Mãi một lúc lâu sau, Tiểu Huyền mới tỉnh táo trở lại, vừa ngẩng lên đã thấy đôi mắt sắc lẹm của Cảnh Thành Tượng đang chăm chú nhìn mình. Trái tim
nó bỗng giật thót, cảm thấy trong khoảnh khắc này, máu huyết toàn thân
dường như ngưng chảy, sau đó đồng loạt dâng trào...
Trong cơn kinh hãi, nó muốn mở miệng kêu to nhưng đột nhiên cảm thấy một chỗ nào đó
bên sườn dường như bị rạch một lỗ lớn, không ngừng co giật. Một luồng dị khí qua đó tràn vào, đẩy lên cổ họng nó một luồng dịch thể ẩm ướt, tanh nồng, rồi nó bỗng phun ra một ngụm máu lớn.
Cảnh Thành Tượng bước lên trước một bước, ngón trỏ phải ấn vào huyệt Đản Trung trước ngực
Tiểu Huyền. “Cháu đừng sợ, hãy buông lỏng toàn thân. Ta vừa dùng Hạo
Nhiên chính khí phong tỏa tâm mạch của cháu, chỉ cần tìm ra vị trí của
Nhộng Tháng Sáu là có thể trừ bỏ được nó.”
Tiểu Huyền y lời, buông lỏng toàn thân, quả nhiên cảm thấy một dòng khí lưu ấm áp bao bọc lấy
lồng ngực mình, còn những nơi khác đều lạnh giá.
Cảnh Thành Tượng
bế thốc Tiểu Huyền lên, rảo bước ra khỏi Thông Thiên điện, vừa đi vừa
hỏi với giọng điềm nhiên: “Vừa rồi cháu ước nguyện điều gì trước mặt
Thiên Hậu thế?”
Thần trí Tiểu Huyền vẫn còn tỉnh táo, nhớ lại tình cảnh lúc quỳ trước bức tượng của nữ tử kia: có lẽ những ngày này mình
đều nghĩ đến việc làm thế nào để có thể theo Lâm thúc thúc hành tẩu
giang hồ, do đó suy nghĩ đầu tiên xuất hiện không phải là cầu mong cho
phụ thân được bình an mà là hy vọng Ám khí vương có thể sớm đánh bại
Minh Tướng quân...
Tiểu Huyền nở nụ cười uể oải, muốn mở miệng nói chuyện nhưng lại cảm thấy toàn thân cạn kiệt sức lực, lúc này cảnh vật
hai bên đều lùi nhanh về phía sau, đầu óc nó chẳng mấy chốc đã trở nên
mơ màng. Dường như lại quay trở về lúc bị Nhật Khốc quỷ bế chạy đi như
bay giữa nơi núi non hoang vắng, trong đầu nó xuất hiện dáng vẻ oai hùng của Lâm Thanh khi một mình chặn thuyền, sau đó là khuôn mặt của Trùng
đại sư, rồi lại nhớ đến cảnh Ninh Hồi Phong cắm kim vào khắp người mình, ánh mắt âm hiểm tàn độc của Quỷ Thất Kinh, một mảng tối đen trong Khốn
Long sảnh, còn cả Hoa Tưởng Dung hơi một tí là đỏ mặt, Đoàn Thành kỳ
nghệ cao siêu, và sâu sắc nhất chính là giọt nước mắt bắn vào mu bàn tay mình sau buổi đấu cờ ngày hôm đó...
Bao nhiêu sự việc cùng trào
dâng trong lòng, cuối cùng nó dường như lại nghe thấy âm thanh kỳ lạ mà
Thâu Thiên cung phát ra lúc mới gặp Lâm Thanh ở Tam Hương các, trong tai vang lên những tiếng ong ong, trước mắt dường như nhìn thấy một tòa lầu các, bên trên bức hoành phi treo trước cửa có viết ba chữ lớn như rồng
bay phượng múa - Điểm Tình các.
Sau đó nó lại tiếp tục mơ màng, không còn biết gì nữa.
Khi tỉnh dậy lần nữa, Tiểu Huyền phát hiện mình đang nằm trên một chiếc giường trắng tinh.
Đây là một căn phòng nhỏ hẹp, đồ đạc trong phòng được bố trí rất đơn giản,
chỉ có một chiếc giường gỗ, một chiếc bàn gỗ cùng với mấy chiếc ghế gỗ,
phía đối diện còn có một giá sách lớn, bên trong đặt không ít sách. Trên bàn chỉ có một ấm trà, một lư hương, một chiếc đèn dầu, ngoài ra không
còn thứ gì khác.
Căn phòng tuy đơn sơ nhưng hết sức sạch sẽ, cửa
rèm bóng bẩy, không vương chút bụi bặm. Ý thức của Tiểu Huyền dần hồi
phục, nghĩ bụng đây chắc hẳn là phòng ngủ của Cảnh Thành Tượng, không
ngờ ông ta thân là người đứng đầu bốn đại gia tộc mà lại ở một nơi đơn
giản thế này.
Cửa phòng mở ra, Cảnh Thành Tượng bưng một bát cháo
đi vào, tay cầm chiếc thìa nhỏ khẽ khuấy khuấy. “Cháu ngủ suốt ba ngày
rồi, cuối cùng đã tỉnh. Chắc cháu đói lắm phải không, ăn chút cháo đi
cho nóng.”
Tiểu Huyền không ngờ Cảnh Thành Tượng lại đích thân
chăm sóc mình, cảm thấy rất bất an, nhưng sau khi cố gắng giãy giụa,
phát hiện thân thể chẳng còn chút sức lực, muốn ngồi dậy cũng không
được, nó đành để Cảnh Thành Tượng bón từng thìa cháo cho mình.
Cảnh Thành Tượng chậm rãi nói: “Trước khi vết thương lành hẳn, cháu hãy ở
lại đây, trên giá sách có một số sách viết về y thuật, cháu hãy tập
trung nghiên cứu các kinh mạch, huyệt đạo. Nhộng Tháng Sáu khi ẩn khi
hiện, hơn nữa chỉ cần có ngoại lực tác động là sẽ lập tức di chuyển, nếu cháu phát hiện trong cơ thể có một luồng dị khí kỳ lạ thì chớ nên khinh động, càng không thể vận khí, hãy nói vị trí chuẩn xác với ta, ta sẽ
giúp cháu trừ bỏ nó...”
Tiểu Huyền nhớ ra trước lúc mình hôn mê,
bên sườn quả thực có một luồng dị khí, nhưng bây giờ tập trung cảm nhận
lại chẳng thấy trong cơ thể có gì dị thường, bèn lúng túng hỏi: “Nếu cái Nhộng Tháng Sáu đó mãi vẫn không chịu xuất hiện thì sao?”
“Vậy
thì cháu chỉ có thể nằm lại đây thôi.” Cảnh Thành Tượng hờ hững nói.
“Dung Nhi và Thanh Nhi có tới đây một lần, ta đã bảo bọn nó trước khi
vết thương của cháu khỏi hẳn thì không được tới làm phiền.”
Tiểu
Huyền ngẩn người, vội vã van nài: “Cảnh đại thúc, nếu cứ phải nằm mãi ở
đây, chỉ sợ cháu sẽ phát điên lên mất, hay là đại thúc bảo Thanh Nhi đến đây chơi cờ với cháu đi.”
“Cháu cũng biết chơi cờ sao?” Cảnh
Thành Tượng ngạc nhiên nói. “Sức cờ của Thanh Nhi đâu có kém, trong số
các nữ đệ tử của bốn đại gia tộc có thể tính là lợi hại nhất.”
Tiểu Huyền vô cùng đắc ý, liền kể lại việc mình theo Đoàn Thành học chơi cờ, sau mười ngày đã cầm hòa Thủy Nhu Thanh trong cuộc đấu cờ trên thuyền.
Không biết tại sao, dường như xuất phát từ suy nghĩ muốn cùng Thủy Nhu
Thanh giữ lấy một chút bí mật riêng của hai người, nó không nói ra việc
cuối cùng mình đã nhường nàng, chỉ kể là hai bên hòa nhau.
Tiểu
Huyền kể xong, nghĩ bụng Cảnh Thành Tượng nhất định sẽ khen mình mấy
câu, chẳng ngờ Cảnh Thành Tượng chỉ thản nhiên nói: “Cháu thân mangThiên Mệnh bảo điển, học mọi thứ trên đời đều rất nhanh, việc này cũng không có gì là lạ.”
Rồi ông ta lại cất giọng nghiêm túc: “Trong trạng thái bây giờ, cháu
tuyệt đối không được sử dụng quá nhiều tâm sức, hãy ngoan ngoãn xem sách đi!”
Tiểu Huyền buồn bã ra mặt, lén đưa mắt nhìn Cảnh Thành Tượng, thấy hai mắt ông ta thấp thoáng vẻ mỏi mệt, vằn tia máu.
Nó biết hạng cao thủ như Cảnh Thành Tượng dù có vài ngày không ngủ cũng
quyết không đến mức như thế, xuất hiện tình trạng hiện giờ có lẽ là vì
phải khổ tâm nghĩ cách chữa bệnh cho mình, nhất thời cảm thấy áy náy,
chẳng nói được lời nào.
Cảnh Thành Tượng cũng không nói nhiều, đưa mắt nhìn bát cháo đã bón cho Tiểu Huyền xong. “Nếu cháu chưa no thì để
ta đi lấy thêm chút nữa.”
Cảnh Thành Tượng lấy từ trong giá sách ra một cuốn sách lụa, đưa cho Tiểu Huyền, nói: “Cuốn này là Hoàng Đế nội kinh, cháu cũng không cần đi sâu nghiên cứu, chỉ việc nhớ rõ vị trí của các
kinh mạch, huyệt đạo là được, nếu có chỗ nào không hiểu thì cứ hỏi ta.”
Sau đó, ông ta không nói gì thêm, xoay người rời đi.
Trong lòng
Tiểu Huyền vẫn còn rất nhiều điều nghi hoặc, muốn được nói chuyện với
Cảnh Thành Tượng lâu thêm một chút, chỉ là thấy khuôn mặt ông ta có vẻ
hờ hững nên không biết phải bắt đầu từ đâu. Nó vừa mới ăn một bát cháo,
cảm thấy thể lực đã phần nào hồi phục, liền muốn ngồi dậy, nhưng khi
chống tay xuống giường mới chợt phát hiện toàn thân mình vẫn yếu ớt,
chẳng có chút sức lực.
Cảnh Thành Tượng nghe thấy tiếng động bèn
xoay người lại, khẽ nói: “Cháu đừng cử động bừa bãi, ít nhất trong vòng
mười mấy ngày tới, cháu chỉ có thể nằm một chỗ thôi.”
Tiểu Huyền ngạc nhiên hỏi: “Tại sao?”
Cảnh Thành Tượng đưa mắt nhìn mép giường. “Ta sợ cháu tùy tiện sử dụng nội
khí, cho nên trong lúc cháu hôn mê đã cho cháu uống một thang Nhuyễn Cân tán...”
Tiểu Huyền cả kinh, miễn cưỡng cười, nói: “Cháu đâu có biết nội công, làm sao tùy tiện sử dụng nội khí được? Cảnh đại thúc...”
Cảnh Thành Tượng ngắt lời Tiểu Huyền: “Nếu cháu không biết nội công thì làm sao có thể sử dụng Giá Y thần công?”
Tiểu Huyền nghẹn lời. Nó nhớ rõ khi đó mình vừa nghĩ đến các huyệt đạo cần
dùng để sử dụng Giá Y thần công, bất giác liền có những tia nội khí chạy dọc theo đó, nhưng nó quả thực chưa từng theo phụ thân học nội công,
điều này thật là kỳ lạ.
Thì ra Thiên Mệnh bảo điển tuy không phải là điển tịch võ học nhưng lại bác cổ thông kim, tập trung những điều tinh túy của rất nhiều nhà. Người tu luyện Thiên Mệnh bảo điển có thể hội tụ âm dương tại nơi vô cực, biến phức tạp thành đơn giản, từ đó bất tri bất giác khơi dậy một tia linh giác đối với vạn vật nơi trần thế, dựa vào đó để hấp thu tinh hoa của trời đất. Chỉ có điều loại linh giác khởi nguồn từ bản thể này cần phải tu luyện từ nhỏ, nếu đợi đến
khi tuổi đã lớn, tai mắt bị vấy bẩn bởi những điều ô trọc chốn hồng
trần, dị cảm bị những sự phàm tục che phủ, sẽ không thể đưa bản thân
dung hòa với tự nhiên được nữa.
Những đạo lý này đừng nói là Xảo Chuyết đại sư và Hứa Mạc Dương không hiểu, chỉ e ngay đến người viết ra Thiên Mệnh bảo điển là tổ sư Hạo Không môn - Hạo Không chân nhân - cũng không hay biết. Kỳ thực, để viết ra một cuốn điển tịch có lý niệm[8] cao thâm, huyền diệu thế này, người viết cần phải đọc kĩ muôn vàn cuốn
sách rồi cẩn thận bóc tách từng chi tiết nhỏ, nếu không, một đứa trẻ
ranh mới biết chữ như Tiểu Huyền làm sao có thể hiểu được những đạo lý
cao siêu, phức tạp của Đạo gia?
[8] . Lý niệm: Tư tưởng, tư duy.
Thực đúng là vận mệnh an bài, Thiên Mệnh bảo điển của Hứa Mạc Dương vốn là do Xảo Chuyết đại sư như vô tình như hữu ý
truyền cho, vậy nên khó mà thấy được toàn bộ diện mạo, cũng không có
điển tịch đầy đủ để tham khảo. Hứa Mạc Dương chỉ lo để lâu quên mất
thành ra có lỗi với Xảo Chuyết đại sư, do đó thường xuyên lẩm nhẩm thành lời, lại vì ở nơi núi hoang không có người nào trò chuyện nên cũng hay
nói những đạo lý bên trong cho Tiểu Huyền nghe, cũng chẳng mong nó có
thể hiểu được, chỉ coi như để giải sầu. Chẳng ngờ kiến thức của trẻ con
phần lớn là do cha mẹ dạy bảo, Tiểu Huyền dưới sự ảnh hưởng của Hứa Mạc
Dương đã có được sự hiểu biết sơ lược về Thiên Mệnh bảo điển,
sau đó, khi nó lớn hơn một chút, Hứa Mạc Dương lại tận tâm truyền dạy,
thế là một việc ngàn năm hiếm gặp đã xảy ra, Tiểu Huyền ngay từ tuổi tóc còn để chỏm, chưa hiểu việc đời đã có được căn cơ Đạo học vô cùng vững
chắc. Những căn nguyên sâu xa bên trong đó ngay cả mấy người trong cuộc
cũng chẳng hay biết, ấy mới thực là tạo hóa trêu ngươi...
Tiểu
Huyền thấy Cảnh Thành Tượng chuẩn bị rời đi, thực sự sợ phải ở một mình
trong căn phòng trống trải, trong lúc nôn nóng liền buột miệng kêu lên:
“Cảnh đại thúc đừng đi, cháu... cháu muốn nói chuyện thêm một lát.”
Cảnh Thành Tượng hờ hững nói: “Bây giờ cháu chỉ cần tập trung xem sách là được, nói chuyện làm gì chứ?”
Tiểu Huyền miễn cưỡng cười, nói: “Trước đây mỗi lần cháu bị ốm, cha cháu đều ở bên cháu... Cháu... cháu hơi sợ.”
Cảnh Thành Tượng nhìn Tiểu Huyền hồi lâu rồi trầm giọng nói: “Ta đâu phải là cha cháu!”
Tiểu Huyền vừa nói xong đã lập tức cảm thấy không ổn. Ấn tượng đầu tiên của
nó về Cảnh Thành Tượng vốn rất tốt, tại một nơi xa lạ thế này bất giác
đã coi ông ta như người thân, nhưng bây giờ nghĩ lại, nói đến cùng thì
Cảnh Thành Tượng cũng chẳng có quan hệ gì với nó, chẳng qua vì đáp ứng
lời nhờ cậy của Lâm Thanh và Trùng đại sư nên mới giúp nó trị thương.
Ông ta thân là người đứng đầu bốn đại gia tộc, ắt có rất nhiều việc cần
làm, nó đưa ra yêu cầu như vậy quả thực có chút đường đột, vì vậy bèn
khẽ lẩm bẩm để bớt xấu hổ: “Nếu đại thúc sợ cháu tùy tiện sử dụng nội
khí thì cứ điểm huyệt là được, dùng thuốc như thế há chẳng phải là không có phong phạm của một bậc cao thủ sao?”
Cảnh Thành Tượng lạnh
lùng nói: “Cháu còn đưa điều kiện với ta ư?” Nói xong, ông ta hơi ngẩn
người, dường như phát hiện mình quá nặng lời, ánh mắt vừa tiếp xúc với
ánh mắt của Tiểu Huyền lập tức tránh đi.
Tiểu Huyền ngàn vạn lần
không ngờ được Cảnh Thành Tượng vốn hiền từ lại đột nhiên trở nên nghiêm khắc như thế, hai tai vẫn còn vang lên những tiếng ong ong, muôn vàn
nỗi ấm ức cùng trào dâng trong lòng...
Nó cực kỳ nhạy cảm, cảm
thấy Cảnh Thành Tượng dường như có điều gì khó nói, lại nghĩ Điểm Tình
các chủ và Ám khí vương Lâm Thanh vốn chẳng có giao tình gì, trị thương
cho mình vất vả như vậy, e là cũng chẳng cam tâm tình nguyện. Vừa nghĩ
đến đây, trong lòng nó trào lên một luồng ngạo khí, cắn chặt môi, không
nói gì thêm.
Cảnh Thành Tượng thở dài một tiếng, đưa tay xoa nhẹ
đầu Tiểu Huyền, cất tiếng giải thích bằng giọng nhẹ nhàng hơn: “Cháu
không biết chỗ hung hiểm bên trong, nếu tùy tiện sử dụng ngoại lực sẽ
khiến thương thế của cháu phát tác trước thời hạn...” Tiểu Huyền cố lắc
đầu thật mạnh nhưng không thể đẩy tay ông ta ra. Cảnh Thành Tượng cũng
không nói nhiều, thở dài tiếng nữa rồi cất bước rời đi.
Tiểu Huyền trề môi, nói với giọng hờn dỗi: “Nếu cháu buồn tè quá, tè ra giường thì đại thúc đừng trách cháu đấy...”
Cảnh Thành Tượng đột nhiên ngoảnh đầu lại, trừng mắt nhìn Tiểu Huyền hồi
lâu, cũng cảm thấy tức cười nhưng vẫn nghiêm mặt nói: “Ta sẽ làm cho
cháu một chiếc chuông nhỏ nối với sợi dây treo ở đầu giường, nếu muốn
gọi ta, cháu chỉ cần kéo dây rung chuông là được.”
Suốt mấy ngày liền, Tiểu Huyền đều tập trung xem các cuốn y thư như Hoàng Đế nội kinh, Thiên kim phương, Biển Thước thần thuật. Những cuốn sách này đa phần được viết bằng chữ Triện cổ, Tiểu Huyền chỉ nhận ra vài chữ trong đó, còn lại thì mù tịt.
Nó nghĩ Cảnh Thành Tượng ghét mình, do đó không đi tìm ông ta nhờ giải
thích mà dứt khoát không dựa theo hướng đi của các kinh mạch, trước tiên xem những chữ chú thích bên cạnh vị trí huyệt đạo mà mình có thể nhận
ra, sau khi nhớ được rồi thì thử lần mò trên người mình, kế đó lại đi
nghiên cứu huyệt đạo tiếp theo...
Chẳng hạn, nó vừa ghi nhớ được
huyệt Trung Phủ ở Thủ Phế kinh, lập tức nhảy tới huyệt Thiên Đột ở Nhâm
mạch, rồi lại chuyển đến huyệt Thiếu Tuyền ở Túc Thận kinh...
Kể
cũng lạ, mỗi lần nó chuyển từ huyệt đạo này sang huyệt đạo khác, trong
cơ thể lại có một luồng khí lưu lặng lẽ chuyển động, tựa như vật sống...
Thì ra Tiểu Huyền tuy nhờ Thiên Mệnh bảo điển nên có chút nội công căn bản nhưng lại chưa từng chính thức tu luyện
nội công, do đó không hề biết cách thu phóng. Hiện giờ nó một lòng muốn
ghi nhớ vị trí các huyệt đạo, theo suy nghĩ trong đầu, nội tức liền bất
giác chuyển động theo.
Tiểu Huyền vốn có trí nhớ tốt, chỉ sau mấy
ngày đã ghi nhớ được hết các huyệt đạo mà mình có thể nhận ra mặt chữ,
trong lúc rảnh rỗi không có việc gì làm bèn đi nghiên cứu những chữ mà
mình không biết, lúc thì dựa theo bộ thủ để phán đoán, lúc thì hoàn toàn đoán bừa, cuối cùng đã nhớ được hết vị trí các huyệt đạo với tên gọi
chỗ đúng chỗ sai, nhưng lại không nối liền chúng với nhau được. Nó cảm
thấy có một luồng nội khí không ngừng di chuyển giữa các kinh mạch của
mình, lúc thì tắc nghẽn, lúc lại thông thuận.
Nó còn tưởng rằng đó là Nhộng Tháng Sáu, ban đầu có chút sợ hãi nhưng sau khi quen rồi thì
không coi ra gì, ngược lại còn thấy rất thú vị. Nó vốn tính quật cường,
có lúc nội khí không thể nối liền hai huyệt đạo, bèn cố gắng đẩy nội khí đi, mãi tới lúc kiệt sức mới thôi.
Nó không biết rằng làm vậy vô
cùng nguy hiểm, trừ khi đột ngột phát điên, nếu không ai dám tùy tiện
vận khí cho chạy bừa bãi trong các kinh mạch như thế? Có lúc nó thậm chí còn thử cho nội khí đi đả thông hai mạch Nhâm, Đốc, đây là việc mà chỉ
các cao thủ nội gia đã tu luyện mấy chục năm ròng mới dám làm, vậy mà
một thằng nhóc mới chập chững nhập môn như nó lại vọng tưởng có thể
thành công.
May mà thứ nhất, công lực của Tiểu Huyền còn nông cạn; thứ hai, nó chỉ toàn tâm toàn ý ghi nhớ vị trí của các huyệt đạo, không mấy để tâm tới luồng nội tức đang di chuyển trong cơ thể kia, thành ra
vừa khéo hợp với con đường “vô vi” của Đạo gia; thứ ba, nó cũng sợ không khống chế được Nhộng Tháng Sáu khiến cho thương thế phát tác, do đó vừa cảm thấy có sự khác thường liền lập tức đổi huyệt đạo; thứ tư, Thiên Mệnh bảo điển tuy không phải điển tịch võ học nhưng lại rất xem trọng lẽ tự nhiên, do đó mỗi lần nó đi ngủ hay đi nghỉ ngơi là luồng nội khí hỗn loạn trong
cơ thể sẽ được đưa về con đường đúng đắn... Tất cả những nguyên nhân ấy
kết hợp lại giúp nó không bị tẩu hỏa nhập ma, gây ra đại họa, nếu là
người bình thường làm bừa như nó hiện giờ, chỉ e sớm đã hộc máu mà chết.
Cảnh Thành Tượng mỗi ngày đều tới thăm nó mấy lần nhưng chỉ để đưa thức ăn
và nước uống, chẳng nhìn vào mắt nó lần nào. Tiểu Huyền đang thầm giận
dỗi, cũng không hỏi han về những sự lạ trong cơ thể mình, chỉ cảm thấy
luồng nội khí kia càng lúc càng mạnh, có lúc thậm chí còn suýt không
khống chế được. Nó không những không sợ, ngược lại còn cảm thấy đắc ý,
nghĩ bụng nếu có thể tự mình ép được Nhộng Tháng Sáu ra ngoài, vậy thì
sẽ không cần phải nhìn sắc mặt của vị Điểm Tình các chủ ban đầu thì hiền từ nhưng sau đó đột nhiên trở nên kỳ quặc kia nữa.
Cứ như vậy,
hơn mười ngày đã trôi qua. Hôm ấy, vừa sáng sớm tỉnh dậy, Tiểu Huyền đột nhiên cảm thấy đầu choáng mắt hoa, luồng dị khí trong cơ thể như muốn
tràn ra ngoài. Nó thử làm như mấy hôm trước, dẫn nội tức vào các huyệt
đạo, nhưng lần này chẳng có tác dụng gì. Tinh huyết toàn thân nó lúc này sôi sục như muốn chảy ra ngoài qua các lỗ chân lông, còn có một luồng
khí lưu giống như thực thể chạy loạn khắp người, thỉnh thoảng lại nẩy
lên một cái khiến thân thể nó trở nên căng cứng, tê rần, hết sức khó
chịu. Trong người nó như có một con quái vật đang tìm đường xông ra
ngoài.
Tiểu Huyền kinh hãi vô cùng, vội vàng rung chuông gọi Cảnh Thành Tượng tới.
Cảnh Thành Tượng thấy mặt mũi Tiểu Huyền đỏ bừng, tâm hỏa dâng cao, mắt đỏ
da khô, bộ dạng như sắp tẩu hỏa nhập ma, trong lòng thầm kinh hãi. Lúc
mới gặp Tiểu Huyền, ông ta đã kiểm tra thử mạch tượng của nó, biết nó
gần như không có nội lực, lúc này còn tưởng là Diệt Tuyệt thần thuật sau khi bị áp chế gần một tháng rốt cuộc đã bùng phát, không hề nghĩ rằng
Tiểu Huyền chỉ trong vòng hơn mười ngày đã luyện công bừa bãi đến mức
đặt một chân lên lằn ranh tẩu hỏa nhập ma, còn luồng lệ khí Nhộng Tháng
Sáu kia phát tác cũng là do bị tâm ma của nó khơi dậy...
Giọng nói của Cảnh Thành Tượng hơi run rẩy: “Cháu có cảm nhận được một luồng lệ
khí đang chạy khắp người không? Nó ở huyệt vị nào?”
Lúc này Tiểu
Huyền đang vô cùng tỉnh táo, cảm nhận được rõ ràng tình trạng cơ thể
mình, bèn gọi ra tên của các huyệt đạo mà luồng dị khí kia chạy qua:
“Thiên Trì, Đại Bao, Lương Môn, Trung Hoàn...”
Cảnh Thành Tượng di ngón tay theo các huyệt vị mà Tiểu Huyền nói, chợt ngắt lời nó: “Là Trung Quản đúng không?”
Tiểu Huyền đỏ bừng mặt, biết rằng mình nhất định đã nhận nhầm chữ, nhưng
miệng thì vẫn không ngừng hô to gọi nhỏ: “Không đúng, lại chạy đến huyệt Thần... Thần cái gì đó rồi...” Thì ra luồng dị khí đó đang ở chỗ nội
tức tập trung, càng lúc càng đi chậm lại, dần dần di chuyển tới huyệt
Thần Khuyết. Tiểu Huyền không biết chữ “khuyết”, tuy đang lúc sống còn
nhưng cũng không muốn đọc nhầm chữ thêm lần nữa.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT