“Ngày xửa ngày xưa, có một nàng công chúa rất xinh đẹp tên là Nơ Trắng. Nàng mồ côi mẹ từ nhỏ và sống cùng vua cha trong một tòa lâu đài tráng lệ. Tên của nàng được đặt theo kỷ vật cuối cùng mà người mẹ trước lúc chết đã trao lại cho nàng, một chiếc nơ trắng thanh khiết.

Một ngày kia, người mẹ kế của nàng đã luyện được một thứ quyền phép yêu ma cao cường. Mụ vốn rất ghen tị với sắc đẹp của Nơ Trắng nên đã phù phép biến nàng thành một con nai nhỏ màu vàng nâu rồi đuổi vào rừng. Chiếc nơ cài trên tóc công chúa đã hóa thành đôi tai màu trắng lạ kỳ, khác hẳn mọi con nai khác trong rừng và luôn luôn tỏa ra hương thơm ngây ngất.

Có một chàng hoàng tử nước láng giềng tên là Áo Choàng Đỏ đã phát hiện con nai tai trắng khi chàng đang đi săn. Chàng rất đỗi ngạc nhiên và ngỡ ngàng trước vẻ đẹp lạ kỳ của con nai nên đã ra lệnh cho quân lính bắt về nuôi. Từ đó trở đi, chàng hoàng tử suốt ngày nhìn ngắm, trò chuyện với con nai tai trắng đến nỗi quên ăn quên ngủ. Trái tim chàng nhận thấy có một tình cảm lạ lùng với con nai. Linh tính mách bảo chàng dày công nghiên cứu các loại sách cổ về yêu ma phù phép. Và sau khi đọc rất nhiều, chàng đã hiểu ra mọi sự. Chàng đã dẫn con nai đến uống nước nơi dòng suối tiên chảy qua lâu đài để hóa giải pháp thuật.

Nhưng vừa khi Nơ Trắng trở lại thành người thì có một con quái thú bốn cánh tám đầu đến bắt nàng đi và bay về phía tòa lâu đài ma quái của nó. Chàng hoàng tử quyết định lên đường đi tìm và giải cứu Nơ Trắng, dù cho đường xa cách trở và phải chịu muôn ngàn hiểm nguy...”

Kính coong!

Bà ngoại dừng kể. Những ngón tay bà dừng đan – một chiếc áo len đỏ sắp hoàn thành. Bà ngẩng nhìn ra phía hành lang bên ngoài gian phòng, nơi vừa văng vẳng tiếng chuông.

“Ngoại ơi, rồi sau đó, công chúa có được cứu không ngoại?” Bé Sang hỏi, tay dựa vào chân bà ngoại.

“Cháu xuống dưới nhà xem có ai bấm chuông đấy. Xong rồi lên đây, ngoại sẽ kể tiếp.”

“Uầy... Vâng ạ.”

Bé Sang tiu nghỉu vì chưa được nghe hết câu chuyện, nhưng cũng vâng lời bà nên nhanh nhẹn chạy theo lối cầu thang dẫn xuống nhà dưới. Trở lên sau khi nhận một hộp quà từ nhân viên bưu điện, Sang mừng rỡ chạy đến bên ghế bà đang ngồi và hớn hở nói:

“Ngoại ơi, có người gửi cho cháu món quà chúc mừng sinh nhật này!”

“Ai vậy cháu?”

“Cậu Tân ạ.” Sang trả lời bà sau khi đọc dòng chữ ghi trên thiệp chúc mừng.

“À, ba ngày nữa là sinh nhật của cháu nhỉ? Cậu Tân đang đi làm ở trong Nam mà cũng nhớ đến cháu đấy. Cháu phải biết cám ơn cậu Tân nhé.”

“Vâng ạ. Cháu sẽ gọi điện vào trong cậu.” Sang cười tít mắt, hai má thật dễ thương với lúm đồng tiền. “À, ngoại kể tiếp truyện lúc nãy đi ngoại!”

“Ừ, ngoại kể đây: Hoàng tử Áo Choàng Đỏ băng qua đồi, trèo qua núi, sông suối thác ghềnh, lần theo mùi hương của Nơ Trắng. Trên đường đi, hoàng tử đã kiên trì vượt qua các thử thách: hòa giải hai bộ tộc yêu tinh béo lùn đang đánh nhau, tìm lại gia đình cho một cô bé bị bỏ rơi, giúp bốn con chim thoát khỏi mạng nhện khổng lồ, vượt qua mê cung thần bí, giải mật mã hầm chông và vượt qua con sông Vô Vọng.

Cuối cùng, chàng đã đến nơi và giao chiến với quái thú bảy ngày bảy đêm nhưng không phân thắng bại. Vì kiệt sức, chàng đã bị quái thú tước đi thanh gươm báu và không thể tiếp tục chiến đấu. Đang lúc quái vật chuẩn bị giẫm nát hoàng tử dưới bàn chân của nó thì may thay, công chúa Nơ Trắng đã thoát được dây trói và chạy đến bên chàng. Công chúa tung chiếc nơ lên trời, chiếc nơ liền hóa thành một bầy chim hạc trắng. Hàng trăm ngàn mỏ chim đã tấn công quái thú một trận dữ dội, buộc nó phải chạy ra khỏi tòa lâu đài. Ở đó, quái thú đã giẫm phải một cái bẫy chông do chính nó từng đặt để săn người. Còn công chúa Nơ Trắng và hoàng tử Áo Choàng Đỏ, sau khi trở về, đã tổ chức một lễ cưới linh đình và sống hạnh phúc bên nhau trọn đời.”

“Ồ, hay quá ngoại ơi!”

“Cháu có thấy hoàng tử dũng cảm không nào?”

“Có ạ.”

Bà ngoại cười hiền hậu rồi nói tiếp:

“Hoàng tử rất dũng cảm khi tìm kiếm và chiến đấu với quái thú. Nhưng cháu có biết hoàng tử còn có điểm gì đáng khen nữa không?”

Bé Sang lắc lắc đầu và nói:

“Cháu không biết ạ.”

“Cháu nhớ lại xem: trước khi công chúa bị bắt đi, hoàng tử đã làm gì để hóa giải ma thuật?”

“Chàng đã dẫn công chúa nai đi uống nước suối tiên ạ.”

“Ừm. Vậy nhờ đâu mà hoàng tử biết cách hóa giải ấy?”

“Chàng đọc sách ạ. A! Đúng rồi! Hoàng tử chăm chỉ tìm tòi nghiên cứu và đọc sách nên đã có hiểu biết. Có đúng không ngoại?” Bé Sang mừng rỡ reo lên.

“Cháu nói rất đúng.”

* * *

Bà ngoại cười móm mém, dặn Sang thu dọn đồ chơi quanh phòng rồi đi ngủ sớm. Sau khi bà ra khỏi phòng, Sang nhớ lại gói quà cậu Tân gửi cho mình, liền bóc ra xem.

“Wao! Một chú nai thật đẹp làm sao!”

Đó là một chú nai bằng nhựa màu vàng nâu, to bằng lòng bàn tay. Bốn chân có móng guốc đen, đuôi thì nhỏ nhắn và lấp lánh kim tuyến. Điều làm Sang ngỡ ngàng hơn cả là chú nai có một đôi tai trắng muốt, y như trong câu chuyện mà bà ngoại vừa kể.

“Ô, đây chẳng phải là công chúa Nơ Trắng sao? Vậy mình sẽ không gọi là “chú” nai nữa, mà sẽ là “cô bé” Nai Tai Trắng. Hi hi. Thỏ Dũng Sĩ ơi! Khủng Long Xanh ơi! Chúng mình có bạn mới này!”

Trong số các món đồ chơi, Sang thích nhất là Thỏ Dũng Sĩ. Đó là chú thỏ nhồi bông có thân màu đỏ, đầu và bụng màu trắng, lớn gấp đôi Nai. Ở mỗi chân sau của chú thỏ có một đường vạch hình chữ Z màu trắng. Trên lưng là một tấm áo choàng màu xanh với những ngôi sao bạc. Còn Khủng Long Xanh cũng rất được Sang yêu thích vì hàm răng sắc nhọn hùng dũng và những chiếc gai lởm chởm trên sống lưng kéo dài đến tận chóp đuôi.

“Xin chào bạn, tớ là Thỏ Dũng Sĩ. Còn bạn tên là gì?”

“Tớ tên là Nai Tai Trắng.”

“Ồ, Nai Tai Trắng, bạn thật dễ thương!”

“Chào bạn, tớ là Khủng Long Xanh. Gừ! Nhìn tớ có đáng sợ không? Hi hi.”

“Sao bạn có nhiều gai trên lưng thế?”

“Tớ có nhiều gai trên lưng là vì... vì... tớ cũng chẳng biết vì sao nữa... À, đúng rồi, vì tớ không có áo choàng như Thỏ Dũng Sĩ nên phải mọc gai trên lưng đấy!”

“Hi hi hi. Còn Thỏ Dũng Sĩ, áo choàng trên lưng bạn để làm gì đấy?”

“Áo choàng của tớ ấy à, áo choàng của tớ giúp tớ có một năng lực siêu phàm hơn tất cả mọi người!”

“Năng lực gì vậy?”

“Bí mật. Năng lực của tớ không để lộ được đâu! Hi hi hi.”

“Uầy... Chán thế! Không ‘bật mí’ với tớ được à?”

“Không được đâu. Hi hi.”

Cầm lần lượt ba món đồ chơi trong tay, bé Sang chơi trò “nói thay” cho chúng. Chiếc chiếu trúc trải rộng trên nền nhà là sân chơi của rất nhiều siêu nhân, voi, khỉ, chó sói, xe tăng, máy bay, tàu thủy,... Có những đồ chơi Sang đã được bố mẹ mua cho từ năm ngoái, có những đồ chơi khác Sang được các cô chú, bạn bè tặng. Chơi với cái nào, Sang cũng thích cả. Nhưng thích nhất vẫn là Thỏ Dũng Sĩ và Khủng Long Xanh. Giờ đây còn thêm cả Nai Tai Trắng nữa.

“Thỏ Dũng Sĩ, nếu có kẻ nào bắt nạt Nai Tai Trắng, cậu sẽ làm gì?” Sang hỏi.

“Tớ sẽ chiến đấu để bảo vệ Nai!” Thỏ Dũng Sĩ trả lời.

“Ồ! Cậu thật dũng cảm! Vậy hãy bảo vệ, che chở Nai Tai Trắng giúp tớ nhé.”

“Tất nhiên rồi! Từ hôm nay, Nai Tai Trắng cũng là bạn tớ mà.”

“Hi hi.”

Sang nói tiếp với các món đồ chơi khác:

“Voi Nâu! Mũ Sắt! Phù Thủy Mũi Tẹt! Thạch Sanh! Rô-bốt Khoai Môn ơi! Các bạn hãy cùng Thỏ Dũng Sĩ bảo vệ Nai Tai Trắng nhé!”

“Được! Bọn tớ sẽ giúp Thỏ Dũng Sĩ bảo vệ Nai Tai Trắng!” Các đồ chơi đáp lại.

… Chơi mệt rồi, Sang ngáp dài ngáp ngắn, xong nằm lăn ra ngủ. Tiếng thở khò khò đều đều cất lên giữa gian phòng yên tĩnh. Đồng hồ chỉ 11 giờ. Đèn trên tường được bố Sang chế tạo cho tự động tắt. Đêm tối lặng yên bao trùm. Có một chút gió nhẹ thổi từ ngoài vườn, qua cửa sổ, vào phòng của Sang.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play