Tiếng líu lo, lích chích của những chú
chim tìm mồi trong các hốc cây, trong các vòm lá dường như muốn ganh đua với mọi
âm thanh trong khu rừng. Tiếng suối róc rách, tiếng thác ầm ầm, tiếng gió ngàn xào
xạc lướt qua các ngọn cây,… hòa âm cùng nhau tạo nên một bản trường ca tuyệt vời
trong nắng ban mai của một ngày mới nơi núi rừng. Bản trường ca ấy có những đoản
khúc rất phiêu, có khúc thảnh thơi, lả lướt, nhưng cũng có lúc xuất hiện một dấu
lặng bất chợt để chuẩn bị cho tiếng gào thét vang dội của một nhạc công khổng lồ
dài ngoằng, màu xanh lục, đang vẫy vùng nơi đầm lầy xa xa…
“Tao tự hỏi: tại sao nó lại thích tắm ở cái
đầm đen sình ấy nhỉ?”
“Nó không có mắt như chúng ta. Và chắc
chắn nó vẫn nghĩ mình là một cô tiên giáng trần đang nô đùa tung tăng thỏa
thích. Cái đầm kia chính là con suối trong veo mát lành, theo trí tưởng tượng của
nó.”
“Tội nghiệp cây ba lá đáng thương. Khi
nào tao về lại được Vương quốc, chắc chắn tao sẽ dắt mày theo, đến suối Cà Rốt
Đá Cuội, cho mày tận hưởng thỏa thích để biết thế nào là sung sướng.”
“Thôi đi, ông tướng! Chính ba lá đáng
thương đáng yêu của mày đã quất chúng ta vào trong những cái lồng khỉ khô này đấy!
Mày với tao đang mọt gông ở dưới bóng cây Sầu Đời này, còn nó thì tự do vùng vẫy
ngoài kia. Thật là…”
“Coi như chúng ta đang nhìn nó qua song
cửa vườn bách thú đi. Mày sẽ cảm thấy rất thú vị đấy.”
“Hỡi đời! Thằng bạn tù của tôi phát điên
rồi!”
“Ha ha ha!”
Hai thằng sư tử gần lồng của Thỏ Đỏ mải
miết nói chuyện tầm phào. Chúng vô tư và lạc quan một cách đáng ngạc nhiên. Còn
Thỏ Đỏ, tuy mới bị nhốt trong lồng được vài giờ, nhưng đã trở nên vô cùng lo lắng.
Nó không lo lắng cho sự tự do của mình, mà cho sự an nguy của Nai Tai Trắng. Nó
suýt chút nữa đã có thể thoát ra khỏi lâu đài Hoàng gia, đi xuống giếng thông
hơi của bọn giun đất và giải cứu cô bé. Thật tệ làm sao khi bọn lính sư tử đã
khống chế được nó, tống nó đến đây, ngục Sấu Đá này.
Qua đôi câu trò chuyện với những thằng
sư tử xung quanh, nó hiểu ra rằng mọi kẻ bị tống ngục Sấu Đá đều trải qua những
giai đoạn giống hệt nhau: bị đẩy qua cầu Tan Biến, lăn xuống đầm lầy, và trong
nỗ lực tìm kiếm đường thoát, sẽ bị cây ba lá khổng lồ đan lồng, đánh bay về ngọn
núi, treo dưới cành cây Sầu Đời. Cuối cùng, sau chuỗi ngày kinh hoàng vì mất tự
do, phạm nhân sẽ chết đói, hoặc nhìn tấm bảng tên cây mà đau đớn, âu sầu rồi
phát điên mà chết.
Nhưng chỉ có Tư Ròm mũi hếch và Năm Tồ mắt
chột thì khác. Từ khi hai tụi nó bị tống vào đây, ngày nào cũng như ngày nào,
lũ bạn tù xung quanh cũng đều được thưởng thức những cuộc trò chuyện rôm rả của
tụi nó. Lúc thì bình luận về cây ba lá, lúc thì nói về bọ sáng ăn khuya, có lúc
lại cá cược nhau xem thằng nào búng đạn hạt quả xa hơn… Lũ bạn tù xung quanh ít
nhiều thoát khỏi nỗi trầm uất đau đớn và tâm thần khủng khiếp luôn sẵn sàng đến
với bất cứ ai bế tắc, bi quan.
Có lẽ sự chú ý của Thỏ Đỏ hướng nhiều nhất
về phía tấm lưng gầy guộc, vàng vọt của Hàm Sấm, kẻ phạm nhân đang nằm co ro
trong chiếc lồng tam giác. Hắn sẽ rất giống một tên sư tử đã chết nếu chỏm đuôi
trông như một chiếc phất trần lông gà của hắn thôi phe phẩy. Thỏ Đỏ từng nghe
cà rốt Đo Đỏ kể về hắn, trong lần đầu gặp bên suối Cà Rốt Đá Cuội. Hắn là một
anh hùng đầy khí phách của Vương quốc Mãnh Sư, đã từng lãnh đạo một trận đánh lớn
chống lại địa quân giun đất, trận đánh có một không hai trong lịch sử xứ sở Sư
tử tí hon này. Nhưng sao giờ đây, hắn lại trở nên tiều tụy và khổ sở như vậy? Phải
chăng miền đất biệt lập, hoang vu của ngục Sấu Đá đã khiến hắn thay đổi? Hay
chính nỗi tù túng chật hẹp của những thanh nan lồng ba lá đã bao trùm lên tâm
thần hắn? Có lẽ vậy. Cảnh vật xung quanh mỗi sinh linh đều có sức mạnh vô hình
trong việc nhào nặn nên khí chất của từng cá thể.
Thỏ Đỏ đưa mắt nhìn thanh nan lồng đan bằng
dây leo ba lá. Đoạn, nó giơ thanh kiếm của mình lên.
“Thôi đi, Thỏ Đỏ, cậu có chặt cả ngày
thì lồng ba lá cũng không thể đứt hết đâu.” Tư Ròm mũi hếch nói với Thỏ Đỏ khi
nó định vung kiếm chém nan lồng.
“Hả?” Thỏ Đỏ quay nhìn lại.
“Dây leo ba lá tuy không cứng rắn, nhưng
nó có khả năng tự phục hồi rất nhanh. Đứt nan này, nó sẽ lại mọc ra nan khác rồi
đan vào thay thế. Vậy đấy!”
“Thật sao? Nó là sinh vật gì mà kỳ lạ đến
vậy?”
“Nó là một phần của cây ba lá khổng lồ
kia.” Năm Tồ mắt chột chỉ về phía đầm lầy rồi nói tiếp. “Tuy đã tách khỏi cây mẹ
nhưng nó vẫn sống. Nó sống bám trên cành cây Sầu Đời đang treo chúng ta đây. Cậu
nhìn lên điểm treo trên nóc lồng thì biết: dây leo ba lá cắm sâu vào thân cây
có hai nhiệm vụ: một là giữ cho cả lồng bám trên cây, giống như một thứ cuống quả
vậy; hai là hút dinh dưỡng từ cành cây Sầu Đời để duy trì khả năng phục hồi. Và
như thế, chúng ta đang bị nhốt trong những cái lồng có sự sống thực sự.”
“Đứt nan này, lại mọc ra nan khác? Không
lẽ không có cách nào để thoát khỏi chỗ này sao?”
“Nếu mọi chuyện đơn giản thì tụi tôi đã
không còn ngồi trong này rồi.”
Thỏ Đỏ nhìn lên trên nóc lồng. Quả thực,
ngay tại điểm bện chặt với nhau, những sợi dây leo ba lá chập lại một, quấn ba
vòng và đâm sâu những nhánh rễ vào cành cây Sầu Đời.
“Nếu chặt đi cành cây Sầu Đời thì sao?”
“Tốt thôi! Cậu sẽ tự do!” Năm Tồ mắt chột
nói. “Nhưng mà… chẳng dễ dàng đến vậy đâu! Cây Sầu Đời là một đại cổ thụ. Cành
rất to phải không? Hơn nữa… cậu nhìn xem những nan dây leo trên nóc lồng thì biết…”
Thỏ Đỏ ngước lên quan sát kỹ hơn.
“Gai nhọn ư?” Nó thốt lên.
“Đúng vậy. Gai nhọn. Đừng dại dột mà động
vào. Có độc trong gai đấy. Khi đầu gai bị gãy, nó sẽ phun mù mắt cậu.” Năm Tồ
nói.
“Lông mao trên mình cậu sẽ chảy nước và
bốc mùi hôi thối nếu dính nhựa gai.” Tư Ròm tiếp lời.
“Một phút gai phun nhựa độc chính là
phút cuối cùng của cuộc đời cậu.”
Thỏ Đỏ nghiêm nét mặt. Nếu đúng như lời
Tư Ròm và Năm Tồ nói thì những chiếc lồng dây leo ba lá này quả thực ghê gớm!
Chúng nhốt chặt kẻ tù trong vòng kiểm soát của những thanh nan. Và nếu có kẻ
nào to gan lớn mật dám leo lên nóc lồng, hắn sẽ trở thành tử tù!
“Đuôi khỉ nâu
lêu lêu cá sấu!”Thỏ Đỏ hô.
“Cậu lẩm bẩm gì thế?” Tư Ròm hỏi.
“Câu thần chú biến hóa của tôi. Rồi các
cậu sẽ thấy tôi biến thành một tên khổng lồ và phá tan cái lồng này ra. ‘Đuôi khỉ nâu lêu lêu cá sấu’!”
Thỏ Đỏ đọc lại câu thần chú một lần nữa.
Nhưng chẳng có phép thuật gì xảy ra.
“Ơ, sao lạ vậy nhỉ? Thỏ Trắng đã nói với
mình về ba câu thần chú ấy mà. Đuôi khỉ
nâu lêu lêu cá sấu! Bánh xèo kẹo kéo lợn béo bánh chưng! Không được rồi!
Không lẽ Thỏ Trắng đã đọc nhầm cho mình? Hay là… Á! Đâu mất rồi?”
Nó sờ lên hai lỗ tai và chợt nhận ra hai
viên ngọc thần kỳ đã biến mất. Nó thảng thốt nhìn quanh. Không xong rồi! Thật tệ
làm sao khi nó để mất hai viên ngọc quý mà pháp sư Sói Ngây Thơ ban tặng, trong
lúc mê man bất tỉnh suốt mấy tiếng đồng hồ vì phi tiêu tẩm thuốc. Nó không thể
liên lạc được với Thỏ Trắng và các bạn được nữa. Trong thân xác của một chú sư
tử tí hon này, nó cảm thấy ngứa ngáy khó chịu, không được thoải mái cho lắm.
“Này anh bạn!”
Có tiếng nói thều thào từ phía chiếc lồng
tam giác.
“Hả?” Thỏ Đỏ đáp trong khi hai tay lục
tìm khắp người và đôi mắt cứ cố gắng nhìn thật kỹ xem quanh chỗ nó đứng có hai
viên ngọc không. Nó cũng không bỏ qua mặt đất bên dưới lồng nhốt của nó.
“Cậu vừa đọc câu thần chú gì đấy? Đọc lại
cho tôi nghe được không?”
“Bánh
xèo kẹo kéo lợn béo bánh chưng!” Thỏ Đỏ trả lời vội mà không nhìn, cũng
không cần biết ai đang hỏi nó.
“Không. Câu trước cơ.”
“Hả?”
Lần này, nó ngẩng lên và thấy Hàm Sấm
đang nhìn về phía nó.
Nó đáp. Rồi chợt nhìn thấy ánh mắt xoáy
sâu đăm chiêu lạ thường của kẻ tù tội lông lá xanh xao ấy, nó hết sức ngỡ ngàng
và tạm quên đi ý định tìm kiếm hai viên ngọc thần. Nó nhìn đôi bàn tay Hàm Sấm
đang bóp chặt thanh nan lồng mà tự hỏi điều gì đang diễn ra trong ý nghĩ của hắn.
“Này anh bạn,” bỗng nhiên đôi mắt Hàm Sấm
sáng lên, tinh anh lạ lùng, “ai đó đã truyền cho cậu câu thần chú này phải
không?”
“Ừm, đúng. Thực ra, đây chính xác là một
câu thần chú thần kỳ,” Thỏ Đỏ tin tưởng phiên bản phân thân của nó vì đó cũng
chính là nó, “nhưng các cậu thấy đấy, tạm thời câu thần chú không được hiệu
nghiệm cho lắm… À ừm… Tôi bị mất hai viên ngọc nhét ở lỗ tai. Hai viên ngọc ấy
là món quà của một lão pháp sư ban cho tôi.”
“Một lão pháp sư ư?” Hàm Sấm nghiêm mặt
và hỏi gấp. “Lão pháp sư đội nón quai thao ở trên đầu, mình quấn chăn chiên, có
phải không?”
“À ừm… Thực ra thì tôi chưa có dịp gặp gỡ
với pháp sư. Chỉ biết rằng cậu bạn Đo Đỏ của tôi ở suối Đá Cuội đã nhắc đến tên
lão là… Sói Ngây Thơ.”
“Sói Ngây Thơ ư? Chính là lão pháp sư hiện
ra với tôi đêm hôm qua! Vậy ra cậu chính là nhân vật trong câu nói tiên tri của
lão, rằng tôi sẽ được giải cứu? Cậu vừa nói câu thần chú của cậu là đuôi khỉ nâu lêu lêu cá sấu?… Đuôi khỉ nâu lêu lêu cá sấu… Đuôi khỉ nâu...”
Hàm Sấm lại suy nghĩ đăm chiêu với câu
thần chú của Thỏ Đỏ. Ánh mắt xoáy sâu cùng gương mặt cương nghị, có phần nghiêm
trọng của Hàm Sấm khiến Thỏ Đỏ vô cùng ngạc nhiên. Nó không biết rằng câu thần
chú của nó đã nhắc Hàm Sấm nhớ đến câu chuyện chú khỉ vượt sông mà pháp sư Sói
Ngây Thơ đã kể vào đêm hôm qua.
“Phải! Trong lúc nguy cấp nhất, tưởng chừng
tuyệt vọng nhất, ta không thể buông xuôi được!” Hàm Sấm nắm chặt bàn tay, tự
nói với chính mình. “Những gian nan, thách đố này chỉ là một phần trên chặng đường
của ta mà thôi. Vượt qua nó, ta sẽ đến được với đích cuối cùng! Không có gì là
không thể! Ta phải giữ vững ý chí! Đó chính là sức mạnh của ta! Ta phải quay về
cứu giúp bà con trong Vương quốc! Ta nhất định phải quay về và tiếp tục sự nghiệp!
A a a! Gào!”
Lần đầu tiên từ khi bước chân vào thế giới
bên trong cuốn sách “Bảy vùng đất cổ xưa”, Thỏ Đỏ được nghe một tiếng gầm sư tử
dũng mãnh đến vậy. Tiếng gầm vang lên, chấn động cả khu rừng già, thổi bay nhiều
tầng tán lá, kinh hồn hàng đàn chim chóc. Ngay cả cây ba lá khổng lồ đang vùng
vẫy nơi đầm lầy phía xa xa cũng phải tạm dừng mọi cử động để nghe ngóng.
“Hóa ra câu thần chú ấy có nhiều công dụng
đến vậy cơ à?” Thỏ Đỏ sững sờ thốt lên với chính mình.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT