“À...tụi tôi mới vừa chuyển trường tới, đang đi tham quan trường đấy mà!”. Uyên Linh hắng giọng, đè tay lên dây thanh quản, cố tìm ra lí do thuyết phục hùng hồn nhất.
“Thì ra là vậy! Phả̉i rồi, hai cậu có thể cho tụi tôi nhờ một chút không?”.
“Chuyện...gì?”. An Hảo im thinh thích, nước này thì chỉ còn nhắm mắt phó mặc Uyên Linh ứng biến thôi.
“À, chỉ là muốn nhờ hai cậu đem giúp bản danh sách này tới phòng hội học sinh thôi. Tụi tôi còn bận tới văn phòng ghi kế hoạch cho câu lạc bộ”. Cái tên răng hô ra cả mét đó không biết có phải dân Bến Tre không ta, hàm tiền đạo đó mà nạo dừa là trụi lũi không còn một móng
“Ờ...ờ...”
“Không thành vấn đề. Cứ để cho tụi tôi lo!”.
Uyên Linh còn chưa biết ứng phó ra sao thì cái mồm tép nhảy của An Hảo đã phóng cái vèo như tên lửa, đồng ý cái rụp.
“Vậy cám ơn hai cậu nhiều nha! Tạm biệt!”
“Bái bai!”
“An Hảo, bà điên rồi hả? Làm chuyện chính không làm lại đi làm mấy cái chuyện dở hơi, tôi muốn bà tìm cái thằng cha mắc dịch đó cho tôi!!!”
“Bình tĩnh bình tĩnh! Tôi có ý đồ nên mới hạ mình làm chuyện ruồi bu này thôi. Chưa gì bà đã rống lên rồi!”
Uyên Linh chỉ kịp nhìn theo cái bóng An Hảo chạy vút ra khỏi căn phòng trống trơn, vừa phóng cái vèo vừa ôm bụng.
“Ủa? Cậu bị sao vậy?”
“Nhà...vệ sinh...tôi cần nhà...vệ...sinh...”
“Bên kia, đi thẳng rồi rẽ trái!”
“Cám...ơn...!”
Uyên Linh nghe lác đác tiếng An Hảo, với một người nữa. “Nguy rồi có khi nào con bạn mình tự đâm đầu đi tìm chỗ chết không trời”.
“Mặc kệ, cứ ngồi trốn ở đây thì chẳng có ích gì. Đi tìm bả rồi tính!”
Nói là làm, Uyên Linh ló đầu ra khỏi chỗ nấp, dáo dác ngó nghiêng ngó dọc. “Phù, may quá! Không có ai hết!”
“Biết An Hảo đi đằng nào mà tìm bây giờ?”
“Này!”
“Á!”
“Cậu làm gì mà thập thò như ăn trộm vậy?”
“Tôi...tôi...tôi đang tìm bạn. Ơ...lúc nãy...lúc nãy cậu ta đau bụng...”. Uyên Linh run như cầy sấy, cầu trời khẩn Phật cho thằng cha này vấp con kiến té cho đỡ nhỉ?