nôn. Từ Đan Lôi vội vàng mang thau đến, Lí Trọng nôn đến không biết trời đất gì. Từ Đan Lôi vỗ lưng anh, tức giận
nói: “Đang yên đang lành anh uống nhiều như vậy làm gì?”. Nôn xong, Lí Trọng lại ngã ụp xuống giường, miệng hầm hồ nói: “Mẹ, muốn chuốc say lão tử sao? Đến, uống tiếp”. Từ Đan Lôi nhìn Lí Trọng say túy lúy, cũng lười tranh luận với anh. Cô
vội vã mang thau ra khỏi phòng, rồi dùng khăn ướt lau mặt anh. Lí Trọng
chậm rãi trầm tĩnh.
Nửa tháng nay trời không mưa, không khí có
chút nóng. Từ Đan Lôi mở cửa sổ, để mùi rượu tan bớt. Lí Trọng trên
giường vẫn rì rầm không rõ lời. Từ Đan Lôi khoanh tay nhìn ngoài cửa sổ, tại sao Lí Trọng lại trở thành thế này?
– “Nước, anh muốn uống nước”. Lí Trọng lầm bầm.
Từ Đan Lôi rót nước mang đến, Lí Trọng uống xong, lại mở đôi mắt đục ngầu mông lung nhìn cô: “Cô là ai?”.
Từ Đan Lôi không thể nhẫn nhịn thêm: “Em là ai? Em là vợ anh. Mau ngủ đi, anh uống nhiều vậy nên đừng nói gì cả”.
– “Vợ, đúng rồi, em là vợ anh. Em là… Từ Đan Lôi, yêu anh… tám năm. Tám năm…. anh, thật có lỗi với em…”. Lí Trọng nói xong liền ôm cô mà khóc, Từ Đan Lôi luống cuống.
– “Lí Trọng, anh sao vậy, không có việc gì chứ?”. Từ Đan Lôi muốn đẩy Lí Trọng nằm xuống, nhưng anh chỉ gắt gao ôm nàng
mà khóc. Từ Đan Lôi chưa bao giờ nhìn thấy Lí Trọng thê lương như hiện
tại. Cô chỉ có thể dỗ dành anh như chăm con nít: “Lí Trọng, anh
làm gì vậy? Say rồi thì đi ngủ đi. Đừng khóc, nếu biết có lỗi thì sau
này nên đối xử thật tốt với em là được rồi. Nhanh ngủ đi”.
Từ Đan Lôi càng dỗ dành, Lí Trọng càng khóc to hơn, miệng không ngừng niệm: “Thật có lỗi, thật có lỗi, thật có lỗi….”. Từ Đan Lôi nghi hoặc: “Anh có lỗi gì với em?”.
Lí Trọng thì thào: “Anh yêu Vương Nam, Vương Nam…”.
Lúc nghe những lời này, Từ Đan Lôi không bất ngờ gì, nàng chỉ nghĩ Lí Trọng mê sảng vì rượu.
– “Được rồi, được rồi, yêu thì yêu. Cậu ta cũng yêu anh”. Từ Đan Lôi không ngừng dỗ dành.
– “Anh phải kết hôn, nên Vương Nam mới rời khỏi anh. Anh thật có lỗi với cậu ấy, thật có lỗi với cậu ấy…”. Lí Trọng vẫn rì rầm như trước. Lúc này, lòng Từ Đan Lôi nảy mạnh. Lí
Trọng càng nói càng mất tự chủ. Nàng dùng sức đẩy anh ra, nghiêm túc
hỏi: “Anh nói gì? Cái gì mà Vương Nam phải rời khỏi anh?”. Lí Trọng bị nàng đẩy, mềm nhũn nằm trên giường. Anh khép mắt, khóe mi còn rơi lệ, mơ hồ mà hét lên: “Thật có lỗi, thật có lỗi, thật có lỗi…”.
Đầu óc Từ Đan Lôi trống rỗng, tay chân nàng run lên bần bật. Những lời Lí
Trọng vừa nói là sự thực? Nàng hiện tại không dám truy vấn Lí Trọng việc này, thật đáng sợ? Sao có thể như vậy?! Từ Đan Lôi không biết mình bất
động bao lâu, đến khi nàng trấn định, muốn hỏi Lí Trọng thì anh đã ngủ
rất say.
Từ Đan Lôi cảm thấy thân thể nhẹ bẫng, chân tay vô lực.
Nàng chậm rãi đến phòng khách, gian nan ngồi xuống. Đêm đã rất khuya, Từ Đan Lôi thắp đèn, lẳng lặng ngồi trên sô-pha. Trong đầu nàng không
ngừng vang vọng lời Lí Trọng vừa nói, “Anh phải kết hôn, nên Vương Nam mới rời khỏi anh…”. Nếu nói như vậy, chắc chắn là khoảng thời gian họ bắt đầu sửa lại nhà
để kết hôn. Khoảng thời gian đó, Vương Nam không gặp Lí Trọng. Mà cũng
bắt đầu từ đó, Lí Trọng chìm trong men rượu. Hết thảy đều trùng hợp
không ngờ.
Thế nhưng, sao lại có thể như vậy? Lí Trọng là đồng
tính? Từ Đan Lôi phì cười với ý nghĩ này? Hẳn là không thể, anh ấy mà là đồng tính sao? Nếu mọi nam nhân trên thế giới là gay, nàng cũng không
bao giờ nghĩ người đó là Lí Trọng. Trước kia, Từ Đan Lôi chỉ lo sợ Lí
Trọng tìm tiểu thư vui chơi qua đường, nhưng chưa bao giờ nghĩ Lí Trọng
đem lòng yêu một nam nhân! Điều này tuyệt đối không có khả năng! Không
có khả năng! Từ Đan Lôi không ngừng niệm trong lòng.
Nhưng nếu Lí
Trọng không yêu Vương Nam, vì sao đêm nay anh lại nói những lời như vậy? Hơn nữa, tỉ mỉ ngẫm lại, quả thực mối quan hệ Lí Trọng Vương Nam có
chút bất thường. Từ Đan Lôi yêu Lí Trọng nhiều năm như vậy, nhưng chưa
bao giờ thấy anh đối tốt với ai như Vương Nam. Mỗi khi bọn họ ở cạnh
nhau, Từ Đan Lôi sẽ có chút đố kị. Trong thâm tâm, nàng không muốn Lí
Trọng quá thân mật với Vương Nam. Đêm nay, những lời Lí Trọng vừa nói
làm Từ Đan Lôi mê muội. Thế giới này điên loạn hết rồi!
Đêm đó Từ
Đan Lôi mất ngủ, nàng sợ bình minh sẽ đến, nhưng cũng hi vọng ngày mới
nhanh lên một chút. Nàng muốn chất vấn Lí Trọng đến tột cùng chuyện này
là thế nào? Trời chậm rãi chuyển sáng, khi ánh mặt trời chậm rãi vương
lên bên trời Đông, Từ Đan Lôi vẫn tiều tụy bất động trên sô-pha. Lúc Lí
Trọng từ phòng ngủ bước ra, nhìn thấy Từ Đan Lôi, anh liền trợn tròn
mắt: “Sao em lại ngồi đây? Trời còn sớm mà”.
Từ Đan Lôi im lặng. Lí Trọng hồn nhiên chưa phát giác đêm qua mình đã nói gì, anh còn tưởng nàng tức giận vì cơn say.
– “Sao lại không nói gì? Đêm qua ai đưa anh về? Mẹ, đêm qua bọn Trương
Chí Vĩ cố tình chuốc rượu anh. Sau này không đi uống với họ nữa”. Lí Trọng muốn khuấy động bầu không khí nặng nề này, tự biên tự diễn.
Từ Đan Lôi ngẩng đầu nhìn Lí Trọng, nhẫn thần có chút phức tạp. Trong mắt
nàng là vẻ tuyệt vọng pha cùng hi vọng, nàng chậm rãi hỏi: “Lí Trọng, những lời đêm qua anh nói là thật sao?”.
– “Đêm qua anh nói gì?”. Lí Trọng bối rối nhìn cô.
– “Anh nói— ANH – YÊU – VƯƠNG – NAM”. Từ Đan Lôi chậm rãi trả lời.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT