Ba ngày trôi qua. Thỏ Đỏ đã cùng Hàm Sấm
cố gắng thử vô số cách để thoát ra khỏi lồng ba lá. Lúc thì dùng kiếm chém đứt
nan lồng. Lúc thì dùng trục xoáy và bùi nhùi để tạo lửa… Nhưng vẫn chưa có cách
nào hữu dụng.
“Phù… Mệt quá!” Thỏ Đỏ nói vậy sau một hồi
nhảy lên nhảy xuống nhằm bứt đứt cụm thanh nan lồng ở trên nóc. Nhưng dây leo
ba lá thật là dẻo dai, không dễ gì tách khỏi cành cây Sầu Đời.
“Này Thỏ Đỏ, nghỉ ngơi chút đi. Có lẽ
chúng ta phải xoay cách khác thôi.” Hàm Sấm nói.
“Bắt lấy này, hai ông bạn!” Tư Ròm ném
cho Thỏ Đỏ và Hàm Sấm hai túi chứa đầy bọ sáng mà hắn đã bắt được đêm trước. Ba
ngày ngồi tù vừa qua, Thỏ Đỏ được thưởng thức món ăn côn trùng tuyệt hảo này.
Chỉ với năm con, nó đã no căng bụng và lấy lại sức nhanh chóng. Nó nhìn sang
Hàm Sấm. Đến buổi chiều hôm nay, Hàm Sấm đã phục hồi lại vẻ cường tráng và mạnh
mẽ như hắn cách đây hai năm. Cơ bắp của hắn đã thay thế cho hình ảnh da bọc
xương còm nhom và tấm lưng xanh xao lộ cả xương sống.
“Chụt!… Ái chà, ngục Sấu Đá quả thực tồi
tệ,” Hàm Sấm nói, “chỉ trừ bọ sáng thơm ngậy này ra! Một món đặc sản tuyệt vời!”
“Có lẽ nếu bắt được lũ chim kia góp thêm
phần vào bữa nhậu thì tôi nghĩ cuộc sống chúng ta không còn gì sung sướng hơn.
He he.” Năm Tồ chỉ tay về phía đàn chim vừa tung bay náo loạn, vọt lên khỏi những
tầng tán cây ngay cạnh đầm lầy sình đen.
“Ô, lạ nhỉ! Cái cây ba lá khổng lồ cứ
thích đuổi bọn chim ra khỏi tổ là sao ta?” Tư Ròm ngạc nhiên, phóng tầm mắt qua
khoảng trống giữa những thanh nan lồng.
“Nó ghét bọn chim chứ còn gì nữa.” Năm Tồ
lừ lừ nói.
Thỏ Đỏ tạm dứt suy nghĩ của mình ra khỏi
ý định bứt phá lồng nhốt. Nó cùng các bạn tù nhìn ngắm đàn chim tung bay trong
ánh nắng chiều như những chấm đen di chuyển chấp chới. Cây ba lá khổng lồ, hình
ảnh nổi bật nhất giữa khung cảnh núi rừng, đang quơ quào những nhánh rễ của nó
một cách tứ tung.
“Chắc hẳn nó đang tức giận lắm.”
“Lũ chim có làm gì nó đâu nhỉ!”
“Cây ba lá không nhìn được, chỉ nghe
thôi. Vậy thì lý do duy nhất gây nên cơn thịnh nộ của nó chỉ có thể là tiếng
ríu rít của lũ chim. Nó không thích, hoặc sợ những âm thanh ấy.”
Thỏ Đỏ giật mình. Nó cau mày suy nghĩ vì
một ý tưởng chợt lóe lên trong đầu. Nó căng mắt quan sát kỹ hơn từng động thái
của cây ba lá đằng xa. Rồi nó lại đưa ánh mắt quét một lượt lên khắp chiếc lồng
nhốt mình.
“Này, cậu làm sao thế, Thỏ Đỏ?” Hàm Sấm
hỏi.
“Tôi đang nghĩ,” Thỏ Đỏ đáp, “liệu mấy
thanh nan lồng có những phản ứng gì với tiếng chim hót giống như mẹ nó không?”
Cả bọn quay sang, chăm chú nhìn Thỏ Đỏ.
“Phản ứng á?” Hàm Sấm hỏi. “Ý cậu là…”
“Tôi đoán mấy thanh nan dây leo này cũng
nhạy cảm với âm thanh lắm.”
Hàm Sấm cũng đăm đăm suy nghĩ.
“Nhưng lũ chim sống trên núi đây khác với
lũ chim ở đầm lầy. Ở đây, chúng chỉ cất tiếng hót vào buổi sáng mà thôi. Đợi đến
lúc đó mới kiểm tra hả?”
“Hay là…” Thỏ Đỏ cười và nói. “… chúng
ta thử đóng giả chim đi!”
“Sao? Đóng giả chim á?” Hàm Sấm ngạc
nhiên. “Tôi không biết huýt gió.”
“Tôi cũng vậy. Mày thì sao hả Tư Ròm?”
Năm Tồ nói.
“À à… Tao biết huýt. Nhưng bây giờ đang
bị nhiệt ở môi nên chắc không thành tiếng được.”
Thỏ Đỏ liền nói:
“Chúng ta thử hát bằng tiếng của mình
xem sao. Này, các cậu biết câu hát gì không? Hát chơi vài lời. Âm thanh tiếng
hát rất có khả năng đem lại hiệu quả chẳng kém tiếng chim hót.”
“Ừm. Tôi nhớ hồi bé, bà ngoại có hát mấy
câu này, để tôi thử xem sao, nhưng giọng tôi không được ngọt ngào cho lắm đâu.”
Năm Tồ nói.
Và hắn bắt đầu:
“Hò ơ…
Con cua nó thấy
con cò
Nó cười nó hỏi
con bò ở đâu
Con cò suy nghĩ
thật lâu
Cuối cùng nó đáp:
con trâu trong chuồng.
Hò ơ…”
Bỗng nhiên chiếc lồng nhốt Năm Tồ rung lắc
một cách lạ kỳ. Chiếc lồng rung dữ dội khiến Năm Tồ tưởng chừng có động đất
đang xảy ra. Hắn cùng mấy thằng bạn tù hết sức ngạc nhiên khi thấy dây leo ba
lá phản ứng với âm thanh một cách nhạy cảm y hệt như cây mẹ. Hàm Sấm nhìn lên
nóc lồng, thấy điểm bện của các dây leo dường như sắp tuột khỏi cành cây Sầu Đời.
Sau khi tiếng hát chấm dứt, phải mất nửa phút, chiếc lồng mới bình tĩnh trở lại
và tĩnh lặng như trạng thái ban đầu.
“A ha ha! Hay chưa kìa!” Tư Ròm reo lên.
“Để tôi, để tôi thử tiếp!”
“Cậu đau môi mà, có hát được không đấy?”
“Được, được. Huýt sáo thì khó, chứ hát
thì không vấn đề gì. Lồng ba lá, hãy nghe đây:
Hò ơ!
Trên trời có đám
mây đen
Không cho mây trắng
bon chen lại gần
Ngờ đâu sấm chớp
ầm ầm
Oánh cho một lúc
tan dần mây đen
Hò ơ!”
Lần này, đến lượt chiếc lồng của Tư Ròm
như bị chọc ngoáy dữ dội. Hát xong mấy câu, Tư Ròm phải bám chặt vào một thanh
nan để khỏi bị va đập.
“Thật là hay! Lồng ba lá cũng sợ tiếng
hát của chúng ta, hệt như cây ba lá sợ tiếng chim vậy.” Hàm Sấm nói lớn một
cách vui mừng.
“Đúng thế! Chúng ta hãy cùng nhau đồng
thanh hát. Hát to lên, anh em!” Thỏ Đỏ nói. Nó sung sướng, lòng tràn đầy hy vọng
vì cuối cùng cũng tìm ra cách.
“Mạnh mẽ lên nào!” Hàm Sấm hứng khởi.
“Cậu bắt nhịp và hát trước đi, Hàm Sấm.
Tụi tôi sẽ hát ngay sau mỗi câu.” Tư Ròm đề nghị.
“Được!” Hàm Sấm im lặng vài giây để nhớ
lại những câu hát của lũ trẻ hàng xóm mà hắn nghe được hồi còn ở bên gia đình.
Và hắn bắt đầu gào to:
“Dô dô ta!”
“Dô dô ta!” Cả bọn đồng thanh.
“Anh em ơi, nào chúng ta cùng vang vang tiếng
hát!”
“Anh em ơi, nào
chúng ta cùng vang vang tiếng hát!”
“Hát cho quả tim trong lồng ngực vỡ tung!”
“Hát cho quả tim trong lồng ngực vỡ tung!”
Và rồi cứ thế, bài đồng ca của bọn sư tử
vang lên với một hùng khí vô cùng mạnh mẽ:
“Dô dô ta!
Anh em ơi, nào
chúng ta cùng vang vang tiếng hát
Hát cho quả tim
trong lồng ngực vỡ tung!
Hát cho lở núi
muôn trùng
Hát cho vạn lớp
sóng hùng dậy sông!
Dô dô là dô dô
ta!
Từ chân trời đằng
tây đến chân trời đằng đông
Tiếng lòng ta băng
đồng vượt thác
Phải cho mây vụt
bay và chim trời tan tác
Rừng sâu phải gầm
gào những tiếng dội vang
Dô dô ta!
Ta cùng nhau gạt
bỏ nỗi bi quan
Xóa tan đi những
miên man tuyệt vọng
Ta đứng lên, vươn
mở đôi vai rộng
Trong một chiều
gió lộng, tiếng hát hãy vang xa!
Ùm gào ào ào!”
Không thể khác so với dự tính của Thỏ Đỏ,
tất cả các lồng ba lá bị tấn công dữ dội. Chúng rung lắc mạnh khiến cho những
điểm bện của dây leo ba lá ở vị trí nóc lồng sắp bung ra.
“Anh em giữ vững và đừng dừng lại!” Thỏ
Đỏ nói to trong khi cả bọn sư tử tiếp tục hát lớn. Âm thanh vang khắp khu rừng.
“Dô dô ta!
Anh em ơi, nào
chúng ta cùng vang vang tiếng hát
Hát cho quả tim
trong lồng ngực vỡ tung!
Hát cho lở núi
muôn trùng
Hát cho vạn lớp
sóng hùng dậy sông!”
Bất chợt, Thỏ Đỏ nhìn thấy từ đằng xa,
phía đầm lầy, một bóng dáng khổng lồ đang sừng sững di chuyển tới. Đó chính là
cây ba lá dài ngoằng. Nó đã nghe thấy tiếng hát đồng ca từ xa, và quyết không để
cho bọn tù nhân trốn thoát.
“Nào! Đứt tung đi, ba lá ơi! Mẹ mày tới
rồi kìa!” Thỏ Đỏ nghĩ thầm. “Anh em ơi, nhanh lên! Cố thêm chút nữa đi nào!”
Cây ba lá khổng lồ di chuyển với tốc độ
nhanh khủng khiếp và đang tới rất gần. Nhưng ngoại trừ Thỏ Đỏ, cả bọn sư tử
không chú ý đến nguy cơ tàn sát ghê gớm của bóng dáng to lớn ấy. Tụi nó vẫn ca
hát vang rừng.
Soạt!
Lồng ba lá của Tư Ròm không chịu nổi hơn
và đã buông khỏi cành cây Sầu Đời.
Soạt!
Soạt!
Tiếp đến, lồng nhốt Năm Tồ cũng tuột và
rơi xuống. Lồng Hàm Sấm, lồng bọn sư tử khác cũng vậy. Lần lượt, những khối lập
phương và chóp tam giác được đan bằng dây leo ấy rơi rụng chẳng khác gì những
quả sầu riêng chín. Vừa khi chạm đất, chúng mất hết sinh dưỡng và trở nên mềm
xèo.
“Vẫn còn Thỏ Đỏ! Anh em hát to hơn đi
nào!” Hàm Sấm nói lớn vừa khi nhào ra khỏi xác lồng ba lá trên mặt đất. Cả bọn
sư tử tù nhân cũng đều đã thoát ra khỏi lồng ba lá. Tụi nó tiếp tục gân cổ lên
hát thêm một lượt.
“… Ta đứng lên,
vươn mở đôi vai rộng
Trong một chiều
gió lộng, tiếng hát hãy vang xa!
Ùm gào ào ào!”
Soạt!
Cuối cùng, lồng của Thỏ Đỏ đã rơi xuống.
Và cũng vừa lúc ấy, khối thân thể thực vật
cao lêu nghêu của cây ba lá ập đến nơi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT