“Cô định nhờ tôi dẫn cô ra khỏi đây chứ gì?”
“Hả?”. Bị nói trúng tim đen, Uyên Linh hơi bất ngờ, hình như mình nghĩ gì là bị cậu ta đoán trúng phóc, không biết có phải mặt mình biểu lộ lên hết không nhỉ? “Sao...sao cậu biết?”
“Ha ha ha...có gì đâu mà ngạc nhiên. Trước đây tôi cũng gặp không ít trường hợp như cô, đương nhiên là tôi biết cô cũng vậy thôi!”
“Gì chứ?”
“Nhưng tôi nói cho cô biết, trừ khi cô cầu xin tôi. Nếu không tôi sẽ không giúp cô đâu, đồ heo đất ạ!”
“Gzừ...dám bắt ta cầu xin mi ư. Không đời nào! Ta thề không bao giờ nhận sự thương hại của người khác, đặc biệt là mi, tên đáng ghét dở hơi kia!”
“Nếu không thì thôi vậy. Cô cứ từ từ ở đó mà chờ bảo vệ tóm được đi!”. Cậu quay lưng bỏ đi, một bước, hai bước. Thế nào cô cũng cầu xin tôi thôi!...năm bước, sáu bước. Ủa? Sao không có động tĩnh gì hết nhỉ?...mười bước...
“Hứ, ta sẽ nhớ kĩ mặt mi, đồ con chồn hôi hám! Giờ mình phải tìm cách ra khỏi đây thôi! Hazi...biết trước vậy mình sẽ không nghe theo lời con mụ An Hảo chui đầu vào nơi quái quỷ này!”. Uyên Linh đứng lầm bầm một mình, hai nắm tay siết chặt, giáng đùng đùng vào không khí.
“Cô ta có chết cũng không cầu xin mình sao? Đúng là cứng đầu mà!”
“Tường rào đây rồi! May quá, số mình cũng không đến nỗi đen thui nhỉ? Giờ chỉ cần leo qua bên đó là thoát nạn”.
“Hu hu hu...mà là sao leo lên đây trời? Cao khủng bố!”
“Tự tin lên! Thái Uyên Linh này không chịu đầu hàng bất cứ thứ gì! Phải cố lên! Hự! Hự!”
“Á, leo lên được rồi. Ha ha ha...xem ta hay chưa này! Ủa?”
“Ủa gì mà ủa? Mau leo qua đi, nặng muốn chết!”
“Ờ”. Sao vậy nhỉ? Rõ ràng hồi nãy còn hả họng cười mình, giờ lại giúp mình leo lên trên đây. Hắn ta bị tưng tửng hay ấm đầu không biết?
Uyên Linh hất người leo qua được tường rào. Mừng hết lớn! Mình cũng không phải là bị Chúa bỏ quên đâu nha!