Bốn người đi trong núi suốt hai ngày liền, trong tầm mắt chỉ toàn là cảnh núi non hiểm trở, rừng cây mịt mù, không thấy bóng người qua lại, đã vào tận sâu trong dãy La Tiêu. Giữa khu rừng rậm rạp thấp thoáng xuất hiện một con đường núi gập ghềnh, Thủy Nhu Thanh đưa tay chỉ về phía trước. “Nhìn kìa, đó chính là đỉnh Minh Bội.”

Tiểu Huyền ngước mắt nhìn theo, xuyên qua những tán lá rậm rạp, thấp thoáng nhìn thấy một ngọn núi cheo leo, hùng vĩ. Giữa tầng mây trắng vờn quanh, ngọn núi ấy giống hệt một mảng mực đen trên tờ giấy Tuyên Thành trắng muốt, trong sự mộc mạc lặng lẽ vẽ ra một vẻ tráng lệ vô song, tràn đầy khí thế. Thêm vào đó, lúc này nắng nhẹ tỏa xuống, gió mát vi vu, nhìn thấy cảnh tượng như vậy thực khiến người ta muốn cất tiếng hú dài để tỏ lòng sảng khoái.

Cảnh Thành Tượng dường như biết được suy nghĩ trong lòng Tiểu Huyền, bèn vuốt râu hú dài. Tiếng hú của ông ta nghe rất thuần hậu, tựa như đang kề ngang sáo bên miệng mà thổi, âm thanh vang xa mấy dặm khiến chim rừng nháo nhác bay lên, muôn vàn chiếc lá cây cùng lay động. Tiếng hú ấy kéo dài hồi lâu không dứt, bỗng lại có một tiếng hú dài khác vang lên. Tiếng hú mới này mãnh liệt, dữ dội, tựa như tiếng trống trận rền vang, hòa làm một với tiếng hú của Cảnh Thành Tượng, khiến cho tâm tư của Tiểu Huyền trỗi dậy, chỉ hận không thể gõ phách ca vang để tỏ cái khí phách trong lòng.

Tiếng hú mãnh liệt kia càng lúc càng tới gần rồi đột nhiên dừng lại. Một người bỗng xuất hiện trên đường, rảo bước đi tới. “Hạo Nhiên chính khí của Cảnh đại ca làm kinh động cả đỉnh Minh Bội, thực là có nhã hứng quá!”

Cảnh Thành Tượng cười đôn hậu, nói: “Nếu không như vậy, làm sao mời được đại giá của huynh đệ tới đây?”

Hoa Tưởng Dung và Thủy Nhu Thanh bước lên trước hai bước. “Bái kiến Vật nhị thúc!”

Tiểu Huyền thấy người này cao tới tám thước, râu mọc tua tủa, vóc người tráng kiện, tựa như một ngọn tháp sắt, mỗi bước đi đều khiến mặt đất xuất hiện một cái hố nhỏ nhưng bụi đất lại không hề bốc lên, toát ra một thứ khí độ khiến người ta kinh sợ. Nghe cách xưng hô của Hoa Tưởng Dung và Thủy Nhu Thanh với người này, Tiểu Huyền lập tức biết đây chính là Anh Hùng chủng chủ Vật Thiên Thành, sư phụ của ba huynh đệ họ Đoàn, vội vàng bước lên phía trước hành lễ. Nó xưa nay vốn mồm mép trơn tru nhưng sau khi thấy khí thế ngợp trời của Anh Hùng chủng chủ thì lại chẳng nói nổi lời nào.

“Hai vị điệt nữ xin miễn lễ! Không biết đại ca gọi tiểu đệ đến đây là có việc gì?” Vật Thiên Thành cất tiếng đáp lời, chợt nghe Cảnh Thành Tượng nói khẽ vào tai mình điều gì đó, ánh mắt liền nhìn qua phía Tiểu Huyền, thân thể đột nhiên chấn động, dường như phát hiện ra việc gì đó rất đáng ngạc nhiên.

Cảnh Thành Tượng thấy vẻ ngạc nhiên của Vật Thiên Thành, sắc mặt càng nặng nề. “Nhị đệ, xin qua bên này nói chuyện!” Rồi hai người cùng đi vào khu rừng bên cạnh, để Hoa Tưởng Dung, Thủy Nhu Thanh và Tiểu Huyền đứng đó ngơ ngác nhìn nhau.

Hoa Tưởng Dung giới thiệu với Tiểu Huyền: “Đỉnh Minh Bội có diện tích hơn ba trăm mẫu, nằm ngay ở cửa vào chính là Anh Hùng chủng, phía bên trái đỉnh Minh Bội là bốn doanh của Ôn Nhu hương, nằm chính giữa là Thông Thiên điện, sau điện là Điểm Tình các, còn phía bên phải là Phiên Thiên lâu.”

Tiểu Huyền tới lúc này mới biết thì ra bốn đại gia tộc thường ngày đều ở trên đỉnh Minh Bội, sau khi đưa mắt ngó nghiêng một hồi bèn nói: “Đệ từng nghe cha đệ nói trên Anh Hùng Chủng có khắc tên của tất cả anh hùng trong thiên hạ, tại sao lại không thấy đâu?”

Thủy Nhu Thanh cười, nói: “Nếu đặt một tấm bia mộ lớn ở ngay trên đường, há chẳng phải sẽ dọa người ta sợ chết khiếp sao?”

Tiểu Huyền ngẫm lại thấy cũng có lý nhưng ngoài miệng thì không khách sáo chút nào: “Cô nhát gan như chuột nên mới thế, chứ ta thì chẳng sợ đâu, lúc nào có thời gian rảnh phải tới xem thử mới được.”

“Ai nhát gan như chuột chứ?” Hai tay chống nạnh, Thủy Nhu Thanh tức tối nói. “Đừng nói là ta không cảnh cáo ngươi trước nhé, trong Anh Hùng chủng, khắp nơi đều có cơ quan, nếu ngươi mà chạy bừa bãi, một khi lạc đường thì chẳng ai có thể cứu ngươi đâu.”

Tiểu Huyền cũng đưa tay chống nạnh, đốp chát lại Thủy Nhu Thanh: “Sao vừa về đến nhà là cô đã ra vẻ ta đây rồi thế?”

Hoa Tưởng Dung sợ bọn họ lại tiếp tục cãi nhau, vội vàng nói với Tiểu Huyền: “Một tấm bia mộ có gì hay mà xem, chi bằng để tỷ tỷ dẫn đệ tới Phiên Thiên lâu chơi nhé?”

Tiểu Huyền ngượng ngùng đưa tay gãi đầu. “Nghe nói tên của Minh Tướng quân xếp hàng đầu trên Anh Hùng Chủng, đệ rất không phục. Theo đệ thấy, mấy năm nữa người đứng đầu trên đó phải là Lâm thúc thúc mới đúng.”

Thủy Nhu Thanh lần này không đối nghịch với Tiểu Huyền, vỗ tay khen phải.

Hoa Tưởng Dung nghe nhắc đến Lâm Thanh, vừa mong Tiểu Huyền nói thêm vài câu, vừa sợ bị người khác nhận ra vẻ khác thường của mình. Tiểu Huyền thì không sao nhưng nếu bị Thủy Nhu Thanh nhìn ra tâm sự thì gay to, chỉ sợ chẳng bao lâu sau mọi người ở đỉnh Minh Bội sẽ biết hết. Nghĩ tới đây, hai má nàng không khỏi ửng hồng, vội vàng lên tiếng để che đậy: “Cứ nên tới Phiên Thiên lâu trước đã rồi hãy tới Anh Hùng chủng. Hì hì, phụ thân ta nhất định sẽ thích đệ đấy.”

Tiểu Huyền từng nghe Lâm Thanh và Trùng đại sư nhắc tới vị Tứ Phi công tử Hoa Khứu Hương tự xưng là “phi rượu ngon không uống, phi nhạc hay không nghe, phi thơ hay không ngâm, phi mỹ nhân không nhìn” này rồi, trong lòng cũng tò mò vô hạn. So với sự nhân hậu, hiền từ của Cảnh Thành Tượng, vẻ hào khí xung thiên của Vật Thiên Thành, vị Phiên Thiên lâu chủ này có lẽ hợp với nó hơn, nó bèn vội vàng nói: “Hay lắm, hay lắm, người đệ muốn gặp nhất chính là Hoa thúc thúc đấy! Chỉ cần Dung tỷ tỷ không đuổi đệ, đệ sẽ ở lại Phiên Thiên lâu, không đi nữa...”

Thủy Nhu Thanh thì lại tỏ ra không vui. “Hừ, có bản lĩnh thì ngươi đừng tới Ôn Nhu hương.”

Tiểu Huyền nghĩ tới bốn doanh Sách phong, Khí tường, Kiếm quan, Đao lũy của Ôn Nhu hương, trong lòng lại ngứa ngáy. Nghĩ đến việc hai nàng Hoa, Thủy đều xem trọng mình như vậy, muốn mời mình tới làm khách, nó vui sướng vô cùng, quên cả đối đầu với Thủy Nhu Thanh. “Được rồi, vậy ta sẽ tới Ôn Nhu hương trước rồi tới Phiên Thiên lâu, sau đó chúng ta sẽ cùng ghé thăm Anh Hùng chủng. Dù sao cũng có thời gian một, hai tháng, đủ để ta đi chơi khắp đỉnh Minh Bội...”

Hoa Tưởng Dung vội vàng nói: “Đệ đừng có đi lại lung tung, hậu sơn chính là cấm địa của bốn đại gia tộc bọn ta đấy...”

Thủy Nhu Thanh cười, nói: “Có ta và Dung tỷ tỷ quản giáo, đảm bảo ngươi không dám chạy lung tung...”

Giọng nói của Cảnh Thành Tượng đột nhiên vang tới: “Một tháng này cháu không được đi đâu hết, hãy ngoan ngoãn ở trong Điểm Tình các học hết vị trí các kinh mạch, huyệt đạo cho ta.”

Tiểu Huyền ngây người, nhủ thầm không biết có phải mình quá nhạy cảm hay không, nghe giọng của Cảnh Thành Tượng dường như có sự nghiêm khắc khác thường. Ngẩng đầu nhìn, Cảnh Thành Tượng và Vật Thiên Thành sánh vai nhau từ trong rừng đi tới, trên khuôn mặt tràn đầy vẻ nghiêm túc. Nó không biết đã xảy ra chuyện gì, đành ngoan ngoãn cúi đầu đáp “vâng”.

Vật Thiên Thành lẳng lặng nhìn Tiểu Huyền, suốt hồi lâu không nói gì. Tiểu Huyền bị ông ta nhìn đến sởn gai ốc, không biết mình đã phạm phải lỗi gì, nhất thời chân tay lúng túng, đứng ngồi không yên, muốn trốn ra sau lưng Hoa Tưởng Dung thì lại sợ bị Thủy Nhu Thanh coi thường, đành lấy hết can đảm khẽ hỏi: “Cháu từng nghe cha cháu nói về Thức Anh Biện Hùng thuật của Vật nhị thúc, nhị thúc đang xem tướng cho cháu chăng?”

Vật Thiên Thành cất giọng nặng nề, nghe như đang lẩm bẩm với chính mình: “Chắc là không nhầm rồi!” Đột nhiên giật mình tỉnh táo trở lại, ông ta cất tiếng cười vang, xoay người rời đi, vừa đi vừa nói: “Thức Anh Biện Hùng thuật thì sao? Người tính trời tính thì sao? Vấn đề nan giải này xin được giao lại cho Cảnh đại ca...” Giọng nói ấy dần rời xa, rốt cuộc đã không thể nghe thấy nữa.

Cảnh Thành Tượng trầm ngâm hồi lâu rồi khẽ thở dài một tiếng, đi về phía trước. Ba người không dám nói nhiều, vội vàng đi theo, lòng đầy nghi vấn.

Lên đến đỉnh Minh Bội, thứ đập vào mắt đầu tiên là một hàng cây chọc trời, dễ phải cao đến hơn hai trượng, đan kín đến nỗi không một tia sáng nào có thể lọt qua.

Tiểu Huyền mở to mắt nhìn, hàng cây đó phải có tới hơn ngàn cây, cây nào cây nấy thẳng tắp, mạnh mẽ, không có cành đâm ngang, hơn nữa còn san sát nhau và được lột hết vỏ, chỉ còn lại thân cây trơ trọi màu xanh nhạt, bên trên lốm đốm những điểm đen ngang dọc, trông rất cổ xưa. Cả hàng cây như tạo thành một bức tường, khe hở rộng nhất cũng chỉ chừng hai, ba tấc, người và động vật đều khó chui lọt. Những chỗ trên cao một trượng, cành lá lại rậm rạp, um tùm, đan xen nhau, còn có rất nhiều loài chim rừng không rõ tên gọi không ngừng bay lên hạ xuống, cất tiếng hót trong trẻo, tạo nên sự đối lập hết sức thú vị với phần thân cây cứng cáp, trơ trọi phía dưới, khiến người ta có cảm giác đã bước ra ngoài trần thế...

Trên đường đi, tuy Tiểu Huyền đã từng tưởng tượng rất nhiều lần về đỉnh Minh Bội nhưng ngàn vạn lần không ngờ được lại có thể nhìn thấy một cảnh tượng kỳ diệu thế này, nhất thời há hốc miệng, chẳng nói được gì.

Hoa Tưởng Dung giải thích với Tiểu Huyền: “Đây là giống cây bạch dương vốn sinh trưởng ở miền Bắc, tổ tiên của ta khi đến đây đã mang theo hạt giống của cây để trồng khắp đỉnh núi này, bây giờ đã tạo thành một bức bình phong thiên nhiên, mời gọi rất nhiều loài chim đến làm tổ, quanh năm líu lo ca hót. Vì nơi đây lúc nào cũng có tiếng chim hót vờn quanh nên mới được gọi là đỉnh Minh Bội...”

“Tên tiểu quỷ ngươi nhìn đến trố mắt rồi đúng không?” Thủy Nhu Thanh thấy bộ dạng ngẩn ngơ của Tiểu Huyền, bật cười khúc khích. “Ta thích nhất là những con chim này đấy, khi không có việc gì, ta thường tới đây nghe chúng hót.”

Mãi một lúc sau, Tiểu Huyền mới thốt được một câu: “Thì ra tổ tiên của cô cũng là người miền Bắc. Ta từng nghe cha ta kể về thảo nguyên và sa mạc ở Tái Ngoại, chỉ là đến giờ vẫn chưa có cơ hội đi mở mang kiến thức một phen.”

Cảnh Thành Tượng hờ hững nói: “Mấy trăm năm trước, bốn nhà Cảnh, Hoa, Thủy, Vật đều là vọng tộc ở Trường An, vì trốn tránh tai họa nên mới xuống miền Nam, vào ẩn cư ở nơi này.”

Tiểu Huyền muốn hỏi bốn đại gia tộc có kẻ thù như thế nào mà bị ép đến mức phải di cư như thế, nhưng thấy bộ dạng nghiêm túc của Cảnh Thành Tượng thì lại không dám nói gì. So với dáng vẻ nho nhã, hiền từ lúc mới gặp, giờ đây Điểm Tình các chủ dường như đã biến thành một con người khác.

Thủy Nhu Thanh bước lên trước mấy bước, tới bên một gốc cây lớn, đặt tay lên thân cây, nhìn qua phía Tiểu Huyền. “Ngươi đoán xem bên trong là gì?”

Tiểu Huyền định thần nhìn kĩ, thấy cái cây đó có bề ngang phải hơn một trượng, bóng loáng, phẳng lì, bên trên còn có khe hở, ở rìa thấp thoáng nhìn thấy dấu vết của trục quay, mới hay thì ra đây là một cánh cửa. Một nơi thần bí khó lường thế này quả là hợp với sở thích của nó, có điều nó không đoán ra phía sau đó là một cảnh tượng kinh người thế nào, liền chậm rãi lắc đầu, thầm nghĩ cái cây này lớn như thế, chỉ e đã gần ngàn tuổi, thực chẳng rõ bốn đại gia tộc dọn đến đây được bao nhiêu năm rồi.

Thủy Nhu Thanh vận kình vào tay, cửa lập tức mở ra. Trên trục cửa ắt đã được bôi trơn bằng dầu hoặc là có thứ cơ quan nào đó khống chế, không phát ra tiếng động nào.

Gió nhẹ hiu hiu, khói mây lởn vởn, một tia nắng xé tan sương mù chiếu tới, hóa thành một mảng màu sắc rực rỡ giữa không trung, khiến người ta nhìn mà hoa mắt.

Phía sau cánh cửa là một khoảng đất bằng rộng chừng mấy trăm bước chân, trong làn sương mù buổi sớm, nơi đây lại càng toát ra vẻ bát ngát, mênh mông, thoạt nhìn cứ như không có điểm tận cùng. Bước chân vào cửa, con đường lát đá xanh tỏa đi ngang dọc khắp nơi, hai bên đường được điểm xuyết bằng cỏ cây xanh biếc, tiếng chim hót không dứt bên tai, khiến người ta cứ ngỡ đây là tiên cảnh.

Tiểu Huyền cảm thấy trước mắt bỗng sáng bừng, không khỏi líu lưỡi kinh ngạc, ai mà ngờ nổi phía sau bước tường cây kia lại là một vùng trời đất bao la thế này. Nó tự vấn, thấy bản thân mình đã từng đi khá nhiều nơi, nhưng so với những gì tai nghe mắt thấy trên đỉnh Minh Bội hôm nay thì quả thực không đáng nhắc tới.

Trên đường đi có thể nhìn thấy rất nhiều người, không một ai mang theo binh khí, cách ăn vận cũng khác nhau. Các nữ tử đa phần đều thướt tha, duyên dáng, có người trang điểm nhẹ nhàng, toát ra phong thái tự nhiên, có người lại búi tóc cao, đi guốc gỗ, bước chân thoăn thoắt. Các nam tử thì đa phần đều phong độ hiên ngang, có người mặc kình trang bó sát, bước đi như rồng như hổ, người thì vận áo dài, đội mũ cao, mang phong cách thời cổ. Gặp Cảnh Thành Tượng, bọn họ đều dừng lại hành lễ, đủ thấy Cảnh Thành Tượng có uy vọng rất cao trong bốn đại gia tộc. Cũng có người dừng chân trò chuyện với Hoa Tưởng Dung và Thủy Nhu Thanh, ánh mắt liếc qua phía Tiểu Huyền vẻ tò mò.

Tiểu Huyền thấy người của bốn đại gia tộc đa phần đều khôi ngô, tuấn tú, toát ra vẻ tiêu sái, ung dung, trong lòng lấy làm kỳ lạ. Nó thường ngày chưa từng cảm thấy mình xấu xí, nhưng lúc này bỗng có cảm giác tự thẹn vì thua kém người. Có điều, ngoài mặt nó vẫn tỏ ra hết sức bình thản, còn ưỡn ngực, ngẩng cao đầu, mắt chẳng nhìn nghiêng, điềm nhiên đón nhận ánh mắt tò mò của những người xung quanh.

Bốn người đi được gần ngàn bước chân, xuyên qua một khoảng đất trống, phía trước bỗng xuất hiện một ngọn núi nhỏ. Bức tường cây bạch dương kéo dài tới dưới ngọn núi này thì dừng lại, nơi chân núi có ba con đường, hai bên phải trái là đường lát đá xanh, còn con đường ở giữa thì là một cầu thang đá dẫn lên đỉnh núi. Đứng tại đây, thấp thoáng có thể nhìn thấy một tòa cung điện ẩn hiện giữa sương mù.

Tiểu Huyền nhớ Hoa Tưởng Dung từng nói phía bên trái là bốn doanh của Ôn Nhu hương, phía bên phải là Phiên Thiên lâu, bèn đưa mắt nhìn, nhưng mọi thứ đã bị sương mù che kín nên chẳng thể nhìn thấy gì.

Cảnh Thành Tượng hít sâu một hơi, chỉ tay về phía tòa cung điện trên đỉnh núi, trong giọng nói tràn ngập vẻ ngạo nghễ và tự hào: “Đó chính là Thông Thiên điện!” Dừng lại một chút, ông ta ra lệnh: “Dung Nhi và Thanh Nhi hãy về nhà trước, Tiểu Huyền theo ta đi bái kiến Thiên Hậu.”

Tiểu Huyền cảm thấy nghi hoặc, không biết Thiên Hậu này rốt cuộc là ai? Ngẩng đầu nhìn, nó thấy mấy trăm bậc thang đá nối nhau san sát, kéo dài đến tận đỉnh núi ngợp trong mây. Trên các bậc thang đầy vết nứt nẻ, phủ rêu xanh, khác hẳn con đường lát đá trơn bóng dưới chân, toát ra vẻ cổ kính khiến người ta chỉ muốn được đặt chân lên. Còn tòa cung điện lúc ẩn lúc hiện kia tuy chẳng thể nói là hùng vĩ, tráng lệ, nhưng kết hợp với làn mây mù trắng xóa xung quanh lại khiến người ta cảm thấy nó xa xăm vô tận, tràn đầy vẻ tịch mịch, trang nghiêm. Thêm vào đó, nơi đây mọc đầy thông tùng, ngợp bóng xanh, cho dù không có tiếng chuông sớm trống chiều nhưng vẫn mang đậm nét trang trọng, mộc mạc, quả không thẹn với cái tên Thông Thiên.

Hoa Tưởng Dung và Thủy Nhu Thanh không dám trái lời Cảnh Thành Tượng, dù muôn vàn lần không muốn nhưng cũng đành rời đi. Thủy Nhu Thanh tranh thủ thấp giọng nói với Tiểu Huyền: “Nhớ dưỡng thương cho tốt, mấy ngày nữa ta sẽ đến chơi với ngươi.”

Tiểu Huyền thấy lòng ấm áp, quen nhau đã lâu như vậy, đây là lần đầu tiên nó cảm nhận được sự quan tâm mà Thủy Nhu Thanh dành cho mình, bèn khẽ gật đầu. Nhìn Cảnh Thành Tượng đã khác hẳn với lúc mới quen, nó không biết ông ta sẽ đối xử với mình thế nào, đột nhiên lại cảm thấy trên đỉnh Minh Bội này mình cũng chỉ là một “người ngoài”, còn cô nhóc “đối thủ” kia tuy thường ngày luôn tranh cãi không khoan nhượng với mình nhưng cũng là một trong số những người bạn ít ỏi mà mình có thể trò chuyện, lần này chia tay, chẳng biết mình sẽ phải cô đơn mất bao lâu... Nghĩ đến đây, sống mũi nó bỗng cay cay, sinh ra cảm giác lưu luyến.

Cảnh Thành Tượng không dừng bước, đi dọc theo dãy cầu thang đá, vừa đi vừa nói: “Phía sau Thông Thiên điện chính là Điểm Tình các. Nơi này là chỗ cao nhất trên đỉnh Minh Bội, hậu sơn đã được phong tỏa, ở đó có rất nhiều loài dã thú như sài lang hổ báo, tuyệt đối không được tùy tiện đi vào, cháu phải nhớ lấy!”

Với tính cách của Tiểu Huyền thường ngày, nghe Cảnh Thành Tượng nói vậy ắt sẽ cảm thấy rất tò mò về hậu sơn, nhưng lúc này vừa phải chia tay với Hoa Tưởng Dung và Thủy Nhu Thanh, trong lòng đang tràn ngập nỗi sầu ly biệt khó có thể diễn tả bằng lời, nó chỉ tùy tiện “vâng” một tiếng rồi bước lên bậc thang đá theo Cảnh Thành Tượng.

Tới gần, có thể nhìn thấy cả một tòa kiến trúc với mái điện vút cong, tường xây gạch đỏ, khiến người ta có cảm giác chấn động. Tiểu Huyền thầm kinh ngạc: một tòa cung điện có quy mô lớn thế này tuyệt đối không thể xây xong trong một sớm một chiều, còn phải dùng đến rất nhiều sức người sức của, nhưng bốn đại gia tộc thần bí như thế, trong giang hồ chẳng mấy ai hay biết hành tung, thực chẳng rõ bọn họ đã xây dựng tòa cung điện này như thế nào?

Đi xuyên qua một dãy hành lang lớn, bước vào trong điện, mùi đàn hương thấp thoáng bay tới. Nguyên một tòa cung điện to lớn được xây theo lối kiến trúc sáng tối kết hợp, mấy chiếc đèn dầu làm bằng sắt được giấu giữa xà cột không lộ ra ngoài, càng làm tăng thêm vẻ mộc mạc, cổ kính.

Đứng ngay giữa điện là bức tượng một nữ tử vận cung trang, vai khoác áo choàng, đầu đội mũ phượng, tay phải cầm một chiếc ấn lớn, tay trái khẽ nhấc vạt dưới của chiếc áo choàng, chân phải hơi đưa lên, dường như đang chuẩn bị bước xuống dưới.

Phía trước bức tượng có mấy chiếc bồ đoàn, Cảnh Thành Tượng quỳ gối xuống đó, miệng khẽ lẩm bẩm: “Đệ tử đời thứ hai mươi mốt của nhà họ Cảnh là Cảnh Thành Tượng bái kiến Thiên Hậu, mong Thiên Hậu phù hộ cho bốn nhà Cảnh, Hoa, Thủy, Vật đời đời hưng thịnh!”

Tiểu Huyền định thần nhìn kĩ, thấy khuôn mặt của bức tượng Thiên Hậu kia sống động như thật, mày liễu mắt hạnh, trán rộng má cao, mặt tròn cằm gọn, mũi thẳng miệng nhỏ, đẹp thì đẹp thực nhưng lại toát ra một vẻ uy nghi khó mà diễn tả bằng lời, khiến người ta có cảm giác kính sợ.

Hai chân mềm nhũn, Tiểu Huyền quỳ xuống trước bức tượng, chắp tay nhắm mắt.

Tiểu Huyền lần đầu tiên bước chân vào một cung điện như thế này, nó tu luyện Thiên Mệnh bảo điển vốn đã rất có tuệ căn, lúc này càng bị không khí trang nghiêm của cung điện cùng với bức tượng kia làm cảm nhiễm, trong lòng nhất thời trào dâng vô vàn sự thành kính, cảm thấy nơi thế tục có quá nhiều khổ nạn, chỉ mong có thể thổ lộ hết nỗi muộn phiền với đấng cao xanh. Nó không biết nên diễn đạt bằng từ ngữ thế nào, chỉ thầm cất lời cầu khấn trong tim.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play