Nghe Tiểu Huyền trả lời như vậy, Vật Thiên Thành và Thủy Nhu Sơ đưa mắt nhìn nhau, đều thầm kinh ngạc.
Hoa Khứu Hương khẽ gật đầu, không tỏ vẻ gì rồi lại kể tiếp: “Hai lưỡi đao
chém vào nhau, quả nhiên vũ khí của Nam đao đã bị Bắc đao chém gãy...”
Tiểu Huyền vỗ tay, cười nói: “Người thắng nhất định là Nam đao rồi.”
Hoa Khứu Hương mỉm cười, gật đầu. “Cháu thử nói ra đạo lý bên trong xem!”
“Cháu đoán đúng rồi sao?” Tiểu Huyền đưa tay gãi đầu, ngượng ngùng nói. “Cháu nghĩ nếu Bắc đao thắng thì câu chuyện này chẳng có gì đặc biệt, do đó
mới đoán là Nam đao thắng. Còn nếu nhất định phải nói ra đạo lý gì đó
thì cháu chịu thua.”
Hoa Khứu Hương cười vang, đưa tay xoa đầu
Tiểu Huyền. “Đạo lý này thực ra rất đơn giản. Đao khách xưa nay đều coi
đao như tính mạng của mình, đao còn thì người còn, đao mất thì người
mất. Nhưng nếu một vị đao khách ngay đến đao cũng có thể buông xuống
được, vậy thì y đã trở nên vô địch rồi.” Ông ta chăm chú nhìn Tiểu
Huyền, chậm rãi hỏi: “Cháu có biết câu chuyện này nói về điều gì không?”
Hai mắt Tiểu Huyền bất giác sáng bừng. “Lần trước cháu kể câu chuyện về cờ
kia cho Ngu đại sư nghe, ông ấy nói câu chuyện đó nói về sự cố chấp. Như vậy thì câu chuyện này hẳn là nói tới sự... buông bỏ.”
Hoa Khứu
Hương cười rộ, miệng tuy nói với Tiểu Huyền nhưng ánh mắt lại nhìn qua
phía Vật Thiên Thành. “Đúng thế, câu chuyện này nói tới sự buông bỏ.”
Vật Thiên Thành chấn động toàn thân. Hoa Khứu Hương tuy nhỏ hơn ông ta vài
tuổi nhưng kiến thức rất sâu, có thể nói là đệ nhất trí giả trong bốn
đại gia tộc, nghe Hoa Khứu Hương nói vậy, ông ta liền hiểu ý, bất giác
ngây người. Nghĩ tới việc mình một dạ trung thành với gia tộc, một lòng
muốn phò tá thiếu chủ đoạt lại giang sơn, khi xử sự thì luôn nghiêm
khắc, cẩn trọng, năm xưa, sư thúc Vật Do Tâm chỉ ngẫu nhiên phạm sai lầm liền trục xuất ông khỏi sư môn, đến bây giờ vẫn chưa cho phép quay về;
thái độ với Tiểu Huyền cũng là thà trách lầm chứ không bỏ sót, chẳng lẽ
thật sự thiếu mất cái tâm thái “buông bỏ” kia sao?
Tiểu Huyền đâu
biết được trong lòng Vật Thiên Thành lại có nhiều cảm xúc như vậy, cười
nói: “Câu chuyện này không tệ, còn câu chuyện nữa thì sao?”
Hoa
Khứu Hương để mặc Vật Thiên Thành đứng đó trầm tư, đưa tay vuốt bộ râu
dài. “Có một người có tài khinh công thiên hạ vô song, sức bền cũng rất
tốt. Y có ý muốn khoe khoang, bèn lập biển bên ngoài sơn trang, bên trên viết rằng trong cự ly mười dặm, bất kể là cưỡi ngựa hay ngồi xe, chỉ
cần người nào đến được đích trước y thì y sẽ dâng tặng một trăm lạng
vàng. Quả nhiên đã có không ít người tới so tài, người thì có tài khinh
công ghê gớm, người thì cưỡi theo con ngựa báu Hãn Huyết, thậm chí có
người còn cưỡi hạc đến tỷ thí với y, nhưng không ai thắng được y để
giành lấy một trăm lạng vàng kia. Nhất thời thanh danh của y vang khắp,
trên giang hồ không ai không biết. Ấy thế mà mấy tháng sau lại có một
đứa bé thắng được y, ngươi có biết đứa bé đó đã dùng cách gì không?”
Tiểu Huyền tò mò hỏi: “Chẳng lẽ đứa bé ấy là cao thủ khinh công trời sinh?”
Hoa Khứu Hương mỉm cười, lắc đầu. “Khinh công cao hay thấp có liên quan rất lớn tới sự cố gắng của bản thân, chỉ có thiên phú không thôi thì còn xa mới đủ.”
Tiểu Huyền suy đi nghĩ lại, thấy ngay đến Vật Thiên
Thành cũng vò đầu bứt tai, không tìm ra đáp án, duy có Thủy Nhu Sơ là
vẫn bình tĩnh như thường, không hề tỏ vẻ nôn nóng, liền hỏi: “Thủy tỷ tỷ đã biết đáp án rồi sao?” Đột nhiên nghĩ đến việc Thủy Nhu Sơ tuy bề
ngoài như mới đôi mươi nhưng kỳ thực đã gần bốn mươi tuổi, nó bèn vội
vàng đưa tay vỗ đầu mình một cái, ngượng ngùng nói: “À, là Thủy hương
chủ!”
Thủy Nhu Sơ cũng không để bụng, thấp giọng nói: “Đầu óc Hoa
tam ca xưa nay linh hoạt vô cùng, ta chẳng thèm phí tâm tư để đoán đâu.”
Hoa Khứu Hương thở dài, than: “Nhìn khắp thiên hạ này, nếu xét tới người không có lòng tò mò, ta sẽ chọn Thủy tứ muội đầu tiên.”
Tiểu Huyền suy nghĩ thêm một lát, rốt cuộc không kìm được, cất tiếng van nài Hoa Khứu Hương: “Hảo thúc thúc, mau nói cho cháu biết đứa bé ấy làm sao mà thắng được đi!”
Hoa Khứu Hương cười khà khà, nói: “Rất đơn
giản, người đó đã nói là bất kỳ cự ly nào trong vòng mười dặm, lại không hạn chế đối thủ cưỡi ngựa hay ngồi xe, còn y thì chỉ sử dụng đôi chân
thôi, thế là đứa bé đó liền dẫn y đến bên bờ sông, ngồi lên một con
thuyền mà qua sông. Dù y khinh công có cao đến mấy thì cũng không thể
thật sự đạp bèo qua sông được, còn nếu đi vòng đến cây cầu ở gần đó thì
đứa bé kia sớm đã qua đến bờ bên kia rồi.”
Tiểu Huyền ngẩn người. “Thế này... thì tính gì chứ? Thực là láu cá quá đi thôi!”
“Như thế không gọi là láu cá, mà là tùy cơ ứng biến, biết cách lợi dụng
nhược điểm của đối phương.” Hoa Khứu Hương nghiêm túc nói. “Nếu cháu bất cứ lúc nào cũng có thể tìm ra tử huyệt của đối phương, dùng sở trường
của mình đánh vào sở đoản của địch, cháu sẽ là đệ nhất thiên hạ.”
Tiểu Huyền giật mình bừng tỉnh, liền nhảy bật dậy. “Ha ha, nếu là cháu thì
cháu chẳng cần mất công như thế. Cho dù người kia khinh công có lợi hại
đến mấy thì cũng chưa chắc đã so được với cháu về bản lĩnh trèo cây mà
cháu luyện tập từ nhỏ.”
Hoa Khứu Hương còn chưa nói gì, Vật Thiên
Thành đã cười vang với Tiểu Huyền, lại giơ một ngón tay cái lên với nó.
“Thông minh lắm!”
Tiểu Huyền còn chưa hết hứng thú, đang định năn
nỉ Hoa Khứu Hương kể chuyện tiếp, chợt thấy cửa điện mở ra, Lâm Thanh
rảo bước đi tới.
Lâm Thanh trầm giọng đáp: “Giờ chúng ta sẽ đi gặp cha cháu.” Đoạn y cung
tay với ba người Hoa, Thủy, Vật. “Tại hạ còn có việc quan trọng cần làm, lần sau sẽ tới làm phiền ba vị môn chủ.” Rồi cũng không nói gì thêm, y
bế theo Tiểu Huyền, rảo bước rời đi.
Hoa Khứu Hương nhìn theo bóng lưng Lâm Thanh, thấy Tiểu Huyền còn không ngừng vẫy tay với mình, bèn
khẽ thở dài một tiếng. “Từ lâu đã nghe nói tới đại danh của Ám khí
vương, hôm nay được gặp, quả nhiên danh bất hư truyền.” Rồi ông ta lại
khẽ lắc đầu, ấy là vì nghĩ đến tình cảm của con gái mình với Lâm Thanh.
Cảnh Thành Tượng bước ra ngay sau đó, vốn định ngăn Vật Thiên Thành làm khó
Lâm Thanh, chẳng ngờ lại thấy Vật Thiên Thành không hề có phản ứng gì
trước việc Lâm Thanh rời đi, không khỏi thầm kinh ngạc.
“Anh hùng
xuất thiếu niên!” Giọng nói của Ngu đại sư vọng ra từ trong điện. “Võ
công của Ám khí vương tạm chưa xét tới, chỉ bằng việc y tuy còn trẻ tuổi nhưng đã có được khí độ như vậy là đã đủ để trở thành một tay kình địch của thiếu chủ rồi.”
Thủy Nhu Sơ thấp giọng nói: “Nghe người ta
nói Lưu Chuyển thần công của thiếu chủ đã gần đạt tới tầng thứ tám, Ám
khí vương dù võ công có cao cường đến mấy thì e là vẫn chưa thể tạo
thành sự uy hiếp thật sự cho ngài.”
Cảnh Thành Tượng thở dài một tiếng. “Đến bây giờ ta vẫn cảm thấy áy náy vì đã ra tay với Tiểu Huyền.”
“Không!” Vật Thiên Thành đột ngột ngẩng lên. “Ta đã dùng Thức Anh Biện Hùng
thuật của bản môn xem kĩ, đứa bé này tuyệt đối không đơn giản! Nếu không phải vì Cảnh đại ca đã phế võ công của nó, lời tiên tri của Khổ Tuệ đại sư chỉ e sẽ trở thành sự thật!”
Mọi người thầm kinh sợ, lời tiên tri mà Khổ Tuệ đại sư liều chết nói ra lại một lần nữa xuất hiện trong đầu.
Trước Thông Thiên điện, vầng dương chậm rãi lên cao. Năm đại cao thủ của bốn
đại gia tộc đứng lặng lẽ giữa làn gió núi, nhìn bóng dáng Lâm Thanh và
Tiểu Huyền càng lúc càng xa, trong lòng tràn ngập cảm giác lạnh giá tột
cùng, không nói năng gì.
Lâu sau, Ngu đại sư khẽ thở dài một tiếng. “Ôi, mệnh trời...”
* * *
Lâm Thanh đưa Tiểu Huyền đi liền một mạch, chưa đầy một ngày đã tới thành
Bình Hương. Tiểu Huyền không ngừng hỏi han về phụ thân mình, Lâm Thanh
lần nào cũng né tránh không trả lời, quả thực không biết phải nói với
đứa bé đáng thương này tin tức phụ thân nó trọng thương khó lòng qua
khỏi ra sao.
Họ vừa tới khách điếm, Phùng Phá Thiên đã bước ra
ngoài nghênh đón, nhìn thấy Tiểu Huyền liền kính cẩn cúi chào: “Chào
thiếu chủ!”
“Ông gọi ta là gì?” Tiểu Huyền cả kinh, cái tiếng
thiếu chủ này khiến nó lập tức nghĩ đến thiếu chủ của bốn đại gia tộc,
cũng chính là tay Minh Tướng quân được người ta coi là thiên hạ đệ nhất
cao thủ kia.
Lâm Thanh trầm giọng nói: “Đợi sau này ta sẽ giải thích với cháu, cháu hãy vào gặp cha trước đi!”
Tiểu Huyền mừng rỡ nói: “Thì ra cha cháu đang ở trong khách điếm. Tại sao
Lâm thúc thúc không nói với cháu từ trước, khiến cháu cứ tưởng bây giờ
ông ấy vẫn ở Điền Nam.” Rồi nó chạy một mạch vào trong khách điếm.
Trùng đại sư bước từ trong ra, sắc mặt thảm đạm, khẽ lắc đầu với Lâm Thanh.
Tiểu Huyền bước vào phòng, chợt nhìn thấy Hứa Mạc Dương đang ngồi tựa thành
giường, sắc mặt vàng vọt, không khỏi cả kinh. “Cha... cha làm sao vậy?”
Hứa Mạc Dương khẽ cười sầu thảm, đoạn nói ra mấy chữ một cách khó khăn:
“Tiểu Huyền, cha rốt cuộc đã chờ được con rồi, dù có chết cũng có thể
nhắm mắt.”
“Cha... cha đừng nói bừa!” Tiểu Huyền nhào vào lòng phụ thân, nước mắt tuôn rơi. “Lâm thúc thúc và Trùng thúc thúc nhất định có thể chữa khỏi cho cha!”
Hứa Mạc Dương thân mang trọng thương, sớm đã như ngọn đèn cạn dầu, chẳng qua là do vẫn chưa yên tâm về Tiểu Huyền nên mới miễn cưỡng giữ lại được một hơi thở. Lúc này nhìn thấy Tiểu
Huyền bình yên vô sự, nguyện vọng đạt thành, lòng y liền buông lỏng,
không sao cầm cự nổi nữa, ói ra một bãi máu lớn.
Lâm Thanh rảo
bước đi tới, nắm lấy bàn tay Hứa Mạc Dương, vận công trợ giúp nhưng
chẳng có tác dụng gì, liền biết rằng đại hạn của Hứa Mạc Dương sắp tới,
cặp mắt hổ bất giác đỏ hoe.
“Tiểu Huyền, con nghe cha nói đây, con vốn họ Lục, là con trai của Lục Vũ, giáo chủ tiền nhiệm của Mị Vân
giáo. Sau này con sẽ mang tên là Lục Kinh Huyền.” Hứa Mạc Dương cố nở nụ cười, lẩm bẩm nói với Tiểu Huyền.
Tiểu Huyền khóc lớn. “Con chẳng muốn làm Lục Kinh Huyền gì đó đâu, con vĩnh viễn là con của cha, vĩnh viễn là Hứa Kinh Huyền.”
Hứa Mạc Dương còn định nói gì đó, chợt thấy toàn thân cạn sức, đầu nghiêng
qua một bên, ngất lịm. Lâm Thanh cố nén cơn đau lòng, vội vàng truyền
công lực vào trong thân thể y.
Tiểu Huyền nói không thành tiếng: “Là ai đã hại cha cháu?”
Phùng Phá Thiên đứng sau lưng Tiểu Huyền, trầm giọng nói: “Là Ninh Hồi Phong. Thiếu chủ xin hãy theo ta về Mị Vân giáo, ngày sau chúng ta nhất định
phải báo mối thù này.”
“Ninh Hồi Phong!” Tiểu Huyền gằn giọng nói. Nhìn thấy tình trạng phụ thân như vậy, lại nghĩ tới việc bản thân mình
đã bị phế võ công, làm sao có thể báo thù, nước mắt nó càng giàn giụa.
Phùng Phá Thiên thấy Hứa Mạc Dương ngất đi, nghĩ là y đã qua đời, trong lòng
cũng không khỏi cảm thấy buồn bã. “Thiếu chủ hãy bớt đau thương, ta đã
tra tộc phổ của nhà họ Lục rồi, đến ngày mùng Bảy tháng Tư năm sau, khi
thiếu chủ tròn mười ba tuổi là sẽ có thể ngồi lên ngôi giáo chủ, sau đó
chỉnh đốn giáo chúng, báo thù cho phụ thân ngài...”
“Cái gì?” Lâm
Thanh đột nhiên xoay người lại, đưa tay chụp lấy Phùng Phá Thiên, giọng
nói cũng trở nên run rẩy. “Ngươi nói Tiểu Huyền được sinh vào ngày nào?”
Hứa Mạc Dương vốn đã hôn mê, nghe thấy mấy chữ “mùng Bảy tháng Tư” kinh tâm động phách kia thì lại ngồi bật dậy, cặp mắt đột nhiên sáng rực như
sao, nhìn chằm chặp vào Phùng Phá Thiên.
Phùng Phá Thiên không
biết mình đã đắc tội với Ám khí vương ở chỗ nào, bị y chụp lấy, không hề có sức phản kháng, trong lòng sợ hãi vô cùng, vội lắp bắp nói: “Lâm...
Lâm đại hiệp xin bớt giận, thiếu chủ sinh vào ngày mùng Bảy tháng Tư
mười hai năm trước.”
Sáu năm trước, trên núi Phục Tàng, Xảo Chuyết đại sư từng nói với Minh Tướng quân rằng ngày mùng Bảy tháng Tư sáu năm trước chính là thời khắc bất lợi nhất của hắn. Trước đây Hứa Mạc Dương, Lâm Thanh, Đỗ Tứ, Dung Tiếu Phong, Dương Sương Nhi và Vật Do Tâm đều
cho rằng ấy là ngày mà Xảo Chuyết đại sư ngộ ra Thâu Thiên cung, và cũng chính vào ngày mùng Bảy tháng Tư sáu năm trước, Thâu Thiên cung đã được chế thành. Lâm Thanh có ấn tượng rất sâu sắc với ngày này, nhưng không
ngờ đó cũng là ngày sinh của Tiểu Huyền. Hơn nữa, tính thử thời gian,
ngày sinh của Tiểu Huyền hóa ra chính là thời khắc bất lợi nhất với Minh Tướng quân mà Xảo Chuyết đại sư đã nói.
Việc này sao lại không khiến Lâm Thanh và Hứa Mạc Dương kinh hãi tột cùng chứ?
Lâm Thanh và Hứa Mạc Dương vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, đưa mắt nhìn nhau
suốt hồi lâu, trong ánh mắt tràn ngập vẻ thư thái đến khó tả.
Trong thời khắc hồi quang phản chiếu, chợt nghe được tin tức này, Hứa Mạc
Dương lập tức tỉnh ngộ, hiểu ra căn nguyên của việc Xảo Chuyết đại sư
truyền công cho mình: Chẳng phải chính ý trời mông lung đã đưa Tiểu
Huyền đến với mình sao? Có lẽ ngay chính bản thân Xảo Chuyết đại sư cũng không ngờ được kết quả cuối cùng lại là như thế này!
Mặt mũi Hứa
Mạc Dương đỏ bừng, y cất tiếng cười vang, giọng nói nghe như tiếng
chuông đồng: “Đại sư ơi là đại sư, Hứa Mạc Dương ta rốt cuộc đã không
phụ lòng ngài, dù có chết cũng không còn gì nuối tiếc!” Sau đó, y lại
cười thêm mấy tiếng, cổ họng chợt nghẹn lại, máu tươi ào ạt phun ra,
ngậm cười qua đời.
Tiểu Huyền đâu biết rằng ngày sinh của mình lại khiến Hứa Mạc Dương và Lâm Thanh nghĩ tới nhiều điều như vậy, lập tức
nhào vào lòng Hứa Mạc Dương khóc rống lên, nhất thời thương tâm quá độ
mà ngất lịm.
[Chúc bạn đọc sách vui vẻ tại www.gacsach.com - gác nhỏ cho người yêu sách.]
Phùng Phá Thiên khó khăn lắm mới giãy thoát khỏi bàn tay của Lâm Thanh lúc
này còn đang ngơ ngẩn, vội vàng đi tới đỡ Tiểu Huyền dậy. Trong lòng hắn thoáng qua một tia buồn bã nhưng ngay sau đó lại mừng thầm: Hứa Mạc
Dương đã chết, Tiểu Huyền tất nhiên chỉ còn cách theo mình về Đại Lý. Nó còn nhỏ, chưa hiểu chuyện mấy, dù có làm giáo chủ thì phần lớn sự vụ
trong giáo cũng phải nhờ cậy mình, như thế mình có thể nắm hết quyền lực trong tay.
Trùng đại sư cũng không biết điều mấu chốt bên trong,
khẽ thở dài một tiếng, bước tới bấm mạnh vào huyệt Nhân Trung của Tiểu
Huyền. Tiểu Huyền đau đớn tỉnh dậy, ngẩn người hồi lâu rồi lại thất
thanh khóc lớn.
Phùng Phá Thiên do dự nói: “Thiếu chủ xin hãy bảo
trọng! Chúng ta bây giờ nên lập tức quay về Đại Lý, sau khi lo tang lễ
cho Hứa huynh xong xuôi sẽ tính đến chuyện báo thù...”
“Phùng
huynh hãy tự về Đại Lý đi, Mị Vân giáo cũng xin chọn người cao minh
khác! Tiểu Huyền sẽ không theo huynh đi làm giáo chủ gì đó đâu...” Lâm
Thanh hít một hơi thật sâu, trong giọng nói toát ra vẻ kiên quyết không
thể nghi ngờ. “Nó sẽ theo ta vào kinh khiêu chiến với Minh Tướng quân!”
Tiểu Huyền khóc đến trời sầu đất thảm, ngẩn ngơ nhìn Lâm Thanh, dường như
không dám tin vào lời của y. Phùng Phá Thiên và Trùng đại sư đều ngẩn
người. Phùng Phá Thiên còn muốn khuyên thêm vài câu nhưng nhìn thấy vẻ
mặt nghiêm nghị của Lâm Thanh, rốt cuộc không dám nói nhiều.
Lâm
Thanh đưa tay vuốt nhẹ Thâu Thiên cung trên lưng, nghĩ đến việc lúc ở
bên ngoài Tam Hương các nơi thành Phù Lăng, dây cung đột nhiên phát ra
tiếng động lạ. Khi đó y còn cho rằng vì cảm ứng được sự tồn tại của
Trùng đại sư nên bảo cung mới cất tiếng ngân dài, bây giờ ngẫm lại thì
nhất định là vì Thâu Thiên cung gặp được Tiểu Huyền nên mới phát ra
tiếng lạ. Nhất thời trong lòng y trào dâng muôn vàn cảm xúc đan xen,
dường như thoáng cái đã hiểu ra rất nhiều việc mà đấng cao xanh cố tình
sắp đặt. Rồi y lại nhìn thi thể vẫn còn hơi ấm của Hứa Mạc Dương, nghĩ
đến những chuyện xưa khi mấy người bọn họ cùng nhau đối địch với Minh
Tướng quân nơi Tái Ngoại, cặp mắt trong veo bất giác bị phủ một tầng
sương mỏng...
Trùng đại sư ngạc nhiên nhìn Lâm Thanh. “Không phải Lâm huynh còn cần đi tìm Hoán Nhật tiễn sao?”
Lâm Thanh cố gắng trấn định tâm thần, thừa dịp gạt một lọn tóc rối trước
mặt mà đưa tay lau mắt. Rồi y nhìn qua phía Tiểu Huyền, trong giọng nói
hơi run rẩy là một vẻ kiên định tột cùng: “Ta nghĩ, ta đã tìm thấy Hoán
Nhật tiễn rồi!”
HẾT
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT