Thuyền Tu Nhàn vừa ghé vào bến đò huyện Bình Hương, Thủy Nhu
Thanh đã mừng rỡ hô to một tiếng rồi tung người nhảy vọt lên bờ, sà vào lòng
một người trung niên hơn bốn mươi tuổi. “Cảnh đại thúc chẳng lẽ có tài tiên
tri? Sao lại biết hôm nay bọn cháu sẽ trở về?”
Người trung niên đó mày rồng mắt phượng, trán rộng mũi cao,
chòm râu dài tôn lên vẻ không giận mà uy của khuôn mặt hình chữ quốc. Tướng mạo
ông ta trông rất có khí độ, lúc này bị một thiếu nữ sà vào lòng ngay giữa chỗ
đông người, còn nắm chặt lấy vạt áo không buông, theo lẽ thường mà xét thì lẽ
ra phải cảm thấy lúng túng, nhưng trên khuôn mặt ông ta không hề có vẻ không
vui. Ông ta thản nhiên mỉm cười với Hoa Tưởng Dung và Đoàn Thành, cuối cùng
dừng ánh mắt trên người Tiểu Huyền, miệng thì vẫn cười nói với Thủy Nhu Thanh:
“Ta làm gì có cái bản lĩnh tiên tri ấy, chẳng qua Dung tỷ tỷ của cháu sớm đã
bảo lão đại nhà họ Đoàn dùng bồ câu gửi thư cho ta, kêu ta tới đây nghênh đón.
Mặt mũi của Hoa đại tiểu thư lớn đến cỡ nào, nếu ta mà không ngoan ngoãn tới
đây, chỉ e Chiết Hoa thủ của cha con bé sẽ gỡ tung cả bộ xương già của ta ra mất
thôi.”
Lúc này Tiểu Huyền mới biết người trung niên này chính là
Điểm Tình các chủ Cảnh Thành Tượng, nhân vật đứng đầu bốn đại gia tộc. Nó vốn
nghĩ ông ta nhất định phải có bộ dạng vô cùng oai vệ, chẳng ngờ lại bình dị, dễ
gần thế này, trong lòng bất giác nổi lên bảy phần yêu thích.
Hoa Tưởng Dung mỉm cười, khom người làm lễ. “Cảnh đại thúc
đã nể mặt cháu như vậy, lần sau nếu cha cháu ủ được loại rượu nào ngon, cho dù
bị phạt cháu cũng phải lấy trộm một ít để đem tới cho đại thúc.” Mọi người
không ngờ Hoa Tưởng Dung xưa nay luôn nền nã mà cũng có lúc đi lấy trộm rượu
ngon của phụ thân, đều cất tiếng cười rộ.
Thì ra Hoa Tưởng Dung sợ không hoàn thành được lời nhờ cậy
của Lâm Thanh, thầm lo trên đường đi thương thế của Tiểu Huyền phát tác nên khi
tới Vạn huyện đã nhờ Đoàn lão đại Đoàn Tần dùng bồ câu đưa thư cho Cảnh Thành
Tượng ở đỉnh Minh Bội. Trong thư, nàng có nói sơ qua về tình hình của Tiểu
Huyền, đồng thời xin Cảnh Thành Tượng mau tới huyện Bình Hương chờ sẵn.
Tiểu Huyền cảm thấy hai mắt Cảnh Thành Tượng nhìn tới, tựa
như có hai luồng thực thể chạm vào người mình, trong thân thể bỗng trào lên một
tia ấm áp, vô cùng dễ chịu, thế là lại càng khâm phục, vội vàng khom người thật
sâu hành lễ. “Lỡ trúng phải độc thủ của kẻ gian, thẹn rằng không thể tự mình hồi
phục, còn phải phiền Cảnh đại thúc ra tay cứu giúp, thực khiến tiểu tử xấu hổ
vô cùng.” Chẳng rõ những lời thoại này được nó trích dẫn từ vở tuồng nào nữa.
Cảnh Thành Tượng ngẩn người, không ngờ đứa bé này lại nói
năng thú vị như vậy, bèn cất tiếng cười ha hả.
Thủy Nhu Thanh lườm Tiểu Huyền một cái, nói với Cảnh Thành
Tượng: “Đại thúc đừng thấy thằng nhóc này thật thà mà lầm, nó là một tên tiểu
quỷ đấy.”
Cảnh Thành Tượng cười rộ. “Hảo tiểu tử, nếu không có chút
chân tài thực học, há có thể được Thủy cô nương của chúng ta bình xét là tiểu
quỷ?”
Thủy Nhu Thanh cười hì hì, nói: “Nếu để cháu bình xét các
lão quỷ trong thiên hạ, ắt sẽ có một suất của Cảnh đại thúc đấy.”
Cảnh Thành Tượng làm bộ dương dương tự đắc, vuốt râu cười,
nói: “Cái đó là đương nhiên, Cảnh đại thúc của cháu tất nhiên là người có chân
tài thực học nhất rồi.” Mọi người lại cười rộ.
Từ sau lần đánh cờ với Thủy Nhu Thanh, Tiểu Huyền chưa nói
chuyện với nàng thêm lần nào. Hai bên đều hiểu rõ việc đã nương tay cho nhau
trong ván cờ hôm đó, thành ra khi ở cùng nhau có một cảm giác rất lạ, thỉnh
thoảng ngó qua, bắt gặp ánh mắt nhau đều vội vàng né tránh, không ai chịu hạ
mình nói chuyện trước. Lúc này, Tiểu Huyền nghe Thủy Nhu Thanh gọi mình là
“tiểu quỷ” nhưng lại chẳng khó chịu chút nào, trong lòng còn có cảm giác lâng
lâng thích thú, khi ngẩng lên, nhìn thấy nàng đang nở nụ cười ngọt ngào với
mình, bao nhiêu ân oán trước đây đều theo gió tan đi, để lại một thứ tình cảm
kỳ diệu khó mà diễn tả bằng lời.
Đoàn Thành chưa được sư môn cho phép, không dám ở lại lâu,
ngay sau đó đã ngồi thuyền trở lại Vạn huyện. Cảnh Thành Tượng thì dẫn theo Hoa
Tưởng Dung, Thủy Nhu Thanh và Tiểu Huyền đi về hướng đỉnh Minh Bội.
Trên đường đi, Cảnh Thành Tượng nói chuyện dí dỏm, Hoa Tưởng
Dung dịu dàng, hiểu lòng người, Thủy Nhu Thanh thông minh, hoạt bát, Tiểu Huyền
tinh nghịch, đáng yêu, bốn người ở cùng nhau hết sức hòa hợp.
Tranh thủ lúc nghỉ ngơi, Cảnh Thành Tượng bắt mạch cho Tiểu
Huyền, trên khuôn mặt thoáng qua một tia kinh ngạc. “Lạ thật! Diệt Tuyệt thần
thuật chuyên hút nguyên khí của người ta, người bị trúng thuật này sẽ như mắc
bệnh nặng, nhưng sao trong cơ thể cháu lại tràn đầy sức sống thế này?”
Tiểu Huyền kể lại tỉ mỉ việc mình dùng Giá Y thần công để
phá bỏ sự trói buộc của Ninh Hồi Phong, Cảnh Thành Tượng cho dù là một bậc tông
sư nhưng cũng không ngờ được trong thiên hạ này lại có môn công phu tự hủy hoại
bản thân để làm tăng tiềm lực như thế, bèn liên tục hỏi han. Tiểu Huyền thấy
Cảnh Thành Tượng tỏ ra rất có hứng thú, hai nàng Hoa, Thủy thì đều lộ rõ vẻ kinh
ngạc, trong lòng đắc ý vô cùng, vội vàng nói hết những điều mình biết. Có điều,
nó cũng chẳng hiểu mấy về Giá Y thần công, không khỏi thầm hận mình trước đây
không chuyên cần khổ luyện, thành ra bỏ lỡ mất cơ hội khoe khoang trước mặt
Thủy Nhu Thanh...
Cảnh Thành Tượng nghe mà gật đầu liên tục, hiểu ra rất nhiều
điều. “Thuật rèn đúc của phái Binh Giáp vang danh thiên hạ, về mặt võ công thì
xưa nay lại chẳng được giang hồ xem trọng mấy. Giá Y thần công này tuy không
hợp với những tôn chỉ võ học truyền thống nhưng lại tự tạo ra cho mình một con
đường riêng, nếu có thể phát huy thật tốt thì hoàn toàn đủ để khai tông lập
phái, danh vang võ lâm.” Thấy Tiểu Huyền lộ vẻ đắc chí, ông ta lại khen tiếp:
“Thật không nhìn ra cháu còn nhỏ tuổi như vậy mà đã học được một môn kỳ công dị
thuật thế này.”
Thủy Nhu Thanh đã quen đối đầu với Tiểu Huyền, xưa nay vốn
chẳng coi võ công của Tiểu Huyền ra gì, bây giờ thấy người có võ công cao nhất
trong bốn đại gia tộc là Điểm Tình các chủ có vẻ xem trọng Giá Y thần công như
vậy, nàng không khỏi nhìn nó bằng con mắt khác, mừng thay cho nó, còn cảm thấy
mình dường như cũng được thơm lây, bèn nói: “Cảnh đại thúc chớ coi thường tên
tiểu quỷ này, cháu nghe Trùng đại thúc nói nó còn tinh thông cảThiên Mệnh
bảo điển do Xảo Chuyết đại sư của Hạo Không môn truyền lại nữa đấy...”
“Ồ!” Cảnh Thành Tượng biến hẳn sắc mặt. “Chuyện này là thế
nào?”
Tiểu Huyền bèn kể lại quan hệ giữa phụ thân Hứa Mạc Dương và
Xảo Chuyết đại sư. Kỳ thực, Hứa Mạc Dương tuy được Xảo Chuyết đại sư truyền
công nhưng thực ra chỉ nhận được năm, sáu phần tinh túy của Thiên Mệnh bảo
điển, Tiểu Huyền biết được còn ít hơn, chưa tới một, hai phần. Có điều yếu
chỉ của Thiên Mệnh bảo điển là nhìn thấu nhân tình thế thái, soi tỏ vận
mệnh, mà Tiểu Huyền vốn là trẻ con, chưa hiểu mấy về việc đời, do đó sở học
được ấn chứng bằng những điều tai nghe mắt thấy, thành ra học ít hiểu nhiều,
thu được rất nhiều hiệu quả. Nếu xét về khả năng lĩnh ngộ Thiên Mệnh bảo
điển, cho dù Xảo Chuyết đại sư có tái sinh cũng chưa chắc so được với Tiểu
Huyền, chỉ là bản thân Tiểu Huyền lúc này còn chưa biết mà thôi.
Cảnh Thành Tượng lặng lẽ lắng nghe, không tỏ thái độ gì,
khuôn mặt lúc sáng lúc tối, đầy vẻ nặng nề.
Hoa Tưởng Dung thấy sắc mặt Cảnh Thành Tượng không tốt,
không biết Tiểu Huyền đã nói sai điều gì, bèn cố ý chuyển chủ đề: “Cảnh đại
thúc nói trong cơ thể Tiểu Huyền tràn đầy sức sống, như vậy chẳng lẽ dưới tác
dụng của Giá Y thần công, Diệt Tuyệt thần thuật đã không chữa mà tự khỏi sao?”
“Không phải vậy.” Cảnh Thành Tượng trầm ngâm nói. “Chỗ lợi
hại nhất của Diệt Tuyệt thần thuật là nó giống như con sâu bám vào xương tủy
người ta, khó mà hóa giải, còn sinh ra một luồng lệ khí[7] ẩn nấp
bên trong tâm khiếu, khiến cho khí huyết ứ trệ, dùng thuốc khó mà chữa trị.
Loại lệ khí này có tên gọi là “Nhộng Tháng Sáu”...”
[7] . Lệ khí: có thể
hiểu là một luồng khí dữ dội, bạo ngược - DG.
“Nhộng Tháng Sáu?” Thủy Nhu Thanh buột miệng
nói. “Cái tên này thực kỳ lạ!”
“Tháng Sáu chính là thời điểm nhộng tằm phá kén chui ra. Cái
tên này là để hình dung trong cơ thể người trúng phải Diệt Tuyệt thần thuật như
có một con nhộng ẩn nấp, bình thường thì không có gì nhưng một khi bị kinh động
sẽ lập tức phá kén chui ra, muốn phá được thuật này thì phải có lòng kiên nhẫn
rút tơ lột kén.” Cảnh Thành Tượng khẽ thở dài. “Người cứu trị nếu không biết
cách, để luồng lệ khí kia bùng lên, khí huyết trong cơ thể người bệnh sẽ không
có chỗ phát tiết, trào ra ngoài qua thất khiếu, người bệnh sẽ phải chịu nỗi khổ
tinh huyết sôi trào suốt năm ngày mới chết, tử trạng rất thảm, không cách nào
cứu được, do đó thuật này mới có tên là Diệt Tuyệt.”
Hoa Tưởng Dung thấy Tiểu Huyền nghe Cảnh Thành Tượng nói
xong thì đứng ngồi không yên, sợ nó lo lắng, bèn vội an ủi: “Y thuật của Cảnh
đại thúc quán tuyệt thiên hạ, nhất định sẽ có cách chữa khỏi cho đệ.”
Cảnh Thành Tượng ngạo nghễ cất tiếng: “Hạo Nhiên chính khí
của Điểm Tình các ta phát ra từ tâm mạch, luôn giữ được sự sáng suốt và tràn
đầy, có thể độ nguyên thần của vạn vật, chuyên hóa giải các loại sát khí, chính
là khắc tinh trời sinh của thuật này.”
“Vậy thì tốt quá!” Thủy Nhu Thanh vỗ tay, nói. “Cháu đã nói
rồi mà, loại tà thuật ma đạo thế này làm sao có thể sánh được với thần công cái
thế của Cảnh đại thúc.”
“Tiểu nha đầu chớ nên tâng bốc bừa bãi.” Trên mặt Cảnh Thành
Tượng thoáng qua một tia phiền muộn. “Giá Y thần công tuy làm tổn thương nguyên
khí nhưng lại có thể khơi dậy tiềm lực vô hạn trong cơ thể người ta, mười phần
bá đạo, đã hoàn toàn áp chế được Diệt Tuyệt thần thuật. Có điều luồng lệ khí
tên gọi Nhộng Tháng Sáu kia thì lại cực kỳ ngoan cố, tuy đã rời khỏi tâm mạch
nhưng lại tỏa đi khắp kỳ kinh bát mạch, hòa quyện với chân nguyên trong cơ thể,
nếu không kịp thời trừ bỏ tận gốc thì chỉ e sẽ để lại hậu họa rất lớn. Hiện giờ
tuy có thể truyền Hạo Nhiên chính khí vào trong cơ thể thằng bé này để bảo vệ
tâm mạch nhưng muốn chữa khỏi hoàn toàn thì phải tốn rất nhiều công sức.”
Tiểu Huyền nghe mà trợn mắt há miệng, không ngờ mình tùy
tiện sử dụng Giá Y thần công lại gây ra hậu họa lớn như vậy, chẳng trách khi đó
Lâm Thanh và Trùng đại sư đều cảm thấy rất đau đầu, trong lòng nó không kìm
được hỏi thăm một lượt mười tám đời tổ tông nhà Ninh Hồi Phong. Có điều nghe
giọng Cảnh Thành Tượng thì hẳn là vẫn còn có thể chữa được, nó cảm thấy yên tâm
hơn một chút.
Hoa Tưởng Dung hơi biến sắc mặt, không đoán ra được cái gọi
là “tốn rất nhiều công sức” kia là có ý gì. Nàng rất sợ không hoàn thành được
sự nhờ cậy của Lâm Thanh, bèn vội vàng nói: “Đứa bé này là do Trùng đại sư đích
thân giao phó cho bốn đại gia tộc, Cảnh đại thúc nhất định phải chữa khỏi cho
nó...”
Thủy Nhu Thanh tò mò hỏi: “Tại sao Dung tỷ tỷ không nhắc tới
Lâm đại ca?”
Hai má Hoa Tưởng Dung thoáng ửng hồng. “Ở trước mặt Cảnh đại
thúc mà muội cũng dám gọi là “Lâm đại ca” sao?”
Thủy Nhu Thanh cười hì hì, nói: “Tỷ gọi được thì tại sao
muội lại không gọi được? Chẳng lẽ muội phải gọi tỷ là Dung cô cô?”
Cặp mắt như có thể nhìn thấu thiên cơ của Cảnh Thành Tượng
nhìn lướt qua khuôn mặt ửng hồng của Hoa Tưởng Dung, đoạn ông ta cất tiếng cười
lớn. “Cháu yên tâm, nếu không thể trả lại cho bọn cháu một tên “tiểu quỷ” sôi
nổi, hoạt bát, ta há chẳng phải đã thẹn với cái tiếng “đại thúc” mà bọn cháu
gọi rồi sao?”
Thủy Nhu Thanh nhìn Tiểu Huyền, cười, nói: “Hì hì, Cảnh đại
thúc không cần nôn nóng, cứ chữa từ từ là được. Dù sao Lâm thúc thúc cũng không
đến đón tên tiểu quỷ này ngay đâu, vừa hay có thể đưa nó đi xem Hành Đạo đại
hội của bốn đại gia tộc chúng ta.” Nghe giọng điệu hưng phấn của nàng, cứ như
là chỉ mong Tiểu Huyền bị thương nặng, khiến Tiểu Huyền nghe mà dở khóc dở
cười.
Cảnh Thành Tượng dường như không muốn nhắc tới Hành Đạo đại
hội, bèn ngoảnh đầu qua hỏi Tiểu Huyền: “Cháu có biết chữ không?”
Tiểu Huyền gật đầu vẻ kiêu ngạo. Cảnh Thành Tượng lại hỏi:
“Có biết về các huyệt đạo không?”
Hứa Mạc Dương tuy cũng từng dạy cho Tiểu Huyền một chút võ
công nhưng với tính hiếu động, nghịch ngợm, nó làm sao chịu dốc lòng học tập,
còn xa mới chuyên tâm như lúc theo Đoàn Thành học cờ, tổng cộng cũng chỉ biết
được một vài huyệt vị cần sử dụng khi thi triển Giá Y thần công. Lúc này, nghe
Cảnh Thành Tượng hỏi một cách nghiêm túc như vậy, nó không khỏi hơi đỏ mặt,
nhưng rốt cuộc cũng đành khẽ lắc đầu.
“Nhộng Tháng Sáu sẽ di chuyển khắp thân thể người bệnh theo
từng thời điểm, do đó người bệnh phải tự mình cảm nhận, sau khi xác định được
vị trí chuẩn xác mới có thể ra tay chữa trị.” Cảnh Thành Tượng thấy Tiểu Huyền
lộ vẻ khó xử, bèn cười khà khà, nói: “Cháu không biết cũng chẳng sao, chỗ ta có
không ít y thư, cháu có thể tìm hiểu về vị trí của các kinh mạch, huyệt đạo
trước.” Sau đó, ông lại nói với giọng nhấn mạnh: “Đây là việc có liên quan tới
tính mạng, cháu nhất định phải chăm chỉ học tập.”
Tiểu Huyền một lòng hy vọng ngày sau có thể theo Lâm Thanh
xông pha giang hồ, vốn đã có lòng muốn học võ công, nghe thấy vậy thì rất hợp
ý, liền gật đầu lia lịa.
Thủy Nhu Thanh vốn có tâm tư riêng, thừa dịp này bèn đưa tay
vỗ nhẹ vai Tiểu Huyền. “Cảnh đại thúc đã đồng ý thu ngươi làm đồ đệ rồi, còn
không mau khấu đầu đi?”
Cảnh Thành Tượng vội vàng lắc đầu, nghiêm túc nói: “Thanh
Nhi chớ có nói bừa! Đây chẳng qua là một bước bắt buộc để trị thương, Tiểu
Huyền đã có những minh sư như Ám khí vương và Trùng đại sư rồi, ta làm sao dám
tùy tiện thu cậu ta làm đồ đệ?”
Thủy Nhu Thanh hơi lè lưỡi, không dám nói gì thêm. Tiểu
Huyền thì lại biết Lâm Thanh tuyệt đối không có thời gian rảnh để dạy mình võ
công, bèn buồn bã không nói gì.
Hoa Tưởng Dung vội vàng chuyển chủ đề: “Nghe Tiểu Huyền nói
khi thi triển thuật này, Ninh Hồi Phong vừa phải đâm kim vừa phải bế huyệt, xem
ra tuy nó lợi hại nhưng lại chẳng có tác dụng mấy. Thử nghĩ mà xem, nếu đã bắt
được người ta rồi thì cần gì phải thi triển loại tà thuật này, cháu có cảm giác
nó cứ như gân gà vậy, bỏ thì tiếc mà dùng thì vô dụng.”
Cảnh Thành Tượng thở dài, than: “Cháu chớ nên coi thường
Diệt Tuyệt thần thuật, nó là một loại bí thuật bất truyền của Ngự Linh đường,
thủ pháp nặng nhẹ khác nhau sẽ tạo ra những hiệu quả khác nhau, hơn nữa còn có
thể ẩn náu trong cơ thể người ta một thời gian dài rồi mới phát tác, chính là
biện pháp tốt nhất để khống chế các giáo đồ dưới trướng...”
Tiểu Huyền và hai nàng Hoa, Thủy lại một lần nữa nghe thấy
ba chữ “Ngự Linh đường”, đều không kìm được, kêu lên kinh ngạc. Ngay đến Ám khí
vương cũng không biết gì về Ngự Linh đường, vậy mà một người chẳng mấy khi bước
chân ra ngoài giang hồ như Điểm Tình các chủ lại biết tới thế lực thần bí này.
Thủy Nhu Thanh hỏi với giọng nghi hoặc: “Diệt Tuyệt thần thuật là bí thuật bất
truyền của Ngự Linh đường, tại sao Cảnh đại thúc lại biết tường tận như vậy?”
Cảnh Thành Tượng ngẩng đầu ngạo nghễ, trên khuôn mặt thoáng
qua một tia sát khí, chậm rãi nói: “Ngự Linh đường chính là kẻ địch truyền đời
của bốn đại gia tộc ta trong suốt mấy trăm năm nay, ta mà không biết thì còn ai
biết được?”
Hai nàng Hoa, Thủy nhất tề chấn động, đưa mắt nhìn nhau,
trên khuôn mặt lộ rõ vẻ kinh nghi bất định. Hoa Tưởng Dung là con gái của Phiên
Thiên lâu chủ Hoa Khứu Hương, Thủy Nhu Thanh xét theo bối phận cũng là đường
muội của Ôn Nhu hương chủ Thủy Nhu Sơ, cả hai đều có thể coi là những người nổi
bật trong hàng đệ tử đời thứ hai của bốn đại gia tộc, xưa nay luôn cho rằng các
bí mật của gia tộc mình đều thấu tỏ, nhưng mãi tới lúc này mới biết Ngự Linh
đường chính là kẻ thù truyền kiếp của bốn đại gia tộc mình.
Thủy Nhu Thanh đang định hỏi tiếp, Cảnh Thành Tượng đã rảo
bước về phía trước, hờ hững cất tiếng: “Dung Nhi, Thanh Nhi bất tất phải đa
nghi, Hành Đạo đại hội đã tới gần, các cháu sớm muộn cũng sẽ biết bí mật này
thôi...”
Tiểu Huyền cả kinh, sau đó lại nghĩ suốt một tháng tới mình
sẽ ở chung với vị Điểm Tình các chủ đứng đầu bốn đại gia tộc này, ắt có thể từ
từ hỏi han các bí mật. Đưa mắt nhìn Hoa Tưởng Dung và Thủy Nhu Thanh lúc này
đang lộ rõ vẻ ngạc nhiên, nó nháy mắt với hai nàng mấy cái rồi tung tăng chạy
theo Cảnh Thành Tượng.
Dãy La Tiêu trải dài mấy trăm dặm, cao đến tận mây, hiểm trở
vô cùng, bên trong có vô số rừng cây thác nước, khe rãnh hiểm trở, hơn nữa khắp
núi còn mọc đầy tùng xanh, tỏa bóng râm mát, thường xuyên có các loài dã thú
như hổ, báo ra vào, hiếm có bóng người lui tới. Nơi đây thực giống như một chốn
đào nguyên tiên cảnh hoàn toàn cách biệt với thế giới bên ngoài, tràn ngập vẻ
thần bí và kỳ ảo ít ai hay biết.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT