Trong
bài viết trước, tôi đã cố gắng để nêu ra diễn biến của trận đánh bằng tầm quan
sát của mình. Phần còn lại trong bài viết này, tôi sẽ nói lại những gì mà cuộc
họp rút kinh nghiệm trận đánh sau đó nêu ra, kể cả những chuyện mà chỉ hai người
biết.
1.
Tại sao anh Khánh chọn hướng đánh từ triền dông 300 ngược về sau:
Ở
thời điểm đó, địch chưa bố trí lực lượng lớn ở đây, bố trí mang tính “cơ bản”
thôi. Bãi mìn phía trước kéo dài ước chừng non cây số, toàn KP2 có một ít K58
nhưng không thấy 65 – 2A. Phía sau giáp với bình độ dông 300, chúng có bố trí
loại mìn của Mỹ M16 – A1. Như vậy về mặt bố trí, chúng đặt trọng tâm ở phía trước,
hướng nam của căn cứ.
Anh
em trinh sát đã mất quá nhiều xương máu trong quá trình “làm bạn” với cái tên
547 này. Trong cái nhìn của người E trưởng E95 chỉ nghĩ một một điều hết sức đơn
giản “Đánh phải thắng và phải thắng, hạn chế tối đa thương vong, để tạo niềm
tin cho anh em.”
Cùng
sống và chiến đấu bên anh khi anh còn là D trưởng D1 trên chùa Preah Vihear,
tôi biết khá rõ về suy nghĩ và tính toán của anh.
Năm
1980 khi chiến thuật của Pốt là đánh lén, suốt cả thời gian ta không diệt được
một thằng địch nào. (F 307có chỉ thị là anh nào diệt được địch cho đi phép ngay).
Giao nhiệm vụ cho chúng tôi tại cái hồ trên chùa (cái hồ mà Trung sĩ 1 gọi là “Hồ
trên núi của Phó Đức Hà” trong topic ba) trước khi qua biên đánh chặn ngay từ
lúc chúng xuất phát. Anh có nói nhỏ riêng với tôi “Cậu cố gắng kiếm một thằng Pốt
làm mẫu cũng được, không cần nhiều…”
Mùa
mưa 1980 khi D2 chốt ở 428… bị chúng đeo bám như ruồi, đến mức lính ta không
dám ra khỏi đơn vị… ra khỏi cổng là bị chúng đánh, bị vướng phải mìn của chúng
ngay cổng, với nhiều thủ đoạn mới. Anh em C19 vận tải của E95 dồn sức cho D2 để
đưa thương binh, tử sĩ về phía sau. Trung đoàn 95 đứng trước một thách thức mới…
Anh đã tung toàn lực lượng trinh sát của Trung đoàn và sư đoàn đi phối thuộc, những
đơn vị bộ binh của D3 truy lùng và đánh địch suốt dãy biên giới 428. Cách đánh
này đã thành công, giải tỏa ức chế tâm lí của anh em D2 trong suốt mùa mưa
1980. Dĩ nhiên bộ phận này chấp nhận một sự thương vong thay cho anh em D2.
Một
người chỉ huy luôn biết tạo niềm tin cho lính trong chiến đấu.
Trận
đánh này về các mặt đều do E95 đảm trách. Chúng tôi chỉ là phối thuộc chứ không
chịu trách nhiệm chính. Nhiều phương án mà chỉ anh Khánh và anh Lập C trưởng
trinh sát E95 biết.
Thực
tế thì trinh sát E95 nhiều lần đeo sát khu vực này nhiều hơn chúng tôi biết.
Khi
trà dư tửu hậu, anh Lập có tâm sự là anh Khánh bàn tính rất nhiều đến phương án
đánh ngược từ dông 300 đánh về, mục đích tạo ra bất ngờ về chiến thuật, lợi dụng
địa hình ta trên cao, địch dưới thấp. Bằng mọi giá phải giải quyết cái căn cứ
lõm này, thu hồi lại vốn “đầu tư” của anh em trinh sát.
Anh
đã làm được điều này và đã làm thành công.
Huyền
thoại căn cứ 547, trang đầu tiên năm 1981 được viết bằng hình ảnh của anh em D3
E95, với người chỉ huy là Đại úy Trần Bá Khánh.
Và
trang cuối cùng 1984, kết thúc bằng hình ảnh ra trận quy mô nhất của QK5 khi
làm nghĩa vụ quốc tế ở K: F307, E1F2 đơn vị của @Vutrieuduong, @Hungnt, E143
F315 đơn vị của @Dongminhkh… cùng với những đơn vị trợ chiến của QK5 với người
chỉ huy là cụ Chơn, và sự hi sinh của vị Tư lệnh sư đoàn trẻ nhất Quân đội ta ở
thời điểm đó: Đại tá Trương Hồng Anh Tư lệnh F2 QK5.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT