“Ây da!”. Uyên Linh dường như vấp phải cái gì đó, ngã lăn ra đất “Hình như đây là...cây đập ruồi của Trang Như mà! Lúc nãy mình cũng vấp nó một lần...Thôi tiêu rồi, đi một vòng lại về chỗ cũ”.
“Sột soạt...sột soạt...”
“Hơ...có cái gì đó sột soạt kìa! Eo ơi...có khi nào là...”
“Sột soạt...sột soạt...”
“Ááááaá................”
Uyên Linh nhắm mắt nhắm mũi cắm đầu chạy về phía trước. Quẳng luôn cái điện thoại trong tay xuống. Chạy, chạy, chạy và chạy. Ha ha ha, ta chạy như vầy thì đố mi tóm được ta đấy ma lè.
“Hộc...hộc...phù...mệt...quá...!”
“Công nhận công lực của Uyên Linh này thâm hậu thật...chạy như vậy mà...hớ...”
“A...mình ra được khu rừng rồi! Mừng quá! Mừng quá!”
Không biết là số đỏ hay là số đen nữa, vừa vui sướng vì thoát khỏi cái nơi khủng khiếp ấy là lại thêm rắc rối mới. Làm sao biết đường nào mà ra khỏi trường nam sinh bây giờ? Ở đây rộng khủng khiếp, có mà lái trực thăng cũng chưa biết tìm được đường ra hay không nữa.
“Làm sao đây? Làm sao đây? Chẳng lẽ tự mình đi tìm sao? Không được, lỡ gặp bảo vệ tuần tra thì nguy to. Hay là gọi điện thoại tìm viện binh?...Oái chết rồi, điện thoại đâu mất tiêu rồi. Trời ơi là trời, bộ hôm nay mình bị sao quả tạ chiếu trúng hay sao?”
“Ơ...hình như có bóng người bên đó thì phải?”.
Uyên Linh đi theo bóng nggười trong vô thức, men theo mấy con đường mòn rải sỏi trắng, đến khúc cua thì mất dấu.
“Ông ta không thấy đâu, tôi đếm đến ba thì chạy!”
“Hả?”
“Một”
“Ra đây mau!”
“Hai”
“Dám trốn ra khỏi trường đi chơi sao?”
“Ba”
Dứt lời, cậu ta kéo Uyên Linh còn đang ngẩn tò te chạy một mạch, không biết là chạy đi đâu nữa. Mặc kệ, cứ cho là hoạn nạn gặp quý nhân đi, qua cơn nguy kịch rồi tính tiếp.
Hai bóng người chạy vun vút vào trong màn đêm. Trên bầu trời, những vì sao sáng lung linh toả ánh sáng nho nhỏ. Vầng trăng khuyết cong như con tôm, Uyên Linh chợt nhớ tới nhóm Trang Như và An hảo không biết giờ ra sao rồi.
“Hộc...hộc...”
“Hộc...hộc...hộc...”
Phải nói là chưa khi nào trong cuộc đời Thái Uyên Linh này phải chạy trốn nhiều như vậy. Đây đúng là một vết nhơ đáng nhớ nhất đời!