Hạnh phúc mà con người theo đuổi bằng tất cả thời gian của mình, phải chăng vô cùng mong manh? Có lẽ vậy. Vì không ai luôn vui vẻ cũng không ai luôn buồn đau. Rồi sẽ có lúc thay đổi. Trên thế gian tồn tại hai thứ gọi là vui và buồn. Liệu có khi nào vui mãi mãi? Buồn mãi mãi?
Đừng vui quá. Sẽ đến lúc buồn.
Đừng quá buồn. Sẽ đến lúc vui.
Phải chăng cuộc đời là như thế?
Thật sự, thứ làm con người hạnh phúc là gì?
--------------------
Ánh trăng vàng dìu dịu soi chiếu lên mảnh vỡ thuỷ tinh nằm rải rác khắp nơi. Thứ ánh sáng ấy làm cho không gian im ắng trở nên đẹp lung linh.
Con đường lát sỏi trắng đục được soi rọi, bỗng chốc hiện lên rõ ràng.
Một đôi chân trần lướt đi êm ái trên nền đá lạnh ngắt.
Nhẹ nhàng...
Nhẹ nhàng...
Nếp váy voan trắng khẽ lay động, cơn gió bất ngờ thoảng qua làm bước chân khựng lại. Nhưng không lâu, đôi chân trần dưới ánh trăng kia lại tiếp tục. Hướng về nơi nào đó.
Trăng trên cao tựa một hòn ngọc lung linh, có những vầng sẫm màu đan xen màu trăng trắng kì diệu, rót vào không gian từng vệt thơ mộng mà kì bí.
Ở nơi khác, cũng là ánh trăng vàng trôi lang thang. Trên một toà lầu cao, bóng của một người con trai in trên vách. Bàn tay nắm chặt lại thành nắm, nặng nề...khó chịu.
Áo sơ mi trắng mỏng manh phồng lên khi cơn gió thổi đến, luồng lách vào trong người. Đôi vai run nhẹ, cậu duỗi chân thẳng ra, vô số mảnh thuỷ tinh bị xê dịch, nằm yên vị dưới đôi chân.
Người đó nhấc từng bước chân, nện từng bước lên cầu thang. Gió vi vu thổi mát lạnh. Chiếc áo len cầm trên tay đung đưa theo mỗi cử động.
Lên tới tầng cao nhất, cả không gian như dàn ra, rừng cây bao quanh phía dưới xào xạc, đem người ta tới cảm giác hoang vu mà không khỏi rùng mình.
“Đã rất lâu rồi phải không? Có lẽ...sẽ không bao giờ quên được.”
“Phải. Có lẽ...”
“Cậu vẫn còn nhớ chuyện đó sao? Hazi...lúc nào cũng vậy. Tôi chẳng hiểu nỗi cậu đang nghĩ gì”. Con ngươi người kia từ khi bước lên đây luôn lanh chanh cái mồm chợt lước nhanh qua rừng cây phía dưới, đồng tử có nguy cơ “banh” ra. “Có...có...”
“Chuyện gì?”. Chàng trai kia khoát áo len lên đôi vai cậu bạn, thở dài nhìn người còn lại run cầm cập không nói nên lời.
“Có...có ai...ở dưới kìa...áo...trắng tóc...dài...hình như là...là...Áaaaaaa.............”
Tóc của cậu dường như dựng đứng lên hết, hoặc lát nữa chúng sẽ rủ nhau...dọn nhà. Tiếng hét kinh thiên động địa của một thằng nhát gan vang vọng khắp nơi, chim muông tan tác và tan tác chim muông...
“Ơ...ơ...ma...có ma...con ma...nữ...ữ...”
“Nói nhảm, ma cỏ gì chứ?”
“Trường Quân, cậu xem, bệnh của cậu ta nặng thêm rồi!”. Người đó vỗ nhẹ lên vai của cậu, liếc con mắt nhìn chằm chặp tên đang la oai oái.