“Có em nào giải được bài tập này hay không?”. Cô giáo dạy Toán tuy đã bốn mươi tuổi nhưng vẻ đẹp bên ngoài cứ như là mới ba mươi, cô hiền lành và dễ mến, được các học sinh rất quý.
“Này Uyên Linh, bà giải cho tôi cho đi!”. An Hảo thừa cơ cô giáo không để ý kều Uyên Linh.
“Bà đừng có mà nghĩ ai trên đời cũng tốt cả. Cô ta cố ý tiếp cận bà đó. Mục đích của cô ta là hạ gục từng người vướng chân cô ta để leo lên vị trí cao nhất. Bà làm ơn nghe lời tôi đi!”
“An Hảo với Uyên Linh đừng có cãi nhau nữa mà...hu hu hu...Tôm Nhỏ không muốn hai cậu cãi nữa đâu”.
Trang Như mếu máo nắm vạt váy An Hảo rồi kéo tay Uyên Linh, khóc lóc ỉ ôi.
“Hừ, mặc kệ đi. Chúng ta không nên vì con nhỏ giả tạo đó mà mất hoà khí. Coi như tôi có lỗi trước đi”.
“Tôi cũng không đúng cho lắm. Chúng ta hoà nhé!”
“Ừ. Mà tôi nhắc nhở bà đó, đừng có quá thân thiết với cô ta, cẩn thận là trên hết!”
“Rồi rồi!”
“He he he...vui quá! Lúc nãy hai cậu làm Tôm Nhỏ sợ muốn chết”. Nước mắt nước mũi Trang Như tèm lem trên mặt, nhỏ quệt tay chùi nước mắt, cười híp mắt. Bó tay thật, đúng là khả năng vừa khóc vừa cười của Trang Như thuộc hàng cao thủ rồi.
--------------------
“Hắt xì! Hắt xì...!”
Không biết Uyên Linh đã đứng đây hắt xì bao nhiêu lần rồi mà không thấy một cái móng của An Hảo đâu. Có khi nào con mụ đó cho mình leo cây không ta.
“Uyên Linh!”
Có tiếng gọi khe khẽ từ đằng sau, Linh giật bắn mình. Rõ biết cô sợ ma mà nhỏ ta vẫn hù doạ kiểu này là sao.