Bộ
phận trinh sát F chỉ để lại 4 anh em đưa D10 đi sau, phần còn lại cùng đi với đội
hình cán bộ cấp trưởng từ B trở lên. Để tránh tình trạng đáng tiếc, anh Thìn chỉ
đạo là bám theo con đường cũ nhưng cách khoảng gần 50 m.
Con
đường này là con đường xương máu của chúng tôi, chưa một viên đạn nào bắn ra,
chưa thấy bóng dáng một tên địch nào, chúng tôi đã mất ba anh em. Phía trước là
nhiệm vụ, là trách nhiệm, là nợ máu phải trả ở trận này.
Do
thông thuộc địa hình nên chúng tôi đi nhanh hơn trước rất nhiều, chỉ hơn ba giờ
đã đến nơi anh Giã hi sinh. Từ vị trí quan sát anh Thìn phán đoán tình hình và
dự tính bố trí lực lượng cho anh em D10.
Phải
nói địa hình quá phức tạp, lởm chởm các vách đá, cùng các tụ thủy sâu... nên
anh Thìn buộc phải bố trí hai thê đội. Một lực lượng áp sát con đập, và một lực
lượng ở phía sau... dựa vào các phiến đá để hổ trợ khi tấn công. Như vậy thì
trên thực tế D10 chỉ có chừng bốn mươi tay súng, là đánh chính diện vào căn cứ
địch, vì địa hình không thuận tiện cho việc bố trí hết đội hình.
Sau
khi thống nhất với anh Quân,anh Thìn điện cho anh Khánh, và được lệnh cho cánh
quân D10 xuất phát (do hướng D3 có khó khăn địa hình nên xuất phát sau gần một
giờ). Nơi tiền tiêu anh Thìn gọi các B trưởng lại và giao khu vực tạm thời (vì
phải chờ thông qua anh Khánh) bộ phận trinh sát quay lại để đón anh em.
Khoảng
hơn bốn giờ chiều, khi những ánh nắng không còn rọi vào khu rừng vì bị khuất
dãy Dangrek, thì toàn bộ đội hình D10 đến vị trí quy định và lót quân cách chừng
trăm mét. Vòng về hướng Nam để bắt liên lạc với anh em hướng chính diện của D3…
Cả giờ đồng hồ chờ đợi không thấy anh em D3, nên quay lại chờ liên lạc trên
máy.
Đến
giờ liên lạc… mới biết rằng khi tiếp cận với khu vực,thì cánh anh Khánh gặp một
toán địch chừng vài chục tên từ bên Thái qua, nên đội hình phải dừng lại và đến
lúc đó thì vẫn chưa vào vị trí tập kết như hợp đồng.
Vì
thế, bên cánh D10 anh em BB vẫn phải nắm lót chứ chưa vào vị trí. Bên cánh anh
Khánh thì gần mười giờ đêm mới đưa anh em vào vị trí lót quân.
Đêm
đó toàn đội hình chưa vào vị trí như đã định. Không còn cách nào khác nên phải
chờ trời sáng.
Một
đêm nặng nề trôi qua… ban đêm nhìn rất rõ những ánh đèn pin của địch đi lại và
một vài khu vực có ánh đèn (có lẽ là đèn dầu).
Mờ
sáng anh Khánh ra lệnh cho hai bộ phận trinh sát bắt liên lạc với nhau, điểm chọn
là đầu con suối khi chúng từ hướng bắc ngoặt sang tây. Cũng không khó khăn gì để
lực lượng hai bên gặp nhau, nhưng phải cảnh giác, vì có thể sẽ gặp lính nó đi
phục đêm về (nhưng điều này không xảy ra).
Lúc
trời sáng, anh Khánh sang kiểm tra khu vực D10, và thống nhất với anh Thìn về
cách bố trí quân, chỉ có thay đổi chút đỉnh về vị trí đặt các khẩu hỏa lực.
Anh
Khánh trao đổi nhanh với anh Thìn và anh Quân về tình hình các mũi khi tấn công.
(Điều này thì tôi không được biết rõ lắm).
Khi
anh Khánh đi rồi, thì anh Thìn gọi tôi lại và phân công nhiệm vụ cho bộ phận
trinh sát là đưa anh em vào bờ bên kia của con suối khi có lệnh. Như vậy nhiệm
vụ của chúng tôi quá rõ ràng, và phần nào tôi cũng hiểu ý định của anh Thìn (thực
tế thì nếu có hỏi, anh Thìn sẽ nói. Nhưng điều tế nhị, thì những điều gì cấp chỉ
huy không triển khai thì không nên hỏi, chỉ hỏi những vấn đề thuộc nhiệm vụ cấp
trên đã giao).
Phía
cắn cứ địch mọi việc vẫn im lìm, không hiểu thế nào mà đến lúc đó đã gần bảy giờ...
mặt trời đã lên mà chưa thấy tên địch nào đi lại cả.
Mọi
việc đã xong xuôi và chờ lệnh.
Ban
đầu là những quả DKZ và những loạt 12.7 bắn vào khu căn cứ của chúng. Những cột
khói bốc lên cao, và những mảnh vụn của mọi thứ tung lên không gian. Khoảng hơn
mười quả DKZ bắn vào khu vực địch cùng với 12.7.
Những
tên địch nhốn nháo chạy trong căn cứ (chúng tôi chỉ quan sát được một phần của
căn cứ) và bắn về phía ta. Không có phản ứng gì của địch mạnh lắm.
Xung
lực của anh em bắt đầu và hỏa lực chỉ còn khẩu DKZ bắn xa xa vào phía trong.
+
Xung lực ta rất mạnh, lực lượng anh em c9 khá nhanh đã cơ động vượt qua đập
tràn của con suối và tiến vào khu của địch.
+
Anh Thìn phất tay ra lệnh anh em D10 cơ động vượt qua suối, tiếp cận với căn cứ
địch.
Khi
bộ phận D10 đến gần sát căn cứ của chúng gần 50 m, thì mới thấy chúng nổ súng về
phía ta nhưng rất yếu. Khẩu 12.7 của C12 tiếp tục phát huy yểm trợ cho mũi
chính diện.
Khi
anh em phía chính diện đã chiếm một phần căn cứ của chúng, thì chúng bắt đầu phản
công mạnh. Chúng bắn đạn B rất dày và liên tục Theo phán đoán thì khoảng 1/ 3 lực
lượng chúng dùng B. Mũi chính diện dừng lại vì địch bắn rát quá, cả khu vực
trung tâm căn cứ chỗ nào cũng có đạn của địch nổ.
Anh
Thìn sau khi nhận lệnh của anh Khánh, mới cho hướng D10 nổ súng đánh vào sườn
phía tây của địch. Anh em phải chựng lại vì chúng bắn hỏa lực mạnh quá. Nghe tiếng
súng, tôi biết là ở mũi chính diện anh em ngưng tấn công vì hỏa lực địch, và đã
có thương vong do khu vực này chưa tới khu vực hầm của địch (chừng hơn 50 m nữa).
Khẩu 12.7 của ta cũng phải ngưng không chi viện nữa.
Xa
xa phía sau, tôi đã nghe tiếng đầu nòng của cối 120 trên hướng C11, và phía trước
bãi mìn. Đạn cối rơi vào giữa căn cứ chúng... và lui dần về hướng bãi mìn của địch.
Lợi
dụng cối 120 đang phát huy, cả hai cánh bắt đầu phản công... có sự hỗ trợ của cả
12.7. Nhưng chỉ được một đoạn thì cũng phải dừng lại, vì chúng phản cối 82 vào
đội hình ta, nếu so sánh thì hỏa lực chúng áp đảo ta rất nhiều (tôi không biết
lúc này trên hướng C11 đã nổ súng chưa). Gần như khẩu DKZ và 12.7 mũi chính diện
không ăn thua gì so với hỏa lực của chúng.
Tiếng
súng càng lúc càng rộ càng căng thẳng, hướng anh em D10 cũng đã đánh chéo về hướng
đông giáp với anh em C9.
Trên
máy bộ đàm anh thông tin liên tục gọi, và lát sau tôi thấy anh Thìn cho đội
hình nằm lại chứ không tấn công nữa.
Cối
ta bắn chập hai xa hơn một chút và khá cấp tập… đạn của địch vẫn bắn quá rát và
có lẽ khá tập trung về một vị trí.
Phía
sau, tôi đã thấy khá nhiều anh em D10 bị thương đang được băng bó, và đội hình
tấn công đã thưa thớt do anh em phải nằm lại.
Khi
cánh hướng tây (D10) và anh em C9 giáp nhau, là lúc chúng tôi phát hiện ra hầm
của chúng. Hầm chữ U có hai cửa ra, và chúng nấp vào đó phản lại ta, hèn chi giữa
lúc cối ta bắn mà mức độ hỏa lực của chúng không giảm. Anh Quang trinh sát F
đang cố vượt qua cái ngách của cửa hầm, thì ở phía trước trong một cái hang đá...
mấy loạt AK bay vèo vèo qua đầu tôi. Chỉ thấy anh Quang la lên... và anh không lết
được nữa, chân anh bị vướng cái gì không nhấc lên được. Anh bị trúng một loạt
hai viên của một Pốt nữ... bắn ra từ trong hầm, vào ngay đoạn cẳng chân trên mắt
cá chút xíu. Có những tiếng khóc ré lên từ phía trong hầm. Không chần chừ được
nữa, tôi nhờ anh D10 bắn chế áp địch, và tôi ném vào đó hai quả MK3. Nghe tiếng
nổ âm và cát đá bay lên không trung, có kèm theo vài mảnh quần áo. Do căn hầm
làm áp vào hai tảng đá, độ nén lớn nên sức công phá kinh khủng thật.
Lúc
áp sát các căn hầm của chúng, là lúc chúng phản công mạnh nhất. Chúng bắn gần
như không kể là cối đang nổ trên đầu chúng. Tôi phát hiện thấy anh Khánh đang
cùng với khẩu 12.7, đặt sát vào một cái hố chúng đào... và liên tục bắn kiềm chế
địch và anh em C9, C10 bắt đầu vượt qua tường lửa của chúng. Khẩu 12.7 sau đó hi
sinh 2 anh vì trúng những tràng B tới tấp bắn vào, may mà khẩu súng không sao vẫn
còn nhả đạn. Xung quanh chúng tôi bây giờ là những tên Pốt chết với đủ tư thế,
chúng nằm la liệt khắp các cửa hầm (đa số bị đạn DKZ), hầu hết là lứa tuổi
trung niên chứ không phải là Pốt con như thường gặp. Một anh lính D10 bí quá phải
kê súng trên lưng của một thằng Pốt làm điểm bắn.
Lúc
này, phía trước cả đội hình đều thấy địch xuất hiện khá đông, chúng đang bám
vào các đoạn hào chống trả ta quyết liệt, hầu hết anh em đã dùng tới số đạn thu
của địch. Địch ở hào ta bám các gốc cây và miệng hầm đánh trả.
Trên
máy bộ đàm anh Khánh ra lệnh cho cối 120 bắn những viên đạn cuối cùng vào khu vực
địch, đồng thời ra lệnh cho toàn đội hình bò lên bám sát chiếm hào. Một phần vì
ta đánh trên ba hướng, cộng với cối đang nã vào các khu vực chúng. Những tên áo
đen lần lượt nhảy qua các đoạn hào vào khu vực phía sau. Ban đầu có những tiếng
nổ anh em cứ tưởng là đạn cối, nhưng sau quan sát thì mới biết chúng bị mìn của
chúng.
Không
thể trụ được với ba hướng tấn công, địch bỏ chạy về hướng nam, những quả mìn bắt
đầu nổ vang, có lúc nổ một dây bốn, năm trái đất tung bụi mù.
Giao
thông hào của chúng mùi tanh nồng nặc, hầu hết Pốt khu này bị cối của ta rất
nhiều. Có một thằng bị mất nguyên một mảng trên mặt, những dòng máu pha não trắng
chảy ra tanh ói.
Anh
Khánh nhắc anh Thìn không cho anh em vượt qua hào của địch, vì sẽ bị vướng mìn
của chúng gài thành bãi. Đội hình ta làm chủ căn cứ của chúng.
Anh
Khánh ra lệnh rút c10 khỏi vị trí chiến hào, lui về sau giải quyết thương binh
tử sĩ. Anh em C9 bị thương khá nhiều đa số bị miểng đạn B. Có một nơi hai chiến
sĩ của C9 hi sinh chồng lên nhau, do bò lên cứu đồng đội ngay cửa hầm của
chúng.
Tất
cả các tử sĩ và anh em bị thương nặng, đều được đưa ra khỏi trận địa theo hướng
tấn công của C11 vì đường rút thuận tiện hơn. Các anh em bị thương còn có thể
chiến đấu được, y tá chích thuốc hồi sức, tăng lực và băng bó cẩn thận.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT