Trinh
sát báo cáo về SCH và được lệnh điều chỉnh cho bộ phận cối của e95 và e29 bắn tập
trung về tọa độ này, pháo binh ta vẫn bắn bình thường ngoài Phum, toàn bộ cối của
e95 từ 60, 82, 120 li bắn như vãi đạn vào các mục tiêu, cối e95 bắn hiệu quả
hơn vì gần, và nằm trong tầm quan sát của các bộ phận tiếp cận bên ngoài Phum,
lợi dụng khói mù dày đặc và địch chưa kịp phản ứng, bộ binh ta áp sát vào Phum,
bộ phận trinh sát và b3 c11 chiếm được dãy nhà đầu tiên, sát với mặt đường
chính của Phum, anh Giữa D trưởng d3, vác nòng khẩu DKZ 75 của c12, cùng với bốn
chiến sĩ của phân đội này, vượt qua đội hình c11, anh đưa khẩu AK của anh cho một
chiến sĩ c11, nhanh chóng giá súng ngay trước một căn nhà của dân, và bắn liền
bốn trái về hướng địch, phá hủy khẩu cối của địch đặt trên đường, thấy thủ trưởng
d3 xông lên, các bộ phận hỏa lực cũng bám theo, gắng sức vượt qua bộ binh và
chiếm lĩnh các vị trí thuận lợi.
Địch
phát hiện lực lượng d3 chiếm một phần Phum, chúng chống cự quyết liệt bằng các
loại hỏa lực, 12.7 bây giờ mới thấy bắn, đạn bay nghe rào rào, nhờ nhà dân chống
đỡ, nếu không thì cánh d3 cũng sẽ thương vong nhiều, đạn cối, DKZ của địch nổ
vào giữa đội hình d3, bộ phận trinh sát lại chịu thêm tổn thất hai đồng chí của
e95, đang lúc dầu sôi lửa bỏng, thì nhận điện của c9 là địch lùa dân trên hướng
bờ đê về hướng Phum Char, anh em c9 nhìn thấy cảnh chúng tàn sát dân khi dân
không chịu theo chúng, lợi dụng lực lượng địch lùa dân chỉ khoảng chục tên, e95
ra lệnh cho c9 tấn công nhóm địch này, để chúng hoảng loạn bỏ chạy cứu dân,
cũng như hỗ trợ bộ phận trong Phum đang giằng co với địch trên con đường chính
của Phum, phát hiện dân đã rời Phum lực lượng chính diện của e29, dưới sự hỗ trợ
của xe tăng tràn vào Phum, do bị vỡ ở cả hai hướng, nên địch chống cự có phần
giảm xuống, có lẽ chúng vừa chạy vừa bắn nên hỏa lực chúng không tập trung, lực
lượng địch lùa dân bị c9 tấn công bỏ dân chạy lui lại Phum, vì lực lượng ta quá
mỏng, không bao quát hết địa hình, nên lực lượng địch còn lại rút về hướng c9,
men theo bìa rừng tẩu thoát, pháo binh ta chỉ bắn chận đầu, chứ không bắn rải
vì sợ trúng dân đang hốt hoảng nằm trên bờ ruộng phía sau Phum. Cả hai lực lượng
của e29 và e95 đều tổ chức truy kích và diệt thêm một số tên rút chạy muộn.
Sau
hơn một giờ giằng co với địch, ta làm chủ khu vực này, việc đầu tiên cùng với
công tác thương binh liệt sĩ (hi sinh mười hai, bị thương không thể chiến đấu
chín) ta gom dân lại và giải quyết các vấn đề dân vận, suốt con đường từ Phum
đi ra bờ đê chúng giết hơn bốn mươi người dân, cả trẻ em chúng cũng giết (nghe
nói là các em nghe tiếng đạn hoảng quá không đi nổi, chúng cũng bắn luôn), nhìn
gương mặt người dân ai cũng tỏ vẻ hốt hoảng, mất tinh thần, chỉ sau khi bộ đội
ta không làm gì, và giúp cho một trường hợp phụ nữ sinh con vuông tròn, dân mới
bình tĩnh lại.
Trong
Phum cũng có một số dân bị chết do trúng đạn, hầu hết những tên Pốt chết tại trận
địa đều lớn tuổi (hơn năm mươi tên), là một đội quân hỗn tạp từ nhiều nơi chạy
về, nên chúng rất dã man, nghe dân khai với ta cách đó mấy ngày, cán bộ của
chúng cũng giết hết khoảng hơn chục tên không rõ lí do, bất cứ người dân nào có
thái độ nghi vấn là chúng giết ngay.
Toàn
bộ khu vực này sau trận đánh, giao lại cho e29 làm công tác dân vận và thu dọn
chiến trường, đội hình e95 khẩn trương rút nhanh ra lộ 120, và đi ngược về chùa
Preah Vihear.
Đây
được coi là trận đánh cuối cùng của đội hình f307 (thiếu e94 đang phối thuộc
cùng f309 đang đánh hướng Lomphat và Konhek) trong giai đoạn hai của chiến dịch
BGTN.
Phum
Kamtuot vào khoảng tháng 3/1979 do d1 e95 trấn giữ cho đến cuối năm 1979. Sau
đó do c14 (súng 12.7) e95 trấn giữ cho đến khi ta rút quân về nước (1989).
Trong
các trận đánh vào Anlongveng cũng như căn cứ 547 những năm sau này, Phum
Kamtout là cơ sở hậu cần cho chiến dịch, các trận địa pháo chiến dịch cũng đặt ở
đây để chi viện cho các hướng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT