Nghe lệnh của Hàm Sấm, cả bọn sư tử
không hé môi nửa câu mặc dù sự xuất hiện của cây ba lá quá đỗi bất ngờ, đủ khiến
quả tim chúng không ngừng nhảy lên nhảy xuống. Thỏ Đỏ mừng thầm vì ý của Hàm Sấm
cũng trùng hợp với suy nghĩ của nó. Cây ba lá khổng lồ không có mắt, sẽ không
thể biết được tụi nó đứng ở đâu nếu không nghe thấy tiếng động. Nó vừa xông đến
nơi thì mọi tiếng hát, tiếng nói của lũ tù nhân lập tức im lặng. Nó lừ lừ di
chuyển quanh cây Sầu Đời. Hai nhánh mọc hai bên thân của nó cứ uốn lượn như tua
bạch tuộc, huơ huơ trong không khí để dò tìm. Còn các nhánh rễ thì trườn trên mặt
đất như những con rắn có chung đuôi, chung một nhiệm vụ nâng đỡ toàn thân cây
ba lá.
Khoảng không gian dưới những tầng tán
cây Sầu Đời chứa đựng sự lặng im nặng nề đến đáng sợ…
… Chợt Thỏ Đỏ nhìn thấy một nhánh rễ ba
lá đang sắp đụng trúng lưng Tư Ròm. Thôi xong! Lần này chắc chết! Cây ba lá khổng
lồ sẽ phát hiện ra tụi nó và phun dây leo lần nữa mất!… Tư Ròm lộ rõ nỗi khiếp
đảm khi quay lại nhìn thứ dài tròn khổng lồ ngay sau lưng mình… Hắn ngoác to
cái mồm méo mó và trợn tròn đôi mắt hãi hùng…
“Anh em, chạy mau!” Thỏ Đỏ hét lên bằng
tất cả luồng khí trong phổi mình để tiếng hô của nó có thể ngay lập tức truyền
đến đôi tai, báo cáo bộ não, ra lệnh kích động đôi chân của hơn mười thằng sư tử
bật tung lên mà chạy. Không chần chừ một tích tắc nào, cả bọn phóng như bay
hòng thoát khỏi tầm kiểm soát của cây ba lá.
“Đằng kia có lối xuống đầm lầy!” Hàm Sấm
vừa chạy vừa nói.
“Sao lại xuống đầm lầy? Chúng ta sẽ chìm
cả lũ!” Năm Tồ đáp lớn.
“Cầu Tan Biến!” Thỏ Đỏ và Hàm Sấm đồng
thanh. Câu đáp ngắn gọn đã nhắc cho cả bọn sư tử nhớ ra rằng đó là vị trí duy nhất
có thể qua bên kia vực Nổi Loạn và thoát khỏi ngục Sấu Đá. Tức tốc chạy bán sống
bán chết, cả bọn leo xuống triền dốc, băng qua nhiều tán cây rừng, tiếp cận đầm
lầy của cây ba lá. Con quái thực vật khổng lồ đã nghe thấy tiếng tụi nó và đuổi
theo.
Bờ đầm đen sình trải rộng mênh mông ngay
trước mặt bọn tù vượt ngục. Đây đó giữa đầm, đám cồn cỏ mọc lên um tùm như tô
điểm thêm đôi chút cho vẻ hoang sơ rùng rợn. Giữa tụi nó và vực Nổi Loạn giờ đây
chỉ còn một khoảng cách không xa. Nhưng đứa nào cũng hiểu rằng còn hai nhiệm vụ
không hề dễ dàng cần phải giải quyết: vượt qua đầm lầy và tìm đúng vị trí cây cầu
Tan Biến vô hình.
“Phải làm sao bây giờ? Cái đầm này sẽ nuốt
chúng ta mất!” Tư Ròm lo lắng nói.
“Tôi có cách băng qua. Nhưng cây cầu chỗ
nào? Chúng ta phải xác định cho đúng!” Thỏ Đỏ nói.
Hàm Sấm nhặt vài viên đá, ném về phía vực,
nhưng không viên nào có vẻ bị va chạm giữa không trung. Quãng bờ vực chạy dọc đầm
lầy quá dài, tụi nó chỉ chờ mong may mắn xuất hiện trong mỗi lần ném đá dò cầu.
Bất chợt, Thỏ Đỏ nhìn thấy có cái gì
lóng lánh sắc bạc chiếu ra từ cồn cỏ gần đấy. Nó vội chạy đến và nhận ra đó
chính là chiếc phi tiêu gây mê của Lông Mũi. Nó đã từng nhổ chiếc phi tiêu ra
và để lại chỗ đó trong ngày đầu tiên bị tống ngục. Chùm lông sư tử được nhuộm đỏ
rất nổi bật, gắn ở đuôi phi tiêu càng khiến Thỏ Đỏ nhận ra niềm hy vọng tuyệt vời
đã xuất hiện.
“Cầu Tan Biến ở chỗ này sao?” Tư Ròm thốt
lên. “Nhưng chúng ta phải tìm cách qua đầm an toàn ngay! Con quái vật đang ở
ngay sau lưng kìa!”
Quả thực, cây ba lá khổng lồ đã trườn đến
rất gần chỗ tụi nó. Không chần chừ, Thỏ Đỏ tháo chiếc áo choàng xanh của mình
ra. Nó cầm ở một đầu và bảo Hàm Sấm kéo căng đầu còn lại. Chiếc áo choàng trở
nên một dải lụa thần kỳ rất dài, thừa sức trải ngang qua đầm. Thỏ Đỏ ném dải lụa
đi, đầu dải lụa cuốn vào một cành cây to ở phía bên kia. Thế rồi lần lượt từng
đứa cứ nắm chiếc áo choàng mà lội qua. Hàm Sấm dẫn đầu. Tiếp đến là Tư Ròm, Năm
Tồ và những tên sư tử khác. Chúng nắm chắc tay và vội vã kéo thân mình về phía
trước.
“Thỏ huynh đệ, cầu Tan Biến ở đây à? Cậu
chắc chứ?” Hàm Sấm đã đứng sát ngay vực Nổi Loạn.
“Chắc chắn hơn bao giờ hết! Cậu hãy kiểm
tra vết trượt ở ngay bờ đất thì biết!”
Quả nhiên, dấu vết xe vận chuyển của các
tù nhân để lại khi bị đẩy từ trên cầu Tan Biến xuống đầm lầy vẫn còn đó. Đặc biệt,
vết bánh xe chuyển Thỏ Đỏ vẫn in hằn rất rõ. Lấy hết can đảm và sự gan dạ trong
lòng mình, Hàm Sấm bước chân lên khoảng không nơi vực thẳm và tin tưởng rằng vị
trí ấy có một chiếc cầu vô hình…
... Và hắn đã đứng vững trên không trung
trước sự kinh ngạc, đầy vui mừng của bọn sư tử tù!
“Anh em, bước nhanh lên nào! Thỏ Đỏ, cậu
hãy nắm chắc đầu bên ấy!”
Với sức lực dồi dào vừa được hồi phục
sau ba ngày, Hàm Sấm cố gắng kéo dải áo choàng thật nhanh.
“Thỏ Đỏ! Cẩn thận bên trái!” Tư Ròm hét
lên.
Đó là một nhánh cây ba lá khổng lồ. Nó
đang vung những rễ, những nhánh thân một cách hú họa để mong đánh bạt được kẻ
tù ngục đang trốn thoát. Vừa nghe tiếng Tư Ròm, Thỏ Đỏ vội hụp xuống đầm lầy để
tránh đòn của cây ba lá.
“Nhanh nữa lên, Hàm Sấm!” Cả bọn hô hào.
“Các cậu hợp sức cùng tôi kéo Thỏ Đỏ lên
nào! Đứng không ở đó làm gì nữa?”
“Ừ nhỉ! Tụi tôi quên mất…”
Và rồi, đứng vững trên cây cầu vô hình,
mấy thằng sư tử hò nhau kéo dải áo choàng cùng Thỏ Đỏ, hệt như một nhóm ngư dân
đang kéo lưới. Chỉ còn một chút nữa thôi… một chút nữa…
Cuối cùng, bộ bờm sư tử mà Thỏ Đỏ đang
mang nơi mình đã chạm bờ!
“Huynh đệ, nắm lấy tay tôi!” Hàm Sấm
nói.
“Cám ơn mọi người!” Thỏ Đỏ cũng đứng lên
cầu và vội tháo chiếc áo choàng khỏi cành cây. “Chạy nhanh thôi! Chưa an toàn
đâu! Đứng gần đầm lầy bao nhiêu, chúng ta sẽ dễ dàng bị cây ba lá bắt lại bấy
nhiêu!”
Và tụi nó đã thoát khỏi ngục Sấu Đá, miền
đất kinh hoàng nhất mà dân tộc Sư tử tí hon từng biết đến. Đứng giữa cầu Tan Biến,
trong lúc ánh hoàng hôn vừa dịu tắt, Thỏ Đỏ và các bạn quay nhìn lại khu đầm,
nơi tụi nó vừa thoát chết trong gang tấc. Núi rừng dần chuyển sang màu đen u tối,
tựa như màu đen sình chết chóc của đầm lầy. Những ngọn cỏ, cành cây phất phơ
tiêu điều trong gió. Những bầy bọ sáng vừa nở, cất cánh bay bay trong các lùm
cây. Và ngự trị mãi mãi ở miền đất kinh hoàng ấy, cây ba lá khổng lồ không mắt
vẫn đang huơ huơ thân cành để dò tìm những kẻ tù tội. Tư Ròm và Năm Tồ khẽ chép
miệng, tỏ ý thương cảm cho số phận đơn độc, mù lòa của nó.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT