Kí Ức Của 1 Người Lính Trinh Sát Sư 307 ra đời
chẳng vì cái gì cả, nó chỉ là một cuốn hồi ức sống động của một người lính thầm
lặng của một chiến trường khốc liệt. Cuộc chiến tranh biên giới Tây Nam đã lùi
dần vào dĩ vãng hơn ba mươi năm, nhưng hãy còn đó những CCB, những anh hùng
ngày xưa mà lịch sử đã một thời lãng quên họ, những người anh hùng vô danh ấy,
đã sống đã chiến đấu dũng cảm cho đất mẹ yêu thương, những trong số họ đã nằm
xuống cho đất nước Chùa Tháp hồi sinh, những người trở về thì lặng yên cố hòa
mình vào cuộc sống, nhưng trong họ vẫn âm ỉ cháy một ngọn lửa hồi ức không bao
giờ tắt về những ngày tháng chiến đấu bên đồng đội, cùng trèo đèo lội suối chia
sẻ nhau chút lương khô trên đường truy kích địch, hay còn nguyên cảm giác không
nói nên lời khi tự tay khiêng xác thằng bạn mới hôm qua còn tếu táo với nhau...
Tuổi trẻ các anh đã hiến dâng cho tổ quốc nào có ai đòi hỏi gì, đó là những năm
tháng không thể nào quên, có những phút nghỉ ngơi sau những tất bật cơm áo gạo
tiền, nghĩ lại những giây phút ngày xưa các anh bỗng chợt trào nước mắt vì
thương những thằng bạn ra quân sau, mà cứ ngỡ tới tận bây giờ nó vẫn còn nằm chốt
bên ấy (lời Trungsy1), để rồi các anh có thêm nghị lực, mà sống cả cho những đồng
đội không được sống.
Truyện nói lên những dòng hồi ức của một người lính thực thụ, người đã cầm súng
chiến đấu cho đất mẹ và cho sự sống của chính mình, qua ngòi bút của chính tác
giả, một nhà giáo đã vẽ nên một bức tranh sống động về chiến tranh và cuộc sống
người lính trong chiến tranh. Chiến tranh nào phải những con số khô khan lạnh
lùng, chiến tranh nào phải trò chơi mà chỉ có thắng với thắng, người lính nào
phải chỉ biết đánh nhau… Trăm điều thú vị, nghìn chuyện ngậm ngùi… Tôi đã cùng
cười cùng khóc với những dòng hồi ức này, cảm ơn chú Võ Văn Hà nhiều lắm. Giờ
thì mời mọi người cùng đọc truyện tuổi teen để hiểu hơn về câu chuyện và Võ Văn
Hà gửi gắm.